[Dịch]Phong Lưu Đạo Sĩ - Sưu tầm
Chương 15 : Bốn tên quý tộc nông dân
                                            .
                                    
             "Các  huynh đệ, Trần Cương ta đã tới!" Một đạo thô kệch thanh âm vang lên,  đúng là lúc trước tại chỗ nộp phí cùng Thiên Lộc Tử đánh một trận đại  tinh tinh Trần Cương.
"Hoan nghênh đến đại bản doanh 305." Theo lễ phép Hàn Phong Hàn Vũ nói  một câu như vậy, nhưng trong nội tâm lại là âm thầm nói nhỏ: Ặc, cửa  vườn bách thú đã quên đóng a, lại để một con tinh tinh xổng chuồng.
Trần Cương không để ý đến Hàn Phong Hàn Vũ, ánh mắt của hắn đang nhìn  chằm chằm Thiên Lộc Tử, hai mắt lần nữa bắn ra nóng bỏng hào quang, hắn  rống to: "Là cậu?"
"Không phải tôi thì là ai, cậu chạy tới đây làm gì?" Thiên Lộc Tử cũng  là rất buồn bực đấy, hắn hoài nghi chính mình kiếp trước có đúng hay  không đắc tội qua ‘đại tinh tinh’, cho nên kiếp này mới bị ‘đại tinh  tinh’ quấn quít lấy hắn như vậy.
Trần Cương sải bước vọt qua cửa lớn, cầm trong tay hành lý vứt tới một  chiếc giường trống vừa đi vừa nói: "Tôi được phân vào phòng 305 lầu 5,  tôi tới nơi này đương nhiên là muốn vào ở a. Ngược lại là cậu tới nơi  này làm gì?" 
Thiên Lộc Tử cùng Hàn Phong Hàn Vũ thấy thế, khóe mắt co rút lại. Tinh  tinh quả nhiên là khác người, ngay cả phóng hành lý đều là như thế bạo  lực, không phải người bình thường có thể so sánh.
"Tôi cũng là học khoa dược đấy, ký túc xá cũng là phòng này." Thiên Lộc  Tử cũng không biết nên cười hay khóc, hắn và Trần Cương ở cùng một  phòng, người này đam mê võ thuật đến điên cuồng, sau này nhất định sẽ  quấn quít lấy hắn muốn đấu võ.
Quả nhiên, Trần Cương buông hành lý xong, liền nắm chặt nắm đấm đối  Thiên Lộc Tử nói: "Trương Thiên Lộc, chúng ta lại đánh một trận đi."
Thiên Lộc Tử vỗ vỗ cái trán, cảm giác thật đau đầu nói: "Trần Cương đồng  học, chúng ta không nên đánh nữa, tôi cũng không muốn bị đuổi học."
Thật chẳng hiểu nỗi người này! Vừa xuất hiện liền la hét muốn đấu võ, chỉ sợ sau này phòng 305 sẽ không có ngày bình yên.
Trầm tư một lúc, Hàn Phong Hàn Vũ hai người song song tiến lên khuyên  nhủ: "Đều là cùng ở một phòng, không nên vừa gặp mặt liền đánh đánh giết  giết như thế."
Đến lúc này, Trần Cương mới phát hiện hóa ra trong phòng còn có hai  người, hắn quay đầu lại nhìn Hàn Phong Hàn Vũ, sau đó đột nhiên nhăn nhó  nói: "Chị em  song sinh? Hắc hắc tôi thích! Học viện đã cho phép nam nữ  ở chung phòng ký túc xá rồi sao, hai vị mỹ nữ các người cần bao nuôi  sao? Tôi sẽ bao nuôi hai người."
Hàn Phong Hàn Vũ hai người hận không thể xông lên liều mạng cùng Trần  Cương, nhưng người kia thân thể quá to lớn, bọn hắn cuối cùng đành phải  nhẫn nhịn. Thân thể của hai người bọn họ như tàu lá chuối, sức khỏe yếu  kém mà cùng cái này đại tinh tinh đánh nhau, quả thực là tự đi tìm tai  vạ.
"Không phải, chúng tôi là nam nhân." Hàn Phong buồn bực nói: "Đương  nhiên chúng tôi cũng cần bao nuôi, Trần Cương đồng học vẫn giữ ý định  bao nuôi chúng tôi sao?"
"Nam nhân? Gay? Hắc hắc, bao nuôi là chuyện hư hỏng, đương nhiên tôi sẽ  không làm, các người xem Trần Cương này là hạng người gì?" Điệu bộ của  Trần Cương giống như là nhìn thấy quái vật lui về phía sau vài bước,  nghiêm trang nói.
Cũng biết ‘đại tinh tinh’ Trần Cương là người lỗ mãng, bởi vậy Hàn Phong Hàn Vũ cũng không thèm so đo với hắn.
"Phải tu trăm năm mới được ngồi chung thuyền, tu ngàn năm mới được cùng  kí túc xá! Hôm nay, mọi người đã đến đông đủ, không bằng chúng ta phân  chia huynh đệ, gọi đồng học, kêu tên có vẻ có chút xa lạ." Hàn Phong đề  nghị.
"Đề nghị này được đó, tôi đồng ý cả hai tay hai chân. Trần Cương tôi  nhất định là người lớn nhất, bởi vậy tôi nhất định là lão đại!" Trần  Cương cười to nói: "Về sau tôi bảo kê cho các người, ai bắt nạt các  người cứ nói với tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ đánh cho hắn lên bờ  xuống ruộng."
"Chúng ta cũng chưa nói ra ngày tháng năm sinh kia mà, làm sao cậu biết  mình lớn nhất?" Thiên Lộc Tử mắt trợn trắng, tức giận nói một câu.
"Đây không phải là rõ ràng rồi sao, thân thể các người vô cùng nhỏ bé,  còn tôi lại có thân thể to lớn, tôi lớn nhất là đúng rồi còn gì?"
Nguyên lai tiêu chuẩn Trần Cương đồng học chính là: Thân thể to lớn nhất  là lão đại, mà không phải dựa theo tuổi tác phân chia. Đối với cái này,  Hàn Phong Hàn Vũ cùng Thiên Lộc Tử cũng là xám xịt lắc đầu, hoàn toàn  không để ý đến thứ hàng hiếm như hắn.
Cuối cùng, bốn người vẫn là dựa theo tuổi tác để phân chia thứ tự, Hàn  Phong Hàn Vũ lớn nhất theo thứ tự là lão đại lão nhị, lão tam là Thiên  Lộc Tử, Trần Cương thì xếp cuối cùng.
Vì thế, Trần Cương kháng nghị rất nhiều lần, nhưng đều bị vô hiệu, cuối  cùng nhất đành phải thiểu số phục tùng đa số, phiền muộn thừa nhận hắn  là lão tứ.
Thiên Lộc Tử lấy ngày tháng năm sinh trên chứng minh thư do Kỷ Trường  Thiên giúp hắn làm, dù sao hắn là người của tám trăm năm trước, cũng  không thể báo ra số tuổi thật sự của mình.
Trừ chuyện đó ra, Trần Cương còn đặt cho bốn người của phòng 305 một cái  danh hiệu, gọi là ‘bốn tên quý tộc nông dân’!  Danh hiệu hiếm thấy như  vậy cũng chỉ có cái tên Trần Cương này mới có thể nghĩ ra mà thôi.
Cốc cốc! ! ! Tiếng đập cửa vang lên, Thiên Lộc Tử đang đứng cạnh cửa  nhìn ra, phát hiện đứng ngoài cửa  dĩ nhiên là Kỷ Ngọc Nhàn, trong ngực  còn ôm một cái đống chăn màn.
"Ngọc Nhàn? Sao cô lại tới đây?" Thiên Lộc Tử kinh ngạc hỏi.
"Vì sao ư? Anh không thấy được là tôi đem chăn màn đến cho anh à, anh  mau tránh ra, những thứ này nặng chết người rồi." Kỷ Ngọc Nhàn buồn bực  nói, trên trán đã có mồ hôi chảy ra.
Thiên Lộc Tử thấy thế, nhanh chóng tránh sang một bên để Kỷ Ngọc Nhàn đi  vào. Sau khi đi vào, Ngọc Nhàn mới phát hiện trong phòng còn có ba  người, mà hai người trong đó lại là ‘nữ nhân’.
Trời ạ! Tại sao có thể có một cặp chị em song sinh ở trong phòng nam  sinh, chẳng lẽ phòng của Thiên Lộc đúng nam nữ được ở chung?
Thiên Lộc Tử thấy trên mặt của Kỷ Ngọc Nhàn lộ vẻ khiếp sợ, đã biết rõ  nàng đang suy nghĩ gì, vì vậy hắn tiến liền lên giới thiệu: "Bọn họ là  bạn cùng phòng của ta, đây là lão tứ Trần Cương, tại chỗ nộp phí thời  điểm đã thấy. Hai vị này đúng lão đại lão nhị Hàn Phong Hàn Vũ, bọn họ  là anh em song sinh!"
Đang nói đến chữ anh em song sinh thời điểm, Thiên Lộc Tử cố ý nhấn mạnh, Kỷ Ngọc Nhàn hiểu được chính mình đã hiểu lầm.
Giới thiệu bạn cùng phòng xong, Thiên Lộc Tử lại giới thiệu Kỷ Ngọc Nhàn  cho bọn người Trần Cương: "Còn đây là Kỷ Ngọc Nhàn, cũng là tân sinh  khoa dược."
"Em dâu tốt, chị dâu tốt!" Hàn Phong Hàn Vũ cùng Trần Cương rất ăn ý mà nói.
Trong mắt bọn họ, Kỷ Ngọc Nhàn đều đến giúp Thiên Lộc Tử trải giường  chiếu rồi, hai người nhất định là có một chân. Bởi vậy bọn hắn biểu lộ  ra rất là tự nhiên, không có gì gọi là bất ngờ.
Kỷ Ngọc Nhàn khuôn mặt đỏ lên, trong nội tâm không khỏi có chút vui  sướng nhưng trên mặt lại làm bộ cáu giận nói: "Không nên gọi loạn như  vậy, bọn tôi chỉ là đồng hương mà thôi."
"Chúng tôi hiểu mà, hắc hắc."
Kỷ Ngọc Nhàn cũng không để ý tới bọn hắn, hỏi giường của Thiên Lộc Tử là  cái nào, sau đó bắt đầu giúp hắn trải giường chiếu. Hắn ở một bên thấy  nàng trải giường chiếu rất là chú tâm, trong lòng tựa hồ có cái gì đang  tan chảy, đây là một cô gái tối a.
"Để ăn mừng bốn tên quý tộc nông dân chúng ta, tối nay chúng ta ra ngoài  ăn một bữa thỏa thích, tôi mời khách! Các người ai cũng không được  giành phần trả tiền của tôi, nếu không tôi sẽ nổi giận."
Trần Cương móc từ túi xách ra một xấp tiền nhét vào túi quần jean. Cũng  không biết vô tình hay là cố ý, mà xấp tiền này có một nửa lòi ra bên  ngoài, chín phần làm dáng mười phần rêu rao.
Quý tộc nông dân, danh xứng với thực, thật nhiều tiền ah! Giành phần  tính tiền với quý tộc nông dân, kẻ đần mới làm như vậy, Thiên Lộc Tử  không ngốc, Hàn Phong Hàn Vũ cũng không ngốc, bởi vậy bọn hắn luôn miệng  nói: "Yên tâm đi, sẽ không ai giành với cậu."
Lúc này, Kỷ Ngọc Nhàn cũng đã trải xong ga giường, Trần Cương liền nói: "Chúng ta đi ăn cơm, chị dâu cùng đi chứ?"
"Cái này. . . . ." Kỷ Ngọc Nhàn trầm ngâm một lát rồi nói: "Được rồi,  tôi cũng chưa ăn cơm, sau khi ăn xong tiện thể đi ra bên ngoài mua một  ít vật dụng hàng ngày."
Kỷ Ngọc Nhàn đáp ứng rất tự nhiên, không hề phản ứng, bởi vì như vậy sẽ  tương đương với chấp nhận quan hệ giữa nàng và Thiên Lộc Tử.
Bên ngoài đại học Dương Thành, có không ít nhà hàng cùng quán ăn, cao  cấp, bình dân, loại nào cũng có. Thời đại này sinh viên đại học rất  nhiều người có tiền, hơn nữa hôm nay là ngày nhập học, cũng là cơ hội  kiếm tiền của bọn họ.
Trong đó, nhà hàng ‘Hương Dã Nhân Gia’ là một nhà hàng tương đối sang trọng, Trần Cương hùng dũng dẫn mọi người đi vào.
Mà Hàn Phong Hàn Vũ hết lời khuyên nhủ Trần Cương, kêu hắn vào một quán  ăn bình thường là được rồi. Nhưng Trần Cương thật sự là danh xứng với  thực quý tộc nông dân nhiều tiền, như thế nào sẽ nghe lời, lấy lý do cho  hắn chút mặt mũi, kiên trì muốn đi ‘Hương Dã Nhân Gia’.
Thiên Lộc Tử cùng Kỷ Ngọc Nhàn đi ở cuối cùng, đột nhiên một hình bóng  xinh đẹp lướt qua, cảm giác được sẽ xảy ra va chạm. Thiên Lộc Tử phản  ứng nhanh chóng, một tay ôm lấy Kỷ Ngọc Nhàn kéo qua một bên.
Kỷ Ngọc Nhàn tránh được, còn Thiên Lộc Tử thì không được may mắn như  vậy, bị người kia đâm thẳng vào mình. Hắn cảm giác mình đụng phải hai  khối thịt thập phần co giãn.
Một làn gió thơm ập vào lồng ngực, đó là mùi thơm chỉ có trên thân thể  của nữ nhân, Thiên Lộc Tử có thể cảm nhận được bên trong mùi thơm còn  xen lẫn thuần âm khí tức, đây tuyệt đối là xử nữ.
Thiên Lộc Tử bị đâm nên lùi lại một bước, cô gái kia thì bị ngã sấp xuống đất, còn phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Cô gái này vô cùng đầy đặn, mặc đồng phục công sở màu xám tro, váy ngắn  ôm trọn lấy bờ mông, đem bờ mông tròn trịa của nàng phơi bày ra vô  cùng hoàn mỹ.
Nàng mặc áo sơ mi mỏng, cổ áo rất cao nên không thể nhìn thấy cái gì bên  trong. Tuy nhiên ngực nàng nếu so với ngực của Kỷ Ngọc Nhàn còn muốn  lớn hơn vài phần.
Cô gái ngã trên mặt đất, điện thoại bị văng qua một bên. Một chiếc giày  cao gót bị văng ra ngoài, hai chân trắng nõn như ngọc không có mang tất  chân, không hề có một tý khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
Nói đại khái thì hai chân của phụ nữ ít nhiều gì cũng có một chút  khuyết điểm nhỏ đấy, nhưng mà riêng cô gái trước mắt lại không có.
Thiên Lộc Tử vốn là thích ngắm đùi đẹp, hôm nay thấy cặp đùi trắng bóng,  đẹp đến nao lòng, giống như đùi của Kỷ Ngọc Nhàn, ánh mắt của hắn lập  tức sáng lên.
Mà bởi vì cô gái ngã ngồi trên mặt đất, hai chân vô ý thức có chút xoạc  ra, hắn có thể thấy rõ ràng dưới váy của cô gái một cái nửa trong suốt  quần lót màu đỏ, cùng với không cam lòng bị quần lót trói buộc vài cọng  cỏ non. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện