[Dịch] Phiêu Miểu Chi Lữ

Chương 62 : Chương 62

Người đăng: 

.
Lam Tưu công chúa nói thầm, Lý Cường bây giờ tựa hồ khác hẳn trước kia, nhìn thấy hắn lại có một cảm giác kỳ lạ. Thật ra là vì Lý Cường tu vào Xuất Khiếu kỳ, tại phương diện tinh thần tu chân đã có tiến bộ, cho nên Lam Tưu công chúa mới có cảm giác này. Chiếc Phi Câu Liên này tổng cộng có chín căn phòng lớn nối tiếp nhau, khi hạ xuống nước thì rất ổn định, mỗi một phòng chiều dài hơn mười thước chiều rộng tới bảy, tám thước, chia làm ba tầng, tầng dưới chót là chỗ để hàng hóa, tầng thứ hai để nghỉ ngơi còn tầng trên cùng là không gian thư giãn, ở bên ngoài có một vách tường phòng ngự màu trắng. Nghe Lam Tưu công chúa giải thích, cả Phi Câu Liên có hai tầng phòng hộ, trước mắt là công cụ vượt biển an toàn nhất. Lý Cường cười hì hì nói: “ Đi thăm một chút, ta cái gì cũng không biết, có ai tới chỉ điểm một phen, cái này hoàn toàn không giống như ở quê hương của ta.” Triệu Hào, Nạp Thiện mấy người từ Thiên Đình Tinh tới cũng rất tò mò, theo sát Lý Cường. Mạt Bổn mặc dù biết Phi Câu Liên nhưng đối với nó cũng không hiểu rõ, hắn chỉ quen thuộc nhất là Tiến Chu. Lam Tưu công chúa nói: “ Ta đưa mọi người đi xem.” Hồng Thiêm hỏi: “ Sư thúc, có phải bây giờ chúng ta đi…” Lý Cường vung tay lên, vui vẻ nói: “ Chúng ta đến phía trước xem, mọi người cùng đi.” Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy cao hứng, cuối cùng cũng đã rời khỏi Thản Bang đại lục không khí âm trầm này, cho dù đối với tiền đồ gian hiểm phía trước hắn cũng không hề quan tâm. Ở đầu thuyền thật ra là một nơi điều khiển thuyền khá lớn, gọi là Liên đầu, bên trong rất phức tạp, có tám người điều khiển, hai người chỉ huy, phân biệt phụ trách hàng hành (lái thuyền) và hộ vệ. Bởi vì Oan Hồn Hải có đủ các loại hải quái, còn có kiếp lược giả ( cướp biển), nếu không có hộ vệ thật sự không thể vượt được qua biển. Một đám người đi vào đại thương thất nơi đầu thuyền, thương thất rộng rãi nhất thời chật chội hơn rất nhiều, hai người chỉ huy của Phi Câu Liên vội vàng chào đón, nhìn hai người này đều là người Lục tộc. Lam Tưu công chúa giới thiệu, người cao lớn trầm ổn kia tên là Lô Tạp Lý, phụ trách hàng hành còn người tầm vóc trung bình cường tráng, nhìn qua rất hung hãn tên là Lạp Ba Đốc, phụ trách hộ vệ Phi Câu Liên. Lô Tạp Lý là tổng phụ trách, có thể xem hắn như là thuyền trưởng, hắn làm một lễ gặp mặt của Lục tộc, thành khẩn nói: “ Nguyện vì bằng hữu của đại thần mà hiệu lực, Lô Tạp Lý sẽ ra sức vì ngài.” Lý Cường cười cười, khiêm nhường nói: “ Lô Tạp Lý đại ca, Lạp Ba Đốc đại ca, phiền toái các ngươi, chúng ta không biết gì về Oan Hồn Hải, hết thảy cũng nhờ vào hai vị đại ca.” Hắn chính là vẫn còn thói quen cũ, gặp người là gọi đại ca, nghe vậy trong lòng Lam Tưu công chúa cảm thấy nghi hoặc, đây là lời lão Đại nói đó sao? Nơi này chỉ có Triệu Hào hiểu được tính tình của sư tôn mình. Lô Tạp Lý thuyền trưởng vội vàng nói: “ Cứ gọi ta là Lô Tạp Lý đi, như vậy ta thấy dễ chịu hơn.” Lạp Ba Đốc cũng đi lên chào hỏi, bất quá trong lòng hắn cũng không xem nhóm người của Lý Cường là gì, hắn đi lại trong Oan Hồn Hải đã thật lâu rồi, kinh nghiệm phong phú, hắn biết nhóm Lý Cường cũng chỉ là lần đầu tiên vượt Oan Hồn Hải, trong lòng âm thầm buồn cười, những lời nói của người lần đầu ra biển làm cho hắn cảm thấy đã quá quen thuộc. Lô Tạp Lý cười nói: “ Có thể đi chưa?” Lam Tưu công chúa nhìn Lý Cường nói: “ Lão Đại, chúng ta đi chứ?” Lý Cường nhìn vào nhóm người bảo tiêu lẫn lĩnh đội, chợt nói: “ Được, chúng ta đi.” Cơ hồ ánh mắt mọi người đều nhìn về hướng Thản Bang đại lục, cho dù là có thích hay không, ở tại địa phương này dừng lại một thời gian dài, trong lòng dù sao cũng có chút cảm xúc. Phi Câu Liên chậm rãi bay lên, thoát ly mặt nước, Lạp Ba Đốc trầm giọng quát: “ Mở hai tầng phòng hộ, tất cả xạ thủ tiến vào vị trí, nghe mệnh lệnh của ta.” Một vòng bạch quang rồi một vòng hồng quang mọc lên, mỗi một gian vách ngăn đều có hai tầng phòng hộ. Hai người điều khiển đứng ở phía trước, ở đầu thuyền xẹt ra hai cây nhọn thật dài, Hồng Thiêm nhỏ giọng nói: “ Đây là Câu Pháo, uy lực không tệ, những hải quái tầm thường nó đều có thể đánh tản ra.” Phi Câu Liên chỉ dùng tinh thạch để làm năng lượng di chuyển. Lô Tạp Lý nói: “ Bên trái gia tăng áp lực…tốt..phía bên phải co lại, bay ra khỏi cửa khẩu, đẩy!” Theo lời hắn nói, Phi Câu Liên nhẹ nhàng nhoáng lên, thoáng một cái đã hướng ra phía ngoài di chuyển. Một thuyền viên báo cáo, người của các thương thất đều đã được an bài ổn định, hàng hóa cũng đã được an trí thỏa đáng. Lạp Ba Đốc mỉm cười gật đầu, nhìn Lý Cường bọn họ nói: “ Một lát nữa sẽ có ba động, ở Liên đầu này sẽ càng động mạnh hơn, mời các vị khách nhân vào trong an tọa.” Hắn chỉ là hảo ý, nhưng Lý Cường mặc kệ, thật vất vả có thể nhìn thấy sự khác lạ, hắn làm sao mà chịu rời đi. Hắn khoát tay, không quan tâm nói: “ Không có việc gì đâu, ta muốn nhìn một chút.” Mạt Bổn lại lộ ra một tia thần sắc sợ hãi, nghe sư tôn nói như vậy, hắn cũng không có ý đi vào, không thể làm gì khác hơn là cắn răng mà đứng đó. Không có ai đi vào, mọi người đều cũng đứng yên bất động. Lạp Ba Đốc gật đầu nói: “ Ân, nếu không muốn rời đi, mọi người đứng cho vững, thu dây máng trên bờ lên, cuộn dây vào, ra biển!” Phi Câu Liên lóe lên ánh sáng phòng hộ màu hồng và màu trắng, hướng ra vòm thiên nhiên ở cảng khẩu Vong Mệnh Giác. Mạt Bổn thầm hít sâu một hơi, tư thế đứng thẳng của hắn rất quái lạ, hai chân có chút cong lại, cơ thể khum xuống rất thấp, hai tay hạ xuống nắm chặt lại. Nạp Thiện liếc mắt nhìn thấy, ngạc nhiên nói: “ Mạt Bổn, ngươi đang làm gì a? Đây là công pháp Thiên Cân Trụy!” Mạt Bổn nhỏ giọng nói: “ Mau làm theo! Đừng có nói nhảm!” Thản Ca đối với truyền thuyết về Oan Hồn Hải đã từng nghe được, hắn cũng làm theo tư thế này, làm Nạp Thiện sợ đến lập tức làm theo, ba người làm thành một loạt động tác giống nhau. Một mình Mạt Bổn làm thì không thấy gì, ba người đồng thời cùng làm thì quả thật là đẹp mắt. Lý Cường vừa mới hỏi: “ Các ngươi đang làm gì a…” Liên đầu của Phi Câu Liên đột nhiên nhếch lên, Lô Tạp Lý hét lớn: “ Mau đứng cho vững, ra biển rồi!” Lý Cường không có đứng vững, thân thể nhất thời bị bắn vọt lên, bị dính ngay tại trên nóc của Liên đầu. Tất cả đều đã đứng chắc chắn, chỉ có Lý Cường là không, lần này mặt mũi của lão Đại thật là tiêu biến. Mọi người đã biết do lão Đại đã quá mức khinh thường. Đứng vững nhất chính là ba người Mạt Bổn, bọn họ vẫn vững vàng đứng yên trên sàn. Lý Cường bay lên đứng trên giáp bản, trầm khí im lặng đứng yên. Lam Tưu công chúa do người bịt mặt áo xanh phía sau nàng đỡ lấy, bất quá sắc mặt nàng không tốt lắm, hai mắt nhắm chặt không nói tiếng nào. Chỉ nghe bên ngoài sóng biển phát ra âm thanh kinh tâm động phách, Phi Câu Liên cuối cùng tiến vào Oan Hồn Hải, tùy theo sóng biển phập phồng rất nhanh lướt đi. Lý Cường thật không dám tin tưởng dù là Khủng Cụ Phong đã dừng lại mà vẫn còn cuồng bạo như vậy, nếu là ở địa cầu thì đã được cảnh cáo là thuộc biển động cấp mười rồi. Do có hai tầng phòng hộ, sóng gió dữ dội ở bên ngoài không thể tiến vào trong Câu Liên, nhưng cảnh tượng bên ngoài có thể thấy rất rõ ràng. Oan Hồn Hải tựa như đang điên cuồng phát giận, cuồng phong ngoài khơi cuồn cuộn ầm vang, sóng lớn tung trời, bầu trời đều toàn màu xám, những cơn sóng lớn cuồng dũng khởi lên, tựa hồ như vừa lên tận chân trời thì lại đạp ngay xuống địa ngục, Phi Câu Liên tựa như một cái la bàn quay cuồng, cao thấp phập phồng. Trên Liên đầu ngoại trừ có một ít người, kỳ dư ai cũng choáng váng hoa mắt. Lý Cường thuộc trong số ít mấy người tỉnh táo, hắn nghi hoặc nói: “ Cứ trồi sụt như vậy sẽ không ai có khả năng trụ được.” Lạp Ba Đốc cư nhiên không hề nghĩ đến Lý Cường còn đủ tỉnh táo để nói chuyện như vậy, hắn đáp: “ Đây là đoạn hiểm nguy nhất, sau khi qua đi sẽ yên lặng được một chút, đường biển này có mấy chỗ rất khó đi…bên trái Câu Pháo chú ý, thấy rõ rồi chứ, màu đen tuyền…” Phi Câu Liên tựa như một mũi nhọn bay thẳng vào núi sóng cuồng nộ, người điều khiểu kêu to: “ Ta nhìn không thấy!” Lạp Ba Đốc điên cuồng gào thét: “ Lập tức rời khỏi…chuẩn bị phóng ra…ba phát xạ kích, uy lực lớn nhất…là Thái Mông Thú!” Lô Tạp Lý sắc mặt đều cũng thay đổi, cuồng hô: “ Người điều khiển hai bên trái phải lập tức gia tăng phòng ngự! Bay lên!” Sóng lớn đột nhiên trầm xuống, Phi Câu Liên lần này lại không trầm xuống mà Liên đầu đột nhiên ngóc lên. Đối diện với một cơn sóng lớn đang cuồn cuộn ào tới, cái đầu khổng lồ của Thái Mông Thú đã lộ ra. Trên Liên đầu Lý Cường kinh ngạc mở to hai mắt, đầu hải quái này quả thật quá lớn, lớn vô cùng, nhìn không thấy rõ nơi nào là đầu nó, nơi nào là đuôi của nó, chỉ một cái lưng mà đã chiếm mất phân nửa kích thước của cơn sóng khổng lồ, màu đen, cũng không biết đã sống được bao nhiêu năm rồi. Lý Cường thấp giọng mắng: “ Mẹ kiếp…đây là cái thứ gì chứ?” Trên mặt Lạp Ba Đốc hiện lên một tia sợ hãi, cuồng quát: “ Phóng ra!” Hai cây Câu Pháo đồng thời chuyển động, ba đạo năng lượng quang cầu màu xanh bay ra, Lô Tạp Lý tự mình động thủ, Phi Câu Liên chuyển Liên đầu hướng bên trái chạy trốn, giống như một con hải xà du động rất nhanh trốn vào trong biển, cùng thời gian, thương thất biến thành một mảnh hôn ám. Tiếng bạo vang trầm muộn mơ hồ truyền đến, sắc mặt Mạt Bổn trắng bệch, hắn nhớ tới tình cảnh vượt biển lần đầu tiên của mình. Tích tích đáp đáp tiếng nước truyền đến, bên trong thương thất bắt đầu có nước nhỏ giọt, dù cho có hai tầng phòng hộ cũng không thể hoàn toàn ngăn trở nước biển. Lạp Ba Đốc vẻ mặt du hãn, đột nhiên kêu lên: “ Có thể đi ra, nước biển sắp làm vỡ phòng hộ rồi.” Tay của Lô Tạp Lý không ngừng run rẩy, nhưng hắn vẫn còn liều mạng chống đỡ: “ Ráng..ráng thêm một hồi, trong chốc lát…” Trong thương thất không khí khẩn trương tới cực điểm, Phi Câu Liên đã tiến vào trong lòng biển, trên vách bắt đầu phát ra âm thanh “chi chi dát dát” tiếng quái thanh, thanh âm đã biến thành tiếng nước chảy càng lúc càng nhiều. Lý Cường cũng không rõ tình huống, không biết như thế nào đi giúp bọn họ, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc không nói, bình tĩnh xem tình hình phát triển, bất quá hắn đã hiểu được Oan Hồn Hải đích xác rất kinh khủng. Âm thanh nước chảy càng lúc càng lớn, Lô Tạp Lý chung quy kiên trì không được nữa, hắn đem hết toàn lực cuồng quát: “ Phi ra ngoài! Nhanh!” Trong tiếng ầm ầm, Phi Câu Liên hiện trở lại trên mặt biển, tất cả mọi người cảm thấy trước mắt sáng ngời. Mạt Bổn đột nhiên kêu to: “ Ở phía sau…Thái Mông Thú ở phía sau!” Mọi người vội vàng quay đầu lại, Thản Ca quái dị kêu lên: “ Trời ạ…các ngươi nhìn…chạy phía trước chính là một chiếc Tiến Chu! Mau cứu bọn họ!” Mạt Bổn sợ hãi nhắm lại hai mắt, thất thanh kêu lên: “ Có ai có thể cứu được a…” Chỉ thấy một chiếc Tiến Chu từ trong sóng lớn chui ra, Tiến Chu này chỉ có một tầng hồng quang phòng hộ, Tiến Chu chỉ cỡ năm mươi thước nằm ngay bên người Thái Mông Thú, tựa như một cái cây nhỏ bé. Lộ Tạp Lý kêu lên: “ Tập trung lực chú ý! Đừng động đến Tiến Chu đó, mau hoàn hình phòng ngự, khống chế đuôi lái, lập tức chuyển hướng, nhanh!” Hồng Thiêm ước chừng hiểu một chút về Phi Câu Liên, thấp giọng nói: “ Hoàn hình phòng ngự có thể di chuyển rất nhanh, là tuyệt kỹ của Phi Câu Liên, lúc mấu chốt có thể bảo vệ tính mạng.” Một người điều khiển hạ tay xuống, Phi Câu Liên bắt đầu Liên đầu và đuôi tương ứng nhau, phanh phanh một tiếng, Phi Câu Liên đã hoàn thành hoàn hình trạng thái. Lô Tạp Lý quát: “ Phi hành xoay tròn!” Trong thoáng chốc ở mỗi một góc của Câu Liên đều bắn ra luồng thanh quang, Phi Câu Liên giống như một cái phi hoàn thật lớn xoay tròn bắn lên không bay đi. Tiến Chu nọ còn đang tuyệt vọng tiến trối chết về phía trước, tốc độ đã lên tới cực hạn, mọi người có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tuyệt vọng của hành khách bên trong. Phi Câu Liên khoảng cách chỉ cách nó mấy trăm thước, chuyển động liền nhập vào trong sóng lớn, cùng thời gian đã lướt rất xa. Trong mắt mọi người nhất thời mất đi bóng dáng của Tiến Chu đó. Nạp Thiện may mắn có Mạt Bổn nhắc nhở, đứng vững được thân thể, bất quá hắn chưa từng bao giờ gặp qua loại sóng lớn như vậy, Liên đầu lại kịch liệt chớp lên, làm hắn cuối cùng nhịn không được ói ra mấy lần, bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Cỗ hôi chua này vừa toát ra làm cho những người không quen cũng không sao chịu được nữa. Thản Ca chỉ nói được một câu: “ Lão Nạp…ngươi..” Miệng vừa hé ra đã nhịn không được nữa “oa” hắn ộc ói ra theo, bởi vì đang hướng về Nạp Thiện mà nói nên toàn bộ đều phun thẳng vào cái đầu bóng lưỡng của hắn. Nạp Thiện quay đầu nắm Thản Ca: “ Ngươi làm gì vậy…ộc…” Lần này coi như công bằng, hắn cũng phun đầy vào mặt Thản Ca. Mạt Bổn ôm miệng chịu đựng, hắn rất sáng suốt, không dám nói một tiếng nào. Thân thể Lam Tưu công chúa yếu nhất, nhưng ý chí của nàng không phải chuyện đùa, cư nhiên cũng còn chịu đựng được. Lý Cường nói: “ Triệu Hào, ngươi tới chỉ huy mọi người luyện công. Hồng Thiêm ngươi đưa Lam Tưu công chúa về phòng.” Lạp Ba Đốc vội vàng ngăn cản: “ Không nên di động lúc này…đợi thêm một lát nữa.” Lý Cường lấy nhanh ra hai viên thuốc đưa cho Lam Tưu công chúa, thêm một bình nước trong tay hắn, nói: “ Uống xuống thử xem.” Hắn cũng không có nắm chắc có tác dụng hay không, bình thường loại thuốc chống say sóng này phải uống trước khi đi đường, bất quá không còn cách nào khác. Lam Tưu công chúa không hề nghĩ ngợi, tiếp lấy uống ngay, một tiếng “ Cảm ơn” rất nhỏ tan vào tiếng sóng ầm ầm, nếu không phải bây giờ lỗ tai Lý Cường kinh người, thì đã hoàn toàn nghe không được. Nạp Thiện nhìn thấy, ở phía sau kéo kéo Lý Cường: “ Lão Đại…đệ cũng muốn…ộc…” Lý Cường nhanh như cắt tránh khỏi cơn ói của hắn, người này không biết đã ăn bao nhiêu đồ vật, người khác ói một lần đã thôi, còn hắn há mồm là cứ ói không ngừng. Lý Cường nói: “ Theo Triệu Hào luyện công, rất nhanh sẽ tốt hơn thôi. Uống cái này hiệu quả rất chậm.” Tốc độ của Phi Câu Liên cực nhanh, thanh quang bắn ra bổ vào sóng lớn, áp xuống mặt nước phi nhanh về phía trước. Khố Bột lắc đầu nói: “ Tinh thạch tiêu hao quá lớn, kiên trì không được bao lâu.” Cũng quả nhiên lời còn chưa dứt, Lô Tạp Lý hạ lệnh: “ Liên đầu và đuôi cắt ra, đình chỉ phi hành.” Trong tiếng ầm ầm, Phi Câu Liên rơi vào trên mặt nước, thân thể mọi người chợt trầm xuống. Triệu Hào lớn tiếng chỉ huy mọi người luyện công, đó là một loại tĩnh tâm công pháp đơn giản, có thể cho người yên ổn trở lại. Ngón tay Hồng Thiêm chỉ xa xa: “ Tiến Chu kia nát rồi…” Sóng lớn đẩy lên những mảnh nát vụn của Tiến Chu nọ cùng với những vật phẩm phiêu phù trên mặt nước, còn có không ít những chấm đen đang giãy dụa, đó là thương nhân và thuyền viên rơi xuống nước, còn Thái Mông Thú đã không thấy bóng dáng. Lý Cường lớn tiếng nói: “ Cứu bọn họ, để ta đi ra ngoài!” Sắc mặt Lô Tạp Lý đều cũng thay đổi, nhìn trừng Lý Cường rống to: “ Không có khả năng! Muốn đi ra ngoài phải giải trừ phòng hộ, phòng hộ một khi giải trừ chúng ta sẽ xong đời! Con mẹ nó, đây là Oan Hồn Hải!” Khố Bột trừng mắt cả giận nói: “ Nói chuyện khách khí một chút! Ta nghĩ ngươi bị hôn mê rồi, dám nói chuyện như vậy.” Hắn là trưởng lão của Đại Liên Hội, nên khi nói chuyện tự nhiên có một cỗ uy nghiêm. Lạp Ba Đốc sắc mặt âm trầm, đột nhiên nói: “ Cho dù để cho hắn đi ra ngoài, bên ngoài nguy hiểm như vậy, đừng nói là cứu người, sợ rằng ngay cả chính mình cũng đừng mong trở về. Hừ! Nếu thật muốn đi ra ngoài, ở trên Câu Liên có một cánh cửa, đó là cửa ra duy nhất. Ta lăn lộn ở Oan Hồn Hải bao năm cũng là lần đầu tiên nghe nói muốn ở trên Oan Hồn Hải cứu người.” Lý Cường lạnh lùng nhìn qua, hắn vẫn ghi nhớ kỹ lời của Tạp Ba Cơ Lão Đa nói, thấy chết mà không cứu thật không phải cách làm người của hắn. Lạp Ba Đốc và Lô Tạp Lý bị Lý Cường nhìn đến nỗi lông tóc cũng dựng lên, đột nhiên đối với hắn sinh ra cảm giác e ngại. Lý Cường nói: “ Khố Bột dẫn người ở chỗ này đợi, người đưa đến các ngươi phụ trách chữa thương, Triệu Hào ngươi tới hỗ trợ. Hồng Thiêm hai chúng ta đi ra, mặc chiến giáp vào, cẩn thận một chút! Được…Lạp Ba Đốc…mở cửa ra.” Lô Tạp Lý bị Khố Bột nạt cho một câu, tức giận đến cả người phát run, gật mạnh đầu nói: “ Được, nếu các ngươi muốn tìm chết, ta cũng không có cách nào, mở cửa ra!” Chiếu theo quy củ hắn vốn không thể làm như vậy, cuộc sống trên Oan Hồn Hải vốn là lăn lộn giãy dụa với sinh tử, tính tình luôn có chút táo bạo. Nếu không phải nhóm người Lý Cường là bằng hữu của đại thần, hắn sớm đã không khách khí nữa. Lý Cường vươn tay mặc vào Lan Uẩn chiến giáp, còn đặc ý đeo thêm Huyễn Dương Hoàn, Hồng Thiêm cũng đã mặc vào chiến giáp. Lạp Ba Đốc vừa mới mở cánh cửa trên nóc, quay đầu nhìn thấy bộ dáng Lý Cường khi mặc Lan Uẩn chiến giáp, hắn lại càng hoảng sợ: Đây là đồ vật gì, kim quang lóe sáng như vậy? Thật ra Lý Cường cũng đã trách oan hai người bọn họ, tại Oan Hồn Hải thật sự không có cách nào để cứu người, trừ phi có thực lực của người tu chân, nếu không, chính là chịu chết, nhưng bọn họ cho tới bây giờ làm gì có gặp qua người tu chân. Tùy theo những trận sóng lớn khổng lồ như núi, những người rơi xuống nước đã dần dần trôi xa. Bên ngoài một mảnh hôn ám, nước biển tối đen nổi lên bọt khí, sắc trời càng thêm kinh khủng, tiếng sóng cuồn cuộn phát ra âm thanh chấn nhiếp lòng người. Lý Cường cất tiếng cười dài: “ Haha…đợi ở đây! Hồng Thiêm, chúng ta đi. Thử coi một lần xem ai cứu được nhiều người hơn.” Hắn như một đạo kim quang bay xẹt ra khỏi cửa thuyền. Hồng Thiêm cũng hào khí đầy trời: “ Được a! Sư thúc, chúng ta xem ai cứu được nhiều hơn!” Rồi cũng bay theo ra ngoài. Lạp Ba Đốc vội vàng đóng cửa lại, Lô Tạp Lý sợ đến không nhỏ, thế mới biết bằng hữu của đại thần cũng quả nhiên lợi hại, hắn nói: “ Liên đầu hướng tới phương hướng của người rơi xuống nước…mọi người tùy thời chuẩn bị.” Hắn cũng tự mình chuyển tới Liên đầu, Phi Câu Liên chuyển hướng lướt đi. Lý Cường vừa ra khỏi cửa thuyền, gió biển liền đập vào mặt mà đến. Ra khỏi Phi Câu Liên hắn mới biết Oan Hồn Hải cuồng bạo đến thế nào, khắp bốn phía vang lên tiếng oanh minh rung trời, cuồng phong thổi ngược, trong đó còn có tiếng rít xé gió, quả thực kinh tâm động phách. Toái Kim Kiếm và Trần Tiêu Kiếm của Hồng Thiêm đều xuất hiện, gắt gao bảo vệ thân thể, vừa ra khỏi cửa thuyền đã hướng tới những người rơi xuống nước lao đi. Hấp Tinh Kiếm của Lý Cường xuất ra, có được công năng tị thủy của Huyễn Dương Hoàn, huýt sáo dài bay tới. Người trong Liên đầu đều trừng trừng nhìn bọn họ, mỗi người đều rất khẩn trương. Lô Tạp Lý nhìn Lạp Ba Đốc, hai người vẻ mặt toát ra kinh hãi. Lạp Ba Đốc ngạo khí biến mất, tại Oan Hồn Hải đáng giá nhất chính là người có thực lực cường đại. Thấy Lý Cường và Hồng Thiêm lợi hại như vậy, hai người bọn họ mới biết được mình đúng là ếch ngồi đáy giếng. Hồng Thiêm có một cách di chuyển, hắn linh xảo xuyên qua những cơn sóng lớn, Toái Kim kiếm vờn quanh người, kim tinh chớp động giống như thiên thần hạ phàm. Lý Cường mới tu vào Xuất Khiếu kỳ, công lực tiến một bước dài, hắn muốn thử xem công lực của mình ra sao nên cứ thẳng một đường mà đi, mặc kệ gặp bất cứ cái gì, cái cảm giác dùng cứng đối cứng này làm người ta giật mình, những người trong Câu Liên đều cảm thấy sợ hãi. Một cỗ sóng lớn nổi lên, đột nhiên che trước mặt Lý Cường, cơn sóng cao đễn nỗi như có một tòa đại lâu cỡ năm mươi tầng đang mọc lên trước mặt hắn, Lý Cường căn bản là không định tránh né, cứ thẳng một đường đi tới. Kình lực cả người hắn mạnh mẽ dâng lên, không đợi cơn sóng lên tới đỉnh, một tiếng sét đánh vang lên, cả tòa sóng lớn bị nổ tung, bọt sóng tứ tán ra ngập trời, Phi Câu Liên cách đó không xa bị sóng đánh tới, cuống quýt chớp lên không thôi. Mọi người không một tiếng động, một hồi lâu Lô Tạp Lý mới xuất ra được một câu nói: “ Người này…là người sao?” Kỳ thực Lý Cường cũng đã hối hận, đánh bừa cùng lực lượng tự nhiên cũng phải bị choáng váng cả đầu. Sau đó hắn không tiếp tục ngạnh tiếp nữa, giống như Hồng Thiêm, cũng né tránh những cơn sóng lớn. Hắn chợt có ý nghĩ, lướt sóng ở nơi này chắc sẽ rất vui vẻ, hắn vừa nhìn thấy một tấm bản phiêu phù trên mặt nước, liền lướt tới đứng vững trên đó cất tiếng hú lên quái dị “ A..a…a…” Rồi giống như một mũi tên rời khỏi dây cung, hắn vọt nhanh đi. Hồng Thiêm đã nắm được một thương nhân rơi dưới nước, bay ngược trở lại, khi lướt qua người Lý Cường thì cười to nói: “ Sư thúc, đệ tử đi trước một bước..haha…” Chỉ trong nháy mắt hắn đã lướt đi xa. Trên mặt nước trồi sụt hơn mười người, đang lúc tuyệt vọng hô to cứu mạng, nhìn thấy Lý Cường giống như nhìn thấy thân nhân, tại Oan Hồn Hải mà cũng có người đến cứu, thật là một chuyện không thể tư nghị. Hắn biết nếu làm giống như Hồng Thiêm, cùng lắm chỉ nắm được hai người, ngay cả người thứ ba cũng không được. Ở trên mặt nước lướt quanh một vòng, trong lòng hắn chợt hiện ra một chủ ý tốt, vươn tay xuất ra một sợi dây thật dài, hét lớn: “ Nắm chặt sợi dây, quấn nó vào cánh tay.” Mọi người vùng vẫy hướng tới sợi dây cứu mạng, Lý Cường quát to: “ Những người yếu nhất tới trước…không cho tranh giành!” Đột nhiên bốn phía chợt thấp xuống, hắn phát hiện ra mình đã đứng trên đỉnh ngọn sóng rồi tiếp theo thân thể cấp tốc trầm xuống. Người trong nước sợ hãi kêu khóc loạn xạ, Lý Cường cuồng quát: “ Không được rối loạn…mau nắm chắc vào!” Đang lúc nói thì thân thể đã trầm vào trong cơn sóng. Biết không thể trì hoãn, Lý Cường nắm chắc sợi dây, hét lớn: “ Nắm chắc!” Rồi cấp tốc hướng về phía sau lui lại. Ước chừng có hai mươi người nắm được sợi dây, còn những người không nắm được lại tuyệt vọng khóc lớn. Khi Hồng Thiêm và Lý Cường lại bay lướt qua nhau thì Hồng Thiêm ngạc nhiên kêu to: “ Sư thúc, biện pháp tốt.” Lý Cường quăng cho hắn một sợi dây, kêu to: “ Cho ngươi! Phải nhanh!” Tới gần Phi Câu Liên, Lý Cường mừng rỡ, chỉ thấy Khố Bột đã bay ra, công lực của Triệu Hào kém một chút nên không dám rời khỏi Câu Liên, nhưng người hắn đã ở ngoài cửa thuyền trên Liên đầu, hét lớn: “ Sư tôn cứ đi, nơi này giao cho đệ tử và Khố Bột.” Lý Cường ha ha cười to, khen: “ Tốt! Đây mới là bản sắc nam nhi, giao cho các ngươi.” Hắn đã xoay người bay đi. Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng huýt sáo dài kêu cứu của Hồng Thiêm, Lý Cường trong lòng kinh hãi, thả người bay lên không trung, từ xa nhìn lại, phát hiện chuyện bất hảo, hắn liền lập tức xuất Hấp Tinh kiếm bay ra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang