[Dịch] Phiêu Miểu Chi Lữ

Chương 8 : Chương 8

Người đăng: 

.
Lý Cường không hề đoán sai, ngày đầu tiên hắn vào nha môn Tri Phủ, Phong Khải Vân đã phát đi một công văn khẩn cấp, thông qua dịch trạm gửi đến Đô thành. Cũng không thể trách Phong Khải Vân, vô luận là Lý Cường xuất hiện tại quốc gia nào trên Thiên Đình Tinh, chỉ cần khiến quan lại địa phương địa phương phát hiện ra, là ngay lập tức thông báo lên trên. Lực lượng của mỗi tu chân giả đối với bất kỳ quốc gia nào mà nói, đều là nguồn tài nguyên trọng yếu nhất. Đặc biệt là các tu chân giả cao thủ thực sự, càng trở thành đối tượng tranh thủ của các quốc gia. Lời cấp báo lên trên của Phong Khải Vân đã trực tiếp làm kinh động đến Hoàng Thượng. Nguyên nhân là Lý Cường có thể nói tiếng Quan thoại của cung đình, hơn nữa lại là giọng nói thuộc thành viên trong hoàng thất. Hoàng Thượng hạ chỉ điều tra lai lịch xuất xứ của Lý Cường. Công văn đã gửi tới gửi lui vài lần, nhưng vẫn không thu được kết quả chính yếu. Cuối cùng, họ nhận định Lý Cường là hậu nhân của thành viên hoàng thất lưu lạc trong nhân gian. Lý Cường tại Hàm Lâm Thành đại phát thần uy, gây tổn thất nặng nề cho Hắc Kỳ Quân. Sau khi thủ lãnh Hắc Kỳ Quân là Ân Cương bị trọng thương, bất đắc dĩ phải rút khỏi Hàm Lâm Thành, Phong Khải Vân vội vàng huy động Truyền Âm Trận do hoàng gia thiết lập, mang tình hình báo lên Hoàng Thượng. Lý Cường cảm thấy nhức đầu vì chuyện này. Hắn tuyệt nhiên không nghĩ sẽ tiếp nhận loại thánh chỉ nào cả, lặng lẽ nói: “Trình lão phu tử, ta không biết tiếp thánh chỉ như thế nào?” Trình Tử Trọng toát mồ hôi lạnh, hoảng sợ nói: “Không được, kháng chỉ bất tuân là sẽ bị chặt đầu đó, đầu cả nhà Triệu lão gia tử đều không giữ được, ngàn vạn, ngàn vạn lần không thể.” Trong lòng lão lại nghĩ: “Nếu như hắn thực không tuân ý chỉ, sợ rằng đầu của ta cũng không giữ được. Hắn thực không muốn tiếp chỉ, ai có thể bắt hắn được chứ.” Lý Cường nghĩ thầm: “Cái gì mà thống trị độc tài vậy, đây là thiên lý ư? Nếu ta muốn bỏ đi, ai có thể bắt ta được? Nhưng mà toàn gia lão đồ đệ của ta sẽ bị hại, thôi... quên đi, tiếp chỉ xong rồi tính.” Trình Tử Trọng khẩn trương nhìn Lý Cường, chỉ thấy sắc mặt hắn âm trầm khó đoán, liền khuyên nhủ: “Hay là ngài tiếp chỉ trước, nghe ý chỉ nói gì rồi hãy quyết định, được không ?” Lý Cường chỉ có thể gật đầu đáp: “ Được rồi.” Rồi quay đầu lại định gọi Triệu Hào, không ngờ trong thính đường đã bày sẵn hương án, quan tuyên chỉ đứng phía sau hương án, bắt đầu mở thánh chỉ, cất giọng dài ra như hát xướng: “Thánh… chỉ… tới, Lý… Cường… tiếp… chỉ.” Tất cả những người đang đứng đều quỳ hết xuống, chỉ còn một mình Lý Cường vẫn đứng thẳng. Trình Tử Trọng ở phía sau Lý Cường gấp đến độ không ngừng nắm quần hắn kéo xuống, Lý Cường cúi đầu nói: “Lão phu tử, đừng kéo, quần ta sẽ bị lão kéo xuống mất.” Mặt Trình Trọng Tử thoáng hiện vẻ tuyệt vọng. Lý Cường tươi cười đùa: “Vị lão ca này, tiểu đệ đầu gối bị thương không thể quỳ được, hãy giúp bảo mọi người tất cả nhanh kết thúc đi, mang thánh chỉ lại đây cho ta, ta sẽ tiếp thánh chỉ, lão cũng tiện, ta cũng tiện, tất cả mọi người đều tiện, đúng không?” Lòng hắn lại nghĩ: “Không ổn, không ổn, câu cuối cùng nói không đúng, “tiện” như vậy chẳng phải là giống đi vệ sinh sao? ài !” Trình Tử Trọng biết không hay, thấy thân mình của quan tuyên chỉ loạn động, sắp phát tác tới nơi, liền vội vàng dập đầu nói: “Khâm sai đại nhân, tiểu nhân có điều cơ mật muốn trình.” Quan tuyên chỉ bảo: “Nói !” Trình Tử Trọng đứng dậy tới bên cạnh y, kề tai nói nhỏ. Quan tuyên chỉ gật đầu nói: “Tốt, hết thảy mọi việc cho ngươi giải quyết,” sau đó mang thánh chỉ giao cho Trình Tử Trọng. Lý Cường vốn là người mà hễ chỉ cần hắn muốn nghe thì thanh âm dù ép nhỏ đến đâu cũng vô dụng. Hắn nghe thấy Trình Tử Trọng nói với quan tuyên chỉ: “Ta có phụng mật chỉ, nhất thiết đều tùy nghi hành sự, hãy giao thánh chỉ giao cho ta, ta sẽ đến tuyên chỉ.” Lý Cường đưa mắt nhìn Trình Trọng Tử một lúc. Triệu Hào mang cho quan tuyên chỉ một túi bạc lớn, mắt y sáng rực lên vẻ hoan hỉ, rời đi. Triệu Hào lau mồ hôi lạnh, lòng thầm nói: “Vị sư tôn này của ta thật không giống với chúng nhân thông thường, quả nhiên không có coi trọng thánh chỉ.” Lý Cường vỗ vai Trình Trọng Tử nói: “Phu Tử à, ta thật đã coi thường ông, nói vậy thôi, trên thánh chỉ bảo ta làm điều gì?” Lý Cường vốn không có muốn vạch trần lão, chỉ khe khẽ cảnh tỉnh lão một chút, ý tứ muốn biểu lộ mọi việc ta đều biết hết. Khuôn mặt già nua của Trình Tử Trọng ửng đỏ, nói: “Là kêu ngài vào kinh diện thánh”. Lý Cường có chút không hiểu: “diện thánh cái gì, không hiểu.” Trình Tử Trọng đáp: “Là để ngài đến bái kiến hoàng thượng.” Lý Cường thầm nghĩ: “Đến xem lão hoàng đế dã man đó cũng hay, đã lâu như vậy chưa thấy qua chân diện hoàng đế, gặp thì gặp, cho có thêm chút kiến thức.” Bèn cười nói: “Ta cũng đang muốn lên kinh chơi, đi, ta nhất định đi.” Triệu Hào nói: “Sư tôn, đệ tự tại kinh thành đã mở một Ngân lâu, đến đô thành thì hãy ngụ tại nhà đệ tử.” Lý Cường hỏi: “Ngươi không đi sao?” Triệu Hào đáp: “Đệ tử đã quyết tâm cùng sư tôn tu đạo, bất kể sư tôn đi đến đâu, đệ tử đều sẽ không rời.” Nhưng trong lòng lão lại nghĩ : “Thật vất vả lắm mới có thể tìm được một sư tôn chân chính nguyện ý giúp ta tu hành, cơ hội này chỉ đến thoáng qua, ta sao có thể để người ly khai.” Triệu Hào nói: “Lăng ký thương hành có mua một số thổ sản vùng núi, muốn vận chuyển tới đô thành. Vừa rồi ở trong đại sảnh, người cao lớn mặc áo lam tên gọi là Lăng Hoành Hiên, sư tôn người xem có thể cho hắn làm bạn cùng đi chung không?” Lý Cường cảm thấy không có vấn đề gì: “Được rồi, phiền ngươi an bài một chút, xem thử xem còn phải chuẩn bị cái gì?” Sau đó hắn quay sang Trình Tử Trọng, ý vị thâm trầm nói: “ Lão phu tử, ngươi cũng muốn đến đô thành phải không?” Trình Tử Trọng đang muốn tìm một lý do gì đó để được cùng Lý Cường đi chung, liền cười văn vẻ nói: “à… à, đúng vậy, có ngài là đại cao thủ, trên đường đi sẽ an toàn hơn nhiều.” Nhưng trong lòng lão lại nghĩ, “Chúa ạ, hắn thật không đơn giản chút nào.” Lý Cường trở lại phòng, chìm vào trầm tư. Trải qua trận đại chiến đột ngột tại Hàm Lâm Thành, hắn cảnh tỉnh lại bản thân mình: cùng tranh đấu với tu chân giả, tự bản thân mình không mạnh gì hơn, trong khi đó việc chém giết các binh sĩ thông thường không có ý nghĩa gì, bọn họ ngay cả hoàn thủ cũng không có cơ hội, thực thắng cũng chẳng oai. Lý Cường âm thầm tự xét: “Ta không thể thể loạn sát như vậy, ta chỉ là một người lữ hành, tại Tinh Cầu này ta chỉ là một người khách qua đường, không cần thiết phải tham dự cuộc phân tranh của thế giới này.” Nhưng kỳ thực, Lý Cường muốn để thân ngoài mọi chuyện cũng không thể được, trừ phi Phó Sơn lập tức mang hắn đi, hắn vốn đã là thân bất do kỷ. Từ Phong Linh trấn đi đến đô thành, phải qua được ba nơi cực kỳ nguy hiểm, đó chính là Thất Xoa Lĩnh, Kinh Hồn Pha, Mê Hoặc Lâm. Để vượt qua ba nơi này, các thương đội đều cần tụ tập lại, tổ chức thành một đội nhân mã mới dám đi qua. Thất Xoa Lĩnh vốn là địa phương của hơn mười nhóm cường đạo, thổ phỉ lui tới. Kinh Hồn Pha thì lại thường xuyên gặp những quái thú không biết tên. Còn Mê Hoặc Lâm là khu rừng rậm, trong đó có một đại trận tinh kỳ bí hiểm do tu chân giả kiến tạo bỏ lại, nếu không cẩn thận bước vào tất sẽ bị vây hãm trong đó đến chết. Lăng Hoành Thiên lần này vận chuyển hàng hóa, trong lòng rất vững bụng, nhân vì có Lý Cường và Triệu lão gia tử đồng hành. Hắn phát giác Lý Cường rất thần bí, luôn luôn không cho mọi người biết được điều gì, một chút đau buồn đều không có, cả ngày cười nói hi hi, luôn có bộ dạng thật cao hứng, hỏi đông hỏi tây không ngừng, trong thương đội mọi người đều rất thích hắn. Lý Cường quả thực là đang rất vui vẻ, trên suốt đường đi, hắn thoải mái thưởng thức phong cảnh đẹp như tranh vẽ đó đây. Lý Cường theo Trình Tử Trọng và Triệu Hào, được giải thích về phong thổ nhân tình của các địa phương đi qua. Triệu Hào nói: “Sư tôn, trước mặt chính là Thất Xoa Lĩnh.” Lý Cường hiếu kỳ hỏi: “Đúng là nơi thường xuyên có cường đạo xuất hiện?” Lăng Hoành Hiên chen lời: “Thương đội chúng tôi sợ nhất chính là Thất Xoa Lĩnh, gặp phải đám nhỏ cường đạo là vận khí tốt, cấp cho chúng chút bạc là xong, bằng không dùng sức mạnh nhiều người mà thông qua. Chỉ sợ động phải đám thổ phỉ lớn, sẽ không có thỏa thuận tốt đẹp, hàng hóa nhất định sẽ mất. Người nếu như không trốn kịp thì còn thê thảm hơn.” Lý Cường đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền hỏi: “Chúng ta từ Phong Linh trấn để đến đô thành phải mất bao nhiêu ngày ?” Lăng Hoành Thiên cười nói: “Nếu chúng ta gấp rút đi nhanh thì mất bốn mươi ngày, còn nếu chậm thì không biết được.” Lý Cường lắc đầu nghĩ thầm: “Tên khâm sai đó làm thế nào mà đến Phong Linh trấn nhanh như vậy nhỉ?” Trình Tự Trọng ở bên cạnh nói: “Hoàng gia tại các địa đo đều có kiến lập Truyền Tống Trân, bất quá là chỉ có gửi đi người và vật trọng yếu thôi, hơn nữa phải phụng chỉ mới có thể được sử dụng.” Lý Cường nhìn Trình Tử Trọng, thầm nghĩ: “Hắc, cơ trí vốn gian manh, vậy mà lại nói ra.” Trình Tử Trọng mỉm cười không nói tiếp. Đến Thất Xoa Lĩnh, Lăng Hoành Thiên phất tay ra hiệu xa đội dừng lại, quay sang Triệu Hào nói: “Lão gia tử, ngài đến an bài đi.” Lý Cường hiếu kỳ quan sát. Triệu Hào nhảy lên một cỗ xe lớn nói: “Đều biết cả rồi đó, mọi người không phải lần đầu tiên mới tới Thất Xoa Lĩnh, không được nói những lời lung tung, phải nghe theo sự an bài của ta. Mỗi mã xa chỉ nên quản tốt xe mình cho tốt, đừng rời đội, Hoành Hiên lão đệ ở giữa ứng cứu, phía trước do mười nhân công mở đường, đến chỗ ta lấy binh khí, những người khác đến lấy cung tên, mặt khác hàng hóa trên xe buộc chặt lại cho ta một chút, Thất Xoa Lĩnh là nơi mà chúng ta không có dư thời gian, phải đi thật nhanh. Nếu vận khí mà tốt, buổi chiều chúng ta có thể đến Bàn Thạch trấn, đến nơi ta sẽ mời mọi người một chén, rõ chưa? Hô lớn tiếng một chút! Ta nghe không rõ!” Đám nhân công đồng thanh kêu lớn: “Đã rõ!” Triệu Hào nhỏ giọng nói với Lý Cường: “Sư tôn, người với đệ tử lên phía trước đi cùng thương đội, được không?” Lý Cường cười đáp: “Không biết thật có gặp cường đạo không ?” Vận khí của Lý Cường thật là không thể nói trước, không những gặp cường đạo, mà còn….. Địa thế Thất Xoa Lĩnh rất kỳ lạ, giống như một cái gốc cây lớn hình chiếc nĩa từ trên trời rơi xuống, cắm sâu vào lòng đất, làm mặt đất tách ra để lại bảy cái hào sâu. Bảy cái hào này kéo dài tới hơn mười dặm, tập trung lại phía cuối cán nĩa, tạo thành một con đường, sau đó mới thông lên phía trước. Đối với cường đạo thổ phỉ mà nói, loại địa hình dọc ngang xen kẽ này, tiến có thể công, lui có thể thủ, là một con đường kinh sợ đối với khách thương, phải nói là ở đây tập trung quá nhiều thứ lý tưởng. Thương đội của Lăng Hoành Liên theo con đường thứ hai tiến đến, hai sư đồ Lý Cường và Triệu Hào cùng đi trước dò đường, tiếp sau cách họ không xa là mười nhân công đẩy xe. Lý Cường đến bây giờ vẫn không có chút khẩn trương nào. Hắn biết nếu không phải giao tranh cùng tu chân giả, thì những người thường đều không có cách gì làm thương tổn bản thân hắn, cho dù là cao thủ có võ công cao cường cũng chịu. Nhưng Triệu Hào căn bản không muốn Lý Cường xuất thủ.Hết thảy những phát sinh tại Hàn Lâm Thành đến giờ trong trí nhớ của lão như mới xảy ra. Đi trên đại lộ dưới đáy cốc, đầu Lý Cường không ngừng ngó nghiêng, hết nhìn đông lại ngó tây, hỏi: “Cường đạo thổ phỉ nơi này là loại người như thế nào”. Triệu Hào xốc bảo đao lên đáp: “Loại người nào cũng có, có tù phạm chạy trốn, có đào binh bại trận trong chiến tranh, cũng có cả bách tính sống không nổi nữa. Thổ phỉ cường đạo nơi này thật có danh tiếng, nhiều màu sắc, hàng hàng lớp lớp, bối cảnh rất phức tạp, người của quốc gia nào cũng có.” “Chà, vì sao các nước không đến thanh trừ, tùy ý cho thổ phỉ cường đạo lộng hành nhỉ?” Lý Cường phát giác có điểm khó nghĩ: “Đây không phải là yếu đạo yết hầu đi tới đô thành hay sao?” Triệu Hào vừa muốn trả lời, chợt nghe thấy tiếng rít “Chi…” sắc nhọn vang lên. Triệu Hào kêu lên: “Lệnh tiễn!” lập tức hướng sang đám nhân công khoát tay, một tên trong bọn lập tức xoay người chạy về phía sau thông báo Lý Cường có chút hiếu kỳ lại có chút hưng phấn hỏi: “Phải hay không phải cường đạo đến?” Lời còn chưa dứt, lại nghe thấy tiếng thanh la vang lên “Khanh Khanh”, không khỏi cười nói: “Không ngờ lại náo nhiệt như vậy, vừa huýt sáo lại vừa đánh thanh la, bọn họ sao không đánh trống lên.” Triệu Hào nghe mà cảm thấy khóc cười không xong, trong lòng cả nghĩ: “Người bình thường nhìn thấy cường đạo sợ đến mất cả hồn vía, sư tôn lại xem như một trò vui, không thấy có gì nghiêm trọng.” Triệu Hào cười khổ nói: “Hi vọng là không phải đám cường đạo lớn. Sư tôn, người trước tiên đừng động thủ, để đệ tử lên trước.” Lý cường cũng không muốn giết người nữa, liền nói: “Được, ta ở một bên xem .” Một nhóm đông người từ con đường bên cạnh sơn lâm đi ra, Lý Cường nhìn mà không nhịn được cười. Đám cường đạo này mặc đồ so với kẻ ăn xin còn có điểm thê thảm hơn, vừa rách vừa nát. Vũ khí thì còn tốt, có cầm đao, có cầm côn vẫn nguyên vẹn. Tay thủ lĩnh là người vóc dáng cao lớn, cao gần hai mét, râu ria xồm xoàm, da mặt đen, mắt to, mũi sư tử, miệng rộng, trên trán quấn một giải vải nhìn không ra được là màu gì, y phục thì rách bươm, trên tay cầm một cái búa lớn. Cây đại phủ đang cầm đó trông rất hoành tráng, chuôi dài chừng hai mét, đầu búa có kích thước chừng cái chậu rửa mặt, màu đen đen nhìn không ra là làm từ vật liệu gì. Lý Cường đột nhiên nổi lên ý định đùa bỡn, tung mình đến trước mặt tên đại hán cao lớn đó, vừa cười vừa ca: “Hây ! Thử sơn thị ngã khai! Thử thụ thị ngã tài ! Yếu tưởng bả mệnh tống! Lưu hạ mãi lộ tiền (Hây! Núi xanh đây ta mở! Cây cối vốn ta trồng! Muốn tặng mạng ra đây! Thì lưu tiền mãi lộ). Triệu Hào cười lớn nói: “Nói sai rồi, Nói sai rồi !” Lý Cường lúc lắc đầu nói: “Không có sai, trên sách viết như vậy mà.” Đại hán da đen nâng đại phủ lên quát: “Hây! Thử sơn thị yêm khai ! Thử thụ thị yêm tài! Yếu tưởng đả thử quá! Lưu hạ mãi lộ tài !” (Hây! Núi xanh đây ta mở ! Cây cối vốn ta trồng, muốn có thể vượt qua, lưu lại tiền mãi lộ !). Lý Cường thật không nhịn được cất tiếng cười lớn: “Ha ha, ha ha ha, là ta đã nói sai, là đại hán to lớn đó nói đúng.” Triệu Hào nói: “Đúng, đúng, vừa muốn mạng, vừa muốn tiền, loại cường đạo như vậy đích thực là quá độc ác.” Đại hán da đen bị hai người họ nói nhăng nói cuội khiến cho hồ đồ, trong lòng thầm nhủ: “Tóm lại ai là cường đạo, sao bọn họ lại không có một chút gì gọi là sợ hãi vậy?” Hắc đại hán vung búa, quát: “Bỏ lại ngân lượng của các ngươi, hàng hóa, y phục, ta sẽ không giết các ngươi, nhanh nhanh lên!” Đám tiểu lâu la phía sau hắn, ba mồm bẩy miệng hùa theo: “Bỏ ngân lượng xuống!”... “Ta muốn y phục của người kia!’ ... “A! Ta muốn đôi hài kia, đừng tranh với ta!’ Hắc đại hán quay đầu mắng : “Con bà nó, câm miệng hết cho ta ! “ Lý Cường cảm thấy hưng phấn liền hỏi: “À, ta hỏi hắc đại hán ngươi nè, ngân lượng của ta làm gì phải cho các ngươi, tự thân ta giữ không tốt hay sao ?” Hắc đại hán trả lời rất dứt khoát: “Bởi vì ta là cường đạo, nắm đấm của ta lớn, búa của ta lợi hại, cho nên các ngươi phải nghe lời ta, bỏ mọi thứ xuống ta sẽ không giết ngươi.” Lý Cường cười hi hi nói: “Nếu nắm đấm của ta so với ngươi còn lớn hơn, nếu đao của ta so với ngươi còn lợi hại hơn, nếu ngươi đánh không lại ta, vậy ngươi sẽ phải làm sao? Hử !” Triệu Hào cười hắt ra một cái, thầm nghĩ : “Sư tôn cũng huyên thuyên pha trò như người thường, ngươi qua ta lại, thật tức cười đến đến ngất mất.’ Hắc đại hán đầu óc đơn giản nhìn cây đại phủ trong tay, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Không có thể như vậy được, ta cầm cây búa lớn, một búa bửa đầu ngươi làm hai. Xem ngươi mặt mũi trắng trẻo khôi ngô anh tuấn, chết trong tay ta không phải là đáng tiếc lắm sao? Còn không ngoan ngoãn bỏ xuống mọi thứ, ta sẽ tha cho nhà ngươi một mạng!’ Lý Cường nghĩ: “Lòng dạ hắc đại hán này vẫn còn có điểm tốt, lại có chút khờ dại thô lỗ.“ Trỏ vào Triệu Hào, Lý Cường cười cười, ám muội nói: “Này hán tử cao lớn, có dám đánh cuộc cùng ta không? Ta cá là ngay với đồ đệ của ta ngươi cũng đánh không lại, ngươi dám không?” Hắc đại hán đột nhiên cười lớn nói: “Ha ha, đừng dối ta, ta thấy rõ, lão đầu già không thể là đồ đệ của ngươi được, xem tuổi hắn so với ngươi còn lớn hơn nhiều lắm.” Triệu Hào có chút tức giận nói: “Ê, ta nói hắc hán tử ngươi nghe, ngươi đừng có nói nhăng nói cuội, sư tôn ta nói chuyện tử tế nhưng ta không tử tế vậy đâu!” Hắc đại hán kinh ngạc hỏi: “Vậy, thực là đồ đệ của ngươi sao? Tốt, ngươi nói đánh cược cái gì? Trịnh Bằng ta cùng ngươi đánh cược!” Lý Cường mỉm cười đáp: “Là người đấu với đồ đệ ta, nếu ngươi đánh thắng, cái gì chúng ta cũng đều cho ngươi, còn nếu ngươi bị thua, ngươi tính làm sao?” Hắc đại hán trịnh trọng đáp: “Ta sẽ không thua, nếu ta thua ta sẽ giao mạng cho ngươi, xem búa !” Triệu Hào thu hồi bảo đao, dùng hai tay không nghênh tiếp, hắn nghe thấy Lý Cường có hảo cảm với hắc đại hán, nên không muốn dùng bảo đao gây thương tổn y.” Sau khi hai người giao thủ, Triệu Hào lập tức minh bạch, Trịnh Bằng đích thực chỉ có thần lực trời sanh, công phu chiêu thức chỉ đến hạng ba, so với mình thực kém quá xa, có thắng cũng chẳng oai. Trịnh Bằng trong lòng nóng như bốc lửa, lão đầu này trốn tránh còn nhanh hơn cả quỷ, làm thế nào cũng chém không trúng, liền thu đại phủ, oa oa kêu lên: “Lão đầu, đứng im không được động cho ta chém một búa !“ Lý Cường ở bên cạnh cười đên rung cả đùi, nói: “Vậy thì, vậy thì, ngươi đứng lại cho hắn chém một búa.” Triệu Hào nở nụ cười nói: “Tốt, ngươi chem. Đi ! “ Trịnh Bằng hồ hởi, quát: “Ăn ta một búa !“ Hai tay hắn vung đại phủ từ trên chém xuống, cuồng phong ầm ầm. Dưới một búa này thì dẫu là tảng đá lớn cũng bị bửa làm hai, huống chi là đầu người. Võ công của Triệu Hào cũng có thể xem là thuộc loại nhất lưu, căn bản không xem trọng loại vũ phu dùng lực mà không có xảo, liền dùng thủ pháp “Tứ lạng bạt thiên cân” nhẹ nhàng đánh vào mặt bên đầu búa, “phanh !” một tiếng, hơn phân nửa đầu búa chém sâu vào đất. Triệu Hào đưa tay xát mạnh phía trên cán búa, Trịnh Bằng quát to một tiếng buông hai tay ra, hai tay bị chấn động tươm ra đầy máu tươi. Lý Cường cười nói: “Ngươi thua rồi ! “ Trịnh Bằng không thể tưởng tưởng nổi, nhìn hai tay đầy máu, khuôn mặt đau khổ nói: “Ách, ta thua, nguyện thua cuộc, ngươi chém ta đi.” Không những Lý Cường mà ngay cả Triệu Hào cũng bắt đầu thích đại hán đơn giản mà thẳng tính này. Đám lâu la phía sau Trịnh Bằng nhất lượt nhao nhao: “Tam trại chủ thua rồi, nhanh đi thông báo cho Đại trại chủ đi.”.... ”Không được rồi, lão đầu này thật lợi hại, lão muốn giết, chúng ta cũng không đánh lại lão.” Đám tiểu lâu la lập tức giải tán. Lý Cường nghiêm chỉnh nói: “Đại cá tử, ta xem ngươi không hợp làm cường đạo, nên trở về nhà đi, đừng làm cường đạo nữa, ta sẽ không giết ngươi.” Triệu Hào lắc đầu nói: “Sư tôn, đệ tử thấy hắn chắc là người không có nhà mà về, nếu không sẽ không bỏ đi làm cường đạo, nếu không muốn hắn lại đi làm cường đạo trừ phi người thu nạp hắn.” Trịnh Bằng tuy đầu óc đơn giản nhưng không có ngốc, người khác đối với hắn xấu, tốt thế nào hắn vẫn còn nhìn ra. Nghe Triệu Hào nói vậy, hắn vội nói: “Vị tiểu ca này, ta bởi vì thua cược, tùy ngươi xử trí, ngươi không giết ta, ta sẽ cùng ngươi đi.” Lý Cường nghĩ “Hắc, đại hán tử này còn biết nghe lời a!” Lý Cường cảm thấy Trịnh Bằng như vậy mang thân làm cường đạo thật đáng tiếc, không bằng mang hắn đi theo, liền nói: “Được rồi.” “Uy, là ai đánh huynh đệ của ta? Tiểu hắc tử cho tỷ tỷ biết là ai khi dễ đệ, tỷ tỷ sẽ giáo huấn hắn ! “ Lý Cường kinh ngạc nói: “ Còn có nữ cường đạo? Gương mặt đen thui của Trịnh Bằng chợt ửng đỏ cả lên, nói: “Nàng ấy chính là đại trại chủ, so với ta lợi hại hơn rất nhiều.” Từ phía sau thân cây xuất hiện một vị cô nương trên tay đang vung vẩy một cây nhuyễn tiên, vô cùng duyên dáng bước ra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang