[Dịch] Phiêu Miểu Chi Lữ

Chương 7 : Chương 7

Người đăng: 

.
Lý Cường từ từ bình tĩnh lại. Trong lòng hắn cảm thấy rất đau buồn, bởi vì gia đình Tề Bàn Tử, đồng thời cũng vì những binh sĩ Hắc Kỳ Quân bị hắn giết chết. Bất kể vì một lý do gì, thì việc tự tay giết chết nhiều người như vậy đều không phải là chuyện vui vẻ. Đúng lúc này, ba binh sĩ Hắc Kỳ Quân lại tiến vào, kêu lên kinh ngạc: “Mau gọi người đến đây, người của chúng ta đã bị giết !” “Hừ, đến không kịp nữa đâu”. Bảo đao của Triệu Hào nhanh như tia chớp sáng giữa thinh không, đao quang chói mắt. Đám binh sĩ căn bản không sao có thể chống lại được, ba chiếc đầu bay lên cao, máu nóng phun ra ồ ạt. “Sư tôn, địch nhân càng ngày đến càng nhiều, giết không hết được, hay là chúng ta đi thôi.” “Tề chưởng quỷ, cùng chúng tôi đi nha, trì hoãn là không kịp nữa.” Lý Cường nói. “Ta còn bỏ đi đâu nữa, nhà tan người mất rồi! Nhà tan người mất a! Lý đại lão gia, ta gửi gắm đứa nhỏ này, ngài là người tốt, xin mang nó theo cùng, bất kể đi đến đâu, chỉ cần ngài cho nó cơm ăn là được.” Tề Bàn Tử ôm hài tử đưa đến bên cạnh Lý Cường, khóc lớn: “Con ơi, con hãy đi theo đại lão gia, nhất thiết phải biết nghe lời.” Hài tử hoảng sợ vô cùng: “Phụ thân, phụ thân, người đừng bỏ lại hài nhi.” “Phụ thân muốn được theo cùng mẫu thân, Bảo Bảo hãy ngoan.” Tề Bàn Tử nói xong liền một đao đâm sâu vào bụng. Lý Cường ứng phó không kịp, hắn tiến lên đỡ lấy lão: “Ôi, Tề chưởng quỹ, Tề chưởng quỹ !” Triệu Hào lắc đầu thở dài, thật không ngờ lão mập họ Tề này bình thường coi tiền tài như mạng lại có tình phu thê sâu đậm như vậy. Miệng Tề Bàn Tử rỉ máu tươi, thều thào nói: “A Quyên, ta đến với nàng đây, nàng đừng sợ, đừng… sợ !” Đôi mắt Lý Cường đã đầm đìa. Lý Cường ngây ngốc nhìn Tề chưởng quỷ, lòng vô cùng hỗn loạn. Hắn nhẹ nhàng hạ thân thể Tề Bàn Tử xuống, nói: “Người hãy an lòng, ta sẽ chiếu cố hài tử thật chu đáo, cứ yên tâm !” Trên khuôn mặt nhợt nhạt của Tề Bàn Tử lộ nụ cười mỉm, hai mắt thất thần từ từ khép lại, khóe mắt chảy ra một giọt huyết lệ. Triệu Hào thấy Lý Cường từ từ đứng dậy, cảm giác thấy hắn dường như đã có điều thay đổi gì đó không tầm thường, nhưng không sao hình dung được đó là gì. Lão đưa tay ôm lấy hài tử đang khóc lớn, từ tốn nói: “Sư tôn, ta đi thôi” Lý Cường gật mạnh đầu, đầy oán hận nói: “Tốt, chúng ta đi”. Vừa ra khỏi cửa điếm, Lý Cường giơ tay phát ra một luồng tam muội chân hỏa, chỗ đó liền bị thiêu rụi. Lòng Lý Cường chợt lạnh lùng và cứng rắn như sắt thép. Trên đường đi về phía đông, chỉ cần nhìn thấy quân sĩ của Hắc Kỳ Quân, hắn liền cho chúng nếm mùi kim ưng, suốt đường chém giết máu thịt tơi bời. Hắc Kỳ Quân cũng thật không may, không ngờ ở Hàn Lâm thành lại gặp phải một hung thần như vậy. Rất nhiều dân chúng chưa kịp thoát thân đều theo sau hai người tùy thời cơ tháo chạy khỏi thành. Suốt một đường đánh giết, dân chúng đằng sau hai người càng lúc càng nhiều, đến khi gần đến cửa thành phía Đông thì đã có khoảng gần ngàn người, vừa hoành tráng vừa hùng hậu. Xa xa từ phía Đông môn vọng lại tiếng khóc thảm, Triệu Hào nói: “Sư tôn, dường như Hắc Kỳ Quân vì kinh sợ đã đóng cổng thành”. Lý Cường lạnh lùng đáp: “Chúng dù có dùng thứ chuyên môn để chặn cổng thành, thì ta cũng có thể phá”. Triệu Hào rụt cổ , nghĩ thầm: “chà chà, sư tôn nổi giận rồi” Đông môn quả thực giống như là Tu La trường, tất cả những người muốn xuất thành bao gồm bại binh, quan lại, bá tánh đều cùng liều mạng với Hắc Kỳ Quân. Người người đều biết, ai không ra khỏi thành được đều không sống nổi. “Ngươi hãy chăm sóc hài tử, đừng động thủ, hôm nay ta phải đại khai sát giới”. “Sư tôn yên tâm, không ai có thể động đến hài tử này” Lý Cường nhanh như chớp phóng vụt qua, hét lên một tiếng dài tựa rồng gầm hổ rống, vang tận mây xanh. Binh sĩ Hắc kỳ thấy một thanh niên quỷ dị có một quầng lửa tím có hình dạng một con rồng vờn quanh thân thể, trên đỉnh đầu có một bầy tiểu Kim Ưng bay lượn xung quanh, múa một thanh trường thương lập lòe giống như thiểm điện, gào rít lao vào trong trận. Trong phút chốc, Hắc kỳ quân rối loạn. Thanh niên xông tới giữa trận quân, trường thương trong tay tùy ý vũ động, vô số mũi thương giống như tia chớp bay tới, Kim Ưng trên trời kêu lên lanh lảnh lao xuống, tiếng nổ phát ra liên tiếp. Những tiếng la thảm thiết xé tim xé phổi khiến những Hắc kỳ quân còn sống sót hồn phi phách tán. Cảnh tượng quả thực đúng là một cuộc đại đồ sát. “Cút” Lý Cường giờ trông giống như một thiên thần. Đám Hắc kỳ quân còn lại chạy trốn tứ tán. Cửa Đông mở ra, những kẻ còn sống sót gồm dân chúng, bại binh, quan lại đều đua nhau tháo chạy khỏi thành. Những kẻ tháo chạy này về sau đem chuyện Lý Cường đại chiến Hắc Kỳ quân thành thần thoại truyền tụng nhân gian, nói Lý Cường là thần bảo hộ của dân chúng. Triệu Hào không thấy đội ngũ gia đình mình, biết là đã xuất thành. Đến bên cạnh Lý Cường, Triệu Hào nói: “Sư tôn, sắc mặt người không được tốt lắm”. Lý Cường thu lại trường thương nói: “Chân nguyên của ta bị tiêu hao quá nhiều, một kích vừa rồi đã mất đi rất nhiều chân nguyên, ta không sao đâu, một hồi sau là hồi phục lại ngay”. “Lý đại nhân, Lý đại nhân, là tôi, Trình Tử Trọng” “Ài, lão phu tử người sao vẫn chưa chịu xuất thành vậy?” Lý Cường Kinh ngạc nói: “Còn có cả Thu Hương, Xuân Hương, hây, Cúc Hương và Lan Hương đâu?” Xuân Hương nghẹn ngào: “Cúc Hương muội muội chết rồi, còn Lan Hương muội muội không rõ tung tích, muội rất sợ”. Trình Tử Trọng than dài: “Thật không ngờ, kỳ chủ của Hắc kỳ quân lại có thể sử dụng tiên thuật như Lý đại nhân. Họ đã vây khốn mười ngày rồi, vốn dĩ không thể phá được thành, nhưng trưa nay kỳ chủ Hắc kỳ quân Ân Cương đến, chẳng biết hắn làm gì mà cổng thành bị phá vỡ ngay. Thủ thành Đồng Phương Chấn đại nhân thì bị trọng thương, rồi thành đã bị phá như thế.” Triệu Hào lại nói: “Sư tôn, chỗ này không nên ở lâu, chúng ta rời thành rồi nói tiếp”. “Hừ, đi sớm vậy sao? Khoan đã! Dám giết huynh đệ của ta nhiều như vậy, ta sẽ lột da uống máu ngươi”. Đột nhiên một thanh âm phiêu hốt bất định từ xa vọng lại. Trình Tử Trọng cả kinh kêu: “Nguy rồi, là Ân Cương” “Các ngươi đi trước đi, ta ở lại đoạn hậu”. Lý Cường nhanh chóng lấy ra Bách Nhận Thương. “Sư tôn, để đệ tự thăm dò hắn trước”. Triệu Hào lập tức đưa hài tử cho Trình Tử Trọng. Lý Cường tức giận quát: “Không được, đi nhanh đi! Người có thể sử dụng chân nguyên lực phá vỡ cổng thành thì xem ra đều là cao thủ”. Triệu Hào thấy Lý Cường nổi giận, không dám tranh cãi, chỉ nhẫn nhịn, dậm chân nói: “Sư tôn, ngàn vạn lần bảo trọng, đệ tử ở ngoài thành đợi người”. Lý Cường hiên ngang dựng thẳng thương đứng trước cổng phía Đông, trong lòng cười khổ: “Không hiểu tại sao mình lại bị cuốn vào vào cuộc chém giết này, giết người thật sự chẳng tốt đẹp gì”. Không hề báo trước, cách Lý Cường chừng trăm bước, một người như từ không trung bất thần xuất hiện. Lý Cường hiện tại đã vững tâm hơn nhiều, để đề phòng việc trở tay không kịp, Lý Cường trước tiên khởi động Xích diễm long thuẫn, rồi giương tay phát xuất ra mười Kim Ưng bay lượn trên không, hai tay nắm chặt trường thương, định thần quan sát. Người đó mặc bộ chiến giáp màu đen, đeo mặt nạ quỷ màu đen, một đầu tóc bạc trắng trái ngược với bộ giáp đen trông thập phần quỷ dị, tay cầm một thứ vũ khí vô cùng kỳ dị, một quả cầu đen phát ra lam quang lấp lánh. “Ngươi là Ân Cương của Hắc kỳ quân?” “Tiểu tử, ngươi đã dám giết người của ta, to gan lắm, ngươi tên là gì? Ngươi thuộc môn phái tu chân nào? Sư phụ ngươi là ai?’ Khẩu khí của Ân Cương đầy vẻ ngạo mạn tự đại. Về việc đấu võ mồm thì Lý Cường chưa bao giờ sợ. Trước đây, mỗi khi không đánh lại, thì hắn đều miệng lưỡi thay thế. “Ta là ai à? Nói cho ngươi biết cũng được, ta họ Lý, tên gọi Thái Gia, nghe rõ chưa? Ta là ông ngoại ngươi đây! Mấy tên thủ hạ nhãi nhép của ngươi, ông ngoại đây không coi chúng là người, chúng chỉ là một bầy chó, một bầy chó điên cắn người, tất cả đều chết dưới tay ông ngoại ngươi đấy, ngươi muốn cắn ta à? Ha ha, ha ha, ha ha.” Mái tóc bạc của Ân Cương không gió mà tung bay, thân hình khẽ run. Y nổi giận đến cực điểm, mặt nạ đen cũng chuyển một màu lam, từ trong hắc cầu cũng phát ra vô số tia sáng màu xanh, nối tiếp như hoa lửa của cát đá nhằm Lý Cường phóng tới. Ân Cương lại đồng thời phóng ra một bạo lôi xen trong luồng sáng. Loại bạo lôi này chỉ có kích thước bằng quả trứng gà, chỉ có thể sử dụng một lần, nổ rồi thì hoàn toàn biến mất, uy lực rất lớn. Những người tu chân thông thường đều biết, nhưng Lý Cường lại không hay, hắn không tu luyện từ cấp bậc thấp, về sau điều này gây hại hắn. Lý Cường vung tay lên, mười Kim ưng kêu vang xông tới đỡ lấy một đạo bạch quang, vô số thương ảnh tấn công vào phía trên của đạo lam quang, tiếng động như trời long đất lở. Hai người cùng lúc lảo đảo bay vọt ra ngoài. Lý Cường bị bạo lôi đánh trúng, Ân Cương thì không chống được sự tấn công tới tấp của lũ Kim Ưng. Ân Cương hiểu rõ rằng thực lực bản thân không bằng Lý Cường, nhưng hắn cũng nhận ra Lý Cường dường như kinh nghiệm chưa đủ. Lý Cường may mắn có Xích diễm long thuẩn bảo vệ nên không bị thương nặng. Tuy nhiên, chân nguyên của hắn đã tiêu hao quá nhiều, đến cả tử sắc long hộ thể cũng đã nhạt hẳn màu đi. Lý Cường thầm nghĩ: “Nếu không tốc chiến kết thúc trường đấu này, thì người xui xẻo nhất định là ta, phải liều mạng thôi”. Ân Cương cũng nghĩ như vậy, hắn không ngờ đạo hạnh của Lý Cường so với hắn còn cao hơn nhiều. Một tiếng chim ưng sắc nhọn kêu lên, Ân Cương ngẩng đầu, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán: hơn ba mươi con Kim Ưng xếp thành một hàng thẳng tắp nhằm hắn lao xuống. Ân Cương hét to: “Khá lắm, ta liều mạng với ngươi”. Hắc cầu trên tay Ân Cương phát ra một luồng lam quang chói mắt, rời tay hướng thẳng vào Lý Cường đánh tới. Nhất thời đất rung núi chuyển, nhật nguyệt che mờ. Hai bên đều không có cách gì tránh được đòn trí mạng của đối phương. Hắc cầu mà Ân Cương phóng da là một dị bảo, gọi là “Ô kình đàm”, là do nội đan của một loại quái thú sống dưới lòng đất liền luyện thành. Bình thường Ô kình đàm có thể sử dụng làm vũ khí, phóng ra “Diệt thanh ti hoa” cũng khá có uy lực, nhưng điểm lợi hại nhất lại nó hội tụ hai điểm tàn bạo, một là có thể khiến chân nguyên của tu chân giả chấn động tản mác, ảnh hưởng đến lực chống đỡ của họ, hai là dùng làm lợi khí chân chính đả thương người, nhưng một khi cùng sử dụng cả hai điểm tàn bạo, Ô kình đảm có thể sẽ không còn tác dụng. Lý Cường thật sự là không biết điều này, với đạo hạnh hiện tại của hắn hoàn toàn có thể chống đỡ được, mấu chốt là hắn quá thiếu kinh nghiệm. Hai thứ tàn bạo cùng sử ra, thân thể Lý Cường bị hất tung lên chừng hơn ba muơi mét, miệng thổ ra một bụm máu tươi, mắt nổ đom đóm, cả người mất lực, thầm nghĩ: “Đây là loại cầu gì mà lợi hại như vậy”. Ân Cương so với Lý Cường còn có phần thảm hơn, do Ưng Kích Nỗ phát xuất Kim Ưng, tu vi của hắn không thể ngăn cản được. Phải biết rằng Ưng Kích Nỗ là do Phó Sơn năm ngoái thiết kế, Lý Cường lại dụng “tâm luyện” là phương pháp vô thượng trọng tân tu luyện điều khiển khí, mặc dù không so được với các cao thủ chân chánh sử dụng pháp bảo, nhưng uy lực của hắn thực sự là không thể coi thường. Sau khi cấp tốc xuất Ô kình đảm tấn công, Ân Cương cũng nhanh chón xuất ra bảy đạo phòng hộ. Tuy nhiên, như vậy là hắn vẫn còn xem thường Kim ưng của Lý Cường. Ba muơi hai con Kim ưng luân phiên lao xuống, liên tục phát nổ, phá vỡ thế phòng vệ, cuối cùng có hai Kim ưng đâm từ trên cao đâm thẳng xuống, trong lúc hoảng hốt, Ân Cương giơ cánh tay trái ra đỡ. Ân Cương từ giờ đã mất đi cánh tay trái. Lưỡng bại câu thương! Một đạo nhân ảnh lướt tới Đông môn, ôm lấy Lý Cường xoay người vọt đi. “Sư tôn, sư tôn, người, người vẫn ổn chứ?” Triệu Hào vốn không hề rời khỏi, vẫn nấp sau góc của cửa thành. Chứng kiến Lý Cường bị đánh bay, Triệu Hào hoảng sợ đến mặt xanh như tàu lá. Hắn bất kể sống chết lao tới ôm Lý Cường bỏ chạy. Vận khí của Ân Cương cũng không tệ, nếu như Triệu Hào quan sát kỹ hơn một chút sẽ thấy Ân Cương cũng không ổn, chỉ cần chém xuống một đao là kết liễu được. Lý Cường cười khổ: “Sao ngươi còn chưa đi?” Triệu Hào nói: “Sư tôn, đệ tử không yên tâm được. Sư tôn, người hãy dưỡng thần đi, một lúc là có thể hồi phục. Lý Cường vô cùng cảm động, không ngờ lão đồ đệ này lại quan tâm mình như vậy. Lý Cường hỏi: “Chúng ta đi đâu bây giờ?” Triệu Hào nói: “Phía trước Phong Linh trấn có một trang viên, nguyên là đám con cháu tỏ lòng hiếu kinh với đệ tử mà lập, những người chạy trước đều tập hợp tại đó xem tình thình thế nào mới quyết định”. Lý Cường nghĩ thầm: “Nơi này không giống địa cầu, mỗi thương nhân đều có trang viên của riêng mình, nếu không phải vì chiến tranh thì nơi này quả thật không tệ”. Lại nói: “Phong Linh trấn rộng bao nhiêu, có gì chơi vui không?” Triệu Hào lưng cõng Lý Cường, nghe thấy vậy thiếu chút nữa là ngã xuống, lảo đảo bước một: “Phong Linh trấn không lớn, bình thường thì dân cũng không nhiều nhưng lúc này Hạ quý phi thường tới nghỉ mát, nên không thiếu phú thương qua lại tu kiến trang viên, đón Hạ quý phi thưởng ngoạn.” Vừa nói lão vừa nghĩ thầm: “Sư tôn của ta bị thương nặng như vậy, không ngờ vẫn còn nghĩ đến vui chơi, đây đúng là cảnh giới mà ta cần đạt đến hay sao. Ài, cao thủ trong cao thủ, thực khiến người ta kính ngưỡng!” Lý Cường nếu biết Triệu Hào đang nghĩ gì, chỉ sợ cười đến chết mất. Hắn đã lập mục tiêu đi du ngoạn tại Thiên Đình Tinh, đồng thời chờ Phó Sơn đến đón. Trong cuộc đại chiến lần này, hoàn toàn là việc vô tình bị cuốn vào, thân bất do kỷ. Buổi tối, hai người cuối cùng tới được Phong Linh Trân. Lý Cường hữu khí vô lực, trỏ khu rừng rậm phía sau trấn nói: “Đó là rừng Thán Tức à?” Triệu Hào không kịp nghĩ đáp luôn: “Đúng vậy, sư tôn người cố kiên trì chốc lát, khoảnh khắc sẽ về nhà.” Suốt đường chạy như điên, Triệu Hào có điểm ăn không tiêu. Trong Phong Linh Trấn nho nhỏ, dân chạy nạn tới đây đông nghẹt, hỗn loạn, có kẻ khóc, có người thụ thương kêu đau, có kẻ đi khắp nơi tìm người nhà thất lạc, cảnh tượng thê thảm khiến Lý Cường cảm thán không thôi, nghĩ: “Nguyên lai, chiến tranh tàn khốc như vậy, chiến tranh nổ ra, bất hạnh nhất chính là bá tánh ! “ Triệu Hào hiện tại không quản được nhiều việc, cõng Lý Cường chạy xuyên qua trấn. Rời khỏi tiểu trấn không xa, thì nhìn thấy thành tường của một trang viên, Triệu Hào nói: “Sư tôn, đến rồi ! “ Cửa lớn của trang viên đã đóng chặt, đây là để an toàn phòng ngừa đạo tặc đến trộm cướp. Triệu Hào không đợi gõ cửa, nhấc hướng cửa lớn đá tới. “uỳnh uỳnh” một tiếng, hai cánh cửa đen mở rộng, thanh chắn cửa lớn bằng miệng bát bị gãy thành ba đoạn. Triệu Hào vội vã chạy nhanh vào trong, kêu ầm lên: “Di chết đâu hết rồi, còn không nhanh lại đây tiếp khách’ Lý Cường bật cười một tiếng, nghĩ: “Tiếp khách, ha ha, ở tinh cầu này thực là có ý nghĩa nha.” Liên tục năm ngày tu dưỡng. Lý Cường dần dần hồi phục lại. Lần này là nhờ công của “Tử Viêm Tâm, thật không hổ là vô thượng chí bảo của tu chân giả. Lý Cường duỗi người, chậm rãi đi ra khỏi phòng, từ lúc tiến vào trang viên ở Phong Linh Trấn, hắn chưa từng ra khỏi cửa một bước. “A, Xuân Hương muội muội, Thu Hương muội muội, hai người các ngươi sao lại ở cùng một chỗ này vậy?” Lý Cường kinh ngạc hỏi. “Lão gia mạnh khỏe.” Xuân hương và Thu Hương nhìn Lý Cường ra khỏi cửa, trong mắt chớp động mừng rơi nước mắt, vẻ mặt tươi cười hướng về hắn thi lễ. Thu Hương nói: “Triệu lão gia tử phân phó, nếu như lão gia tỉnh lại, thỉnh lão gia đến đại sảnh.” Xuân hương cao hứng hướng ra bên ngoài chạy đi, vừa chạy vừa nói: “Tôi đi trước báo cho mọi người, lão gia thong thả đi nha.” Lý Cường cười nói: “Thu Hương muội muội, muội đừng gọi ta là lão gia nữa, các ngươi đều không nghe thấy như vậy ta sẽ già sao?” Nói xong xốc áo hạ eo khom lưng làm dạng lão nhân. Thu Hương bị hắn chọc cười lớn: “Lão gia, ta không gọi người là lão gia không được, đây là quy củ mà.” Lý Cường thở dài nghĩ: “Một tiểu cô nương mới mười hai, mười ba tuổi, vốn là đang lúc ngây thơ vui vẻ, không ngờ lại phải chịu biết bao nhiêu khổ cực, không dám kháng lại cái quy củ đáng hận kia”, rồi nói: “Muội đưa ta đến đại sảnh”. Lại từ tay nải lấy ra hai túi “Thoại mai đường”, đặt vào trong tay Thu Hương. Đi đến cửa đại sảnh, Triệu Hào, Trình Tử Trọng, Triệu Đức Quý đã ra nghênh đón. Trong đại sảnh không thiếu nhân sĩ, quan lại, võ lâm cao thủ, sau khi cùng nhau dẫn kiến, giới thiệu, đều ngồi xuống hàn huyên. Triệu Hào kiên trì mời Lý Cường ngồi ghế thượng tọa, Lý Cường căn bản không hiểu quy củ nơi này, đặt mông ngồi xuống. Lý Cường hỏi: “Hài tử của Tề chưởng quỷ thế nào rồi?” Mấy ngày nay Triệu Hào đã mang việc vì sao tại Hàm Lâm Thành đại khai sát giới kể lại cho mọi người biết. Triệu Hào trả lời: “Sư tôn, người an tâm, hài tử đó đã được giao cho vợ của Đức Quý lo rồi, nhất định sẽ không chịu nửa điểm ủy khuất nào.” Lý Cường gật đầu lại hỏi Trình Tử Trọng: “Lão phu tử, Hàm Lâm Thành có tình huống gì mới không?” Trình Tử Trọng đáp: “Hắc Kỳ Quân tại Hàm Lâm thành đã lui binh rồi. Nghe người truyền rằng, Lý đại nhân đánh trọng thương thủ lĩnh của bọn họ là Ân Cương, ta hỏi Triệu lão gia tử, lão nói lúc đó tình huống quá mau đều không rõ cuối cùng phát sanh như thế nào.” Lý Cường hồi tưởng lại tình huống lúc đó, nói: “Có khả năng, ta và Ân Cương cùng một chiêu liều mạng tối hậu kỳ thật là lưỡng bại câu thương, bất quá ta lúc ấy bị hắc cầu của hắn đánh ngất đi, nếu không phải Triệu Hào đến cứu ta, có thể ta đã mất mạng.” Lý Cường không một chút khỏa lấp thất bại của mình. Chúng nhân đều rất kinh ngạc, nhân vì Lý Cường và Triệu Hào nói không giống nhau, Triệu Hào nói là sư tôn lão vì cứu lão mà bị trọng thương. Trình Tử Trọng lại nói: “Ta hôm qua gặp một bằng hữu từ thành đô trở về, nghe hắn nói, Hoàng Thượng đang ở Đại Tứ Trưng triệu tập binh sĩ, hình như muốn cùng Lệ Đường Quốc khai chiến, khiến cho lòng người hoảng sợ lo lắng. Ài !” Tin tức này lập tức khiến mọi người chú ý, cùng nghị luận rối rít cả lên. Lý Cường không ngờ Thiên Đình Tinh lại chiến loạn liên miên như vậy, nếu không phải hắn bây giờ có thực lực cường đại, thật khó mà đoán được điều gì sẽ xảy ra. Triệu Hào không nghĩ Trình Trọng Tử mang tin tức trọng yếu như vậy cáo tố mọi người, bất quá, lão gia tử kiến thức nhiều, nói: “Mọi người trước tiên về đi, ta nghĩ tin tức của lão phu tử quả thực chính xác, mấy ngày tới nhất định có thánh chỉ đến.” Mọi người chưa tán đi khỏi, một kẻ hầu lão đão chạy vào, lắp ba lắp bắp thưa: “Đại đại, Đại lão gia!” Triệu Hào quát: “Hoảng hốt cái gì, có chuyện gì.” Gã hầu hít thở lấy hơi, đáp: “Có thánh chỉ hạ xuống, muốn đại lão gia ra tiếp chỉ.” Triệu Đức Quý tiến lên cho hắn một cái tát, mắng: “Nói rõ ràng xem, là đại lão gia nào?” Gã sai việc ủy khuất chỉ Lý Cường nói: “Là Lý đại lão gia!” Lý Cường cả kinh, trong đầu hiện qua một người: “Phong Khải Vân, nhất định là hắn giở trò quỷ.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang