[Dịch]Phong Lưu Đạo Sĩ - Sưu tầm
Chương 71 : Gặp lại Long Hồng Diễm
.
Xem tivi xong, ba thổ hào cùng với ba nữ lưu lưu manh đều cổ quái nhìn Thiên Lộc Tử, liền ngay cả Kỷ Ngọc Nhàn cũng là mặt bất khả tư nghị nhìn xem hắn.
- Các ngươi đừng nhìn ta như vậy. Ta cảm thấy xấu hổ à.
Thiên Lộc Tử cười khổ sờ mũi một cái nói.
- Lão tam, ngươi đến cùng làm thế nào, vậy mà có thể làm cho cục trưởng đi chùi đít giúp ngươi.
Hàn Phong, Hàn Vũ đồng thanh hỏi, trong lòng nghi ngờ không thôi.
- Tên cục trưởng này thiệt vkl. Công phu bịa đặt đúng là rất cao minh. Đậu móa, đến ta còn cảm thấy mặc cảm vì khả năng bịa đặt của lão. Chắc đợt này đi bái thằng chả làm thầy quá
Trần Cương đỉnh đạc nói.
- Ta cũng không biết à.
Thiên Lộc Tử lắc đầu nói, trong lòng hắn ngược lại là có một ý nghĩ, bất quá không có chắc chắn lắm.
Mọi người cho rằng Thiên Lộc Tử không muốn nói, cũng không có hỏi lại. Bất quá bọn hắn trong nội tâm đều hiểu, nếu là không có người tại hậu đài điều khiển, La Thiên Tường không thể nào tự mình ra mặt tổ chức buổi họp báo rửa sạch oan ức cho Thiên Lộc Tử. Quá oan ức.
Buổi họp báo của La Thiên Tường rất thành công. Lúc trước trên Internet liền có nhiều forum chửi bới Thiên Lộc Tử. Hôm nay ngược lại còn giật tít “Thiên Lộc Tử vì nghĩa quên thân phá hủy căn cứ trùm buôn thuốc phiện.”
Cũng bởi vì truyền thông trắng trợn giật tít, tiếng tăm của Thiên Lộc Tử lần nữa lan xa bốn biển. Cầm khúc 《 Phàn Nguyệt Trích Tinh 》của hắn vậy mà một lần nữa đứng Top trên các trang mạng.
Thời điểm Thiên Lộc Tử cùng Kỷ Ngọc Nhàn trở lại Nam Việt Hoa Phủ, trời đã tối rồi.
Kỳ thật hai người đã sớm rời đi bệnh viện nhân dân thứ hai của Dương Thành, sở dĩ trở về muộn như vậy, hoàn toàn là vì La Thiên Tường muốn hắn đi cục cảnh sát lãnh tiền thưởng
Từ trên xe đi xuống, Thiên Lộc Tử nhìn trong tay mình đang cầm cái cờ “Vì nghĩa quên thân”, trên mặt lại cười khổ. Đánh nát chân của người khác, lại vẫn có thể có tiền thưởng, rồi còn được tặng bằng khen. Những người biết sự thật hiện giờ chắc đang không ngừng ho ra máu.
Đem tấm cờ ném vào trong thùng rác, Thiên Lộc Tử đứng trước cửa biệt thự, ánh mắt chớp chớp liên hồi. Hắn lần nữa cảm nhận được quyề tài có tầm quan trọng cỡ nào, trong nội tâm, khát vọng có được tiền tài cùng quyền lực đang không ngừng thiêu đốt dạ dày hắn.
- Trương Thiên Lộc!
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nữ.
Trương Thiên Lộc vừa mới đem cửa biệt thự mở ra, đang chuẩn bị đi vào, liền dừng lại, theo bản năng xoay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một người mặc váy ngắn màu trắng, lộ ra hai cái đùi trắng bóng hết sức hấp dẫn. Lớp váy mỏng bao tròn bờ mông căng tròn. Thiên Lộc Tử mắt mở to ra, nhìn chằm chằm, nếu người ngoài đang nhìn vào mắt hắn lúc này có thể thấy tơ máu đang không ngừng nổi lên. Mỹ nữ à. Ta ước được làm siêu nhân, có mắt nhìn xuyên vải.
Mỹ nữ mang một đôi giày cao gót màu trằng, dáng vẻ thướt tha mềm mại. Quả đúng là người đẹp nhờ lụa, lụa đẹp nhờ mông. Cổ áo của nàng rất thấp, còn lộ ra hai đồi tuyết trắng lớn hết sức nõn nà. Nàng đi một bước, bộ ngực liền nhảy lên một cái. Thiên Lộc Tử, mặc bỗng trở nên tím tái. Không thở được.
- Là ngươi? Trong mắt Thiên Lộc Tử chợt hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn thật không ngờ ở chỗ này lần nữa gặp gỡ Long Hồng Diễm.
- Là ta, ngươi không hiểu sao ta lại tới đây phải không a.
Long Hồng Diễm đi đến trước mặt Thiên Lộc Tử, che miệng mỉm cười nói.
Thiên Lộc Tử nhìn mỹ nhân cứ hoa hết cả mắt, không tự chủ được liền ngây người. Bên cạnh Kỷ Ngọc Nhàn mắt trợn trắng lên, tức giận nói:
- Các ngươi trò chuyện, ta đi vào trước.
- Ừm. . ..
Thiên Lộc Tử ừ một tiếng, ánh mắt lại cũng không có rời đi bộ ngực sữa của Long Hồng Diễm. Cô Gái Hà Lan chính hiệu ISO 9001 à.
Kỷ Ngọc Nhàn đi vào, ngoài cửa chỉ còn lại có hai người, Thiên Lộc Tử nhìn meo meo của con nhà người ta cứ thản nhiên như không, hiển nhiên là không muốn mở lời rồi.
- Ngươi ở chỗ này?
Long Hồng Diễm liền mở lời hỏi một câu, kỳ thật nàng đã sớm biết Thiên Lộc Tử ở tại Nam Việt Hoa Phủ rồi.
Ngày báo nhập học, bốn chiếc xe cảnh sát hộ tống hắn, liền làm nàng chú ý không thôi, nàng sơ bộ nhận định hắn chắc là tên nhà giàu mới nổi nào đó hoặc là con ông cháu cha. Mà nàng thi vào Dương Đại cũng liền là muốn cưa một con rùa vàng để cưỡi đi vòng vòng chơi, vì vậy nàng bắt đầu lưu ý cái tên này.
Thời gian trôi quá, hắn cho nàng quá nhiều kinh hỉ. Hắn cùng với tổng giảm đốc Quốc Tế Tuyền Diệp, Bạch Diệp Tuyền có quan hệ mật thiết, lại còn cùng nữ thần Dương Thành, Nam Như Hân có quan hệ không tầm thường, rồi còn ở tại khu biệt thự Nam Việt Hoa Phủ này, còn nổi tiếng với cầm khúc 《 Phàn Nguyệt Trích Tinh 》, mới gần đây lại nhờ vụ án “Đánh gãy tứ chi của 23 người” danh khí tăng vọt.
Long Hồng Diễm dĩ nhiên xác định Thiên Lộc Tử có tài thật sự à. Lại nghĩ tới mỹ nữ bên cạnh hắn cũng không ít. Mà từng người đều không kém nàng. Bởi vậy nàng liền quyết định tiên hạ thủ vi cường, áp dụng cộc đi tìm trâu.
- Đúng, hai ngày trước mới chuyển qua đây.
Thiên Lộc Tử thu hồi ánh mắt hỏi:
- Ngươi tìm ta có việc?
- Cũng không có việc gì, là vì hôm báo danh nhập học, ngươi giúp ta. Mà cũng bởi vì ta, hại ngươi cùng đại tinh tinh đánh một trận. Trong nội tâm của ta cứ có cảm giắc băn khoăn không thôi, cho nên muốn muốn tới mời ngươi ăn một bữa cơm, cũng coi như là làm quen luôn.
Long Hồng Diễm cố ý bước tới bên cạnh Thiên Lộc Tử, đem đùi kề sát bên tay Thiên Lộc Tử.
Quả nhiên, Thiên Lộc Tử ánh mắt chuyển dời về phía đùi Long Hồng Diễm, thật lâu mới trả lời:
- Kỳ thật ta cũng không có làm gì, không đáng để ngươi đặc biệt đến mời ta ăn cơm đâu. Hơn nữa cái tên “Đại tinh tinh” bây giờ là huynh đệ của ta, ngươi thật sự không cần phải băn khoăn.
Miệng nói một đằng, lòng Thiên Lộc Tử lại nghĩ một nẻo, không được, có cơm có mỹ nữ, bỏ qua thì quá tiếc. Mỹ nữ mời ăn cơm, trong lòng của hắn đó là một trăm vạn lần nguyện ý, chỉ là cân nhắc đến Kỷ Ngọc Nhàn có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào nên đành cự tuyệt.
Tựa hồ đã sớm dự liệu trước đáp án của Thiên Lộc Tử, Long Hồng Diễm cũng không thèm để ý, liền nói:
- Ta biết ngươi sẽ nói như vậy, nhưng ngươi chẳng lẽ không biết cự tuyệt một cô gái muốn mời ngươi ăn cơm là một việc rất tàn nhẫn sao?
- ... .
Thiên Lộc Tử không nói, hắn sợ hắn một khi mở lời, liền đáp ứng nàng mà không thèm suy nghĩ.
- Chúng ta tính toán là bằng hữu sao?
Long Hồng Diễm đột nhiên chuyển chủ đề, hai mắt nhìn chằm chằm Thiên Lộc Tử hỏi một câu.
- Đương nhiên!
Thiên Lộc Tử gật đầu, đưa tay phải ra nói.
- Hì hì, ngươi thực quê mùa.
Long Hồng Diễm cười nói ra, tay liền cầm tay Thiên Lộc Tử:
-Hiện tại chúng ta là bằng hữu rồi, ngươi liền có thể đem số điện thoại di động cho ta a.
- Ừ.
Thiên Lộc Tử biết rõ Long Hồng Diễm là tại trách hắn vào ngày báo danh không cho nàng số điện thoại. Hắn thật sự rất oan uổng à. Lúc đó hằn còn chưa có cả cục gạch, lấy đâu ra điện thoại.
Long Hồng Diễm save số điện thoại của hắn vào danh bạ, gọi lại vào máy Thiên Lộc Tử để xác nhận. Sauk hi làm xong hết thảy, nàng lúc này mới cảm thấy hài lòng. Đem nay câu cá coi như là cá đã cắn mồi giờ chỉ cần từ từ kéo lên là xong....
- Cuối cùng ngươi cũng còn có chút lương tâm, không lừa ta bấm số điện thoại giả.
Long Hồng Diễm cười nói:
- Vậy ta đi trước nha!
Long Hồng Diễm thật sự quay người ly khai, chỉ là lúc xoay người liền đá cái lông nheo, nàng bắp đùi kia hữu ý vô ý đụng một cái vào tay Thiên Lộc Tử.
Nhìn bóng hình xinh đẹp của Long Hồng Diễm đi xa, Thiên Lộc Tử đơn giản vẫn không hiểu nàng hôm nay tới gặp ta có mục đích gì, chẳng lẽ thật sự chỉ muốn mời hắn ăn cơm? Hay chỉ là vì muốn số điện thoại của hắn?
- Đi giày cao gót mà sao khinh công nhanh quá vậy, đến ngồi một chút đi.
Thiên Lộc Tử liền hô lên.
Đã đi xa Long Hồng Diễm cũng không có dừng lại, cũng không có trả lời, chỉ là đầu ngón tay liền giơ cao lắc lắc. Chiêu này gọi là lạt mềm buộc chặt, tất cả đều nằm trong tính toán của con mụ Long Hồng Diễm này. Bước đầu tiên của nàng ta đã thành công.
Lúc đã đi ra khỏi tầm mắt Thiên Lộc Tử , Long Hồng Diễm mới dừng lại tự lẩm nhẩm:
- Tiểu tử, tỷ nhất định sẽ đem ngươi lột sạch rồi vứt trên giường, sau đó ta chính là tiểu phú bà rồi, oa ha ha…..! ! !"
Sau khi Long Hồng Diễm đã đi khuất, Thiên Lộc Tử mới trở lại trong biệt thự.
Lầu một đại sảnh, trên cơ bản buổi tối sẽ không có người, bởi vậy hắn trực tiếp lên thẳng lầu hai. Đại sảnh lầu hai, cũng không thấy có người, hiển nhiên Nam Như Hân cùng Kỷ Ngọc Nhàn đều trở về phòng của mình rồi.
Nam Như Hân vẫn còn dưỡng thương, cần phải tĩnh dưỡng, Thiên Lộc Tử cũng không muốn đi quấy rầy nàng. Thẳng hướng gian phòng của mình, định sau khi tắm liền tu luyện khôi phục kình khí. Trong cơ thể của hắn, kình khí thế nhưng mà một tia cũng không còn.
Nhưng khi hắn mở cửa phòng vừa muốn đi vào, lại nghe được phòng nằm ở cuối hành lang thanh âm. Thanh âm rất nhỏ, người bình thường căn bản không có khả năng nghe được.
- Quái, gian phòng kia hẳn là không có ai ở mới đúng a, tại sao có thể có thanh âm truyền ra đây này. Chẳng lẽ...
Thiên Lộc Tử biến sắc, trong lòng thoáng qua hai cái ý nghĩ:
Có ăn trộm hoặc là có người tới ra tay với Kỷ Ngọc Nhàn. Hệ thống bảo an của Nam Việt Hoa Phủ không tệ, chuyện có ăn trộm, khả năng không lớn, bởi vậy Thiên Lộc Tử càng có khuynh hướng nghĩ đến loại khả năng thứ hai.
Nghĩ tới đây, Thiên Lộc Tử sắc mặt đại biến, sợ Kỷ Ngọc Nhàn đã xảy ra chuyện. Hắn không dám lãnh đạm, trước tiên lẻn phóng đến gian phòng của Kỷ Ngọc Nhàn. Bởi vì lo lắng, hắn cũng không đoái hoài gõ cửa, tính bẻ gãy chốt cửa luồn vào.
Cửa vậy mà không khóa, Thiên Lộc Tử kinh hãi, lập tức xông vào. Trong phòng có mở đèn, nhưng không thấy Kỷ Ngọc Nhàn thân ảnh, ngược lại là trong toilet truyền ra tiếng nước.
- Ngọc Nhàn?
Thiên Lộc Tử tới gần nhà vệ sinh kêu lên một tiếng.
- Thiên Lộc Tử? Có chuyện gì sao? Ta đang tắm đây này.
Trong toilet truyền ra Kỷ Ngọc Nhàn thanh âm.
Thiên Lộc Tử thở phào nói:
- Không có gì, liền muốn ghé thăm ngươi một chút trước khi đi ngủ. Ngươi tắm đi, ta đi ra ngoài trước.
Rời khỏi phòng Kỷ Ngọc Nhàn, tiện tay khóa cửa. Sau đó, Thiên Lộc Tử lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới gian phòng ở cuối hành lang, rón ra rón rén đi vặn chốt cửa.
Cửa lại là không khóa, hắn dứt khoát chậm rãi mở cửa phòng lách mình đi vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, toàn bộ quá trình, một chút tiếng động cũng không có.
Vừa làm xong hết thảy, chính hắn đều cảm thấy hắn không đi làm ăn trộm thật sự là quá lãng phí tài năng.
Trong phòng chỉ có đèn ở đầu giường là mở, hơn nữa còn rất mờ, thế cho nên không gian chung quanh rất chi là lờ mờ. Xuyên qua ánh sáng yếu ớt, Thiên Lộc Tử thấy trên giường vậy mà nằm một người.
Xét thấy trong phòng có mùi thơm cơ thể nữ nhân, Thiên Lộc Tử dĩ nhiên biết được nằm trên giường đúng một nữ nhân. (DG: Mẹ nó, lão tác giả đúng là câu giờ. Không phải nữ nhân chẳng lẽ là bê đê. Ừ mà cũng có thể là bê đê nha. Dạo này thiệt giả lẫn lộn nhiều quá.) Nữ nhân tuy rằng đang nằm ở trên giường, hai chân lại là buông thỏng từ trên giường xuống, trên đùi phủ lấy một cái tất chân màu da, đôi bàn chân còn đang mang giày cao gót.
Nàng đang mặc đồ công sở. Đứng tại góc độ của Thiên Lộc Tử, vừa vặn có thể thấy phong quan dưới váy của nàng. Đáng tiếc bởi vì ánh sáng quá yếu, nhìn không thấy chút nào xuân sắc, chỉ thấy dưới váy tối như mực.
Bởi vì đang nằm ngửa, ngực của nàng liền nhô lên cao, theo nhiệp thở không ngừng trồi lên ngụp xuống giống như kình ngư Michael Phelp đang bơi bướm, tựa hồ muốn đem áo sơ mi trắng của nàng xé toang. Đi tới thêm vài bước, nhìn rõ ràng gương mặt của nữ có chút quen thuộc, Thiên Lộc Tử trợn tròn mắt.
P/s: Sẽ là ai đây. Người đẹp nào sẽ xuất hiện? Mỹ nhân hay là quái thú? Nữ tử hay là shemale? Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo vào ngày mai. Thân ái và chào tạm biệt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện