[Dịch]Phong Lưu Đạo Sĩ - Sưu tầm

Chương 46 : Phàn Nguyệt Trích Tinh

Người đăng: 

.
*Phàn nguyệt trích tinh: Trèo trăng hái sao* Nghi hoặc của mọi người cũng không kéo dài bao lâu, bởi vì ánh đèn đang chiếu vào vị trí của cao thủ cầm đạo kia. Đột nhiên bị ánh đèn chiếu vào, đồng tử của Thiên Lộc Tử co lại, hắn đang điều tiết độ cảm quang. Bình thường chỉ có mắt mèo mới có khả năng như vậy, từ lúc nào mắt người cũng có thể tự điều tiết độ cảm quang rồi? Đừng kinh ngạc, đừng nên chửi đậu xanh rau má! Bởi vì Thiên Lộc Tử hắn không phải là một người bình thường, hắn là một người cổ đại biến thái xuyên việt đến đây. Xuyên qua ánh đèn, khán giả rốt cuộc cũng nhìn rõ ràng khuôn mặt của cao thủ cầm đạo này. Ồ? Đây chẳng phải là ‘anh chàng cẩn thận’ vừa mới cùng bạn gái chơi thổi tiêu sao? Hắn là cao thủ cầm đạo? Người bỉ ổi như vậy lại là cao thủ cầm đạo, cái này còn có thiên lý hay không? Kể cả ba thổ hào cùng ba nữ lưu manh, tất cả mọi người đều nhìn Thiên lộc Tử với ánh mắt quái dị, trên dưới, trái phải đánh giá hắn. Ngay cả Kỷ Ngọc Nhàn cũng dùng tay ngọc che miệng, thần sắc không thể tin điều này là sự thật. Một cẩu nam nhân còn có thể đánh cổ cầm? Đánh bừa thì có! Trong lúc mọi người đang đơ như cây cơ, giọng nói êm ái của Nam Như Hân một lần nữa vang lên: - Mọi người rất kinh ngạc đúng không? Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, tôi đồng dạng cũng kinh ngạc như vậy. Hiện tại, xin mời anh Trương Thiên Lộc biểu diễn một khúc tặng mọi người! Tiếng vỗ tay vang lên, nhưng vô cùng lạc lõng, bởi vì chỉ có mỗi Nam Như Hân vỗ tay mà thôi! Thậm chí ngay cả những người quen biết Thiên Lộc Tử cũng không có vỗ tay, bởi vì bọn họ vẫn còn đang khiếp sợ. Thiên Lộc Tử thật không ngờ Nam Như Hân lại bày ra một màn này, tuy có chút ngoài ý muốn nhưng hắn không hề hoảng sợ. Hắn vẫn ngồi một chỗ không nhúc nhích, không phải hắn từ chối mà là bởi vì hắn không hiểu mục đích của Nam Như Hân khi làm như vậy. Hành vi ‘lãnh đạm’ này của Thiên Lộc Tử rơi vào trong mắt khán giả liền biến thành một kẻ không biết điều! Nữ thần Như Hân mời ngươi lên sân khấu biểu diễn, đó là vinh hạnh của ngươi, người khác hâm mộ còn không kịp. Ngươi thì ngược lại, dám lãnh đạm với nữ thần cơ đấy, ngươi thật đúng là không có chút thức thời, da ngứa muốn bị ăn đòn, một tên nam nhân cặn bã chỉ biết làm mỗi một việc là gia tăng dân số… - Đến đây! Hãy để cho khán giả nhận biết anh, cũng nhận biết được tài đánh đàn của anh! Nam Như Hân nói với Thiên Lộc Tử. Thiên Lộc Tử nghe vậy thì khẽ rùng mình, hắn nhớ đến câu nói của Nam Như Hân. - Hiện nay, âm nhạc truyền thống của Hoa Hạ xuống dốc, đã không còn cần người khiêm tốn, mà là cần người có thực lực, có can đảm đứng ở đầu sóng ngọn gió. Tiểu Lộc ah, anh hãy làm cho toàn bộ thế giới nhận biết anh, nhận biết tiếng đàn của anh! Ngay khi mọi người nhìn Thiên Lộc Tử với ánh mắt chứa đầy phẫn nộ, hắn rốt cuộc cũng đứng dậy, hướng sân khấu bước đi. Nếu như chuyện này trước sau cũng sẽ đến, chi bằng cứ để cho nó đến sớm một chút. Mà điểm này cũng không có vi phạm đạo tự nhiên của Thiên Lộc Tử, bởi vậy hắn mới có thể tiếp nhận. Khi Thiên Lộc Tử đi lên sân khấu, tiếng vỗ tay nhiệt liệt rốt cuộc cũng vang lên. Không nên hiểu nhầm, tiếng vỗ tay nhiệt liệt không nhất định là rất nhiều người vỗ tay. Kỳ thật, chỉ có mấy người quen biết Thiên Lộc Tử vỗ tay mà thôi. Số còn lại chả ai rỗi hơi đi vỗ tay hoan hô một ‘anh chàng cẩn thận’ rất chi là bỉ ổi như hắn. Trên sân khấu, Nam Như Hân bắt tay với Thiên Lộc Tử, vì vậy trong mắt của khán giả bên dưới đều bốc lên đốm lửa, nếu ánh mắt có thể giết người thì Thiên Lộc Tử đã bị chết vô số lần rồi. Phải biết rằng, trong các buổi hòa nhạc của Nam Như Hân, nàng chưa từng bắt tay một ai. Vậy mà hôm nay nàng lại bắt tay với tên nam nhân thô bỉ, khán giả cảm thấy rất đau lòng, ai cũng hận Thiên Lộc Tử thấu xương. Gã nam nhân thô bỉ này dám ở trước mặt mọi người cùng bạn gái chơi trò khẩu dâm, ai biết được tay của hắn có ‘thẩm du’ hay không. Không chừng ‘thẩm du’ xong còn chưa có rửa tay, trên bàn tay còn lưu lại ngàn vạn con cháu ấy chứ! Nam Như Hân cho Thiên Lộc Tử một ánh mắt khích lệ, Thiên Lộc tử cười khổ rồi quay xuống khán giả nói: - Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người! Thiên Lộc Tử không sử dụng micro nhưng thanh âm lại truyền khắp tứ phía. Tuy nhiên không một ai còn có tâm trí để ý tới điểm này, nguyên nhân là tất cả mọi người bị lôi đến rồi. Cái này nên gọi là gì, lời cảm ơn hẳn là nên nói khi đã đánh đàn xong. Bây giờ còn chưa có đánh đàn, vậy mà lại nói cảm ơn khán giả, người này không bị bệnh chứ? Hơn nữa, ai ủng hộ một người ngu ngốc, thô bỉ như ngươi cơ chứ! Kỷ Ngọc Nhàn, Khương Tuyết Oánh cùng ba thổ hào với ba nữ lưu manh đều nhắm mắt lại, không còn mặt mũi để nhìn. Nam Như Hân cũng hơi sững sờ, dở khóc dở cười nói: - Trương tiên sinh vô cùng kích động, bởi vậy lời nói có chút không được trôi chảy, mọi người vỗ tay khích lệ anh ấy a. Không thể không nói, lực hiệu triệu của Nam Như Hân vô cùng lớn, khán giả tuy rằng rất không tình nguyện nhưng vẫn vỗ tay rần rần. Biết mình hơi bị quýnh quáng, Thiên Lộc Tử không nói nữa, nói dai nói dài thành ra nói dại, đạo lý này hắn vẫn hiểu. Hắn đi đến vị trí vốn thuộc về Nam Như Hân rồi ngồi xuống, hai tay nhẹ nhàng đặt lên dây đàn. Vẻ mặt của Nam Như hân tràn đầy chờ mong, nàng đến đứng phía sau Thiên Lộc Tử. Một nam một nữ, trai tài gái sắc, một người ngồi, một người đứng, dưới sân khấu nhìn lên giống như một cặp vợ chồng son, khiến người không tự chủ nghĩ đến màn đàn tiêu hợp tấu trong ‘Tiếu Ngạo Giang Hồ’. - Đáp ứng lời mời của Nam Như Hân, tôi sẽ đánh tặng mọi người một khúc ‘Phàn Nguyệt Trích Tinh’. Thiên Lộc Tử nói xong, tiếng đàn cũng bắt đầu ngân nga, tiếng đàn sục sôi khiến cho tinh thần mọi người trở nên phấn chấn. Hai tay của Thiên Lộc Tử lướt nhanh trên dây đàn, động tác so với Nam Như Hân không kém chút nào. Độ linh xảo cùng tốc độ có khi còn hơn Nam Như Hân một bậc. Người trong nghề vừa ra tay liền biết. Khán giả ở đây có thể không phải là người trong nghề, nhưng đối với cổ cầm cũng hiểu biết chút ít. Thấy Thiên Lộc Tử chơi đàn bọn hắn lập tức hiểu được, tên nam nhân thô bỉ này đích thật biết chơi đàn. Thời gian dần trôi, khán giả dần dần cảm thấy trong lòng của mình dấy lên một cỗ nhiệt huyết, giống như máu gà, không thể áp chế. Từ tiếng đàn, bọn hắn nghe đuọc một câu chuyện: Tại một đại lục tu chân nào đó, có một cậu bé vì muốn hoàn thành giấc mơ thuở nhỏ của mình, đó là trèo lên mặt trăng cùng hái xuống những vì sao, cho nên hắn điên cuồng tu luyện, cuối cùng bạch nhật phi thăng, chân đạp lên ánh trăng và những vì sao… Câu chuyện rất hư vô và mờ ảo, nhưng không một ai thoát khỏi ma lực của nó. Giống như là chính mình hóa thân thành cậu bé kia, đang không ngừng chà đạp thiên đạo. Toàn bộ khán giả ở đây, ngoại trừ Thiên Lộc Tử, hô hấp của mọi người đều trở nên nặng nề, hai tay nắm chặt, mắt lóe tinh quang. Giống như một người đang khao khát mà thấy mỹ nữ trần truồng trước mặt, không thể chờ đợi thêm nữa. Ngay cả kỹ thuật viên ánh sáng, kỹ thuật viên âm thanh, nhân viên hậu đài cũng sôi trào nhiệt huyết khi nghe tiếng đàn, thậm chí quên cả công việc. Thiên Lộc Tử vừa đánh đàn vừa liếc nhìn xung quanh, nụ cười trên môi càng rạng rỡ. Ngay sau đó, hắn khẽ nhếch môi, tốc độ đánh đàn một lần nữa tăng lên. Lúc này, tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy, nắm chặt nắm đấm đưa lên quá đầu. Cùng lúc đó, thân thể của bọn hắn ửng hồng và run rẩy kịch liệt. Nếu lúc này có ai đến đo huyết áp của mọi người nơi đây, nhất định sẽ vô cùng khiếp sợ, bởi vì huyết áp của mọi người tăng cao đến mức không tưởng. Không thể không nói, tư thế của mọi người rất ngốc nghếch, nhưng tất cả vẫn cứ hồn nhiên chưa phát hiện ra, bởi vì bọn họ đã sớm trầm mê vào trong tiếng đàn, không thể thoát ra được. - Đinh! Tiếng đàn thanh thúy vang lên, tuyên cáo cầm khúc ‘Phàn Nguyệt Trích Tinh’ đã hoàn tất. Tiếng đàn kết thúc vậy mà không phải âm phù, toàn bộ khúc nhạc đều là âm cao. Bởi vì một tiếng đàn cuối cùng này, áp lực của khán giả cũng bạo phát, tất cả đồng thanh hét lên: - Trèo trăng hái sao, đạp phá trăng sao, ta có thể làm được! Sau khi hét lớn, tiếng đàn cũng không còn, toàn trường lâm vào tĩnh mịch, khán giả vốn đang sục sôi cõi lòng cũng bắt đầu chậm rãi hồi phục. - Bộp….bộp…. Tiếng vỗ tay như sấm dậy liên tục không dứt, không còn ai dám khinh bỉ Thiên Lộc Tử nữa, thay vào đó là bội phục từ tận đáy lòng. Giờ phút này bọn hắn mới chính thức cảm nhận được cái gọi là lệ chí khúc. Không có ca từ nhưng lại khiến người nghe sôi trào nhiệt huyết, tim đập rộn ràng, huyết áp tăng lên, trong lòng dấy lên ý chí chiến đấu. Thiên Lộc Tử đứng lên, khoát tay ra hiệu mọi người yên lặng rồi nói: - Mời mọi người ngồi xuống! Câu chuyện được kể thông qua tiếng đàn chắc mọi người đã hiểu. Hy vọng mọi người có thể duy trì một bầu nhiệt huyết, đi thẳng về phía trước, không quay đầu nhìn lại. Một ngày nào đó có thể đạp phá trăng sao, trèo trăng hái sao! - Trương Thiên Lộc, Trương Thiên lộc! - Hức…hức, Trương Thiên Lộc khốn kiếp, ngươi đừng tuyệt vời như vậy được không, bà cô đây quên đem khăn tay rồi! - Thần khúc, thần khúc…. ….. Nam Như Hân đến bên cạnh Thiên Lộc Tử, âm thầm giơ ngón cái lên: - Cảm ơn Trương tiên sinh đã tặng cho chúng ta khúc ‘Phàn Nguyệt Trích Tinh’! Mọi người có yêu thích không? - Không cách nào bày tỏ sự yêu thích, không thể dứt bỏ, quá yêu! Khán giả đồng thanh hét lớn, âm thanh như sấm dậy. Thiên Lộc Tử hài lòng cười nói: - Lần này tôi có thể nói cám ơn mọi người đã ủng hộ chứ? Toàn trường cười to, bầu không khí cũng dịu đi không ít. - Cảm ơn mọi người! Thiên Lộc Tử không có cúi đầu, nói cám ơn xong liền trở lại chỗ ngồi của mình. Khác với lúc trước, từ giờ phút này, mọi người đã không còn nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ mà thay vào đó là ánh mắt sùng bái. Tiếp đó, Nam Như Hân cũng biểu diễn tiết mục cuối cùng, buổi hòa nhạc đã sắp kết thúc….
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang