[Dịch]Phong Lưu Đạo Sĩ - Sưu tầm
Chương 61 : Cái này là cái gì?
.
Thiên Lộc Tử đang trong phòng tắm, hắn đang dùng nước lạnh rửa ráy thằng nhỏ của mình. Nhìn thằng nhỏ hùng oai hùng khí dương dương tự đắc, hắn khóc không ra nước mắt.
Nhớ lại chuyện vừa xảy ra trong phòng của Nam Như Hân, hắn muốn đập đầu vào tường chết mịa cho rồi, thà chết còn sướng hơn bị khi dễ như vậy.
Thì ra là lúc Nam Như Hân nắm chặt thằng nhỏ của Thiên Lộc Tử, do phản ứng sinh lý, thằng nhỏ ngay lập tức cứng ngắc. Thấy cái miệng nhỏ nhắn của Nam Như Hân càng ngày càng gần thằng nhỏ, Thiên Lộc Tử kích động đến tột đỉnh.
Được nữ thần Dương Thành thổi tiêu cho mình, đây chính là một chuyện phi thường kích động nhân tâm ah. Tin tưởng bất kỳ một nam nhân nào cũng đều kích động như vậy.
Nhưng hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều. Nam Như Hân không hề ngậm thằng nhỏ như Thiên Lộc Tử tưởng tượng, nàng chỉ hôn lên chỗ bị thương mà thôi.
Bởi vì sự thật khác xa so với tưởng tượng, Thiên Lộc Tử xuýt nữa đã bị liệt dương cmnr. Người đẹp sao nỡ đành đoạn như vậy, làm cho người ta vô hạn chờ mong, sau đó lại lạnh lùng bóp chết mọi hy vọng.
Nàng là ma nữ! Tội ác tày trời, siêu cấp biến thái đại ma nữ. Tự dưng lại đi hôn vết thương, trong khi người ta lại hy vọng nàng hôn quy đầu mới khổ.
Nhưng mặc dù Nam Như Hân không có hôn quy đầu của hắn, nhưng cái miệng xinh xắn của nàng cũng chạm vào thằng nhỏ rồi, ít ra cũng mang đến một chút khoái cảm.
Nam Như Hân hôn lên vết thương xong, nàng giống như bị điện giật vậy, vội vàng lui ra, còn kéo khăn len che kín đầu lại.
Đến lúc này, Thiên Lộc Tử có ngu cũng biết, hắn cùng Nam Như Hân đúng không thể, ít nhất buổi tối hôm nay không thể làm ăn được gì. Hắn đành phải kéo quần, ủy khuất rời đi.
Trong đầu hắn cũng từng nghĩ qua làm sói đói một lần, đem Nam Như Hân làm thịt. Nhưng một chút lương tâm còn sót đã ngăn cản dục vọng của hắn lại.
Sau khi Thiên Lộc Tử trở về phòng, việc đầu tiên hắn làm là rửa ráy hạ thể. Hắn chỉ còn cách tự an ủi mình, ít ra mình cũng không có bị đạp thành Đông Phương Bất Bại.
Tắm rửa xong, mang dục hỏa ép xuống, Thiên Lộc Tử trần truồng nằm ở trên giường, ánh mắt mở thật lớn nhìn lên trần nhà.
- Cô ấy chắc vẫn còn thức.
Lầm bầm một câu như vậy, Thiên Lộc Tử đứng lên, mặc áo quần, hướng cửa phòng bước đi. Tuy nhiên mới bước vài bước, hắn lại quay lại, bước ra sân thượng.
Thiên Lộc Tử dậm chân lấy đà, cả người bay lên không, sau đó rơi xuống rào chắn trên ban công.
Sau đó hắn nhẹ nhàng tung người, cả người giống như không có trọng lực, nhẹ nhàng bay lên rồi đáp xuống bên cạnh ban công.
Phòng của Kỷ Ngọc Nhàn, cửa sổ cũng không có khóa, Thiên Lộc Tử nhẹ nhàng đẩy ra rồi đi vào. Đúng như hắn nghĩ, Kỷ Ngọc Nhàn quả nhiên vẫn còn thức.
Kỷ Ngọc Nhàn ôm hai chân ngồi ở trên giường, giống như một con mèo con sợ bóng tối. Nàng mặc váy ngủ, mép váy rất dài, coi như nàng ngồi xoạc chân cũng chẳng thấy được con mẹ gì.
Nàng đang run rẩy, thần sắc thẫn thờ, không hề phát hiện ra Thiên Lộc Tử đã vào phòng.
Mượn ánh trăng le lói chiếu vào phòng, Thiên Lộc Tử thấy nơi khóe mắt của Kỷ Ngọc Nhàn có hai giọt nước long lanh.
Đúng là nữ nhân ngốc, không có tý cảnh giác. Thiên Lộc Tử nói thầm, hắn nhẹ nhàng cầm lấy khăn len trên giường choàng lên người Kỷ Ngọc Nhàn, sau đó ôm nàng vào trong ngực.
Kỷ Ngọc Nhàn hơi giật mình, nhưng khi ngửi được mùi nam nhân quen thuộc, nàng lập tức trấn định lại. Thân thể cũng không còn run rẩy, khẽ lau đi giọt sương nơi khóe mắt.
Nàng không muốn hắn thấy bộ mặt yếu đuối của mình.
Thế nhưng có một bàn tay đã nhanh hơn nàng một bước, rất ôn nhu lau nước mắt cho nàng, nhẹ nhàng như gió xuân, làm ấm lòng người.
- Tôi biết cô vẫn còn thức, nên muốn sang một lát. Nhưng lại sợ cô ngủ rồi, bởi vậy tôi trèo sân thượng vào đây.
Thiên Lộc Tử rất nghiêm chỉnh viện cớ.
- Hì, hì!
Kỷ Ngọc Nhàn không thể nhịn cười, lý do quá củ chuối. Tuy nhiên, nàng vẫn cảm nhận được sự ân cần trong lời nói của hắn.
- Cười là tốt rồi, cô phải cười nhiều vào. Đến lúc chui vào quan tài, cô có cười nữa cũng không ai thấy, coi như có thấy cũng sẽ cho rằng cô là xác chết nổi dậy.
- Ngụy biện.
Kỷ Ngọc Nhàn vùi đầu vào ngực của Thiên Lộc Tử, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc. Nàng đang tự hỏi, đây quả thật là ngụy biện sao? Hiển nhiên không phải, chết rồi mà còn cười, ai cũng cho rằng đó là xác chết nổi dậy, không chừng còn mời đạo sĩ đến làm phép.
Nếu là đạo sĩ, không ai có thể hiểu rõ bằng Thiên Lộc Tử, bởi vậy càng phải cười nhiều.
- Ngắm sao chứ?
Thiên Lộc Tử đề nghị.
- Ok!
Kỷ Ngọc Nhàn nhu thuận gật đầu.
- Cô chờ một chút.
Thiên Lộc Tử nói xong, lanh quanh tìm kiếm, cũng không biết là đang tìm cái gì.
Cuối cùng, hắn cầm lấy một cái áo ngực màu trắng, rất nghiêm túc quan sát, còn đưa lên mũi ngửi ngửi. Sau đó, hắn giơ áo ngực màu trắng lên hỏi Kỷ Ngọc Nhàn:
- Ngọc Nhàn, đây là cái gì? Tôi đã hiếu kỳ từ lâu lắm rồi!
Khuôn mặt của Kỷ Ngọc Nhàn đỏ bừng, hận không thể ngay lập tức đoạt lại áo ngực của mình.
Trời xanh chứng giám, Thiên Lộc Tử thật sự không biết áo ngực dùng để làm gì. Từ lúc đi vào thế giới tám trăm năm sau, hắn thấy toàn bộ nữ nhân đều mang thứ này trước ngực.
Cái đệch, thật là nhức cả trứng, tự dưng lại kêu trời xanh ta chứng giám, ta cũng không có rỗi hơi đi làm chứng cho ngươi, ta còn muốn đi rình Hằng Nga tắm đây này.
Đây là trời xanh lên tiếng, nó rất không quen nhìn Thiên Lộc Tử giả bộ xl. Chưa từng nếm qua thịt heo, nhưng chưa từng thấy qua heo chạy trên đường sao?
Thấy Kỷ Ngọc Nhàn xấu hổ đỏ mặt lại không nói lời nào, Thiên Lộc Tử lần nữa mang áo ngực màu trắng đưa lên mũi hít lấy hít để.
- Cái đồ chơi này thật là kỳ quái, giống như là dùng mấy cái dây lưng hợp với hai cái chén, ngửi rất thơm, rất tỉnh táo đầu óc, nâng cao tinh thần, khiến người nhiệt huyết sôi trào. . . .
Thiên Lộc Tử lẩm bẩm, không hề có ý định cất áo ngực vào. Lại tìm kiếm lung tung lần nữa.
Khuôn mặt của Kỷ Ngọc Nhàn đã đỏ đến mang tai, nàng hận không tìm ra cái lỗ để chui vào, vĩnh viễn không muốn trở ra.
- Hố hố, đã tìm được.
Trong tay Thiên Lộc Tử là một đôi dép lê bằng nhung, giống y như trẻ con tìm được cây kẹo vậy.
Hắn muốn làm gì? Kỷ Ngọc Nhàn cũng không để ý đến ngượng ngùng, mắt phượng không chớp nhìn chằm chằm Thiên Lộc Tử. Thiên Lộc Tử vốn vô tri, coi như hắn gặm dép lê nàng cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Thiên Lộc Tử cầm dép lê đi đến bên giường rồi ngồi xổm xuống, kéo hai chân Kỷ Ngọc Nhàn ra, sau đó mang dép lê cho nàng.
Đương nhiên, hắn vốn rất mê chân nên trong lúc giúp Kỷ Ngọc Nhàn mang dép, ánh mắt không khỏi thưởng thức chân ngọc của nàng.
- Đêm đã khuya, gần sông gió lớn, mang dép vào cho ấm chân.
Thiên Lộc Tử đứng lên, vươn tay ra nói.
- Oanh! ! !
Kỷ Ngọc Nhàn cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Chỉ một câu rất đơn giản, một hành động vô cùng bình thường, lại có lực công phá trí mạng.
Kỷ Ngọc Nhàn dùng tay trái che miệng, không để cho mình kêu thành tiếng, đây không phải là việc mà mình mong đợi hay sao, đêm, cùng người mình thầm yêu tâm tình? Không hề do dự, nàng đặt tay mình lên tay hắn.
Bàn tay khép lại, nhẹ nhàng cầm lấy tay của nàng, sau đó kéo nàng đi. Hai người dắt tay nhau đi về phía sân thượng, chỗ đó có ánh trăng cùng ánh sao. Lúc ra khỏi phòng, Thiên Lộc Tử vẫn không quên cầm theo khăn choàng.
Giẫm dưới chân đôi dép lê có chút hơi rộng, cảm thụ được hơi ấm truyền vào tay mình, Kỷ Ngọc Nhàn mỉm cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Trên ban công, một nam một nữ ngẩng đầu nhìn trời, cô gái khoác trên người khăn choàng, chàng trai trở thành chỗ cho cô gái tựa đầu.
- Cô đang trách ông ấy?
Thiên Lộc Tử do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi Kỷ Ngọc Nhàn.
". . . ."
Kỷ Ngọc Nhàn biết rõ Thiên Lộc Tử đang ám chỉ cha nàng, bởi vậy nàng chọn im lặng.
Im lặng chính là thừa nhận, trở thành chuột bạch để cha mình nghiên cứu, tin tưởng bất kỳ ai gặp phải chuyện như vậy, cũng không thể bình tĩnh a.
- Tôi đi giết ông ấy.
- Không được!
Lần này Kỷ Ngọc Nhàn ôm chặt lấy cánh tay của Thiên Lộc Tử, bởi vậy hai bầu ngực của nàng bị ép đến mức có chút biến hình. Nàng đã được chứng kiến thủ đoạn của hắn, hắn muốn giết Kỷ Trường Thiên có thể nói là so giết gà còn dễ dàng hơn.
Tay phải của Thiên Lộc Tử khẽ cọ cọ, vừa hưởng thụ cảm giác êm ái được hai tòa tuyết phong đè ép, vừa cười nói:
- Vậy sao cô còn rầu rỉ?
Kỷ Ngọc Nhàn sững sờ, sau đó trên mặt hiện lên nét vui vẻ. Giờ phút này, nàng đột nhiên có loại cảm giác được giải thoát.
Đúng a! Nghe thấy người khác nói muốn thương tổn cha mình, nàng vô cùng lo lắng, đó chính là vì nàng vẫn còn quan tâm đến cha mình, hoặc là nói vẫn thương ông ấy. Nếu như vậy, tại sao không thể tha thứ cho sai lầm mà ông ấy đã gây ra cơ chứ.
Ông ấy là cha của nàng, trên người nàng chảy dòng máu của ông ta, máu mủ tình thâm, điều này chẳng lẽ còn không đủ để nàng tha thứ hay sao?
Nghĩ thông suốt, tâm cũng không còn trĩu nặng, Kỷ Ngọc Nhàn chẳng những không có buông tay của Thiên Lộc Tử ra, ngược lại càng ôm chặc hơn. Người nam nhân này luôn luôn giúp nàng thoát khỏi buồn rầu, còn liều mạng thực hiện lời hứa, cái này đã đủ rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện