[Dịch] Phong Khí Quan Trường (Quan Trường Chi Phong Lưu Nhân Sinh)

Chương 63 : Gà không biết đẻ trứng

Người đăng: 

.
Trần Đan thương tâm rơi lệ, tiểu Lê cũng rơm rớm nước mắt, trong lòng Thẩm Hoài sao không oán hận, phẫn nộ đám thân thích trời đánh kia? Tuy hắn hận không thể để Trần Đồng, Thiệu Chinh xông lên, đập cho nhà bác cả một trận nên thân, nhưng cũng hiểu rằng, làm thế chỉ khiến Trần Đan, tiểu Lê càng đau lòng hơn mà thôi. “Trần Đồng, chị cậu không sao, đừng quá kích động!” Thẩm Hoài giật Trần Đồng lại, tựa hồ quên mất một cước trên mắt Tôn Dũng lúc nãy là do mình lưu lại. Trần Đồng ngừng chân, lui đến bên người chị gái. Tôn Dũng thấy Trần Đồng lui về, lá gan lại phình lên, mới thầm thì nói với Trần Đan: “Cầm nhà đưa cho người ngoài thuê, còn có lý hay không? Cả ngày cô không về nhà, còn ăn trong bới ngoài, cô khóc cho ai xem…” Tuy Trần Đồng có thể nhìn ra Thẩm Hoài có ý với chị mình, song không biết quan hệ giữa hai người đã đi đến đâu. Nhưng tuyệt đối không chịu để Tôn Dũng nhục mạ chị gái thế này, liền nhổ một bãi nước miếng, thiếu chút nữa nhổ đúng vào mặt Tôn Dũng: “Thẩm xưởng trưởng tới thuê nhà là do tôi giới thiệu, tiền thuê mỗi tháng 200 đồng, chính tay tôi đưa cho tiểu Lê. Tôn Dũng mày thấy có gì không thỏa đáng, cứ nói với tao! Hừ, loại như mày chuyện khốn nạn gì cũng dám làm, còn trừng mắt với tao, để xem bố mày có đánh chết mày không!” Trần Đồng biết hôn nhân giữa chị hắn và Tôn Dũng sớm đã danh tồn thực vong, trong lòng cũng cực thống hận thằng mất dạy chỉ biết cờ bạc nhậu nhẹt, không có chút cốt khí này. Vuốt vuốt tay áo, như thể muốn xông lên đạp Tôn Dũng một trận cho hả giận. Thẩm Hoài mắt lạnh nhìn hết thảy, chắc bác gái hắn sợ Trần Đồng động tay động chân, mới chạy tới ngồi phịch xuống đất, khóc lóc bù lu bù loa lên: “Nhà tôi đúng là mệnh khổ a, rước phải đứa con dâu ** thõa ăn trong bới ngoài, cả đứa cháu cũng không được bế… Sớm biết thế này, ngày đó lấy hai vạn kia đi mua heo nái, sớm đã có cả đàn heo rồi… Ô ô…” “Bà già này, không được bế cháu thì phải hỏi con trai mình xem nó có bản lãnh không chứ!” Thiệu Chinh nhịn không nổi chen vào một câu. “Con trai tôi làm to bụng người khác, chẳng lẽ không làm to bụng cô ta được? Cậu nói xem nó có bản lãnh hay không?” Mẹ Tôn Dũng bắt đầu lăn lộn, lôi chuyện trong nhà ra chửi rủa lung tung. Thẩm Hoài không ngờ được Tôn Dũng còn làm loạn ở bên ngoài, thậm chí làm người ta to bụng. Đống chuyện mất mặt này đúng là đầm lầy, không biết làm sao cho phải. Hắn cũng không biết phải làm thế nào mới khiến Trần Đan đỡ thương tâm… Thiệu Chinh, Trần Đồng không có kinh nghiệm đối phó với bà già lắm mồm này, một lúc lâu vẫn không tìm được biện pháp thỏa đáng. Thẩm Hoài nheo mắt nhìn bí thư thôn Tôn Quảng Vũ đứng bên cạnh, chỉ vào mặt hắn nói: “Ông chính là bí thư thôn Tôn gia đại Tôn Quảng Vũ? Hà trấn trưởng có nhắc qua về ông trước mặt tôi, ông nói xem, chuyện này phải làm thế nào?” Tuy Thẩm Hoài chưa có cơ hội gặp mặt cán bộ thôn tuyến dưới, nhưng sự tích của hắn sớm đã được truyền đi ra rồi. Tôn Quảng Vũ lại không phải kẻ hồ đồ, vừa nghe thấy lời Thiệu Chinh và Trần Đồng, tức thì đoán ra người trước mặt là ai? Vốn Tôn Quảng Vũ được kéo sang đây là để tạo thế, nhưng hắn vạn vạn lần không ngờ đến, đứa con dâu xinh đẹp đến quá phận của nhà họ Tôn lại tìm được con hỗn giang long này làm chỗ dựa. Tuy không được tận mắt chứng kiến cảnh đằn xe, nhưng lúc đám cán bộ trấn kể lại chuyện này, không ai không nói với giọng đầy kính nể xen lẫn sợ hãi. Giờ Tôn Quảng Vũ đứng ở đây, hận không được đào cái hố chôn mình xuống, hoặc có phép tàng hình, bốc hơi khỏi chỗ này là tốt nhất. Tháng 11 rồi, trong áo jacket của Tôn Quảng Vũ còn mặc thêm áo len thu đông, nháy mắt, sau lưng y đã thấm đẫm mồ hôi lạnh. Lúc này ánh mắt Thẩm Hoài liếc qua, còn chỉ vào mặt chấn vấn, tức thì, mặt già từ đen chuyển đỏ, từ đỏ chuyển xanh, lắp ba lắp bắp nói: “Thẩm, Thẩm, Thẩm…bí thư, tôi, tôi, tôi… Tôi thực sự không biết đây là chuyện gì?” “Ông không biết thật hay giả không biết?” Thẩm Hoài cố kiềm chế tà hỏa trong đầu, nắm chặt bàn tay không để vung ra tát cho y một phát. Loại chuyện này mà cán bộ thôn còn không đứng ra chủ trì công đạo. Nếu không phải thực tế hắn chưa chết, chỉ chiếm lấy sống nhờ trên thân thể người khác, không biết tiểu Lê đã bị đám súc sinh này hợp mưu bắt nạt thành thế nào rồi! « Tôi, tôi, tôi chỉ mới qua đây tìm hiểu tình hình… » Tôn Quảng Vũ sắp khóc ra tiếng rồi, hắn biết tuy Thẩm Hoài mới nắm giữ xưởng thép hơn nửa tháng nhưng đã vuốt quan chức của không ít người. Một tên bí thư thôn bé bằng hạt đỗ như hắn, nào dám đi chống đối « ôn thần » này « Tôn bí thư, anh nói thế là có ý gì? » Tôn Xa Quý nào biết Thẩm Hoài là ai, nghe thấy Tôn Quảng Vũ trở mặt, trốn tránh hết trách nhiệm, liền bực mình gắt: « Lúc trước phân nhà tôi đã không được đối xử công bằng, tiểu Lê lại là cháu tôi, nó mới không đến 16 tuổi, còn chưa thành niên, làm gì cũng cần người bảo hộ. Ngay như chuyện cho thuê nhà, trừ tôi ra, ai còn có tư cách đứng ra thay nó? » Tôn Quảng Vũ đã ném giao tình mấy bữa rượi của Tôn Xa Quý ra chín tầng mây rồi, hận không thể chạy đến bóp cổ chết cha tên lắm mồm này, không để hắn ăn nói lung tung, bèn nhổ một bãi nước bọt, lớn giọng mắng: “Tôi qua đây là để tìm hiểu tình hình, tôi hỏi hỏi cậu, cậu không thấy nhục mặt sao? Hải Văn mới qua đời, người làm bác cả như cậu không giúp đỡ thì thôi, còn nghĩ cách chiếm nhà người ta! Cậu thất đức, chẳng lẽ muốn tôi thất đức cùng? Chỉ dựa vào điểm này, nhà cho ai thuê cũng không đến lượt cậu nói ra nói vào. Hơn nữa nhà này là do Trần Đồng giới thiệu, tiền cũng do Trần Đồng chuyển, liên quan gì đến 2 chị em tiểu Lê. Mấy người từ nãy đến giờ chửi loạn lung tung, không khác gì dân hàng tôm hàng cá, có còn chút văn hóa nào không?” Tôn Quảng Vũ nghiêng người, chớp chớp mắt với Tôn Xa Quý, trong lòng thầm khấn: Ngàn vạn lần đừng chọc giận con hỗn giang long này, Tôn gia đại bé nhỏ này chịu không nổi con rồng kia dày vò a. Thẩm Hoài nói với Trần Đồng: “Xe tôi để ở bên ngoài, cậu đưa chị mình và tiểu Lê lên xe trước đi…” hắn biết trong lòng Trần Đan đang rất khó chịu, ở lại đây chỉ khiến nàng càng thương tâm, bèn để Trần Đồng, Thiệu Chinh dẫn hai người rời đi trước. Trần Đồng, Thiệu Chinh vừa dẫn hai chị em Trần Đan rời đi. Thẩm Hoài liền bước tới giữa sân, lục lọi trong đống đồ đạc, lôi bức tượng đồng kia ra, rồi chắp tay sau lưng, mắt lạnh nhìn Tôn Quảng Vũ: “Tôi không quản tình hình trong nhà này cụ thể nó thế nào, chỉ biết nhà này do tôi thuê, có hợp đồng đàng hoàng. Người khác xông vào nhà, quăng ném đồ đạc của tôi ra sân, làm lung tung hết cả lên. Chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua được… Giờ tôi giao cho Tôn Quảng Vũ anh phụ trách, ngày mai lên thị trấn trình bày sự tình cho tôi. Nếu không có câu trả lời thỏa đáng, tôi sẽ trả lời thỏa đáng cho anh…” Thẩm Hoài ném lại một câu, cứ thế chắp tay rời đi, Tôn Quảng Vũ nghe mà hồn phi phách tán. Thẩm Hoài thật cho hắn cậu trả lời, hắn dám nhận ư? Tôn Quảng Vũ muốn đuổi theo giải thích, nhưng chân cẳng như bị đổ chì, thật không đào đâu ra dũng khí đi đối mặt với Thẩm ôn thần. Tôn Quảng Vũ sững mất một lát, mới quay sang đuổi hàng xóm láng giềng đứng vây chung quanh, lại chỉ vào Tôn Xa Quý: “Cậu a, cậu hại chết tôi rồi!” Thấy Tôn Quảng Vũ đột nhiên trở mặt, Tôn Xa Quý đã tức anh ách, giờ không nhịn được cáu mắng: “Chẳng lẽ hắn ăn được cậu chắc? Coi lại bộ dạng mình xem! Có đáng làm bí thư thôn không?” “Hắn là phó bí thư thị trấn mới tới, chọc không nổi a!” Tôn Quảng Vũ nghĩ lại mà vẫn còn sợ hãi, chỉ chỉ vợ Tôn Xa Quý đang nằm vật vã dưới đất: “Đứng lên đi, ăn vạ không hay ho gì đâu, bà nghĩ chính phủ không thu thập được mấy người? Đừng dày vò lung tung nữa rồi, dọn dẹp hết cả đi. Mấy người không thể để tôi báo công an bắt cả nhà các người chứ?” “Mày dám?” Tôn Xa Quý tức mắng. Tôn Quảng Vũ cũng cáu lửa, phất phất tay áo rời đi: “Được, để ông đây báo công an, xem thử có dám bắt nhà các người không? Mày, con mẹ mày Tôn Xa Quý, được mấy đồng bạc đã dám chỉ vào mặt tao xưng cha gọi mẹ… Thằng chó, mở to mắt ra mà xem, đừng quên đây là thiên hạ của ai!” “Một tên phó bí thư thôi, có gì đâu mà ghê gớm?” Thiên vương lão tử ông đây cũng không sợ, mày sợ cái gì! Cùng lắm không làm bí thư nữa là cùng. Cứ đến lò gạch đi, tôi phát lương cho!” Tôn Xa Quý có bực đến đâu cũng không dám thực sự đắc tội với Tôn Quảng Vũ. “Sao cậu không lên trên thị trấn nghe ngóng nghe ngóng thử xem, mấy cắc bạc lẻ của cậu cả cái rắm cũng không phải, lò gạch mà cậu nhận thầu là cái đinh gì.” Tôn Quảng Vũ gấp đến giậm chân, hận không chẻ đôi đầu Tôn Xa Quý ra, nhét những gì mình biết đổ hết vào, để hắn nhìn rõ hình thế: “Cậu nói thử xem, Đỗ bí thư có lợi hại không. Vậy mà ngay ngày đầu tiên, bị người ta tát ngay mặt, đánh rớt răng, vẫn không dám hó hé nửa lời. Cậu thử cân xem cốt khí mình được mấy cân mấy lượng, còn đòi đấu với người ta, không sợ bị đằn đến bã cũng không thừa!” “Hắn là tân xưởng trưởng xưởng thép, mấy ngày trước đằn nát xe Benz ngay trước cổng chính xưởng?” Tôn Dũng xé một góc giấy báo, vừa nhét vào mũi đang chảy máu vừa hỏi. Hắn cả ngày ở trên thị trấn cờ bạc rượi chè, bởi thế mấy chuyện tày trời trên trấn cũng nghe được phong thanh, lúc này mới đoán ra thân phận Thẩm Hoài, không khỏi giật mình kinh ngạc. “Chính là hắn!” Tôn Quảng Vũ kéo chiếc ghế lại, ngồi xuống. Mấy năm nay hắn nhận không ít chỗ tốt từ Tôn Xa Quý, nên không muốn ăn cháo đá bát. Nhưng nếu Tôn Xa Quý không cúi đầu, hắn còn chưa đủ dũng khí để chờ phó bí thư ôn dịch kia cho “câu trả lời thỏa đáng”. “Thật đúng là tay xưởng trưởng mới đằn nát xe Mercedes kia?” Sao Đỗ lão hổ lại bị hắn giẫm đến không nhấc nổi đầu?” Tôn Xa Quý hơi cả kinh, không phải hắn không chịu cập nhật tin tức, chỉ là có một số tin đồn hắn không cho là thật, tưởng rằng người khác nói vống lên. Tiền nhiệm bí thư thôn trước khi Tôn Quảng Vũ lên chính là hắn, đến sau bởi phải nhận thầu lò gạch nên mới từ nhiệm. Hắn và đám cán bộ trên thị trấn khá quen thuộc, biết ở Mai Khê, Đỗ lão hổ là nhân vật một tay che trời. Nếu Đỗ lão hổ thật bị giẫm mà không nói được lời nào, vậy lời đồn mấy ngày qua không khéo không giả. “Trên thị trấn đã đổi chủ rồi, tuy Đỗ Kiến chưa bị đá khỏi ghế bí thư, nhưng giờ nhuyễn như con chi chi, mấy lần họp hội nghị đều do Hà Thanh Xã chủ trì, xưởng thép cũng do tay phó bí thư mới tới này toàn quyền phụ trách.” Tôn Quảng Vũ nhẫn nại kể lại: “Mấy ngày trước tôi có lên thị trấn uống rượi với Hoàng Diệu Minh. Hắn nói, giờ ở thị trấn, đắc tội Hà Thanh Xã, cùng lắm là bị mắng một trận, đắc tội tân phó bí thư, mày chết mà không biết làm sao lại chết. Phái thực quyền trong xưởng thép bị hắn ta vuốt xuống hơn nửa. Cậu biết Quách Toàn không? Chỉ vì quên đi giày bảo hộ khi xuống xưởng mà bị cách chức đương trường, giờ bị đá về ban quản lý xí nghiệp làm phó chủ nhiệm. Giáng liền hai cấp, còn không bằng bí thư thôn…. Cậu nói nói xem, mấy người đem đồ đạc người ta, TV, tủ lạnh, quần áo, bàn ghế… vứt hết ra ngoài sân.. Thử hỏi người ta có dám báo cảnh sát bắt các người ăn cơm tù mấy năm không?...”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang