[Dịch]Phong Lưu Đạo Sĩ - Sưu tầm
Chương 30 : Thẩm vấn không phải như vậy!
                                            .
                                    
             - Ah! ! !
Chín tên cuồng đồ nhao nhao ôm cổ chân kêu la thảm thiết, liên tục lăn lộn trên mặt đất.
Một cước của Thiên Lộc Tử tuy không đến mức đá nát xương chân của bọn  hắn, nhưng cũng khiến cho xương chân của bọn hắn xuất hiện vết nứt.
Duy nhất ngoại lệ là tên cầm đầu, cố nén đau nhức kịch liệt trên chân,  cố gắng đứng lên, vung mã tấu hướng Thiên Lộc Tử chém tới. Trong mắt của  Thiên Lộc Tử hiện lên tinh quang, rất nhanh vung chân đá vào cổ tay của  đại hán.
Răng rắc! Bịch! Tiếng gãy xương thanh thúy vang lên, mã tấu rơi xuống  đất, đại hán đầu đầy mồ hôi đang nằm quằn quại trên mặt đất, nhưng vẫn  cố không phát ra nửa tiếng kêu rên.
Thiên Lộc Tử thấy vậy, lập tức biết đại hán trước mắt là loại lỳ lợm,  người không sợ chết như vậy, chỉ cần có cơ hội hắn sẽ không tiếc tính  mệnh mà cho ngươi một kích trí mạng.
Vì vậy, Thiên Lộc Tử có ý muốn đem toàn bộ tứ chi đại hán cắt đứt. Thế  nhưng không đợi hắn có động tác, đã có một đạo thân ảnh từ sau lưng chui  ra, đúng là Trần Cương.
Răng rắc răng rắc! ! ! Trần Cương người này trước tiên đem tứ chi đại  hán toàn bộ đạp gãy. Sau đó lại lẻn đến bên cạnh chín người khác,  đùng... đùng...., đúng là một hồi điên cuồng đạp.
- Cái ĐKM, dám vây đánh hội đồng bố mày, bọn mày chán sống rồi!
Trần Cương vỗ vỗ tay, đỉnh đạc bĩu môi la hét rồi đi lên cầu thang.
Ngay khi xoay người, hắn thấy một bên mặt của một tên vẫn còn hoàn hảo.  Vì vậy hắn lại chạy đến, đối với bên mặt vẫn còn hoàn hảo của tên kia  điên cuồng đạp xuống.
- Hì hì, thế này mới dễ nhìn!
Trần Cương thoả mãn gật đầu, cũng không biết từ nơi nào tìm đến 1 sợi dây thừng, đem 10 tên cuồng đồ trói lại.
Thiên Lộc Tử ở một bên thấy rõ ràng, không khỏi dở khóc dở cười. Nếu như  hiện tại có người nói cho hắn biết, Trần Cương không phải người thích  chà đạp người khác, hắn thế nào cũng sẽ không tin tưởng.
Đại sảnh Hàn gia, mọi người nhao nhao ngồi xuống, sau một phen giới  thiệu đơn giản, chủ đề chính là vợ chồng Hàn Nhiên Địa. Đáng thương  Thiên Lộc Tử cùng Trần Cương hai khách nhân ngàn dặm xa xôi mà đến, nước  trà cũng không được uống một chén.   
- Bác à, có tin tức của cha mẹ con không?
Hàn Phong vội vàng hỏi, trong mắt mang theo chờ đợi, tung tích của cha mẹ, sống chết không rõ, hắn thật sự rất lo lắng.
- Không có! Ngoại trừ khuôn viên Đường gia, những nơi khả nghi xung  quanh chúng ta đều đã kiếm, không có phát hiện ra bất cứ manh mối gì.  Hiện tại, bác gái các con còn ở bên ngoài tìm kiếm, cũng không có tin  tức.
Hàn Nhiên Thiên khổ sở lắc đầu nói.
- Tên khốn Đường Hạo Nhân có thể mang người nhốt tại nhà hắn hay không?
- Không loại trừ khả năng này, bất quá coi như hắn đem người giấu ở  trong Đường gia, chúng ta cũng không thể đi vào đòi người ah.
Mọi người trầm mặc, dưới tình huống không có chứng cứ mà tới Đường gia,  nhất định sẽ bị gắn tội tự xông vào nhà dân. Tội danh này có thể lớn có  thể nhỏ, gây chuyện không tốt có khi người không cứu được, ngược lại còn  bị Đường gia cắn ngược một cái.
- Kỳ thật, ta cảm thấy khả năng bác Hàn bị giấu ở Đường gia không lớn, Đường Hạo Nhân đâu phải loại đầu toàn đất đâu.
Thiên Lộc Tử trầm ngâm rồi nói tiếp:
- Việc đã đến nước này, chúng ta gấp cũng không làm được gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thiên Lộc Tử vừa nói xong, ánh mắt tất cả mọi người đều dừng trên người  Hàn Nhiên Thiên. Là Hàn gia gia chủ, hắn hẳn là người rõ ràng chân tướng  nhất.
Hàn Nhiên Thiên suy nghĩ một lát, sau đó kể sơ lược chuyện đã xảy qua:
- Chuyện là thế này. . . .
Nguyên lai buổi sáng hôm nay, ở bên trong một gian xưởng dệt cuối cùng  của Hàn gia, đám công nhân bọn họ đang chuẩn bị mang hàng hóa chất  lên xe chuẩn bị gửi đến một khách hàng cũ, khách hàng kia lại đột nhiên  gọi điện thoại nói hắn không cần hàng hóa nữa, tiền thế chấp hắn cũng  không có ý định lấy lại.
Số lượng hàng hóa kia phi thường khổng lồ, trong quá trình sản xuất cần  nguyên liệu rất nhiều. Hàn gia tài chính quay vòng thiếu hụt, đành phải  hướng ngân hàng vay tiền để mua sắm nguyên liệu.
Vốn thủ đoạn như vậy cũng không có gì không ổn, thế nhưng khách cũ phản  bội, kỳ hạn ngân hàng cho vay cũng sắp tới, hàng hóa lại không bán được,  vậy khổ Hàn gia rồi.
Ngay khi Hàn gia đang đau đầu, tử địch đối đầu của bọn hắn là Đường gia  tìm tới, nói là biết rõ tình cảnh gian nan của bọn hắn, nguyện ý bỏ vốn  thu mua xưởng dệt, hơn nữa còn đưa ra giá tiền vô cùng cao.
Xét thấy lúc vay ngân hàng là lấy đất đai của Hàn gia làm thế chấp. Vì  bảo trụ Hàn gia, Hàn Gia Tam Hổ sau khi thương nghị, quyết định mang  xưởng dệt bán đi. Mà người phụ trách thủ tục bán đi đúng là vợ chồng Hàn  Nhiên Địa.
Nghe đến đó, hết thảy sự tình tựa hồ đã rõ, Thiên Lộc Tử nhịn không được hỏi:
-Bác trai cùng bác gái hẳn là lúc đi làm thủ tục chuyển nhượng thì mất tích phải không?
Không ngờ, Hàn Nhiên Thiên lại lắc đầu nói:
- Không! Quá trình mua bán rất thuận lợi, Đường gia cũng đã trả tiền. Vợ  chồng hắn sau khi hoàn thành  thủ tục bàn giao cũng đã trở về mang tiền  bán nhà máy giao cho ta.
Trong khi nói chuyện, Hàn Nhiên Thiên móc ra một tấm thẻ chi phiếu để lên bàn.
- Vậy bọn họ mất tích lúc nào?
Thiên Lộc Tử mơ hồ hỏi.
- Sau khi đưa tiền cho ta, bọn họ nói là sản nghiệp vất vả làm ra cuối  cùng mất hết, tâm tình không tốt nên muốn đi dạo một vòng. Kết quả cuối  cùng đợi mãi cũng không thấy bọn họ trở về, sau đó liền nhận được điện  thoại của Đường Hạo Nhân, muốn bọn ta đi lĩnh người.
Hàn Nhiên Thiên nói.
- Xem ra chuyện này rất có thể chỉ do một mình Đường Hạo Nhân làm, Đường  gia cũng không biết. Bởi vậy, khả năng hai người bị nhốt ở Đường gia  lại càng nhỏ hơn.
Thiên Lộc Tử phỏng đoán.
- Nói lâu như vậy, còn không có bất luận manh mối gì, vậy nên làm thế  nào cho phải đây này? Đường Hạo Nhân gọi điện thoại đến chỉ nói muốn  chúng ta đi lĩnh người, cũng không nói ở đâu thì làm sao đi lĩnh?
Trần Cương đỉnh đạc nói:
- Đây không phải khiến người lo lắng vô ích sao?
- Ngươi còn chưa hiểu rõ sao? Đường Hạo Nhân làm như vậy, là thiết kế để  cho chúng ta trước về Hàn gia, hắn thì phái người mai phục trước trước  cửa nhà phục kích chúng ta. Một khi sự tình thành công, với hắn mà nói  tự nhiên là tốt, một khi bất thành hắn còn có thể tái thiết kế một cái  bẫy khác.
- Tên kia thông minh như vậy? Thoạt nhìn không giống ah.
- Có lẽ có người ở sau lưng xuất mưu hiến kế cho hắn a. Phục kích chúng  ta căn bản cũng không phải là bọn lưu manh bình thường, bọn hắn rất  chuyên nghiệp, đây không phải lực lượng Đường Hạo Nhân có thể nắm giữ.
Mọi người lần nữa trầm mặc, tâm tình vô cùng nặng nề. Bởi vì bọn họ đều  biết còn có cạm bẫy khác lớn hơn đang chờ bọn hắn đi vào, mà bọn hắn lại  không thể không vào.
Đột nhiên, Hàn Nhiên Thiên lên tiếng:
- Nói đến những tên phục kích lúc nãy, ta ngược lại nhớ tới một việc,  trên cánh tay của bọn hắn đều có xăm hình con rắn màu xanh, đó chắc là  biểu tượng đại diện cho thân phận của bọn hắn.
Thiên Lộc Tử mắt sáng rực lên, đột phá ngay ở chỗ này, nếu như có thể  xác minh nguồn gốc của hình xăm này, vậy rất có thể sẽ tìm được chỗ nhốt  vợ chồng Hàn Nhiên Địa.
Vì vậy hắn vội vàng hỏi:
- Biết rõ nguồn gốc hình xăm này chứ?
Hàn Nhiên Thiên lắc đầu, ngược lại Hàn Sương ngồi bên cạnh một mực im lặng, lúc này mới lên tiếng:
Đây hẳn là ký hiệu của Thanh Bang, nhưng ta cũng không chắc chắn lắm.
Thanh Bang, Dương Thành, tiểu hắc bang của Song Giang trấn, thành viên  đại đa số là người địa phương, bình thường ở trong trấn làm mưa làm gió  không ít nhưng không có chứng cứ phạm tội, cảnh sát cũng không quản được  bọn hắn.
- Thanh Bang? Biết nơi tụ tập của bọn hắn không?
- Cái này thì không biết.
- Không sao! Hỏi một vài người sẽ biết!
Trong lúc nói chuyện, Thiên Lộc Tử nháy mắt với Trần Cương, Trần Cương hiểu ý đi ra ngoài.
Không lâu sau, Trần Cương liền quay trở lại, trong tay mang theo hai  người bị trói chặt, một người trong đó là tên đại hán cầm đầu.
- Ngươi đến hay là ta đến?
Trần Cương miệng nói như vậy, trên mặt lại là rục rịch, chắc hẳn mặt bạo lực trong cơ thể đã hoàn toàn bị kích phát a.
- Ta là người có văn hóa, việc thẩm vấn nặng nhọc chân tay như vậy, ta không làm đâu.
Thiên Lộc Tử chính khí nói.
Người có văn hóa? Ngươi mà cũng có thể gọi là người có văn hóa sao? Bại hoại thì có!
Trần Cương khinh bỉ Thiên Lộc Tử, nhấc lấy đại hán đang nằm trên đất,  đòn phủ đầu là một quyền lên mặt. Lập tức, hỗn hợp máu tươi cùng nước  bọt văng tung toé, trên mặt đại hán kia lập tức sung húp lên một cục,  trên đó còn in rõ năm đầu ngón tay.
- Hang ổ Thanh Bang ở địa phương nào?
Vừa quát Trần Cương vừa táng thêm một quyền vào má bên kia đại hán, mỗi bên một quyền cho nó đối xứng.
Quả đấm của Trần Cương rất nặng, hai quyền nện xuống, má đại hán liền biến thành má heo cộng thêm quốc bảo gấu trúc.
Nhưng mà đại hán cũng thật sự là một con người rắn rỏi, đã trúng hai  trọng quyền lại vẫn có thể cười ra tiếng, tuy nhiên hắn cười không dễ  nhìn chút nào, giống như heo đang cười vậy.
Trần Cương cảm giác mình bị khinh bỉ, thẹn quá hóa giận, liên tiếp đánh  mười mấy quyền. Đánh xong, ngũ quan đại hán biến hình nghiêm trọng, mặt  xưng phù đến mức nhìn không thấy con mắt, hàm răng thì đã toàn bộ “hàm  ơi ở lại răng đi nhé”.
- Tao hỏi lần nữa, tổng bộ Thanh Bang ở nơi nào, tô không kiên nhẫn đâu nha.
Trần Cương dương dương tự đắc giơ nắm đấm, giống như nếu đại hán không  nói lại tiếp tục dùng nắm đấm chào hỏi bộ mặt của hắn vậy.
Lần này đại hán không cười, bởi vì miệng hắn đã bị đánh lệch ra, không  cười được nữa. Đột nhiên, hắn mở miệng phun một cục đàm đầy máu ra,  hướng mặt Trần Cương bay tới.
Trần Cương cả kinh, nhanh chóng nghiêng người né tránh. Chỉ kém một chút  là huyết đàm đã dính vô mặt hắn rồi. Không biết cảm giác của hắn sẽ ra  sao nếu bị dính thứ đó lên mặt.
Trần Cương triệt để nổi giận, khuôn mặt thô kệch giống như tinh tinh đen  lại. Như con voi lớn nâng chân lên, định đạp xuống đầu đại hán, hiển  nhiên hắn đã nổi sát tâm.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thiên Lộc Tử ánh mắt híp lại, thanh âm gia trì nội kình thét lên:
- Lão Tứ! Thẩm vấn không phải như vậy! 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện