[Dịch]Phong Lưu Đạo Sĩ - Sưu tầm
Chương 38 : Vũ nhục tốc độ của rùa đen
                                            .
                                    
             Bước  ra khỏi phòng hiệu trưởng, Thiên Lộc Tử mới thở phào nhẹ nhõm. Vô luận  xuất phát từ lý do gì, bị người tính kế thật không dễ chịu chút nào.
Đối với người khác mà nói, chuyện này sẽ không là gì, thậm chí còn cảm  thấy vô cùng hoan hỉ. Suy cho cùng cầm lông gà làm lệnh tiễn vẫn là một  chuyện không tệ.
Nhưng đối với người truy cầu đạo pháp tự nhiên như Thiên Lộc Tử, chuyện  này cũng giống như bị hiếp dâm, hơn nữa người hiếp dâm giống như là  heo nái.
- Cứ xem như là bị chó cắn vậy.
Thiên Lộc Tử tự an ủi mình.
Cảm thấy đã tới giờ cơm trưa, hắn liền đi về hướng thao trường.
Trên thao trường, các hạng mục huấn luyện của buổi sáng cơ bản đã kết  thúc, tân sinh cũng đã tập trung cùng một chỗ, đang nghe mệnh lệnh của  giáo quan mà làm các động tác nghỉ, nghiêm…
Không, không phải tất cả đều tập trung, vẫn còn ba người đang chạy vòng  quanh thao trường. Giáo quan Trình Cao Viễn lại theo sát phía sau, thấy  người nào dừng lại liền tống cho một cước.
Ba người này không phải ai khác, chính là Hàn Phong, Hàn Vũ cùng Trần Cương.
Ngày đầu tiên đến muộn coi như bỏ qua, ngày hôm sau vẫn đến muộn, miễn  cưỡng cũng có thể cho qua. Nhưng điều làm cho Trình Cao Viễn tức giận đó  là, ba tên này ngày hôm sau đến muộn trọn vẹn mấy tiếng đồng hồ.
Bọn hắn cũng quá không coi trọng giáo viên rồi, Trình Cao Viễn  cảm giác mình như bị tát vào mặt, vì vậy hắn tự mình ‘chiếu cố’ ba tên  thổ hào này.
Lúc này, những tân sinh khác đã giải tán, nhưng cũng không rời khỏi thao trường, toàn bộ đều ở lại để xem kịch vui.
Thiên Lộc Tử cười khổ, bước đến bên cạnh Trình Cao Viễn, hắn còn chưa kịp há miệng thì ba tên thổ hào kia đã hô cứu mạng rồi.
- Lão tam, ngươi phải cứu huynh đệ trong lúc nguy nan a!
Hàn Phong, Hàn Vũ không hổ là anh em song sinh, giống như có thần giao cách cảm vậy, cả hai cùng đồng thanh kêu lên.
Trần Cương thì cực phẩm hơn, hắn lớn tiếng kêu la:
- Bạn thân, mau đem yêu quái hạ gục. Xong việc ta mời ngươi đi tắm hơi thư giãn, ngươi muốn song phi ta cũng chiều ngươi. 
Mặt mày Thiên Lộc Tử xám xịt, tuy rằng hắn không hiểu tắm hơi thư giãn  với song phi là cái mịa gì, nhưng huynh đệ đã cầu cứu, hắn đành phải ra  mặt.
- Giáo quan, đã đến giờ ăn trưa rồi…
Thiên Lộc Tử chưa nói xong đã bị ngắt lời.
Trình Cao Viễn nghiêm mặt nói:
- Tuy tôi đánh không lại cậu, nhưng không vì thế mà tôi phải nghe lời  cậu. Cậu giúp huynh đệ của mình trốn tránh trừng phạt không phải là giúp  bọn hắn mà là đang hại bọn hắn.
Thiên Lộc Tử cười khổ, gật đầu nói:
- Tôi hiểu ý của ông, vậy cứ tiếp tục đi.
- Lão tam, bon ta khinh bỉ ngươi!
Hàn Phong, Hàn Vũ cùng Trần Cương đồng thời lên tiếng.
Thiên Lộc Tử không thèm để ý, đi đến trước mặt ba người rồi nói:
- Làm việc gì, muốn có thu hoạch thì tương ứng cần phải trả giá. Bởi vì  chúng ta là huynh đệ, ta không thể giúp các ngươi trốn tránh, nhưng ta  sẽ chạy cùng các ngươi.
Ba tên thổ hào sững sờ, cảm động không nói nên lời. Bọn hắn không phải  kẻ ngốc, há có thể không rõ dụng tâm lương khổ của Thiên Lộc Tử hay sao.  Giữa huynh đệ không cần nói nhiều, có phúc có thể không cùng hưởng,  nhưng gặp nạn thì phải cùng chia.
Bởi vì Thiên Lộc Tử chạy trước, ba thổ hào giống như uống nhầm xuân  dược, tốc độ chạy cũng tăng lên không ít. Trình Cao Viễn ở một bên quan  sát cũng âm thầm gật đầu.
- Còn bao nhiêu vòng?
Thiên Lộc Tử hỏi.
- Năm vòng!
Trần Cương trả lời, thanh âm đứt quãng khàn khàn giống như vịt đực, nếu không chú tâm sẽ không nghe được.
Thiên Lộc Tử chau mày, nhìn tình trạng của ba thổ hào, Trần Cương có lẽ  có thể kiên trì đến cuối cùng, nhưng Hàn Phong, Hàn Vũ chắc chắn không  được.
Cái này không liên quan gì đến nghị lực, mà là sức khỏe bọn hắn có vấn đề.
- Nhìn kỹ, bây giờ ta dạy Thái Cực cho các ngươi, làm theo ta.
Thiên Lộc Tử lên tiếng, ý định nhân cơ hội này giúp ba người một chút.
Nói xong, Thiên Lộc Tử cũng mặc kệ ba người có nghe hay không, hắn bắt  đầu thi triển bước đầu tiên của Thái Cực. Không giống như lúc đối  phó với đối thủ, lần này hắn mang tốc độ của bộ pháp ép  tới chậm như rùa.
Ba người cũng biết Thiên Lộc Tử thân mang tuyệt kỹ, cho nên không dám  chậm trễ, mạnh mẽ xốc lại tinh thần, cẩn thận quan sát. Ngay cả Trình  Cao Viễn cũng chăm chú nhìn theo.
Chỉ thấy Thiên Lộc Tử vốn là thả lỏng người đứng thẳng, hai  tay từ từ thả xuống đặt cạnh người, mũi chân phải hướng ra  ngoài 45 độ. Thân trên giữ tư thế đứng thẳng, hai đầu gối hơi  khụy xuống, trọng tâm thân thể dời về phía bên phải, lấy đầu  gối làm trụ đá chân trái ra một bước. Trước khi gót chân trái  chạm đất, chân phải ngay sau đó đã phát lực đạp xuống mặt đất  một cái, mượn lực bước dài về phía trước một trước.
Sau đó trọng tâm lại chuyển sang chân trái, chân phải phóng ra,  gót chân trước lấy đà, chân trái lại đạp mặt đất mượn lực  bước dài về phía trước.
Hai chân cứ như thế lặp đi lặp lại, trọng tâm cơ thể cứ đổi  trái phải qua lại càng lúc càng nhanh, tốc độ của Thiên Lộc  Tử cũng càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng, Thiên Lộc Tử tựa như quỷ mị, cơ thể giống như thoát khỏi trọng lực bay về phía trước.
Ba tên thổ hào đều là người thông minh, nhìn một lần liền nhìn ra điểm  mấu chốt, tuy rằng nhìn qua có vẻ dễ dàng, nhưng để thực hiện được lại  vô cùng khó, ba người đều bị ngã cắm đầu xuống đất.
- Không cần vội vã truy cầu tốc độ, trước tiên hãy tập cho thành thục, sau đó mới đề cao tốc độ.
Thanh âm của Thiên Lộc Tử vang lên.
Ba người đứng dậy, dựa theo lời của Thiên Lộc Tử, chỉ cần nhuần nhuyễn  động tác không cần tốc độ. Tập đi tập lại vài lần, bọn hắn đã có thể sử  dụng Thái Cực bước về phía trước, chỉ là tốc độ của bọn hắn có thể sánh  ngang với rùa đen.
Không, nếu như rùa đen huynh mà thấy một màn này, sợ rằng cũng phải cảm khái:
- Không nên đem ba tên thổ hào này so tốc độ với ta, đối với ta đó là sỉ nhục.
Thời gian chầm chậm trôi qua, trên thao trường có không ít người, vậy mà  không một ai lên tiếng. Mười phút trôi qua, ba tên thổ hào mới chạy  được khoảng chừng 200 mét.
- Ha ha, kiểu đi của bốn tên thổ hào cũng quá tức cười. Có thể sánh ngang với Charlie Chaplin rồi á.
- Đúng vậy, lấy tốc độ của bọn hắn, chỉ sợ hai tiếng đồng hồ cũng chạy không hết năm vòng a.
- Nhìn tốc độ của bọn hắn, ta phát hiện tốc độ đường truyền nhà ta cũng không quá chậm.
…..
Đám tân sinh đứng xem trò vui vẫn đang còn bàn tán, thỉnh thoảng còn chỉ  chỉ trỏ trỏ. Thế nhưng bọn hắn cũng không duy trì được bao lâu, bởi vì  bốn tên thổ hào đột nhiên tăng tốc.
Lần này, ba tên thổ hào không còn chết dí một chỗ, thân thể lắc lư có  quy luật rất nhanh vọt về phía trước. Tốc độ này nếu đem so với tốc độ  thời kỳ toàn thịnh của bọn hắn vẫn nhanh hơn một chút.
Toàn trường khiếp sợ, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
Trình Cao Viễn nhận thức càng khắc sâu, miệng há to đến mức có thể nhét  được một quả trứng gà, bởi vì đã nhiều năm qua, hắn vẫn không thể nào  đột phá được cực hạn của tốc độ.
Tiếp đó, bốn người bọn hắn dưới ánh mắt ngây ngốc của tất  cả mọi người, dễ dàng chạy xong năm vòng. Trong lúc chạy, vốn  bọn hắn lúc đầu như trái cà nhũn nước, vậy mà lúc này lại  cười nói chuyện trò vui vẻ, giống như trên người chả có việc  gì.
Chạy vòng xong rồi, bốn người cũng không để ý đến Trình Cao Viễn, đồng loạt hướng về phía căn tin đi tới.
Nhìn theo bốn thân ảnh cao thấp không đều dần dần đi xa, Trình Cao Viễn tự nói:
- Nhờ có tiểu tử kia, bốn tên thổ hào bọn chúng tuyệt đối  không phải là vật trong ao. Ngộ phong, nói đại khái chính là  người gặp gió liền hóa rồng a. Chỉ là nhân vật như vậy, đáng  lẽ ra nên không thể không có tiếng tăm mới đúng, tiểu tử kia  rốt cuộc là có lai lịch gì...
Trên đường đi đến căn tin.
- Lão tam, cái bộ pháp Thái Cực này của ngươi thật sự quá  trâu bò đi, trọng tâm chạy qua chạy lại giữa trái phải, thân  thể phảng phất liền không còn sức nặng. Hơn nữa hai chân còn  có thể mượn lực, một chút cảm giác mệt mỏi cũng không có.
Trần Cương kêu to, Hàn Phong, Hàn Vũ ở một bên cũng liên tục  gật đầu, chỉ có nhân tài mới có thể nhận thức được huyền  diệu bên trong bộ pháp Thái Cực.
Thiên Lộc Tử cười cười:
- Đây chỉ là da lông mà thôi, bộ pháp Thái Cực còn rất nhiều  biến hóa, còn có thể dùng để đối địch. Luyện đến cực hạn,  thậm chí có thể đá ra không bạo, đạp không mà đi.
- Đạp không mà đi? Chẳng lẽ là khinh công trong truyền thuyết?
Trần Cương cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc, theo bản năng nuốt từng ngụm nước bọt.
- Có thể nói là như vậy, trong Thái Cực nó gọi là Lưỡng Nghi Vân Thê.
- Ngươi không cần nói nhiều, nhanh nhanh dạy cho ta a.
- Các ngươi hiện tại chỉ sợ không tu luyện nổi, Lưỡng Nghi Vân Thê này cần dùng đến nội kình.
- Thật là đáng tiếc, ta còn muốn học xong Lưỡng Nghi Vân Thê ngắm trộm mấy em xinh tươi tắm rửa đấy.
...
Trong phòng ăn, bốn tên thổ hào đang kiếm chỗ dùng cơm, vừa  kiếm được định ngồi xuống thì thấy Kỷ Ngọc Nhàn ngồi gần đó  phất phất tay với bọn hắn.
Bốn người bọn hắn liền đi qua, trên bàn ngoại trừ Kỷ Ngọc  Nhàn cùng với ba cô gái lưu manh chung phòng còn có hai tên khác  đang ngồi. Một tên trong đó lúc bới cơm, con mắt lại thỉnh  thoảng nhìn về phía Kỷ Ngọc Nhàn. Lòng dạ kiểu Tư Mã Chiêu,  người ngoài nhìn vào cũng biết.
- Bằng hữu của các ngươi? 
Thiên Lộc Tử chỉ chỉ hai nam tử.
- Không phải.
Bốn nàng đồng loạt lắc đầu, sau đó mang theo vẻ mặt đồng tình nhìn về phía hai tên kia.
Thấy bốn nàng ‘thâm tình’ nhìn mình, cái tên kia còn cho là có  trò vui, nhao nhao bày ra tư thế tự cho là đẹp trai nhất ra.
Kết quả sau một khắc, bọn hắn đã cảm thấy ánh sáng trước  mắt tối sầm lại, một thân thể cao lớn xuất hiện bên cạnh bọn  hắn, che hết ánh sáng lại. Hai người theo bản năng ngẩng đầu  lên, liền thấy một phiên bản hiện đại của Trương Phi đang nhìn  bọn hắn chằm chằm.
- Huynh đệ có chuyện gì sao?
Hai tên này có chút cà lăm nói, hiển nhiên là bị dọa không nhẹ.
- Không có việc gì!
Trần Cương mở miệng cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, từng  bắp thịt trên hai cánh tay uốn lượng tràn đầy tính bùng nổ đưa  đến trước mặt hai tên kia.
Cơ bắp như thế thật sự kích thích thần kinh thị giác của hai người bọn hắn.
Hai tên nhất thời biến sắc, rất là thức thời đứng lên cười làm lành: 
- Bây giờ là giờ ăn cơm cao điểm, bằng hữu chắc là không tìm thấy chỗ a. Đến đây, ngồi chỗ của huynh đệ ta này.
- Cái này thật không tốt nha, các ngươi còn chưa ăn xong đây này.
Vẻ mặt của Trần Cương nhăn nhó nói một câu, thật tình không  biết hắn như vậy càng làm cho người ta kinh hồn khiếp đảm.
Người xung quanh khinh bỉ một hồi, tên này cũng thật là quá giả giối đi!
- Không, không, chúng ta ăn xong rồi.
Hai tên kia nhất thời đứng lên, đối với Trần Cương làm một động tác mời sau đó chạy trối chết.
Kỳ thật, mâm cơm bọn chúng ăn chỉ mới hai phần mà thôi.
- Vậy cám ơn nha, ta nhìn các ngươi một lần, liền biết rõ các ngươi là người tốt.
Nói xong, Trần Cương liền đặt mông xuống, hướng về phía Kỳ Ngọc Nhàn nói lớn:
- Chị dâu hảo!
Thiên Lộc Tử cùng Hàn Phong, Hàn Vũ cùng ngồi xuống, nhưng lại  cố ý hay vô ý gì đó mà giữ một khoảng cách với Trần Cương,  trưng ra bộ mặt ‘ta không biết tên này’. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện