[Dịch]Phong Lưu Đạo Sĩ - Sưu tầm
Chương 63 : Huynh đệ bị thương
.
Nếu như Trần Cương trốn ra ngoài, Thiên Lộc Tử cũng không có ý định đưa hắn trở lại bệnh viện. Hắn da dầy nhiều thịt, hơn nữa dược hiệu của Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan cũng không tệ, không vận động mạnh chắc hẳn cũng không có gì đáng ngại.
Ba người sóng vai đi tới, mới vừa bước qua cửa Dương Đại, chuông điện thoại của Thiên Lộc Tử đột nhiên vang lên.
Ai lại gọi điện sớm như vậy? Thiên Lộc Tử nghi ngờ lấy điện thoại ra nhìn, là Hàn Phong gọi.
- Nghe!
Bên kia truyền đến tiếng ầm ĩ, nhưng lại không nghe giọng nói của Hàn Phong. Thiên Lộc Tử chau mày, trong lòng có dự cảm không tốt.
- Lão đại, ngươi bị sao vậy? Trả lời nhanh.
Thiên Lộc Tử khẩn trương hét vào điện thoại.
Lúc này, Kỷ Ngọc Nhàn cùng Trần Cương cũng phát giác được có chuyện không bình thường, song song xông tới, lo lắng nhìn Thiên Lộc Tử.
- Lão đại bị sao vậy?
Trần Cương hỏi.
- Không được ầm ĩ!
Thiên Lộc Tử hét rống lên, khuôn mặt lạnh như băng.
Trần Cương tuy rằng lo lắng, nhưng cũng không dám tùy tiện lên tiếng, hắn gấp đến độ đứng ngồi không yên.
Kỷ Ngọc Nhàn thì khá tỉnh táo, nàng khẽ nói:
- Lão tứ, ngươi gọi điện thoại cho lão nhị, có lẽ hắn biết rõ lão đại bị gì.
Nghe Kỷ Ngọc Nhàn nói vậy, Trần Cương liền tỉnh ngộ, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Vũ, nhưng mà điện thoại không có ai bắt.
- Đến thao trường!
Thiên Lộc Tử đột nhiên hét lớn, ôm lấy Kỷ Ngọc Nhàn, vận chuyển ám kình, toàn lực thi triển Thái Cực Bộ hướng thao trường chạy đi.
Bởi vì hắn nghe được trong điện truyền đến tiếng hét lớn, đó là giọng của giáo quan Trình Cao Viễn.
Vèo! Trần Cương cảm thấy trước mắt có một bóng đen lóe lên, tập trung nhìn vào, Thiên Lộc Tử đã chạy được hơn 10 mét. Đây là tốc độ cao nhất của lão tam sao? Quá biến thái!
Trần Cương cũng sử dụng Thái Cực Bộ, tuy rằng còn rất gà mờ, chạy như điên về phía thao trường. Tuy nhiên tốc độ của hắn so với Thiên Lộc Tử thì còn kém rất xa.
Bởi vì cử động quá mạnh, vết thương trên lưng hắn bị toác ra, máu tươi không ngừng tuôn ra, nháy mắt nhuộm hồng cả quần áo, nhưng hắn vẫn không có dừng lại.
Một đường chạy đi, trên đường có thêm một vệt máu. Ai nhìn thấy cũng phải biến sắc, thằng điên này là ai, nếu còn tiếp tục chạy hắn sẽ không toàn mạng.
Liều mạng như vậy để làm gì, hắn tưởng mình là Ultraman vội vàng đi cứu vớt địa cầu hay sao?
Thiên Lộc Tử đã chạy đến thao trường, là chỗ trước đây hắn dạy Hàn Phong Hàn Vũ đánh Thái Cực, lúc này có không ít người vây quanh.
Nghe thấy tiếng ầm ĩ, trong lòng Thiên Lộc Tử càng cảm thấy bất an, mặt âm trầm hét lớn:
- Tránh ra!
Tiếng hét của Thiên Lộc Tử được gia tăng thêm ám kình, thanh âm như đất bằng sấm dậy, vang dội toàn bộ thao trường, người vây quanh kinh hãi theo bản năng nhường ra một con đường.
Lúc này, Thiên Lộc Tử rốt cuộc nhìn rõ, bị đám người vây quanh chính là Hàn Phong, Hàn Vũ, chỉ là cả hai người đều nằm trong vũng máu, không rõ sống chết, tay của Hàn Phong vẫn còn nắm chặc cái điện thoại.
Tâm của Thiên Lộc Tử chìm vào đáy cốc, hắn đạp mạnh xuống mặt đất! Phanh! Mặt đất bị lõm xuống một cái dấu chân sâu khoảng 5cm, hắn thông qua cái đạp này, tốc độ lại được tăng lên, cả người như tên rời cung hướng về phía trước.
Phanh! Lúc Thiên Lộc Tử sắp đến chỗ Hàn Phong Hàn Vũ thì một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện, đánh ra một quyền vô cùng bá đạo mang Thiên Lộc Tử ngăn lại.
Ra tay ngăn Thiên Lộc Tử là một người lính, tên là Lục Quân Tập, cũng là giáo quan giống như Trình Cao Viễn.
- Tránh ra!
Giọng nói của Thiên Lộc Tử băng lạnh tới cực điểm, khiến người nghe được không rét mà run.
Thấy ánh mắt lạnh như băng của Thiên Lộc Tử, Lục Quân Tập sững sờ, ánh mắt của tiểu tử này tại sao lại lạnh như vậy. Trong lòng mặc dù khiếp sợ, nhưng hắn vẫn nhắm mắt nói:
- Bọn hắn bị thương, cậu không thể. . . .
Hai chữ "qua đây" còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, ánh mắt của Lục Quân Tập liền kịch liệt co rút. Thiên Lộc Tử động, ra chân nhanh như chớp, mang theo tiếng xé gió chói tai.
Nhanh, quá là nhanh, không né tránh cũng như ngăn cản kịp!
- Bộp!
Chân của Thiên Lộc Tử đá vào bụng của Lục Quân Tập, bụng của hắn lõm vào, cả người bay ra ngoài.
- Răng rắc!
Trong lúc bị bay ra ngoài, Lục Quân Tập càn quét hết đám cây, sau đó lăn nhiều vòng trên mặt đất mới dừng lại được. Miệng trào máu tươi, thân thể run rẩy, đứng lên không nổi nữa.
Mấy giáo quan khác trông thấy như vậy, nhao nhao giận dữ muốn vây công Thiên Lộc Tử nhưng lại bị Trình Cao Viễn ngăn lại, sau đó mấy người cùng đến xem xét tình trạng của Lục Quân Tập.
CLGT? Đang quay phim sao? Tất cả mọi người đều có ý nghĩ như vậy, nhìn về phía Thiên Lộc Tử với ánh mắt sợ hãi.
Thiên Lộc Tử vọt tới bên người Hàn Phong, Hàn Vũ, buông Kỷ Ngọc Nhàn ra, hai tay liên tục điểm lên người của Hàn Phong, Hàn Vũ, máu tươi ngay lập tức ngừng chảy. Sau đó dùng hai tay bắt mạch cho cả hai người.
Mọi người đều biết, người bắt mạch yêu cầu tâm bình khí hòa, mới có thể cảm nhận được: Phù, trầm, trì, sổ, hồng, vi, huyền, kết đại cùng mạch tượng. (Từ chuyên môn, ai em pó tay!)
Đồng thời bắt mạch cho cả hai người cùng lúc, độ khó càng là cực cao, yêu cầu nhất tâm nhị dụng, độ khó ngang bằng với Song Thủ Hỗ Bác của Chu Bá Thông, hoặc là còn muốn khó hơn. Điều này cần y thuật cực kỳ cao minh mới có thể làm được.
Ngay từ lúc vừa đến đây, Thiên Lộc Tử đã thấy bờ môi của Hàn Phong, Hàn Vũ trắng bệch, sắc mặt vàng như nghệ, trên hai chân có vết thương đang chảy máu. Nhưng trái tim vẫn còn đập, chứng tỏ hai người vẫn còn chưa chết.
Đây cũng chính là cái gọi là "vọng, văn, vấn, thiết" trong "Nhìn xem bệnh".
Thông qua nhìn xem bệnh, Thiên Lộc Tử trên cơ bản đã xác định Hàn Phong, Hàn Vũ bị ngoại thương rất nặng, mất máu quá nhiều nên bị sốc. Sở dĩ còn bắt mạch, là vì xác nhận bọn hắn có bị nội thương hay không.
Thông qua bắt mạch, Thiên Lộc Tử biết được Hàn Phong Hàn Vũ không bị nội thương. Hắn thở phào nhẹ nhõm, đổ ra hai viên Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan đắp lên vết thương của Hàn Phong và Hàn Vũ. Lại đem hai người nâng dậy, hai tay áp lên lưng của hai người, truyền kình khí vào trong cơ thể bọn hắn.
Vào lúc này, Trần Cương với toàn thân đẫm máu cũng đã chạy tới, phối hợp với hình thể khổng lồ của hắn, trông giống như Ma Thần hàng lâm. Những nơi hắn đi qua, người người đều sợ hãi nhao nhao né tránh.
- Lão đại, lão nhị!
Trần Cương thấy tình trạng bi thảm của Hàn Phong, Hàn Vũ, khuôn mặt ngay lập tức trở nên dữ tợn, cổ họng gầm gừ, sát khí lẫm lẫm.
- Đừng làm rộn!
Thiên Lộc Tử trừng Trần Cương, sau đó mang Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan ném cho Kỷ Ngọc Nhàn nói:
- Ngọc Nhàn, giúp lão tứ bôi thuốc, vết thương sau lưng của hắn bị vỡ miệng, không cầm máu sẽ xảy ra chuyện.
- Được!
Kỷ Ngọc Nhàn tiếp nhận Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan rồi quay sang nói với Trần Cương:
- Lão tứ, ngươi ngồi xổm xuống rồi kéo áo lên.
- Vết thương của ta không có gì đáng ngại, lão đại, lão nhị bọn hắn...
Trần Cương chỉ chỉ Hàn Phong, Hàn Vũ, sắc mặt vừa phẫn nộ vừa lo lắng.
Kỷ Ngọc Nhàn nhíu mày, nghiêm nghị hét lên:
- Ngươi câm miệng cho ta, có Thiên Lộc chỗ này, lão đại lão nhị không có chuyện gì nữa, ngươi đừng gây thêm phiền phức!
Trần Cương chưa từng thấy qua Kỷ Ngọc Nhàn tức giận, càng không biết một khi nàng phẫn nộ lại hung hãn như vậy. Đành phải ủy khuất ngậm miệng lại, ngồi xổm xuống kéo áo lên.
Lập tức, một cái vết thương trông giống như một cái khe nhỏ xuất hiện trước mặt của Kỷ Ngọc Nhàn, vết thương vốn đã kết vảy lại bị nứt ra, máu tươi không ngừng chảy ra.
Thấy vết thương cùng với máu tươi, lại ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, Kỷ Ngọc Nhàn cảm giác có chút chóng mặt. Nàng cắn chặt răng trấn định tâm thần.
Đây là lần đầu tiên Thiên Lộc Tử nhờ nàng, nàng không thể làm hỏng, nếu không sẽ không xứng với niềm tin hắn giành cho mình, về sau cũng không xứng được hắn thủ hộ.
Cắn chặt răng, Kỷ Ngọc Nhàn lưu loát đổ ra một viên Hạo Nhiên Sinh Cơ Đan, bóp nát, sau đó bôi lên vết thương của Trần Cương.
Dược lực nhanh chóng phát huy, một giây trước miệng vết thương còn chảy máu như suối, vào lúc này vết thương đã được cầm máu hoàn toàn. Người xem xung quanh trông thấy như vậy cũng kinh thán không thôi, sợ rằng có đến bệnh viện cũng không thể cầm máu được nhanh như vậy.
Tiếng còi xe bí bo vang lên, Thiên Lộc Tử cơ hồ đã chờ mỏi mắt, lúc này xe cứu thương mới tới.
Tuy rằng Thiên Lộc Tử dùng kình khí bảo vệ tâm mạch của Hàn Phong, Hàn Vũ, nhưng hai người bọn họ bị mất máu quá nhiều, cần phải được truyền máu. Nếu không chỉ một lúc nữa, kình khí tán đi, bọn hắn vẫn sẽ bị nguy hiểm đến tánh mạng.
Đương nhiên, Thiên Lộc Tử cũng từng nghĩ qua muốn tự mình truyền máu cho Hàn Phong, Hàn Vũ, bởi vì hắn có một bộ công pháp truyền máu cổ xưa. Nhưng hắn lại không biết Hàn Phong Hàn Vũ thuộc nhóm máu gì, nên hắn không dám tùy tiện truyền máu.
Trên xe cứu thương bước xuống một bác sĩ cùng hai y tá, bọn hắn nhanh chóng đem Hàn Phong, Hàn Vũ đặt lên xe. Trên xe, bác sĩ bắt đầu thử máu của Hàn Phong, Hàn Vũ.
- Người thân, bạn bè hoặc hoặc người phụ trách lên xe.
Y tá quát lớn.
Thiên Lộc Tử không nói hai lời, nhớm chân muốn bước lên xe. Đúng vào lúc này, một giọng nói uy nghiêm từ phía sau truyền đến:
- Đánh người của ta, ngươi không thể rời đi!
Thiên Lộc Tử nhíu mày, mặt đầy sát khí quay người nhìn lại.
Vừa lên tiếng là một người lính, hay nói đúng hơn là một sỹ quan. Thân hình cao lớn, làn da ngăm đen, mặt chữ quốc vô cùng cương nghị, trên mặt có một vết sẹo. Hắn im im lặng lặng đứng ở nơi đó, không giận tự uy, nhưng không ai dám bỏ qua sự hiện diện của hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện