[Dịch]Phong Lưu Đạo Sĩ - Sưu tầm

Chương 44 : Hoa hồng nhuốm máu

Người đăng: 

.
- Hóa ra là ánh mắt làm lộ tẩy, chẳng trách! Lần tới phải cải tiến mới được. “Tiểu cô nương” vừa nói vừa gật đầu, ngoại trừ giọng nói có chút già dặn, hành vi và thần sắc thì tuyệt đối giống y hệt một tiểu cô nương. Móa! Đây cũng là người sao, chẳng lẽ là Thiên Sơn Đồng Mỗ vesion hiện thực? Kỷ Ngọc Nhàn cảm thấy choáng váng, đầu óc sững sờ. - Thiên Lộc, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi. Kỷ Ngọc Nhàn nhìn thời gian, có chút lo lắng. Thiên Lộc Tử nghe vậy thiếu chút nữa ngồi phệt mông xuống đất. Fap fap fap, cô nương ngươi có thể bình thường chút không, nơi này còn có một nhân vật hung ác đang muốn hại ngươi đó! Tôi liều mạng bảo hộ cô, vậy mà cô lại bảo buổi hòa nhạc đã sắp bắt đầu, cô là người không có tim, không có phổi sao? - Tiểu tử, ta thừa nhận năng lực quan sát của ngươi rất kinh người. Nhưng làm người thì sẽ phạm sai lầm, ngươi không sợ chính mình nhìn lầm, lỡ tay đạp chết một tiểu cô nương sao? “Tiểu cô nương” kỳ dị nói. - Nhìn lầm? Điều này ta chưa từng nghĩ qua, ta rất tự tin về ánh mắt của mình. Thiên Lộc Tử ngượng ngùng nói một câu, cười nói: - Cho dù lỡ tay giết chết một tiểu cô nương thì sao? Một mạng mà thôi, cũng chẳng khác giết ếch giết nhái là mấy! Một mạng mà thôi! Thần sắc “tiểu cô nương” trở lại kỳ quái, trong thiên hạ vẫn còn người xem thường tính mạng người khác hơn cô sao. - Bớt sàm ngôn đi, chẳng phải ngươi muốn giết người sao? Mau mau động thủ, ta còn phải đi xem hòa nhạc đó. Thiên Lộc Tử thúc giục, trong suy nghĩ của hắn không hề đặt “tiểu cô nương” này vào mắt. Miệt thị! Đây là miệt thị trắng trợn! “Tiểu cô nương” nổi giận, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận nhìn vô cùng đáng yêu. Nhưng mà dưới khuôn mặt nhỏ nhắng đáng yêu đó lại ẩn giấu sát cơ mãnh liệt. Vèo! Ô quang hiện lên, một thanh chủy thủ phía trên đầy hoa văn màu vàng xuất hiện trong tay “tiểu cô nương”. Sau đó cô lập tức di động, dáng người uyển chuyển, tốc độ rất nhanh, khiến người ta không tự chủ được nghĩ tới thích khách trong tiểu thuyết. Sấm nổ bên cạnh không giật mình, Thái Sơn sụp đổ mà không kinh! Thiên Lộc Tử vẫn tươi cười như cũ, hắn đang đợi thời cơ thích hợp để ra tay. Người làm vô tâm, người xem hữu ý! Trên mặt Kỷ Ngọc Nhàn lo lắng, hai tay cầm chắc lấy sợi dây chuyền bát quái, chắc hẳn là đang lo lắng và cầu nguyện cho Thiên Lộc Tử. Một nữ tử thật tốt, chỉ là hơi mê tín một chút. Tới gần, càng gần, “tiểu cô nương” đột nhiên ngả người xuống đất, chủy thủ trong tay dùng góc độ xảo trá đâm tới dưới háng Thiên Lộc Tử. Âm hiểm! Quá âm hiểm! Vừa ra tay liền muốn đoạn tuyệt tử tuyệt tôn đối phương, người này tuyệt đối là Diệt Tuyệt sư thái phiên bản hiện đại. Thiên Lộc Tử không chút hoang mang, nắm đúng thời cơ, một chiêu mò kim đáy biển, vớt lấy thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của “tiểu cô nương” lên. Không ngờ, “tiểu cô nương” kề sát đất tấn công đột nhiên một cước đạp mạnh lên mặt đất, toàn thân mượn lực nhảy lên, chủy thủ trong tay đâm thẳng về phía yết đầu Thiên Lộc Tử. Hóa ra “tiểu cô nương” trước mặt sử dụng hư chiêu, quả là một người âm hiểm. Thiên Lộc Tử thu hồi vẻ mặt tươi cười, địch nhân khó chơi hơn so với tưởng tượng của hắn một chút. Trong khi khẩn cấp, hai tay không kịp thu hổi, hắn dồn lực vào phần eo, toàn thân ngửa ra sau. Vèo! Chủy thủ lướt qua cằm Thiên Lộc Tử. Nếu vừa rồi động tác của hắn chậm hơn một chút, vậy cổ họng ắt bị đâm xuyên qua. Ngửa ra sau tránh được một kích trí mạng, chân Thiên Lộc Tử vừa chạm đất, toàn thân lui ra sau 1m, kéo xa khoảng cách với “tiểu cô nương”. Một kích vừa rồi không thành công, nhưng “tiểu cô nương” vẫn di chuyển chủy thủ bám sát theo. Thiên Lộc Tử đứng thẳng người, thi triển Thái Cực Bộ, không lui mà tiến, ám kình trong cơ thể vận chuyển đến hai tay. Hắn chắp tay trước ngực, kẹp chặt lấy thanh chủy thủ. Đồng thời, hắn lấn người tới, ám kình tràn tới vai, va chạm tới trước. Bịch! T2 nhất thời không phản ứng kịp, hoặc là do thế tới của Thiên Lộc Tử quá mức mạnh mẽ, không thủ thế được, bị bả vai Thiên Lộc Tử đụng vào. T2 dính ám kình của Thiên Lộc Tử, toàn thân bắn ra ngoài, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp giữa không trung. Phụt! “tiểu cô nương” phun máu, tạo thành một màn sương máu. Sương máu rơi xuống, bông hoa hồng đỏ tươi trên mặt đất bị nhuộm đỏ hơn. - Lão tam! Bên cạnh truyền tới tiếng hét lớn của ba thổ hào. Hóa ra thấy thời gian biểu diễn sắp tới, nhưng lại không thấy Thiên Lộc Tử và Kỷ Ngọc Nhàn đâu. Vì vậy mọi người liền vội vàng tìm kiếm khắp nơi. Vất vả lắm mới tìm ra, lại phát hiện Thiên Lộc Tử đang đánh nhau với trẻ con liền vội vàng chạy tới. - Không được qua đây! Thiên Lộc Tử sắc mặt ngưng trọng, hắn sợ “tiểu cô nương” âm hiểm kia chuyển hướng, ra tay với ba thổ hào. Trần Cương là người luyện võ, vừa liếc mắt nhìn ra có điểm không thích hợp, lập tức cản mọi người lại. Hắn chưa từng thấy Thiên Lộc Tử lại thận trọng như vậy, hiển nhiên đứa nhóc con kia cũng không đơn giản. Lúc này, “tiểu cô nương” bị đánh bay kia từ từ bò dậy, bàn tay nhỏ bé run rẩy lau vết máu ở khóe miệng. - Không ngờ được còn có cao thủ Thái Cực trên đời, lần này ta nhận thua! Chỉ có điều ta sẽ còn trở lại! T2 nói xong, liền quay đầu lao nhanh ra ngoài, hướng về phía đường cái. Thiên Lộc Tử nhìn thấy đối phương chạy trốn cũng không đuổi theo. Hắn lo lắng có địch nhân mai phục, thừa dịp hắn đuổi theo sẽ ra tay đối phó với Kỷ Ngọc Nhàn. - Trốn chỗ nào! Trần Cương bước nhanh đuổi theo. Người này hình thể quá lớn, mỗi bước đều khiến mặt đất chấn động, chỉ có điều tốc độ không hề chậm. Trần Cương toàn lực đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn chậm hơn đối phương. Chờ khi hắn đuổi tới ven đường, “tiểu cô nương” kia đã đột ngột nhảy vào một chiếc Mercesdes, trốn thoát. - Má ơi, tốc độ con nhóc kia sao lại nhanh vậy. Trần Cương hùng hổ quay lại, nói với Thiên Lộc Tử: - Lão Tam, không có chuyện gì chứ? - Ta không sao! Thiên Lộc Tử lắc đầu, vỗ vỗ y phục trên người nói. - Con nhóc kia có lai lịch gì? Tuổi còn nhỏ tốc độ lại nhanh như vậy, khi lớn lên thì phá kỷ lục của Usal Bolt à?! Trần Cương hỏi. - Tạm thời vẫn chưa rõ! Không nói tới chuyện này nữa, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu, chúng ta đi nhanh thôi! Thiên Lộc Tử nhìn về phía xa, thấy dòng người đã bắt đầu tiến vào trong. Mọi người gật gật đầu, đi nhanh vào. Duy chỉ có Thiên Lộc Tử bất động, cúi xuống đất cầm một bông hoa hồng không bị đạp nát lên, sau đó vội đuổi theo. Kỷ Ngọc Nhàn đi ở cuối cùng, dựa vào tốc độ kinh người của Thiên Lộc Tử thì rất nhanh đã đuổi kịp. - Tặng cho cô! Thiên Lộc Tử mang không nhiều không ít, vừa vặn chín đóa hoa hồng đưa cho Kỷ Ngọc Nhàn, mỉm cười vô hại. Kỷ Ngọc Nhàn sững sờ, sau đó thẹn thùng nhận lấy, cẩn thận ôm vào trong ngực. Hoa hồng nhuốm máu, chính là máu của “tiểu cô nương” kia, trong hương hoa nồng mùi máu tươi. Hoa hồng nhuốm máu, lại còn là chín đóa, khẳng định sẽ khiến trái tim thiếu nữ tan chảy. Đúng vậy, trái tim Kỷ Ngọc Nhàn đang tan chảy, khi đón nhận hoa hồng, cô biết lòng mình đã in dấu bóng hình một người con trai. Thiên Lộc Tử không biết rõ ý nghĩa tặng hoa cho con gái, nhưng Kỷ Ngọc Nhàn hiểu rõ. Nhìn nam tử cao hơn mình hơn hai cái đầu, nàng cảm thấy mình như đóa hoa hồng nhuốm máu được bảo vệ kia. Máu là máu địch nhân, hoa hồng được nam tử bảo vệ cũng không đổ máu, chỉ có thể nhiễm máu người khác. Lối vào cũng có phân đẳng cấp, mấy người Thiên Lộc Tử cầm vé vào cửa VIP mà đi tới cửa cấp 4, kết quả bị khách khí mời ra ngoài. Đúng lúc đó tên bán vé chợ đen nhìn thấy, trên mặt hiện vẻ hả hê. Thế nhưng ngay sau đó hắn liền chấn kinh, bởi vì mấy người Thiên Lộc Tử vào từ cửa VIP. - Gặp quỷ rồi! Hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng, hận không thể đào một cái lỗ mà chui vào, vĩnh viễn không đi ra. Chỗ ngồi VIP kỳ thực chính là mấy hàng ghế đối diện gần sân khấu nhất, mấy người Thiên Lộc Từ dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Buổi hòa nhạc còn chưa bắt đầu, mấy người phụ nữ đã bắt đầu tám: - Thật kích động nha, tôi chưa từng nghĩ tới có ngày có thể xem hòa nhạc gần như vậy. - Đúng vậy, chỗ ngồi này không phải có tiền là mua được, đương nhiên ta cũng không có tiền. Cha mẹ cho chút đỉnh như vậy, tiền mua đồ ăn vặt còn không đủ nè. - Hì hì, chẳng phải chúng ta dính chút ánh sáng của Ngọc Nhàn hay sao? - Này này này, mấy người nói đợi chút nữa hòa nhạc bắt đầu chúng ta có thể được bắt tay với Nam Như Hân không? - Cô ngớ ngẩn sao, tay Nam Như Hân dùng để đánh đàn, sẽ không bắt tay với cô. … Mấy người đó tám không hề có mặt của Kỷ Ngọc Nhàn. Khi họ đang trò chuyện, cô đang chăm chú nhìn đóa hoa hồng trên tay, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thiên Lộc Tử. Người sáng suốt đều biết mỹ nữ động xuân tình rồi. Nhưng Thiên Lộc Tử không biết, đây không phải là vì hắn mù rồi, chỉ vì hắn là người cổ đại. Tuy rằng đã tiến vào hội trường buổi hòa nhạc, nhưng Thiên Lộc Tử vẫn không buông lỏng cảnh giác, vẫn chú ý tới động tĩnh xung quanh. Đột nhiên, ánh đèn toàn trường chợt tắt, hội trường tối om. Thiên Lộc Tử cả kinh, trước tiên ôm Kỷ Ngọc Nhàn vào ngực mình, đặt lên đùi mình, miệng hét lớn một tiếng: - Cẩn thận! Ha ha ha…! Toàn trường chợt cười lên. Trong bóng tối, tất cả mọi người đều nhìn về phía giọng nói vang lên. Dưới tình cảnh tối om như vậy, chỉ có thể lờ mờ trông thấy một thân ảnh cao lớn. - Ha ha, đây là đồ nhà quê từ nơi nào bò ra vậy, khẳng định trước đây chưa từng xem hòa nhạc nha. - Người anh em này rất có tiềm chất diễn hài nha, không đi đóng hài thực sự là lãng phí tài năng. - Không được, ta đau bụng quá, không cười nổi nữa, ha ha!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang