[Dịch]Phong Lưu Đạo Sĩ - Sưu tầm
Chương 68 : Cắt ngang tứ chi 23 người
                                            .
                                    
             Một người đánh bại 23 người, thật không thể tưởng tượng nổi.
- Thoạt nhìn Thái Cực tựa hồ nếu so với Taekwondo lợi hại hơn nhiều à. Ta có nên chuyển sang học Thái Cực hay không đây?
- Nguyên lai Trương Thiên Lộc không chỉ chỉ có tài đánh đàn, coi bộ đánh  nhau cũng không phải hạng tép riu. Không biết công phu trên giường của  hắn như thế nào.
. . . . .
Ở xa xa, người đang vây xem không ngừng chỉ trỏ, nghị luận. Thiên Lộc Tử lại hoàn toàn không thèm quan tâm.
Cũng không biết hắn từ nơi nào lấy ra một bó dây thừng. Đem Vệ Đông Hải  cùng với 22 tên đàn em của hắn trói tay lại, sau đó treo từng tên lên  cái cây trước cửa hiệp hội Taekwondo.
- Thả chúng ta xuống, ngươi dựa vào cái gì đem chúng ta treo ngược lên cây. Cái này là vi phạm pháp luật.
- Cái tên khốn khiếp. Ngươi nghĩ có thể trốn khỏi pháp luật hả?
- Ta khuyên ngươi hay là thả chúng ta xuống đi. Ta nhìn thấy đã có không  ít người đang báo cảnh sát kia kìa. Cảnh sát chắc hẳn rất nhanh sẽ đến.
. . . .
Đám Vệ Đông Hải chửi ầm lên, bọn hắn đều tin rằng Thiên Lộc Tử không dám  dám làm gì bọn hắn. Đương nhiên, ở đây rất nhiều người đều cho rằng như  vậy.
- Ta dựa vào cái gì đem các ngươi treo ngược lên cây hả? Ta đây ngược  lại là muốn hỏi các ngươi dựa vào cái gì dám đánh huynh đệ của ta? Chẳng  lẽ chỉ cho phép các ngươi đánh người, không cho phép người khác đánh  các ngươi hay sao? Các ngươi nếu như dám đánh người, vậy sao không nghĩ  đến hậu quả. Thanh niên thời nay chắc ăn toàn bã đậu.
Thiên Lộc Tử vừa nói lại vừa tìm kiếm khắp nơi. Tựa hồ đang tìm đồ vật  gì đó. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại tại cái rào chắn dưới cái cây.
Rào chắn chỉ là mấy thanh gỗ tròn được ghép lại với nhau, Thiên Lộc Tử  từ từ rút ra một thanh cỡ chừng cánh tay. Suy nghĩ một lúc, tung lên  tung xuống, nắm rõ sức nặng của thanh gỗ. Sau đó, hắn rất là hài lòng  nhẹ gật đầu.
Cái tên điên này cầm côn gỗ muốn làm gì? Mặt của 23 tên đang bị treo lên  cây liền biến sắc. Bọn hắn đều đã nghĩ đến một loại khả năng. Thiên Lộc  Tử muốn đem bọn họ treo ngược lên đánh như đánh heo.
- Ngươi muốn làm gì?
Vệ Đông Hải giọng run rẩy, giờ khắc này hắn mới biết được cái gì gọi là sợ hãi: 
- Ngươi không nên làm loạn. Nếu không cảnh sát mà điều tra, ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì đâu.
- Ah đúng rồi, ta đã quên nói cho các ngươi biết. Hôm nay trước sau gì cũng chẳng có cảnh sát đến Dương Đại đâu.
Thiên Lộc Tử giọng tếu tếu nói. Sau đó, hắn giơ lên côn gỗ lên cao hướng đến Vệ Đông Hải đùi quât một phát.
- Dừng tay!
Tại thời khắc mấu chốt, Nhậm Thư Hoài nghiêm nghị hét lớn. Phía sau hắn, y nguyên đi theo một đoàn người lãnh đạo Dương Đại.
Thiên Lộc Tử đã nghe được tiếng hét lớn, cũng biết Nhậm Thư Hoài đến.  Nhưng là hắn cũng không có ý dừng tay. Ngược lại càng tăng thêm lực đạo  quất thẳng lên đùi Vệ Đông Hải.
- Răng rắc! ! !
- Ah…..! ! !
Tiếng gãy xương vang lên. Ngay sau đó Vệ Đông Hải liền thét lên một  tiếng thê lương. Thiên Lộc Tử quất một côn, trực tiếp đem bắp đùi của  hắn cho đánh gãy.
Điên rồi! Triệt để điên rồi! Cái tên này từ trung tâm nghiên cứu người  không bình thường làm sao lại chạy đến đây. Cái tên điên này căn bản  không phải là người.
- Trương Thiên Lộc, đcmm. Ngươi tốt nhất hôm nay liền đem ta giết, nếu  không ngày sau ta nhất định cho ngươi sống không bằng chết. Ah! ! !
Vệ Đông Hải dốc hết sức gầm rú, hắn chẳng thể nghĩ tới Thiên Lộc Tử có  can đảm đánh hắn, hơn nữa còn là ngay trước mặt phần đông lãnh đạo  trường học mà đánh.
Chẳng lẽ hắn không sợ bị đuổi học sao? Vệ Đông Hải trong lòng chợt xuất hiện ý nghĩ ngu xuẩn.
Hậu Hữu Không cùng với Tưởng Duyên Chiếu cũng không có chửi ầm lên. Bởi  vì bọn hắn đều bị shock. Lần đầu tiên trong đời thấy cảnh tàn nhẫn như  vậy, ác như vậy. Nhìn đến ngu người, bọn hắn liền ngu người.
Lúc này, Nhậm Thư Hoài cùng một làm lãnh đạo Dương Đại lại cũng chẳng  thèm nghĩ gì nữa. Nhao nhao xông tới muốn ngăn cản Thiên Lộc Tử. Bọn hắn  đã từng chứng kiến người này ra tay hung tàn rồi, nếu như không ngăn  cản, khẳng định tên này chắc chắn càng đánh càng hăng.
Nhậm Thư Hoài bây giờ ngay cả ý nghĩ muốn tìm chết  cũng đã có. Hắn tại  làm hiệu trưởng Dương Đại cũng có hơn mười năm rồi. Làm xong năm nay  cũng liền vui vẻ về hưu an hưởng tuổi già.
Ai biết một năm cuối cùng, Dương Đại lại xuất hiên tên Trương Thiên Lộc  này. Từ cái ngày báo nhập học đã biết rõ tên này trước sau gì cũng gây  chuyện.
Trước đây đánh nhau thì cũng được đi. Nhưng hôm nay cũng không biết tên  khốn kiếp nào chọc giận cái tên cứng đầu này, khiến cho hắn đánh giáo  quan phải bỏ chạy. Lại còn đến phá quán, rồi sau đó lại đem con người ta  treo ngược lên cây đánh.
Đây không phải là rõ ràng muốn tên hiệu trưởng già này về hưu sớm sao?
- Đứng im đó!
Nhậm Thư Hoài cùng cháu gái của hắn Nhậm Oanh Oanh vọt tới được nửa  đường liền ngừng lại. Những vị chủ tịch trường học cũng ngừng lại. Bởi  vì một cái họng súng đen ngòm đang chỉa thẳng về phía bọn hắn.
Người hét lên không phải ai khác chính là Kỷ Ngọc Nhàn. Cầm súng cũng là  Kỷ Ngọc Nhàn. Nàng thấy một đám người vây hướng Thiên Lộc Tử, đầu óc  liền nóng lên sau đó làm ra một hành động vĩ đại.
Người nam nhân kia không cho phép người khác tổn thương nàng, nàng cũng không cho phép người nam nhân kia bị tổn thương.
- Ngươi. . . . .
Nhậm Thư Hoài chỉ vào Kỷ Ngọc Nhàn nói không ra lời. Huyết áp của hắn  lại lên cao, đã thế cao huyết áp lại còn liên quan đến bệnh tim. Tranh  thủ thời gian móc ra hai viên thuốc sau đó ném vào miệng, trông rất có  phong cách.
Một tên điên là đã đủ làm hắn nhức đầu rồi. Hiện tại tốt rồi, lại có  thêm một bệnh nhân nữ xổng trại. Trong lòng hắn liền kêu khổ không thôi,  nhà thương điên dạo này chắc vì nhà nước trả lương không đủ nên làm ăn  tắc trách.
Chuyện đã ra như vậy, hiệu trưởng như hắn khẳng định phải xin nghỉ hưu sớm. Coi bộ lương hưu cũng chẳng cầm đủ.
Thiên Lộc Tử thấy Kỷ Ngọc Nhàn cầm súng cản lại một đám lãnh đạo Dương  Đại. Hắn không khỏi sững sờ, sau đó miệng hắn chợt nhếch lên, hắn ưa  thích loại cảm giác này, rất chi là hưng phấn.
- Răng rắc! 
Không còn có người dám tiến lên ngăn trở, Thiên Lộc Tử lại bắt đầu quất  lên cái đùi thứ hai. Theo tiếng gãy xương vang lên, bắp đùi thứ hai của  Vệ Đông Hải cũng bị đánh gãy rồi.
- Trương Thiên Lộc! Ta địt  nữ nhân cả nhà ngươi, có gan ngươi giết lão tử đi!
Hai con mắt Vệ Đông Hải đỏ chét, giống như khóc lại giống như giận gầm rú không thôi.
- Răng rắc! 
Thiên Lộc Tử dùng côn gỗ trả lời Vệ Đông Hải, đem một cánh tay của hắn  cũng đánh gãy. Còn có câu trả lời nào tốt hơn chứ? Có! Chính là lại dùng  thanh côn này, đem một cánh tay khác của Vệ Đông Hải đánh gãy.
- Răng rắc! 
Sự thật chứng minh, Thiên Lộc Tử cũng làm như vậy.
Đến lúc này, tứ chi của Vệ Đông Hải đều bị đánh gãy, hắn đã không còn  chửi ầm lên rồi. Bởi vì hắn biết rõ hắn mắng nữa, Thiên Lộc Tử sẽ tiếp  tục quất hắn. Hắn từ nãy tới giờ có phản kháng hay không thì đều bị coi  thường!
Cắt đứt tứ chi Vệ Đông Hải , Thiên Lộc Tử cũng không có dừng tay, hắn đi  đến bên người Tưởng Duyên Chiếu, lại xuất ra  bốn côn quất lên người  Tưởng Duyên Chiếu.
- Răng rắc răng rắc! ! !
Bốn tiến gãy xương liên tục phát ra. Sau đó, Tưởng Duyên Chiếu cũng theo  gót Vệ Đông Hải. Khác nhau ở chỗ, từ đầu tới cuối hắn đều không có thốt  lên một tiếng, chỉ là trong ánh mắt tràn đầy oán hận.
Cứ như vậy, Thiên Lộc Tử một côn một côn  người, hoặc là cánh tay hoặc  là đùi đều đánh gãy. Cái tiếng răng rắc chói tai cứ thế vang lên, thẳng  đến Thiên Lộc Tử đem 23 người tứ chi đều đánh gãy sau đó mới ngừng lại.
Đánh người từ nãy tới giờ, Thiên Lộc Tử lông mày cũng không nhăn chút  nào, thậm chí trên mặt còn mang theo vẻ mỉm cười như có như không.
Hắn là ma quỷ là ông nội của hắn, mà coi bộ Satan chính là cha hắn.  Người quan sát chung quanh chỉ cảm thấy sau lưng lạnh cả người, âm thầm  nhớ kỹ khuôn mặt tươi cười của Thiên Lộc Tử, thề về sau vô luận như thế  nào cũng không có thể trêu chọc cái tên ma quỷ này.
Cảnh sát không có đến, xe cứu thương ngược lại đã tới. Mười chiếc xe cứu  thương trực tiếp lái đến hiệp hội Taekwondo. Từ trên xe bước xuống, bác  sĩ cùng hộ sĩ thấy một màn trước mắt, thiếu chút nữa liền sợ tới mức  quay người bỏ chạy.
Thế nhưng mà đang chấp hành nhiệm vụ, bọn hắn cũng chỉ có thể kiên trì tiến lên, chuẩn bị đem 23 người này đi cấp cứu.
- Chờ một chút!
Thiên Lộc Tử ngăn lại tên bác sĩ dẫn đầu đang xông vào.
- Ngươi là ai? Vì cái gì ngăn cản ta cứu người, bọn hắn chết rồi ngươi phụ trách sao?
Bác sĩ cầm đầu nghiêm nghị quát hỏi, trên mặt lộ vẻ lo lắng rất rõ ràng, hắn thật sự muốn phải nhanh chóng cứu người.
Người thầy thuốc này sợ rằng cũng sẽ xui xẻo, đại khái cũng sẽ bị đánh  gãy tay chân a. Người đứng xung quanh đều làm ra tư thế mặc niêm, cầu  siêu cho ông thầy thuốc kia.
Không ngờ, Thiên Lộc Tử không giận ngược lại cười: 
- Trách nhiệm này ta sẽ phụ trách, hơn nữa người đánh gãy tứ chi bọn  hắn cũng là ta. Ta cũng hiểu sơ y thuật, bọn hắn tạm thời còn chưa chết.
- Đánh gãy tứ chi 23 người? Ngươi cái tên ác ma này đến cùng muốn làm gì?
Bác sĩ theo bản năng lui về phía sau một bước, trên mặt lại không có sợ hãi.
- Ngươi lại hỏi tiếp, chỉ tổ càng  làm chậm trễ thời gian.
Thiên Lộc Tử nhắc nhở.
Bác sĩ sững sờ, không nói thêm gì nữa, chỉ là tức giận nhìn chằm chằm Thiên Lộc Tử.
Thiên Lộc Tử cũng không thèm để ý, xoay người về phía 23 người đang treo lơ lửng: 
- Ta vì cái gì muốn đánh gãy tứ chi, chính các ngươi trong nội tâm tinh  tường. Ngày sau các ngươi dám lại đối huynh đệ của ta hạ thủ, ta giết cả  nhà các ngươi!
Quá kinh điển. Hết sức kinh điển. Chưa từng thấy câu nói nào kinh điển  hơn. Người đứng xung quanh đều đã từng nghe câu này không biết bao nhiêu  lần trên TV mỗi buổi chiều thứ 2, 4, 6 lúc 5h tối, thường hay chiếu  phim kiếm hiệp. Thế nhưng đây không phải cảnh cáo, đây là tuyên ngôn!  Tuy rằng Thiên Lộc Tử nói ra vẻ rất tầm thường, nhưng không có ai hoài  nghi lời nói của hắn.
Nói xong, Thiên Lộc Tử cười với thầy thuốc nói: 
- Không có ý tứ, làm trễ nãi thời gian của ngươi, ngươi bây giờ có thể lên cứu người.
Đây toàn là bác sĩ cấp cứu. Chậm trễ thời gian của bọn hắn là ngươi không đúng.
Bởi vậy, Thiên Lộc Tử xin lỗi.
Trước đó còn uy hiếp nói muốn giết cả nhà người ta, giờ khắc này lại có  thể mỉm cười hướng người khác nói xin lỗi. Đây rốt cuộc là một người như  thế nào. Bác sĩ lắc đầu, mang mấy cái suy nghĩ tạp nham vứt ra khỏi  đầu, cái kia cũng không phải là việc mà hắn phải quan tâm. Hắn chỉ là  một bác sĩ, chỉ phụ trách cứu người là tốt rồi.
Rất nhanh, 23 tên cao thủ Taekwondo được xe cứu thương đưa đi.
Thiên Lộc Tử tiếp nhận súng từ tay Kỷ Ngọc Nhàn, ánh mắt liền chuyển  sang trên người đám lãnh đạo Dương Đại. Trong lúc vô tình thấy Chương  Chính Huyền cùng với nhi tử của hắn Chương Phong Tồn đứng chung một chỗ,  hắn nhớ tới một việc.
Vì vậy hắn đi đến bên Nhậm Thư Hoài: 
- Hôm nay bọn hắn ở đây đầy đủ đấy, có thể liền đem thể diện hắn ném đi.
Nhậm Thư Hoài sững sờ, lúc này mới nhớ tới lúc trước hắn và Thiên Lộc Tử   có ước định. Chỉ là hiện tại làm cho xảy ra chuyện lớn như vậy, thật  sự thích hợp đánh tiếp cha con Chương Chính Huyền một trận sao?
Nói cho hết lời, Thiên Lộc Tử cũng không thèm để ý tới Nhậm Thư Hoài có đáp ứng hay không, thẳng hướng phía Chương Chính Huyền.
Thấy Thiên Lộc Tử đã đi tới, Chương Chính Huyền cùng Chương Phong Tồn  hai người sắc mặt lập tức trắng bệch không thôi, cuối cùng vẫn là Chương  Chính Huyền mở miệng hỏi: 
- Trương Thiên Lộc, ngươi muốn làm gì?
Hôm nay may mắn kiến thức Thiên Lộc Tử thủ đoạn, Chương Chính Huyền sợ  người này sẽ đối với hắn hạ thủ. Hắn hiện tại tuyệt không cho rằng,  Thiên Lộc Tử dám động thủ với lãnh đạo Dương Đại.
- Không có gì, liền thấy cha con các ngươi quá ngứa mắt mà thôi. Hôm nay  vừa vặn gặp mặt, liền thuận tay đánh các ngươi một trận a.
Nói xong, Thiên Lộc Tử cũng không đợi Chương Chính Huyền phụ tử kịp phản  ứng, liền dụng cả tay chân  hướng trên thân hai người chào hỏi.
Hai người cũng không phải người luyện võ, hắn thậm chí không cần sử dụng  Thái Cực. Lấy lực lượng của hắn, đánh Chương Chính Huyền phụ tử chắc  chắn có thừa, lại nói Thái Cực cũng không thích hợp dùng để đánh người. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện