[Dịch]Phong Lưu Đạo Sĩ - Sưu tầm
Chương 17 : Cười người chớ vội cười lâu
                                            .
                                    
             Thiên  Lộc Tử nhìn Hàn Phong cùng Hàn Vũ một chút, thấy bọn hắn ngầm gật đầu  đồng ý thì liền mang sự tình Âm Hàn Tuyệt Mạch nói cho Trần Cương nghe.
Kỷ Ngọc Nhàn ở một bên nghe, không nhịn được dùng bàn tay nhỏ bé che  miệng lại, vẻ mặt đồng tình. Nữ nhân là thế, luôn dễ thông cảm hơn nam  nhân.
Trần Cương có chút khó khăn nói: “Lão đại, lão nhị, thật sự là có việc  như vậy sao? Về sự việc liên quan đến tính mạng của huynh đệ, ta nên  truyền Thái Lý Phật cho các người. Bất quá…” 
Hàn Phong cho rằng Trần Cương đang cố kỵ cái gì, liền mỉm cười: “Lão tứ,  nếu thật sự không tiện nói thì đành vậy, không sao đâu, chúng ta có thể  đi võ quán học Thái Lý Phật.”
“Ngươi đừng nói mò, đây không phải là không tiện nói, chỉ là muốn học  Thái Lý Phật thì có một quy củ, chính là trước tiên phải bái sư.”
Giọng điệu cứng rắn của Trần Cương vừa dứt, sắc mặt mọi người ở đây liền  thay đổi vô cùng quái dị. Hai tên “mặt hoa” bái một tên “đại tinh tinh”  làm sư phụ? Chuyện như vậy, nghe chẳng phải buồn cười lắm sao?
“Không bái sư có được hay không?” Sắc mặt của Hàn Phong, Hàn Vũ vô cùng quái dị.
“Không được, dù là các ngươi có đi võ quán học thì cũng phải bái sư. Dù  sao cũng phải bái sư, còn không bằng cứ bái làm môn hạ của Trần Cương  ta. Hơn nữa, ta còn không có thu học phí của các ngươi nha.” 
Trần Cương vô cùng kiên trì khuyên, lúc hắn nói chuyện, giọng điệu cùng  thần sắc giống như là một đại thúc đang lừa gạt tiểu cô nương. À không,  hẳn là “đại tinh tinh” mới đúng.
Cuối cùng, Hàn Phong, Hàn Vũ vì bảo trụ cái mạng nhỏ, đành phải cắn răng  bái Trần Cương làm sư phụ. Còn cái gọi là nghi thức bái sư, cũng chỉ là  Hàn Phong, Hàn Vũ kính Trần Cương một ly mà thôi.
Rất nhiều năm về sau, Hàn Phong, Hàn Vũ mới biết được là học Thái Lý  Phật căn bản cũng không có cái gì gọi là quy củ “muốn học nghệ trước  tiên phải bái sư”. Cái này hoàn toàn là Trần Cương người này không thoải  mái về chuyện mình bị xếp thành lão tứ mà lấy ra làm trò đùa dai.
Thấy sự tình đã định, Thiên Lộc Tử mở lời: “Âm Hàn Tuyệt Mạch khong phải  là chuyện đùa, việc này chúng ta không nên chậm trễ. Sáng ngày mai ta  liền dạy các ngươi Thái Cực, còn lão tứ thì bây giờ tức thì dạy các  ngươi Thái Lý Phật.”
“Tốt!” Mặt Hàn Phong, Hàn Vũ đầy vẻ chờ mong. Âm Hàn Tuyệt Mạch là cái  gai trong người bọn hắn quá lâu rồi, lúc này bọn hắn muốn nhanh chóng  giải thoát.
Trần Cương đột nhiên hỏi: “Lão tam, Thái Cực kia của ngươi có thể cho ta học một ít được không?”
“Đương nhiên có thể, chỉ là ngươi nhất định phải học sao?” Đang lúc nói  chuyện, trong đầu Thiên Lộc Tử không tự chủ hiện lên hình ảnh vô cùng  buồn cười, một “đại tinh tinh” uốn éo cái mông đánh ra Thái Cực.
Trần Cương tựa hồ cũng thấy hình thể chính mình không thích hợp luyện thái cực, cười gượng hai tiếng sau đó cũng không nói tiếp.
Đúng vào lúc này, ở bàn bên cạnh, hai đôi tiểu tình lữ đã cơm nước xong  xuôi đang chuẩn bị ly khai. Nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp ngay sau đó  liền dẫn theo năm người tiến đến.
Hai người Hàn Phong, Hàn Vũ vô tình nhìn thấy năm người kia, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Thiên Lộc Tử ngồi một bên nhìn thấy rõ sự biến đổi đó, trong lòng thầm  nhủ: Chẳng lẽ lão đại, lão nhị nhận biết năm người kia? Trong lòng cứ  dấy lên ý nghĩ nghi ngờ. hắn theo bản năng nhìn về năm người vừa ngồi  xuống bàn.
Một người trong đó vàng bạc đeo khắp người, một thân trang phục Armani,  không biết là có phải thường xuyên được người khác khen hay không mà  trên mặt luôn mang theo nét ngạo mạn. Có điều sắc mặt tên này thì tái  nhợt, hai mắt vô thần, hiển nhiên là do túng dục quá độ làm thần sắc hư  nhược.
Bốn người đi theo thì không ngừng vỗ mông ngựa tâng bốc, xem ra trong năm người này thì hắn là người cầm đầu.
“Ô! Đây không phải là hai đại mỹ nhân của Hàn gia sao?” Tên nam tử cầm  đầu kia nhìn thấy Hàn Phong, Hàn Vũ ngồi ở bàn bên cạnh liền vô cùng  khoa trương hô lên một tiếng, nhanh chóng đứng lên đi tới.
Một nam nhân bị người ta nói là đại mỹ nhân, đó cũng không phải là một  lời ca ngợi gì. Đặc biệt là với người bị Âm Hàn Tuyệt Mạch khốn nhiễu  hơn hai mươi năm như Hàn Phong, Hàn Vũ mà nói, càng như là tát thẳng vào  mặt. Là nam nhân mà không giống như nam nhân, điều này từ trước đến nay  chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng bọn họ.
Hàn Phong, Hàn Vũ nắm chặt nắm đấm, toàn thân có chút run rẩy. Hai người  cắn chặt hàm răng, nhẫn nhịn đến nổi trả đũa cũng không dám nói lại,  tựa hồ như cố kỵ cái gì.
Thiên Lộc Tử cùng Trần Cương bên cạnh thấy vậy, đương nhiên hiểu ra Hàn  Phong, Hàn Vũ cùng tên nam nhân kia nhất định có xung đột gì đó. Nhưng  Hàn Phong, Hàn Vũ cũng không có phát tác nên bọn hắn cũng không xen vào  làm gì, miễn đem tới thêm những hiểu lầm không cần thiết.
Thấy Hàn Phong, Hàn Vũ không nói một lời nào, tên nam tử đó dùng một tay  khoác lên vai Hàn Phong, ra vẻ kinh ngạc: “Ô! Hàn gia bay giờ còn có  tiền dư để cho các ngươi tới đây ăn cơm sao? Tiền của Hàn gia các ngươi  không phải đều phải để dành cho cách ngươi làm giải phẩu giới tính ở  phía trên sao?”
“Đường Hạo Nhân, con mẹ nhà mày đánh rắm gì thế!” Hàn Phong gạt tay của  nam tử kia ra, phẫn nộ hét: “Tao chơi tất cả nữ nhân Đường gia bọn mày  từ trên xuống dưới.”
Hàn Vũ cũng là phẫn nộ đứng lên, Trần Cương cùng Thiên Lộc Tử ngược lại  giống như không biết chuyện gì cứ ngồi bình thường, chỉ là trong ánh mắt  đã lành lạnh.
Đường Hạo Nhân đột nhiên bị tiếng chửi lớn làm cho đứng hình, đờ đẫn một  lúc lâu cũng không phản ứng được. Trong ký ức của hắn, hai tên Hàn gia  này vô luận thế nào cũng không dám nói lại hắn.
Bởi vì thân mang Âm Hàn Tuyệt Mạch, nên từ nhỏ hai người Hàn Phong, Hàn  Vũ đã bị người ta xem là quái vật. Bằng hữu thì bọn hắn không có, nhưng  bên người thì không bao giờ thiếu người cười nhạo bọn hắn.
Thật sự vật vả bọn hắn mới có được hai bằng hữu như Thiên Lộc Tử cùng  Trần Cương. Bởi vậy bọn hắn rất quý trọng tình bạn này, cho nên cảm thấy  không thể ở trước mặt bằng hữu ném mặt mũi của mình đi được.
Vì thế, mặc kệ bọn hắn biết rõ Đường Hạo Nhân không phải là thứ mà bây  giờ bọn hắn có thể đắc tội, cũng không phải Hàn gia hiện tại có thể đắc  tội, nhưng bọn hắn vẫn mắng lại.
“Bọn bê đê chết tiệt! Các ngươi có can đảm dám mắng ta sao?” Đường Hạo  Nhân tức đến méo cả mũi, đưa tay vung lên cao, quát: “Lên, đều lên con  mẹ nó hết cho ta, đem hai thằng bê đê chết tiệt này đánh không ra hình  người cho ta!”
Bốn tên côn đồ sau lưng Đường Hạo Nhân nghe thế lập tức vọt lên, hai nấm  đấm cộng thêm hai đầu gối phân biệt hướng về mặt hai người Hàn Phong,  Hàn Vũ chào hỏi.
Tròng mắt Thiên Lộc Tử hơi híp lại liền muốn ra tay, nhưng là có người  so với hắn còn nhan hơn. Chỉ thấy Trần Cương đột nhiên đứng lên, quơ lấy  một cái băng ghế ném ra, mang quyền cước của bốn tên côn đồ cản lại.
Ngay sau đó, hắn nhảy lên, nặng nề dẫm nát những thứ trên mặt bàn. Người  này không biết động dây thần kinh gì mà lại ở trên bàn làm mấy động tác  làm nóng người. Kết quả là, mấy cái đĩa xịn bị đạp nát, cái bàn cũng  không chịu nổi trọng lượng mà sập xuống.
Móa! Ngươi một tên đại tinh tinh lại lên trên bàn đùa nghịch gì gì chứ,  là muốn đem nhân gia ta đè nát mới cam tâm sao? Thiên Lôc Tử mặt đầy hắc  tuyến, biểu lộ một bộ dạng “ta không biết hắn”.
Bởi vì động tĩnh quá lớn làm cho những người đang dùng cơm xun quanh  nhao nhao dừng lại, để chén đũa xuống mà chạy ra xa. Bất quá cũng có  người không chạy ra xa mà đứng đó xem kịch vui, người Hoa thời đại này  đều thích thể loại như vậy.
“Bà ngoại ơi, cái bàn này cũng quá không vững vàng rồi, vừa giẫm mạnh  liền gãy.” Trần Cương người này vừa hùng hùng hổ hổ xông tới bốn tên côn  đồ lúc nãy bị cái ghế đánh lui vừa càm ràm.
Ha ha, đây không phải cái bàn không vững, mà là bởi vì do hình thể cùng  trọng lượng của hắn khác người bình thường a. Đừng nói là cái bàn vững  chức hay không, một tảng đá bị ngươi nhảy lên như thế sợ rằng cũng không  chịu nổi mà nát ra a.
Thiên Lộc Tử rất là hiếu kỳ, sau này nữ nhân nào lại có thể chịu nổi thể  trọng của tên Trần Cương này chứ? Nghĩ tới một nữ tử kiều diễm bị tên  Trần Cương đại tinh tinh này đè dưới thân, nghĩ thế nào cũng đều thấy kỳ  dị.
Mỹ nữ cùng dã thú? Đúng nha, trong đầu Thiên Lộc Tử nhất thời nghĩ tới.
Nhìn thấy thân hình khổng lồ của Trần Cương, bốn tên côn đồ kia liền móc  dao ra chào đón. Bốn đạo hàn quang nhất thời lóe lên, đồng thời cùng  đâm về phía Trần Cương, hoàn toàn không có một chút kỹ xảo nào.
“Bốn tên ngu ngốc!” Trần Cương mắng to một tiếng, nhanh chóng ngồi chồm  hổm xuống, cái chân to như chân voi đột nhiên quét ngang. Vừa né hết bốn  cây dao vừa quét ngã bốn tên côn đồ.
Trần Cương thuận thế xông tới, chân giẫm xuống bốn cái.
Răng rắc răng rắc… Liên tục bốn tiếng gãy xương vang lên, bốn tên côn đồ  mỗi tên bị giẫm gãy một chân, lăn lộn trên mặt đất kêu la đau đớn liên  tục.
Đến lúc này, Đường Hạo Nhân có ngu thì cũng biết đại tinh tinh trước mắt  không phải người bình thường, dưới chân như có bôi mỡ liền vọt ra hướng  ngoài cửa.
Cùng đại tinh tinh quần ẩu? Không có ngu, súc sinh kia là thứ mà con  người có thể địch lại sao? Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
“Ngươi nha, muốn chạy à? Đã hỏi qua đại gia ta chưa?” Hai chân Trần  Cương hơi khụy xuống sau đó nhảy tới, thân hình khổng lồ ít nhất cũng  hơn bốn trăm cân vậy mà vọt lên cách mặt đất hai thước, nháy mắt đã đến  chặn trước mặt Đường Hạo Nhân.
“Ngươi muốn làm gì? Ta chính là người của Dương Thành – Đường gia, ngươi  tốt nhất là không nên đụng đến ta.” Đường Hạo Nhân run rẩy nói, lời nói  cũng không còn rõ ràng, hiển nhiên là đang giật mình sợ hãi.
“Đường gia? Chưa hề nghe nói qua.”
Nói xong, bàn tay to lớn hơn người thường của Trần Cương như cái quạt lá  cọ hung hăng quất vào mặt Đường Hạo Nhân. Tên này sau đó lập tức như  diều đứt dây, thân thể liên tục lộn vài vòng té trên mặt đất, phun ra  một ngụm máu tươi, trong đó còn xen lẫn mấy cái răng.
“Ngươi…” Trên khuôn mặt đầy máu của Đường Hạo Nhân ánh lên ánh mắt âm  độc nhìn chằm chằm Trần Cương, giống như một con rắn độc muốn cắn người.
Đường Hạo Nhân chính là đứa con nối dõi duy nhất của Đường gia, từ nhỏ  đến lớn chưa từng bị ai đánh qua. Không ngờ hôm nay bị Trần Cương bạt  tai một cái rớt hai cái răng, tự nhiên là vô cùng phẫn nộ, tất nhiên là  ghi hận Trần Cương.
“Ngươi cái gì mà ngươi, không phục sao? Một câu không phục ta liền đánh  ngươi đến phục!” Trần Cương nói xong liền “Ba” một cái, bên má bên kia  của Đường Hạo Nhân cũng xuất hiện mấy đường máu.
“Ha ha, như vậy cũng tạm được rồi.” Trần Cương đánh giá Đường Hạo Nhân một phen, hài lòng nói một câu.
Người xung quanh vui vẻ nhao nhao cười to lên, cái tên đại tinh tinh này quả thật là thú vị.
Trong tiếng cười lớn, Trần Cương nắm lấy cổ áo sơ mi hiệu Armani của  Đường Hạo nhấc lên như nhấc con gà con. Tên kia cũng không để ý đến đau  đớn trên người, kịch liệt giãy dụa kêu to cứu mạng.
“Lão đại, lão nhị, các ngươi cũng tới đánh hắn mấy cái đi ha.” Trần Cung mang hắn đến trước mắt Hàn Phong, Hàn Vũ.
Hàn Phong, Hàn Vũ nghe thế nhưng cũng không có hành động gì, mà do dự  không biết có nên động thủ hay không. Trong ánh mắt phẫn nộ của bọn hắn  có thể nhìn ra, bọn hắn rất muốn đánh Đường Hạo Nhân, nhưng lại chậm  chạp không động thủ tựa hồ như cố kỵ cái gì.
“Hàn Phong, Hàn Vũ, cái ngươi hôm nay dám đánh ta, ta sẽ khiến các ngươi  sống không bằng chết, làm cho Hàn gia của các ngươi nhà tan cửa nát!”  Đường Hạo Nhân dốc hết sức lực gào lên, hắn cho rằng Hàn Phong, Hàn Vũ  không dám quất hắn.
Lúc này, Thiên Lộc Tử đã nghe ra một chút manh mối, Hàn Phong, Hàn Vũ  không dám ra tay, hẳn là cố kỵ ảnh hưởng đến gia tộc bọn hắn. Vì vậy hắn  nói một câu đầy thâm ý:
“Cười người chớ vội cười lâu! Lão đại, lão nhị, cho dù các ngươi bây giờ  không đánh hắn, hắn cũng sẽ hướng về phía các ngươi trả thù. Làm người  có thể không gây phiền toái, nhưng tuyệt đối không thể sợ phiền toái!”
Nghe thấy thế, Hàn Phong, Hàn Vũ hai người toàn thân run lên, trong lòng đã có quyết định. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện