[Dịch] Phiêu Miểu Chi Lữ

Chương 9 : Chương 9

Người đăng: 

.
\Tiểu cô nương này ước chừng khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mái tóc dài tung bay theo gió, trên đầu vấn một tràng hoa dại dệt bằng vải, mặt trái xoan, hai mắt to nhấp nháy biểu hiện vài phần hoạt bát, nụ cười trên miệng làm xuất hiện hai núm đồng tiền bên má, trang phục mặc cũng rất kiểu cách, tựa như giống tiểu thư con nhà quan lại.  Triệu Hào kỳ quái nhìn Lý Cường, thấy hắn nhanh chóng lấy Xích Diễm Long Thuẫn quấn trên Ưng Kích Nỗ ra. Lý Cường đưa mắt kinh ngạc nhìn tiểu cô nương này, không phải vì nàng rất xinh đẹp, mà vì do thấy khi nhuyễn tiên trên tay nàng vung lên, màu trắng tựa như dịch trong suốt đó phát ra nguồn năng lượng rất quái đản, Lý Cường lập tức xác định nàng chính là một tu chân giả. Hắc đại hán Trịnh Bằng hình như rất quan tâm đến vị cô nương này, liền nói: “Trại chủ đại muội tử, ta và người đánh cược, thân ta đã thua rồi, ta xin hướng đại muội tử mà cáo tội, sau này ta sẽ không ở lại trong sơn trại, đại muội tử, muội phải khá bảo trọng. Nếu không muội cùng đi với ta, vị tiểu bạch…à… tiểu ca nhi này cũng không tệ, muội cùng với hắn có thể hợp với nhau.” Hắn ra sao tự mình còn không biết, nhưng lại lao tâm lo lắng cho người khác, hơn nữa là rất lo lắng. Tiểu cô nương bị Trịnh Bằng chọc tức đến muốn ngất: “Hắc tử! Trịnh Bằng! Đầu óc ngươi có hồ đồ không, nói nhăng nói cuội cái gì thế? Ngươi, ngươi, ngươi bước sang một bên cho ta, xem ta giáo huấn hai tên bại hoại một lớn một nhỏ này!” Triệu Hào không vui nói: “A, ta nói cho cô nương nghe, Trịnh Bằng giờ đã là người của chúng ta, không đến lượt cô nương giáo huấn. Hơn nữa, cô nương tuổi trẻ như vậy không đi làm cái gì tốt đẹp, sao lại muốn đi làm cường đạo ? Lý Cường vội la lên: “Cẩn thận! “ Vị tiểu cô nương phát uy, trường tiên phóng ra, bẩy đạo tiên ảnh giương nanh múa muốn phóng về phía Triệu Hào. Lý Cường nhanh chóng lao vào vòng tiên ảnh. Chín đạo tiên ảnh hóa thành chín con trùng màu trắng mềm mại, giống như ngô công vậy, nhất lượt phóng tới nhanh chóng quấn lấy thân hình Lý Cường. Triệu Hào kinh hãi, toàn thân toát mồ hôi lạnh, lập tức minh bạch trường tiên của tiểu cô nương và Ưng Kính Nỗ của Lý Cường đều là một loại. Chúng đều là vũ khí của tu chân giả, hắn tuyệt đối không thể cản trở được. Hắn hoảng hốt kêu lên: “Sư tôn cẩn thận!” Tiên ảnh lập tức cuốn rát đến trên đầu Lý Cường, đó chính là chín sợi dây năng lượng quái dị. Tiểu cô nương cười khanh khách: “Đã thấy sự lợi hại của bổn cô nương rồi chứ, nếu bổn cô nương không muốn giải khai cho ngươi, ngươi cả đời đừng có mong cử động.” Lý cường mỉm cười nói: “Thật vậy chăng ? Ta mở ra được ngươi có phục hay không.” Trịnh Bằng coi như được đại khai nhãn giới, chỉ thấy từ trên thân Lý Cường xuất ra luồng hỏa diễm xoay quanh mình, đó chính là Tử long. Tử long xoay tròn xung quanh đánh nát chín đạo dây trắng mỏng. Tiếp theo từ trên tay Lý Cường lại phi ra bảy tám Tiểu Kim Ưng lớn bằng bàn tay, tiếng kêu vang động, lao lên không trung. Tiểu cô nương vô cùng kinh hãi thất sắc, liên tiếp thoái lui: “Ngươi, ngươi, ngươi sẽ… không, đừng cho lũ ưng kéo xuống !” Nàng hoàn toàn chưa hề nghĩ đến chuyện Lý Cường cũng chính là tu chân giả, hơn nữa lại có đạo hạnh còn cao hơn nhiều so với mình. Lý Cường vốn có ý muốn dọa nàng ta một trận, liền khiến cả đàn Kim Ưng không ngừng quay tròn phía trên đỉnh đầu nàng. Trịnh Bằng mặc dù không biết sự lợi hại của Kim Ưng, nhưng nhìn thấy nàng sợ hãi như vậy, nhịn không được liền cầu tình xin: “Ôi, Tiểu ca, bỏ qua đi, cho ta còn chút mặt mũi, buông tha cho nàng ấy.” Triệu Hào rất hứng khởi nói: “Tiểu cô nương, nếu nàng nhận thua, ta sẽ thỉnh sư tôn tha cho nàng.” Tiểu cô nương mấp máy môi, đôi mắt đỏ lên, đột nhiên khóc lớn: “Ô ô, hai đại nam nhân, khi phụ ta một tiểu cô nương, ô ô, các ngươi có thần khí gì đó. Mẹ ơi… các ngươi đi hết đi, đừng quản đến ta… ta, tìm một nơi để làm cường đạo cũng không có. Ô ô… ô…” Cái chiêu này thật không ai có thể ngờ đến! Ba người trợn mắt, hoàn toàn ngẩn người. Lý Cường hóa giải Kim Ưng trên trời đi, lặng lẽ hỏi Trịnh Bằng: “ài, cô nương này không phải là đại trại chủ của các ngươi sao, sao lại thua rồi lại khóc như vậy?” Trịnh Bằng ngượng ngùng nói: “Nàng ấy chỉ mới lên núi có nửa năm, trong trại các huynh đệ đều không đánh lại nàng, cho nên phải tôn nàng lên làm đại trại chủ. Nàng còn muốn chúng ta gọi nàng là tỷ tỷ, ai không nghe nàng nàng sẽ dùng nhuyễn tiên trói người đó một ngày. Nhưng tấm lòng nàng rất tốt, không cho chúng ta giết người, nhị trại chủ vì vậy mà lôi kéo một nhóm huynh đệ, trộm lấy tài vật của sơn trại rồi bỏ trốn.” Triệu Hào hai tai vốn đã dài, một chữ nghe không sót, xấu hổ nói: “Tiểu cô nương, đừng khóc nữa, còn có một nơi đi, cùng chúng tôi đi nha.” Tiểu cô nương khóc càng dữ dội hơn: “ô ô… ô ô… ô…” nhưng khóe mắt lại lén nhìn trộm Lý Cường. Lý Cường vừa bực vừa buồn cười nói: “Được rồi. được rồi, cùng chúng ta đi thôi.” Tiểu cô nương buông tay ra, hoàn toàn không còn giọt lệ nào, mặt hớn hở nói: “Nói phải nhớ giữ lời đó nghe, chúng ta đi thôi !” “Ối…” ba người lại lần nữa ngẩn ra. Buổi tối, thương đội thuận lợi đến Bàn Thạch trấn. Tiểu cô nương tên gọi là Mai Tinh Tinh, nhũ danh Nữu Nữu, là người Đường quốc, đây là do Lý Cường mấy lần lừa mới hỏi tới. Có ba người tuổi trẻ ở cùng một chỗ, trong thương đội nhất thời náo nhiệt hơn rất nhiều. Lý Cường phát hiện Nữu Nữu rất tinh ngịch giảo hoạt, ai cũng chọc cũng đùa, khiến mọi người trong thương đội đau đầu không ngớt, bất quá điều này rất hợp với tính tình Lý Cường, hắn cũng rất thích chuyện không hề bị câu thúc. Lý Cường đang tu luyện đến thời kỳ “tĩnh tịch” nên không ăn cơm, hắn chỉ ăn một chút hoa quả đặc sản của Thiên Đình Tinh. Sau khi thương đội tới Bàn Thạch Trấn, an bài cho nhân viên ăn uống nghỉ ngơi, Lăng Hoành Thiên muốn mời Lý Cường cùng mọi người đến tửu lâu đùng cơm. Bàn Thạch Trấn, là điểm cuối cùng của Thất Xoa Lĩnh. Để đến được nơi đây, các khách thương đều đã trải qua một con đường kinh sợ. Đây cũng là nơi cường đạo thổ phỉ Thất Xoa Lĩnh đến tiêu tiền. Trong trấn, tửu lâu, khách điếm, đỗ trường, kỹ viên mọc lên như rừng; thương nhân, đạo phỉ, khất cái loại người nào cũng có. Sau khi trời tối, đăng hỏa thắp lên, người đến kẻ đi càng náo nhiệt vô cùng. Lăng Hoành Thiên đưa đoàn người đến tửu lâu lớn nhất trong trấn, Bách Vị Lâu. “Các vị lão gia, thỉnh lên lầu ngồi đợi.” Tiểu nhị quán điếm ân cần mời mọc: “Lão khách, thỉnh lên lầu ngồi! Mời !” Lý Cường sau khi đến Thiên Đình Tinh còn chưa có đi tửu lâu bao giờ, trong lòng đầy hiếu kỳ. Sau khi lên lầu ngồi, Mai Tinh Tinh lại ngang ngạnh với Triệu Hào. “Ta muốn ngồi bên cạnh Lý đại ca, lão nhường cho ta !” Mai Tinh Tinh đã sớm bất kể quy củ, bắt ép Triệu Hào. Triệu Hào cười khổ nói: “Nữu Nữ à, nơi này ngươi nhỏ nhất, lại là nữ hài tử, chính nên ngồi phận thấp thôi.” Mai Tinh Tinh chớp chớp mắt, nhãn châu chuyển một vòng, cười nói: “Ta niên kỷ tuy nhỏ, nhưng lại là bối phận đại ca.” Triệu Hào nghĩ: “Bối phận tính từ bao giờ, vào đâu cà?” liền nói “Nữu nữ đừng phá nữa, chúng ta không có quan hệ ràng buộc, bối phận cái gì?” Mai Tinh Tinh ám muội cười nói: “Ta gọi người này là Lý đại ca, lão gọi huynh ấy là sư tôn, hi hi, vậy lão phải gọi ta là sư cô, không phải bối phận so với ngươi lớn hơn sao?” Mọi người liền cười ồ lên, Triệu Hào nghe nàng nói khiến mặt đỏ hồng, linh cơ máy động nói: “A, thì ra là tính thế này, nếu là cô gả cho sư tôn ta, ta không phải gọi cô là sư mẫu sao?” Triệu Hào nói xong liền đứng dậy nhường chỗ cho Tinh Tinh, lại nói: “Sư mẫu, thỉnh an tọa!” Mọi cười lại ha hả cười, không ai nghĩ tới Triệu Hào lại còn đáo để như vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mai Tinh Tinh lập tức bừng đỏ, hờn dỗi nói: “Lý đại ca, huynh không quản đồ đệ của mình, khiến lão khi phụ người ta.” Âm thanh của Tiểu cô nương càng nũng nịu, thì Lý Cường lại càng cảm thấy đau đầu, nghĩ: “Tiểu yêu tinh, nuốt không trôi, nuốt không trôi, tiểu cô nương này nũng nịu như vậy, sợ rằng thần tiên cũng muốn vỡ đầu.” Lăng Hoành Hiên liền giải vây nói: “Mai cô nương ngồi bên cạnh Lý đại nhân, bọn họ hai người trẻ tuổi chắc thích náo nhiệt, chúng ta đừng mang quy củ ra nữa.” Trịnh Bằng kêu lên: “Đúng vậy, bụng ta đang sôi rột rột rồi, ngồi xuống ăn thôi.” Rượu, rau, và nước uống đã được mang lên, Lý Cường nhìn Trịnh Bằng, ngắc tay gọi tiểu nhị nói: “Mang lại đây khối thịt nướng khoảng trên mười cân.” Trịnh Bằng sung sướng kêu lên: “A, thật là tiểu ca tốt, biết Hắc tử ta không hay ăn rau. Hắc tử chỉ thích ăn thịt, bồi bàn nhanh lên một chút, thịt phải nguyên khối nha ! “ Triệu Hào nâng chén mời nói: “Sư tôn, người nếm thử một chén rượu ngon này, sản vật nơi đây đấy, có đại danh đỉnh đỉnh tên là “Thập Lý Hương”, các địa phương khác rất ít có.” Lăng Hoành Hiên chen lời: “Đúng vậy, đây chính là hảo tửu, còn là cống phẩm nữa.” Lý Cường có chút hứng thú, nâng chén rượu hớp một cái, nhưng rượu vừa qua khỏi miệng đã vội nhả ra. Đó là một thứ vừa chua, cay, có mùi lạ hoắc xông lên óc. Hắn “phốc” một cái, phun sạch ra ngoài, kêu lên: “Đây là rượu sao? Nhanh mang nước lại đây.” Mai Tinh Tinh cười khanh khách nói: “Đại ca, không biết uống rượu, đừng uống nữa, loại hảo tửu này sẽ làm huynh say đó.” Vị tiểu cô nương này đối với Lý Cường, gọi càng ngày càng thân. Lý Cường đưa mắt nhìn nàng nói: “Đừng đoán mò, nàng đã biết qua hảo tửu chưa? Ta ở đây có mang theo, mời mọi người cùng thưởng thức nhé.” Lý Cường tiện tay lấy từ Trữ vật thủ trạc ra thứ rượu nối tiếng mua từ quê hương ở địa cầu, đó chính là một bình đặc sản của Tứ Xuyên, “Ngũ Lương Thuần”. Hắn lại lấy ra sáu cái ly thủy tinh nhỏ, để trước mặt mỗi người một cái, mở nắp bình rượu, rót cho mỗi người một lu, cười nói: “Đây mới đúng thực là hảo tửu!” Tự ôm bình rượu mới mở, người đầu tiên kinh ngạc kêu lên là Lăng Hoành Hiên: “Ôi, hương tuyệt quá, đây là thứ gì vậy, là rượu hương, chính là loại rượu hương lần đầu được nghe thấy, không giống bình thường!” Mai Tinh Tinh nhấc ly rượu thủy tinh lên, kinh ngạc nói: “Oa, cái ly nhỏ trong suốt này, thật là đáng yêu quá.” Trình Tử Trọng nâng ly rượu, uống một ngụm rượu nhỏ, hai mắt nhắm lại, đầu lắc lắc thán phục kêu lên: “Hảo! Thử tửu chính ứng thiên thượng hữu, nhân gian na đắc kỷ hồi văn (Rượu này chỉ có ở trên trời, nhân gian mấy khi từng nghe đến), hương dịu vô cùng phảng phất không dứt.” Trong lúc mọi người đang kinh ngạc thán phục không ngừng, thì bên cạnh vách bình phong có người phát tác. “Hây, con mẹ điếm tiểu nhị, rượu ngon như vậy không bán cho chúng ta, coi thường lão tử không có tiền sao, lão tử muốn rượu giống như bàn bên kia!” Điếm tiểu nhị mặt khổ sở nói: “Khách quan đại lão gia, là rượu của khách nhân tự mang theo, tiểu điếm không có, ngài còn muốn uống, tiểu nhân lại mang đến cho ngài một bình Thập Lý Hương nhé.” Người kia không hề nói lý lẽ: “Rượu trên bàn kia là Thập Lý Hương, lão tử muốn uông loại đó! Đây là mười lượng vàng, nhanh đi lấy, quấy rầy cao hứng của lão phu, ta sẽ thiêu trụi cái quán chim cóc này.” Thanh âm ấy hùng hậu sáng sảng tựa như tiếng chuông đồng. Tất cả mọi người đều đoán nhân vật này nhất định phải là một tráng hán cao lớn. Điếm tiểu nhị mang khuôn mặt thê thảm đến trước bàn của Lý Cường, cầu xin: “Các vị khách quan đại lão gia, có thể thương xót cho tiểu nhân, bán rượu này cho tiểu điếm được không.” Triệu Hào mặc kệ, vừa rồi ai nói gì lão đều làm như không nghe không thấy. Đây là lần đầu lão được uống rượu hay như vậy. Lão ra nam vào bắc mấy chục năm, chưa từng uống loại rượu nào ngon như vậy, huống hồ lại là rượu của sư tôn mang ra. Triệu Hào ôm bình rượu đáp: “Không được, rượu này không nhường, không có nhường.” Bộ dạng của lão khiến Lý Cường nhìn mà muốn phì cười, nghĩ “Rượu vốn còn nhiều, cho hắn một bình chẳng sao.” Lý Cường đang lúc muốn lấy rượu ra, “Binh”, bình phong đổ xuống, một người vừa gầy gò vừa thấp nhảy đến. Người này đầu rất bé, trên đầu chỉ lưa thưa vài cọng tóc dài; Cánh tay lại thật dài, một đôi ta đặc biệt lớn; Thân thể lại gầy bé, ước chừng chỉ cao chừng hơn một mét. Người có hình dạng như vậy mới gặp qua một lần ắt không thể nào quên. Mọi người sững sờ, người vừa nói chính là hắn sao? “Ba”, đập một thỏi vàng lên bàn, người kia nói: ”Mười lượng vàng, mang rượu cho ta!” Cái này chẳng những Triêu Hào không làm, mà Lý Cường cũng mất hứng. Mai Tinh Tinh cười châm chọc nói: “Mười lượng vàng mà nghĩ mua được rượu này sao, ngươi không phát điên mà nói hồ đồ đó chứ? Đây chính là tiên tửu, mười lượng vàng chỉ đủ để ngửi hương rượu!” Cái mũi của người nọ loạn động, hít hà không dứt, hai mắt chăm chăm nhìn bình rượu đang nằm trong lòng Triệu Hào, nhãn châu loạn chuyển. Y nhìn Triệu Hào, ngẩn ra một chút, đột nhiên kêu lên: “Ngươi, ngươi chính là Triệu lão gia tử?” Mọi người giật mình không ít, chẳng lẽ là người quen? Triệu Hào cũng ngẩn người, bỏ bình rượu xuống, chuyển thân đứng dậy chần chừ nói: “Ngươi là…” mãi lão vẫn nghĩ không ra được y là ai. Người nọ vừa quơ lấy bình rượu, vừa nhẩy sang một bên, cười lớn nói: “Các ngươi nói chuyện lâu như vậy, lão tử cũng đoán ra ai là ai, lão tử cái gì cũng không phải, lão tử chỉ vì bình rượu này thôi!” Nói rồi hoành thân thoát ra khỏi tửu lâu, trên không trung còn vang lên trân cười điên cuồng: “Ha Ha, bị lừa rồi! Ha Ha Ha….” Triệu Hào giận dữ muốn phát điên, phi thân đuổi theo. Lý Cường cùng Mai Tinh Tinh cũng phẩn ứng rất nhanh, bám theo theo dứt. Trịnh Bằng tức giận kêu ầm lên: “ Chờ chờ ta, ta cũng đi !“ rồi cũng xông ra theo. Trình Tử Trọng cùng Lang Hoành Hiên ngồi nhìn nhau, ngây ngốc. Trước sau mấy người đuổi nhau nhanh như điện chớp. Người nọ mặc dù trốn nhanh như vậy, nhưng hắn còn phải ôm bình rượu. Ngũ Lương Thuần có hương thơm đặc biệt thoảng theo gió, phiêu tán về phía sau, y có thể trốn đâu cho thoát chứ? Tuy vậy, bốn người đuổi theo cả một đêm, đến trời hừng đông vẫn chưa bắt được. Triệu Hào dừng cước bộ, quan sát xung quanh, lòng hơi chấn động: “Đây không phải là Kinh Hồn Pha sao? Thời gian một đêm không ngờ lại chạy hơn hai trăm dặm đường.” Lý Cường vốn muốn gọi Triệu Hào lại, nhưng lại chuyển đổi ý niệm, muốn nhân cơ hội này bỏ lại Trình Tử Trọng, sau này xem tình hình rồi tính. Hắn hỏi: “Đây là địa phương nào? Lão quỷ, chạy thực nhanh ha!“ Trong lòng hắn nghĩ: “Sau này cần luyện một loại thân pháp thuấn di (dịch chuyển tức thời), chạy như thế này thật quá chậm.” Triệu Hào cười khổ nói: “E rằng chúng ta đã đến Kinh Hồn Pha!” Mai Tinh Tinh cả kinh: “Là Kinh Hồn Pha, nơi quái thú thường lui tới?” Vẻ mặt của nàng thập phần khẩn trương. Tiểu cô nương này sợ nhất là dã thú có hình dung quái dị. Triệu Hào lại nói: “Hình như chỗ này là vùng trung tâm của Kinh Hồn Pha.” Xa xa truyền đến âm thanh đinh đông đing đông, càng ngày tiếng vang càng lớn càng gần. Mai Tinh Tinh nắm chặt cánh tay Lý Cường, mặt khẩn trương nói: “Ca ca, có cái gì đang tiến đến!” Lý Cường vỗ vỗ tay nàng an ủi: “Nữu Nữu, đừng sợ ! Đừng sợ!” “Tiểu ca, đại muội tử, lão gia tử, chờ chờ ta…” Hắc đại hán Trịnh Bằng cũng đuổi theo tới nơi. Chạy đến bên cạnh Lý Cường, Trịnh Bằng thở hổn hển oán trách: “Làm mệt chết ta, các người chạy thỏ còn nhanh hơn thỏ, bắt được tiểu tử chưa?” Mai Tinh Tinh cả giận nói: “Ngươi muốn dọa cho người tức chết à, chạy trên đường mà ầm ầm như vậy, ta còn tưởng có quái vật gì.” Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có chút hồng, nàng buông cánh tay Lý Cường ra. Triệu Hào nói: “Mọi người nên cẩn thận chút, quái thú này rất lợi hại.” Có âm thanh sột soạt từ xung quanh truyền lại. Triệu Hào kêu lên : “Cẩn thận, là Ảnh Trùng Xà!’ rồi rút ngay bảo đao ra, thần tình trở lên ngưng đọng. Ba con vật hình dáng như sâu bọ chân dính đầy nước xuất hiện trước mặt mọi người. Hình dạng của chúng rất quái dị, trên thân mình đỏ tươi có loang lổ những chấm đen, đầu chỉ có một con mắt, trên miệng có hai mũi châm thực bén nhọn, dài hơn một thước, phát xa dị quang màu lam sẫm. Mai Tinh Tinh đưa mắt nhìn, sợ đến khuôn mặt nhỏ trở lên trắng bệch, nhảy lên ôm chặt lấy lưng của Lý Cường, kinh hãi kêu lên: “Mẹ ơi, đáng sợ quá!“ Lý Cường vốn cũng rất khẩn trương, bất quá bị Mai Tinh Tinh nhảy lên lưng, nên trở lên trấn tĩnh lại, cười nói: “À, Nữu Nữ, đừng leo lên trên, trên đầu ta không có cột trụ, đừng leo lên nữa.” Triệu Hào kêu kên: “ Cẩn thận, nó phun ra thứ gì đó ! “ Hắc đại hán Trịnh Bằng huơ trường phủ, liếc nhìn Mai Tinh Tinh, hề hề cười: “Đại muội tử, sao gan càng ngày càng nhỏ vậy, xem đầu búa của hắc tử ta nà!“ Mai Tinh Tinh thẹn quá hóa giận nói: “Người ta là nữ hài tử, đương nhiên là sợ sâu bọ ! “ Lý Cường giương tay phóng ra ba Kim Ưng, xoay cuộn hướng về phía Ảnh Xạ Trùng. Ba tiếng nổ vang lên, Ảnh Xạ Trùng bị bắn ra mười mấy thước. Mai Tinh Tinh hoan hỉ từ trên lưng Lý Cường nhảy xuống, sùng bái nói: “Ca ca, huynh thật là tài ! Mấy con sâu này chỉ thoáng cái đã bị đánh bay ! “ Lý Cường bị nàng ỉ ôi, tất cả lông mao trên người đều đứng hết dậy, toàn thân nổi da gà lên từng lớp. Ba con Ảnh Xạ Trùng không ngờ không chết, lay động di chuyển, bò lại tiếp. Mai tinh tinh sợ hãi lại đến trốn phía sau thân Lý Cường: “Oa, đánh vậy mà không chết.’ Mặt Lý Cường cũng trắng bạch, năng lượng của mỗi Kim Ưng mang theo không phải là chuyện đùa, không ngờ vẫn không đánh chết nó, loại sâu bọ này xem ra không chỉ có da dầy mà tựa hồ còn có năng lượng hộ thân. Mấy con bọ phát ra âm thanh “chi chi” chói tai, như tiếng lợi khí gõ vào pha ly. Triệu Hào kinh hãi nói: “Chúng gọi đồng bọn đến, mau đánh chết nó!“ Lý Cường quát lên: “Nữu Nữu, nàng dùng nhuyễn tiên trói lấy nó, hắc tử bảo hộ Nữu Nữu, Triệu Hào canh chừng phía sau chúng ta, nào, hành động ! “ Mai Tinh Tinh lấy lại dũng khí, vung xuất tiên ảnh, mỗi con bọ bị ba đạo tiên ảnh mảnh mai quấn chặt, lập tức không thể động đậy. Chúng kêu lên chi chi quái đản, sáu đạo lam quang bắn ra. Bách Nhân Thương của Lý Cường cấp tốc phóng ra mười mấy đạo thương ảnh, trong thanh âm “ba ba”, lam quang nhạt dần, vài âm thanh “ đinh đinh” vang lên, trên mặt đất thấy rơi xuống chiếc sáu chiếc châm nhọn màu lam sẫm. Ba con Ảnh Xạ Trùng bị đánh bay những châm nhọn trên miệng, lập tức nhũn ra bất động, bị thêm một kích thương ảnh của Lý Cường bỏ mạng. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Trình Bằng mắng: “Con bà nó, cái thứ này dai thật!“ rồi bước lên phía trước vung đại phủ lên, chém một búa khiến con bọ đã chết bị đứt thành hai đoạn. Mai Tinh Tinh cười xỏ nói: “Y…, hắc tử của chúng ta thực là dũng cảm, trùng trùng bị hắn một búa chém thành hai đoạn!“ Nàng muốn thừa cơ báo phục hắn vừa mới nói mình nhát gan. Trịnh Bằng bị nàng xỏ xiên, khuôn mặt đỏ hồng, liền tranh biện: “Nếu không phải tiểu ca bắt ta bảo hộ muội, thì vài mống tiểu trùng tử ta còn không thèm để mắt tới, Ơ ! ? Đây là cái gì? “ Trong bụng con Ảnh Xạ Trùng vừa bị hắc tử chém đứt, có một viên châu tử, lam quang chớp động. Trịnh Bằng đưa tay lấy ra, “Loại châu ngọc gì đây, trông thật đẹp !“ Hắn cọ xát nó vào quần áo, viên lam châu này càng trở lên trong suốt. Các tiểu cô nương thường vô cùng thích thú đối với loại châu ngọc phát sáng lập lòe này. Mai Tinh Tinh duỗi cánh tay nhỏ, “Mang lại đây, đưa bổn cô nương xem.” Trịnh Bằng đắc ý cười nói: “Không đưa, ai khiến ngươi chê cười hắc tử ta.” Mai Tinh Tinh cười nói: ”Thực không đưa?“ Trịnh Bằng nhìn bộ dạng nàng không có ý tốt, trong lòng thấy sợ, muốn mang lại cho nàng, lại cảm thấy thế thì mất mặt quá. Mai Tinh Tinh khe khẽ vung nhuyễn tiên lên, cười khanh khách: “Thực là không đưa sao ? Đừng trách bổn cô nương tranh cướp.” Trịnh Bằng đưa mắt nhìn nhuyễn tiên của nàng, hoảng hốt nghĩ ra vội vàng kêu lên: “Đại muội tử, không được dùng nhuyễn tiên trói ta.” “Không đưa cho ta, sẽ trói ngươi ! “Tiểu cô nương không chịu nói lý lẽ. Trịnh Bằng cũng không ngốc, chuyển thân trốn sau lưng Lý Cường cười nói: “Ha ha, ta tìm được chỗ che chở rồi!“ Lý Cường nhìn hai người đùa giởn, trong lòng cảm thấy ấm áp, nói: “Nữu Nữ, cho nàng.“ Hắn đưa ra hai viên lam châu, đây chính là thứ Triệu Hào móc ra từ lũ sâu bọ trong lúc hai người bọn họ tranh giành nhau. Mai Tinh Tinh hoan hỉ nói: “Vẫn còn ca ca ta tốt, hắc tử ngươi không giống nam tử hán, đi tranh đồ cùng với tiểu cô nương. “ “Ách… “ Trịnh Bằng bị nàng nói, nghẹn không còn lời nào nói lại. Lúc ấy, chợt vang lên âm thanh sột soạt từ một tảng đá lớn gần đó. Lý Cường hít một hơi khí lạnh, nhanh chóng lấy ra tiên thạch cùng công cụ, một mặt lập trận phòng ngự, một mặt nói: “Chú ý quan sát bốn phía, hắc tử ngươi bảo hộ Nữu Nữu, lại có lũ bọ đến. Nữu Nữ trước tiên dùng nhuyễn tiên trói nó, Triệu Hào dùng bảo đao chém. Tranh thủ thời gian để ta bầy trận, có nhiều bọ cùng đến đây đấy!“ Mai Tinh Tinh thét lớn: “Ô oa! Nhiều sâu bọ quá, thật kinh chết người đi! “
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang