[Dịch]Phong Lưu Đạo Sĩ - Sưu tầm

Chương 54 : Thái Cực Thôi Nã Pháp

Người đăng: 

.
Bị Bạch Diệp Tuyền soi mói, Thiên Lộc Tử mở ra hai hộp Hạo Nhiên Sinh Cơ Phấn cùng Hạo Nhiên Mỹ Bạch Phấn, dùng ngón tay quệt một chút bột phấn đặt ở trong miệng. Thiên Lộc Tử không có công nghệ để xét nghiệm, cũng không hiểu kỹ thuật xét nghiệm nên hắn chỉ có thể lấy thân thử ‘ Độc ’, không có ai rõ ràng Hạo Nhiên Sinh Cơ Phấn hơn so với hắn. - Hiệu quả như thế nào? Bạch Diệp Tuyền đầy hi vọng hỏi. - Rất tốt, đúng là hiệu quả mà tôi mong muốn. Thiên Lộc Tử thoả mãn gật đầu, tiếp theo đổi đề tài nói: - Tuy nhiên vẫn còn một điều cần phải chú ý, cái hộp thuốc này chỉ được ghi cách hướng dẫn sử dụng là bôi ngoài da, còn việc có thể uống nó thì không cần ghi. - Hả? Anh có ý gì? Bạch Diệp Tuyền nhíu mày, lấy trí tuệ của nàng vẫn có điểm không hiểu thấu tâm tư của Thiên Lộc Tử. - Nếu đột nhiên phát sinh chuyện uống nhầm thuốc, mà người uống nhầm lại vẫn cảm thấy được hiệu quả từ Hạo Nhiên Mỹ Bạch Phấn. Như vậy, tôi nghĩ tin tức này rất nhanh sẽ được truyền ra, từ đó làm cho tất cả mọi người uống Hạo Nhiên Mỹ Bạch Phấn, cuối cùng sẽ làm cho lượng tiêu thụ của chúng ta giảm đi đáng kể. - Tại sao lại giảm? - Bởi vì chúng ta sẽ cho vào trong Hạo Nhiên Mỹ Bạch Phấn một ít hóa chất độc hại, dù uống thuốc không thể làm chết người cũng có thể làm cho người ta phải nằm viện. Thiên Lộc Tử nói giống như chuyện chả liên quan tới mình, nếu như ai nói hắn không phải gian thương, ta sẽ liều mạng với hắn! - Gian thương cũng chịu thua anh, chuyện này quá điên cuồng đi à nha, anh còn có nhân tính hay không? Trào phúng một phen, Bạch Diệp Tuyền lắc đầu nói: - Ý nghĩ của anh đương nhiên rất tốt, nhưng cho thêm độc tố vào, chỉ sợ khó qua cửa ngành vệ sinh a. Ngành vệ sinh tuyệt đối không cho phép bên trong đồ trang điểm làm đẹp có chứa hóa chất độc hại. - Vậy nếu hóa chất đó có thể xúc tiến quá trình hấp thu dược hiệu, lại đối với làn da có tác dụng bảo vệ thì sao? - Tôi hiểu rồi. Bạch Diệp Tuyền không chút chậm trễ, lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách. - Ông chủ lớn, nghe nói anh rất nổi tiếng? Nói chuyện điện thoại xong, Bạch Diệp Tuyền đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Thiên Lộc Tử nở nụ cười âm hiểm nói. Tự nhiên lại ân cần, không phải gian xảo thì là đạo chích, nữ nhân này có ý đồ! Thiên Lộc Tử nghĩ thầm như vậy nhưng miệng lại ngượng ngùng nói: - Cô cũng biết rồi à? Tôi cũng nghe người khác nói như vậy. - Hiện tại muốn một minh tinh ra sân khấu cũng cần đúng sáu số không trở lên, cũng hơi mắc tiền một tí. Quốc Tế Tuyền Diệp chúng ra cũng không có đủ tiền đi mời đại minh tinh. Bạch Diệp Tuyền cười hì hì nhìn chằm chằm Thiên Lộc Tử, ánh mắt kia giống như một đầu sói xám nhìn dê béo. Âm mưu sắp tới! Thầm nói một câu, Thiên Lộc Tử mỉm cười nói: - Bạch tổng, cô cũng không cần vòng vò à nha, đầu óc của tôi không được thông minh lắm. - Thời buổi này, đồ tốt cũng cần tuyên truyền mới có thể phát dương quang đại, tôi hy vọng anh có thể quảng cáo cho Hạo Nhiên Sinh Cơ Phấn cùng Hạo Nhiên Mỹ Bạch Phấn. Nếu như nhà mình có tài nguyên, vậy phải sử dụng hợp lý, ông chủ thấy có đúng hay không? Bạch Diệp Tuyền nói. Tài nguyên? Mang ông chủ lớn trở thành tài nguyên để sử dụng, dám làm chuyện như vậy cũng chỉ có cô nàng Bạch Diệp Tuyền này mà thôi. Thiên Lộc Tử cười khổ nói: - Cô đã nói như vậy, tôi còn có thể từ chối sao? Chỉ là người dùng Hạo Nhiên Sinh Cơ Phấn cùng Hạo Nhiên Mỹ Bạch Phấn chủ yếu là phái nữ, một đại nam nhân lại đi đánh quảng cáo có bị phản tác dụng hay không? - Việc này còn phải nói sao, tất nhiên sẽ phản tác dụng rồi. - Vậy sao cô còn bảo tôi làm việc này? - Anh cùng Nam Như Hân không phải có chút giao tình sao? Anh cùng cô ấy lên tiếng kêu gọi, hai người các ngươi hợp tác quảng cáo. - Ngay từ đầu cô đã có ý này phải không? - Hì hì. . . Thiên Lộc Tử xoa xoa huyệt Thái Dương, hắn đột nhiên phát hiện, những nữ nhân mình quen biết đều phi thường thông minh. Không chừng cũng có ngày nhẵn túi mà không hay biết. Vì có thể để Hạo Nhiên Sinh Cơ Phấn cùng Hạo Nhiên Mỹ Bạch Phấn bán chạy, Thiên Lộc Tử đành phải thỏa hiệp nói: - Được rồi, tôi sẽ hỏi Nam Như Hân, có được hay không cũng không dám nói trước. Nói xong, Thiên Lộc Tử đứng lên đi ra ngoài, mu bàn chân truyền tới đau đớn khiến cho hắn bước đi cũng có chút mất tự nhiên. - Đợi một chút! Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Bạch Diệp Tuyền. - Còn có chuyện gì sao? Thiên Lộc Tử quay người lại hỏi. - Quay lại, ngồi xuống ghế sa lon! Thanh âm Bạch Diệp Tuyền có chút cường ngạnh, cho người ta một loại cảm giác chân thật đáng tin. - Cô ấy muốn làm gì, chẳng lẽ muốn hấp diêm ta? Nếu thật sự như vậy, ta ngược lại rất vui lòng. Thiên Lộc Tử vô sỉ tưởng tượng, hắn hào hứng trở lại bên ghế sofa ngồi xuống. Lấy trí tuệ của Bạch Diệp Tuyền đương nhiên có thể đoán được tâm tư hèn mọn của hắn. Nàng trừng mắt liếc hắn, sau đó khom người ôm lấy chân của hắn đặt trên đùi mình, hơn nữa rất cẩn thận giúp hắn bỏ giầy ra. Không có bệnh phù chân, Bạch Diệp Tuyền thở phào, khi nàng thấy cái tất trắng trên chân Thiên Lộc Tử đã nhuốm vết máu đỏ, nàng hơi chau mày. Nhất định là rất đau a, vì cái gì mà hắn lại có thể giả bộ như không có việc gì, vì cái gì hắn không nổi giận, hắn là thằng ngu sao? Ánh mắt Bạch Diệp Tuyền phức tạp nhìn Thiên Lộc Tử, sau đó thận trọng muốn cởi tất xuống. Máu đã khô khiến bít tất dính liền cùng da thịt, bít tất hiển nhiên không dễ cởi. Một nữ nhân chuyên chú làm việc tuyệt đối xinh đẹp hơn so với bình thường. Thiên Lộc Tử nhìn khuôn mặt chăm chú của Bạch Diệp Tuyền, ánh mắt của hắn hơi lóe sáng. Thật vất vả mới cởi được tất xuống, lộ ra vết thương đã tụ máu bầm trên mu bàn chân. - Đau lắm phải không? Trong mắt Bạch Diệp Tuyền hiện lên áy náy. - Không đau. Thiên Lộc Tử lắc đầu. Ở thời điểm này, nam nhân luôn muốn biểu hiện một chút rộng lượng, không phải để tranh thủ hảo cảm, chỉ vì không muốn nàng áy náy. - Xin lỗi. Bạch Diệp Tuyền vừa nói, một tay cầm lấy Hạo Nhiên Sinh Cơ Phấn trên bàn. - Không cần, ta không cần thứ đó. Thiên Lộc Tử ngăn cản nói. - Tại sao? Bạch Diệp Tuyền hỏi, động tác trên tay cũng ngừng lại. - Vết thương là chiến tích của nam nhân. Thiên Lộc Tử nói xong, định rút chân về, lại bị Bạch Diệp Tuyền giữ chặc, hắn đành phải buông tha. - Tư tưởng biến thái. Bạch Diệp Tuyền trợn trắng mắt lên, cũng không kiên trì nữa, mà là dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau vết máu chung quanh miệng vết thương. Không thể không nói, Thiên Lộc Tử rất hưởng thụ bàn tay nhỏ bé vuốt ve, khiến hắn cảm giác vô cùng thoải mái thư giãn. Lau chùi miệng vết thương một chút, Bạch Diệp Tuyền đặt chân Thiên Lộc Tử lên trên ghế sô pha, quay người đi vào phòng trong. Lúc đi ra, trong tay đã cầm theo một miếng băng dán cá nhân cùng một đôi tất màu hồng. - Anh muốn lưu lại vết thương, cái này là quyền tự do của anh, tôi không quản được. Nhưng đôi tất kia không thể đi được nữa, đổi đôi khác nha. Bạch Diệp Tuyền nửa quỳ, mang băng dán cá nhân dán lên miệng vết thương, sau đó giúp hắn đi đôi tất màu hồng. Bít tất rất ngắn, vừa nhìn cũng biết là tất cho con gái, hơn nữa còn không phải mới mua, chân Thiên Lộc Tử khá to nên khi đi vào trông chẳng ra cái gì cả. Trong phòng nghỉ của Bạch Diệp Tuyền, tự nhiên đây là tất của Bạch Diệp Tuyền rồi. Bạch Diệp Tuyền thận trọng giúp Thiên Lộc Tử đi giầy sau đó phát hiện còn một cái tất màu hồng phấn ném ở một bên, nàng khẽ cắn môi dứt khoát thay luôn cái tất ở chân còn lại. Xem như một người nam nhân, có một nữ tử có thể vì ngươi làm cái này, nếu Thiên Lộc Tử không cảm động là không có khả năng, mặc dù hắn biết rõ Bạch Diệp Tuyền làm như vậy bởi vì áy náy. Có những phu thê cùng sống với nhau vài thập niên, thê tử đều không có mang bít tất cho trượng phu. Lúc Thiên Lộc Tử đi giày, Bạch Diệp Tuyền đứng lên, đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, trước mắt đen kịt, tứ chi vô lực ngã xuống ghế sa lon, Thiên Lộc Tử cả kinh, lập tức vươn tay tiếp được nàng. - Cô cảm thấy thế nào? Thiên Lộc Tử nhẹ giọng hỏi, dùng một tay bắt mạch trên cổ tay Bạch Diệp Tuyền. - Có chút chóng mặt, thân thể như nhũn ra. . . . Thanh âm Bạch Diệp Tuyền có chút mơ hồ nói. Sau khi bắt mạch, Bạch Diệp Tuyền chỉ là vất vả quá độ cộng thêm nghỉ ngơi chưa đủ mà thôi. Vì thế, Thiên Lộc Tử nhẹ nhàng thở ra, sinh lòng thương tiếc. Một nữ hài tử, muốn điều hành một công ty lớn quả thật không dễ dàng. Người ngoài chỉ biết Bạch Diệp Tuyền là bà chủ của Quốc Tế Tuyền Diệp thông minh tài giỏi xinh đẹp tôn quý, nhưng lại không biết nàng vì công việc mà trả giá rất nhiều tâm huyết cùng mồ hôi. Đã biết rõ bệnh tình, Thiên Lộc Tử vận chuyển ám kình trên hai tay, sau đó song thủ xoa bóp trên đầu Bạch Diệp Tuyền. Thái Cực Thôi Nã Pháp được Thiên Lộc Tử nghĩ ra từ Thái Cực, thủ pháp xoa bóp kèm theo ám kình tạo ra hiệu quả phi thường tốt, có thể giải trừ mệt nhọc, lưu thông máu huyết, thậm chí có thể trị bệnh. Bạch Diệp Tuyền toàn thân buông lỏng, chỉ cảm thấy một luồng hơi ấm trào vào đỉnh đầu, cảm giác thoải mái chạy khắp toàn thân. Rất nhanh, nàng liền ngủ thiếp đi. Thấy Bạch Diệp Tuyền đã ngủ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch thật là đáng yêu, Thiên Lộc Tử cũng không ngừng tay. Hắn ôm lấy nàng tiến nhập vào căn phòng thần bí bên trong, đặt nàng lên trên giường, hơn nữa giúp nàng cởi giày cao gót rồi đắp chăn lại. Đứng ở bên giường, Thiên Lộc Tử nhìn Bạch Diệp Tuyền ngủ thật lâu, trên mặt vẫn là vẻ giằng co. Cuối cùng hắn cũng không có làm gì, quay người ly khai đóng cửa phòng lại, quân tử không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Bạch Diệp Tuyền ngủ một giấc trọn vẹn sáu giờ, lúc nàng tỉnh lai đã chạng vạng tối. Hồi tưởng lại sự tình trước khi ngủ, nàng tranh thủ thời gian vén chăn lên, lại phát hiện quần áo của mình không mất trật tự chút nào, hạ thể cũng không có cảm giác khác thường. Nàng từ trên giường nhảy xuống, cũng không có mang giày liền chạy tới gian phòng bên ngoài, gian phòng không có một bóng người, chỉ có một đôi tất vải dính máu cùng một cái khăn lụa. Lấy cá tính hèn mọn bỉ ổi của hắn mà không có lợi dụng lúc nàng ngủ, nàng rất vui vẻ đồng thời trong nội tâm còn một chút thất lạc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang