[Dịch]Phong Lưu Đạo Sĩ - Sưu tầm
Chương 67 : Thái Cực VS Taekwondo
.
Cứ việc nghĩ đến mục đích đến đây lần này của Thiên Lộc Tử là phá quán. Vệ Đông Hải vẫn không thể không bội phục dũng khí của hắn.
- Vậy thì ra tay đi. Ta muốn nhìn ngươi đến đây phá quán như thế nào.
Vệ Đông Hải gằng giọng, ngón tay chỉ về phía sau nói:
-1 người đấu 23 người? Hay là ngươi muốn nhiều hơn?
Một người solo 23 người? Thiên Lộc Tử cũng muốn ah. Thế nhưng mà hôm nay kình khí trong cơ thể đã sử dụng hết sạch. Chỉ dựa vào lực lượng của thân thể thi triển Thái Cực, nhất định là đánh không lại 23 tên cao thủ Taekwondo.
Cho dù thắng cũng là thắng thảm. Sớm muộn cũng sẽ bị thương.
Đương nhiên, Huyễn Thuật cũng có thể giết chết 23 người này. Nhưng Huyễn Thuật không thể đem ra sử dụng đối với người bình thường được, nếu không sẽ phải trả giá hơi bị đắt. Càng không phải nói, nơi đây có tới 23 người, dùng xong Huyễn Thuật, Thiên Lộc Tử nghẻo là cái chắc.
Hắn không phải là kẻ ngu. Việc giải quyết 10000 người mà tổn hao đến 3000 binh lực của phe mình, Thiên Lộc Tử chắc chắn sẽ không làm.
- Solo thì đúng là solo thiệt. Thế như mà không phải một mình ta solo toàn bộ các ngươi, mà là ta sẽ solo với từng người. Các ngươi có 23 người, luân phiên nhau lên đi. Ca chấp hết.
Thiên Lộc Tử ngữ khí lạnh như băng nói.
23 người luân phiên lên? Ặc. . . . Lời này nghe sao không được tự nhiên à. Ngươi có hay không có hiểu sai? Chắc có à.
- Buồn cười, ngươi là đến phá quán đấy. Chúng ta vì cái gì muốn cùng với ngươi solo. Bệnh ngu của ngươi chưa khỏi hẳn à. Đi bác sĩ đi.
Vệ Đông Hải cảm thấy mình đang gặp chuyện buồn cười nhất trên đời. Bây giờ, thời thế đã đổi thay. Thế đạo tuy rằng còn lưu hành solo, nhưng không phải 1 vs 1 solo, mà vẫn là 1 vs 1, thế nhưng là 1 thằng vs cả đám.
- Các ngươi có đáp ứng hay không. Dứt khoát đi.
Thiên Lộc Tử rút súng chỉ thẳng vào mặt Vệ Đông Hải nói:
- Giáo quan còn để lại cho ta bốn cây súng ngắn. Coi bộ bây giờ vừa vặn là lúc cần dùng à.
Mặt của Vệ Đông Hải cùng với đồng bọn của hắn liền biến sắc. Bọn hắn nghĩ đến nhiều tình huống có thể xảy ra. Thế nhưng chỉ có việc Thiên Lộc Tử sẽ có súng thì lại chẳng bao giờ có thể nghĩ đến. Xã hội pháp trị à, mang súng đi ra đường không bị cảnh sát bắt thì chỉ có là súng phun nước.
- Ngươi dám nổ súng?
Vệ Đông Hải cố gắng trấn định nói.
Hắn dù sao cũng chỉ là một tên sinh viên mà thôi, chưa thấy qua súng thật đạn thật. Hôm nay thấy họng súng liền chỉ vào đầu của mình, hắn nhất định là không thể giữ bình tĩnh được.
- Pằng!
Trả lời Vệ Đông Hải là một tiếng súng. Trên mặt đất, cách ngón chân hắn 10cm có một lỗ thủng vẫn còn đang bốc khói. Nếu như nhìn xiêng qua một chút nữa thì có thể thấy cả đuôi của viên đạn.
- Ah! ! !
Người chung quanh nhao nhao kinh hãi kêu lên. Vài người nhát gan đã rất nhanh vắt giò lên cổ chạy trối chết khỏi hiện trường.
Thiên Lộc Tử không chỉ chỉ không thích bị người khác uy hiếp. Hắn còn không thích bị người khác xem thường (DG: có ai thích đâu chứ). Bởi vậy hắn không thèm quan tâm chuyện bị bắt hay bị kỷ luật chọn nổ súng. Dù cho có ngồi tù thì trước sau gì với một thân hảo công phu của hắn cũng có thể trốn ra được.
- Ta không thèm quan tâm đến việc các ngươi nghĩ gì. Vệ Đông Hải ngươi tới trước, đừng có hoài nghi lời nói của ta. Bởi vì ngươi sẽ vì lần này mà trả giá đắt.
Thiên Lộc Tử lạnh lùng nói ra.
Đối diện, Vệ Đông Hải sắc mặt biến đổi không ngừng. Hắn không dám chắc kẻ điên dám đánh cả giáo quan chạy trối chết này có thật sẽ nổ súng hay không. Chuyện liên quan đến tính mạng của mình, hắn cũng không dám đem ra đánh bạc.
- Bọn hèn nhát!
Thấy Vệ Đông Hải không dám bước ra. Thiên Lộc Tử mắng một câu, quay người đem súng lục giao vào tay Kỷ Ngọc Nhàn, ôn nhu nói:
- Ngọc Nhàn, ngươi cầm khẩu súng này đi. Đúng rồi. Cầm như thế rứa đó…. Ngón tay để lên cò…phải phải. Cầm bằng hai bàn tay cho nó chắc, súng đỡ giật. Đợi chập nữa đánh nhau, thằng nào dám phá hư quy củ liền thưởng hắn một viên kẹo.
". . . ."
Kỷ Ngọc Nhàn từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới nay là lần thứ nhất cầm súng. Bàn tay nhỏ bé run lên nhè nhẹ, nhưng mà nàng vẫn nắm chặt lấy báng súng ngắn. Hơn nữa liền giơ lên phía đối diện, sẵn sàng bắn bỏ bố con thằng nào dám phá hư quy củ.
Làm sao có thể khiến cho một nữ tử lúc nào cũng nũng nịu liền thay đổi thành điên cuồng đến vậy? Bởi vì đó là tín niệm, sự tín nhiệm đến từ một người nam nhân đã vào sinh ra tử vì mình à.
- Come on baby. Lên đây cho ta xem thử sự lợi hại của ngươi đi.
Thiên Lộc Tử hướng về phía Vệ Đông Hải hét lớn một tiếng. Sau đó liền bày ra Thái Cực thức thứ nhất.
Vệ Đông Hải không dám động. Hắn sợ bị thưởng kẹo liền bị sâu răng. Cũng sợ chính mình đánh không lại Thiên Lộc Tử.
- Không dám? Vậy ca đây liền không khách khí nhá.
Thiên Lộc Tử liền động thủ. Thái Cực Bộ liền xuất ra, thân thể quỷ dị lao về phía trước, hai tay nhìn như mềm mại vô lực vươn về trước. Đáng tiếc bởi vì không có ám kình hỗ trợ, tốc độ của hắn cũng giảm xuống không ít.
Người trong nghề vừa ra tay đã biết là lợi hại hay không. Vệ Đông Hải thấy Thiên Lộc Tử phóng về trước với bộ pháp quỷ dị, cùng với tốc độ mà không phải người bình thường có thể xuất ra được. Hắn biết chính mình lần này đá trúng thiết bản rồi.
Hắn bây giờ hối hận không thôi. Không không lại đi trêu chọc hai tên nhìn giống như gay làm gì.
Bất quá việc đã đến nước này, Vệ Đông Hải cũng dĩ nhiên đã không còn đường lui. Hắn đành phải kiên trì đối kháng thôi. Tự biết Thiên Lộc Tử là người luyện võ, bởi vậy hắn không có tính ra tay lưu tình. Vừa lên liền tung ra hiểm chiêu.
Hắn tiến về phía trước hai bước. Đỡ lấy Thiên Lộc Tử đang phóng tới. Ngay sau đó chân trái đạp đất, chân phải liền tung cước đá về phía yết hầu của Thiên Lộc Tử. Nhìn từ bên ngoài xem ra cú đá này đầy uy lực à. Tốc độ cũng hết sức lăng lệ ác liệt.
Thiên Lộc Tử sắc mặt không thay đổi, vẫn giữ nguyên tốc độ vọt tới trước. Lúc thấy chân Vệ Đông Hải sắp đá trúng yết hầu của mình, phần eo của hắn liền phát lực nghiêng về phía bên cạnh. Né hiểm chiêu của Vệ Đông Hải đồng thời còn lẻn đến bên cạnh hắn.
Thiên Lộc Tử trọng tâm liền chuyển qua nơi bả vai, húc vào bụng Vệ Đông Hải.
Phanh!
Vệ Đông Hải bị đánh bay một mét, té ngã trên đất.
- Ta bản thân vốn không hề khinh thường kỹ năng chiến đấu xuất phát từ nước ngoài, cũng không khinh bỉ Taekwondo. Thế nhưng ngươi xem như là một người Hoa, đi học mấy cái khoa chân múa tay từ nước ngoại, rồi lại cười nhạo Hoa Hạ công phu bác đại tinh thâm. Chính là ngươi không đúng. Nói cho dễ nghe, ngươi là loại người sính ngoại. Nói khó nghe thì gọi là Hán gian. Đáng bị đánh hay không? Quá đáng bị đánh! Lần này, ta là thay mặt hơn 1 tỷ 2 nhân dân Hoa Hạ đánh ngươi thành bộ dạng đến bà chủ tiệm cơm cũng không nhận ra!
Nói xong, Thiên Lộc Tử lần nữa triển khai Thái Cực thức thứ nhất, nói:
- Làm lại! Lần này cho ngươi đánh trước!
Vệ Đông Hải cố nén sự đau đớn từ phần bụng truyền tới. Đứng lên xông về hướng Thiên Lộc Tử, lúc này hắn đã chẳng còn quan tâm cái gì gọi là mặt mũi. Vọt tới nửa đường, liền chơi song phi cước.
Thiên Lộc Tử chân không di chuyển, hai tay lần lượt vươn về phía trước, trước sau đón nhận cú đá song phi của Vệ Đông Hải. Thủ pháp mượn lực phản lực được sử dụng nhuần nhuyễn. Đơn giản chỉ cần đem người đá song phi ép xuống phía dưới.
Đã được tặng quà mà không trả lễ thì không phải đạo. Sau khi cú đá của Vệ Đông Hải bị đè xuống, Thiên Lộc Tử thừa dịp hắn còn không có phản ứng, hai tay bắt lấy cái đai đen của Vệ Đông Hải. Đem Vệ Đông Hỉa đang vọt tới phía trước ném bay đi.
Lực sát thương so với va chạm lúc trước càng thêm cường hãn không ít. Trực tiếp đem Vệ Đông Hải ném bay ba mét, ngã trên mặt đất xoay vèo vèo vài vòng mới dừng lại.
- Bên trong Thái Cực có chứa cả ngàn vạn tinh túy võ thuật Trung Hoa. Đó chính là kết tinh của trí tuệ người Hoa. Tuyệt không cho phép bất cứ người nào chà đạp! Lần này tat hay mặt những các môn sinh của Thái Cực liền đem ngươi nhiều lần dám sỉ nhục Thái Cực đánh cho phục mới thôi. Cái này chính là thay trời hành đạo!
Thiên Lộc Tử ăn nói mạnh mẽ như vậy. Người xung quanh nghe được, đều xiết chặc nắm đấm, trên mặt đều lộ ra thần sắc kích động. Bọn hắn phảng phất cảm giác nội tâm bên trong dấy lên một đoàn hỏa diễm!
- Lại lần nữa!
Thiên Lộc Tử một lần nữa bày ra Thái Cực thức thứ nhất.
Bị áp chế dữ dội, Vệ Đông Hải thú tính rốt cuộc bị kích phát ra hết. Đôi mắt hắn đỏ bừng trán nổi đầy gân xanh như tiêm Botox. Giãy dụa đứng, lên lần nữa vọt tới trước, tốc độ so với lúc trước nhanh hơn không ít.
Vọt tới nửa đường, Vệ Đông Hải đột nhiên hét lớn một tiếng, cả người nhảy lên cách mặt đất cao chừng một thước. Tung rá cú đá xoáy trên không 540°.
Có thể bay lên một mét xuất ra cú đá xoáy 540°, không thể không nói Vệ Đông Hải vẫn có chút tài nghệ đây.
- Oa! ! !
Các học viên Taekwondo vây xung quanh lúc này nhao nhao kinh hô. Các nữ học viên lại càng hai mắt tỏa ánh sáng. Suất! Quá ngầu, thực con mẹ nó quá ngầu.
Thiên Lộc Tử y nguyên tại chỗ bất động, phảng phất như không nhìn thấy Vệ Đông Hải tung chiêu .
Càng ngày càng gần, mắt nhìn thấy Vệ Đông Hải tung chiêu đá xoáy sắp đá phải mặt Thiên Lộc Tử. Kỷ Ngọc Nhàn kinh hoảng bịt miệng lại, ba nữ lưu manh có chút cũng kích động quá mức. Nhiều người thì mở to hai mắt ra xem, cùng chờ đợi một màn đặc sắc.
Người xung quanh phản ứng không đồng nhất, thế nhưng ý nghĩ đều là giống nhau. Đều cho rằng Thiên Lộc Tử bị đá bay là cái chắc.
Ngay lúc chân Vệ Đông Hải sắp đá trúng mặt, Thiên Lộc Tử tự nhiên như thường ngả ngửa ra sau. Tránh khỏi cú đá của Vệ Đông Hải, hai tay túm lấy chân của Vệ Đông Hải.
Lại là mượn lực phản lực, liền sử xuất ra chiêu [Tứ Lạng Bát Thiên Cân]. Đem Vệ Đông Hai ném qua vai như không.
- Phanh!
Vệ Đông Hải bị quăng nặng nề xuống nền đất xi-măng. Mặt đất xuất hiện ra một vài khe nứt.
Thiên Lộc Tử ngồi thẳng lên, đi về phía Vệ Đông Hải. Lúc này đã không bò dậy nổi, động vài phát trên người của Vệ Đông Hải. Huyệt đạo bị điểm, Vệ Đông Hải chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, ngay cả giãy dụa đều làm không được.
Phản đòn quá dữ dội, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Tất sát kỹ của Taekwondo vậy mà không chịu nổi một kích? Có phải Taekwondo có vấn đề, hay vẫn là Thái Cực quá mạnh mẽ?
- Cái này là ta thay mặt cha mẹ ngươi đánh. Sinh ra ngươi một người sính ngoại, một cái Hán gian, bọn hắn chắc hẳn vô cùng đau đớn a.
Nói xong, Thiên Lộc Tử cũng không thèm để ý tới Vệ Đông Hải lúc này như chó nhà tang nằm rạp trên mặt đất. Hướng về phía đối diện 22 người còn lại quát to:
- Đến phiên thằng nào, cứ lên đi. Ca đã nói rồi. Hôm nay ca chơi đùa. Một mình ca chấp hết!
Taekwondo đai đen 3 vạch như Vệ Đông Hải còn thất bại. Vậy còn dư lại 22 người mặt cắt không còn giọt máu, không dám tiến lên. Bọn hắn ngay cả Vệ Đông Hải đều đánh không lại, làm sao dám tiến lên đây này.
- Như thế nào? Tất cả đều là bọn hèn nhát hả?
Thiên Lộc Tử lạnh lùng nói.
Còn người là loài động vật kỳ quái rất ít khi chịu nổi đả kích. Tên hói đầu Tưởng Duyên Chiếu liền đi ra, nhìn Thiên Lộc Tử một cái sau đó xoay ra sau nói với 21 người còn lại:
- Nếu như ta cũng thất bại, vậy các ngươi cũng phản kháng không nổi ồi, hắn nói như thế nào liền làm thế ấy a.
- Hói đầu. . . . .
21 người muốn nói cái gì đó, lại bị Tưởng Duyên Chiếu cắt ngang.
- Cứ như vậy đi.
Nói xong câu này, Tưởng Duyên Chiếu liền động, vừa ra tay liền bay lên không đá giò lái. Tuy rằng uy lực không bằng Vệ Đông Hải, nhưng cũng là khá tuyệt.
Thiên Lộc Tử hướng bên cạnh dời thân thể, tránh đi cú đá lăng lệ ác liệt của Tưởng Duyên Chiếu. Hai tay tức thì thừa cơ bắt được cổ chân của hắn liền hướng bên dưới tàn nhẫn ném.
- Phanh!
Tưởng Duyên Chiếu nối gót Vệ Đông Hải. Bị quăng trên mặt đất, rốt cuộc không đứng dậy nổi. Trình quá xa, người trước dùng đúng ba chiêu là thua, hắn lại là một chiêu cũng không địch lại.
- Đều ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, không nên phản kháng, hắn không dám đối với chúng ta làm gì.
Tưởng Duyên Chiếu chịu đựng kịch liệt đau nhức liền kêu lớn.
Hậu Hữu Không tức giận nhìn chằm chằm Thiên Lộc Tử. Trong nội tâm không phục, không cam lòng ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất. Theo sát hắn sau đó, 20 người còn lại cũng đi theo ôm đầu ngồi chồm hổm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện