[Dịch] Phiêu Miểu Chi Lữ
Chương 4 : Chương 4
.
Quan trọng nhất đối với Lý Cường bây giờ là tìm được con người, bất cứ người nào đều cũng được, bởi vì hắn tại rừng rậm nguyên thủy đã đi rất nhiều ngày rồi. Dọc theo đường đi, hắn đã nhìn thấy rất nhiều đại thụ cao lớn che kín cả bầu trời, cỏ dại bao phủ khiến khắp nơi âm trầm tối đen, thường thường đi suốt tám, mười dặm cũng cũng không thấy được một tia nắng ban ngày, nhưng có thể thường xuyên thấy đựợc một ít dã thú và loài chim không biết tên.
Lý Cường không ngừng sợ hãi than thở, nhưng cảnh vật quả thật trong lành không có một chút ô nhiễm, phong cảnh tuyệt diệu ấy dần làm cho tâm tình của hắn rất dễ chịu.
Cuối cùng cũng đi ra khỏi rừng rậm.
Dụi dụi đôi mắt, Lý Cường không thể tin là có thể nhìn thấy được một thành thị. Hắn đứng thẳng nơi đó thật lâu, nước mắt lả chả rơi xuống. Nhìn tòa thành này ở phía xa xa, liền nảy sinh một loại cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc. Tường thành quả nhiên được xây theo kiểu giống như Trung Quốc cổ đại. Xa xa trên đường, có nhiều người đang tấp nập qua lại.
Lý Cường suy nghĩ một chút, hắn cho rằng nếu giả dạng thành người lữ hành du ngoạn vẫn hay hơn. Hắn lấy ra một chíếc túi du lịch lớn, dùng một sợi dây dài, buộc lại mái tóc dài buông xõa, rồi mặc vào y phục dùng để leo núi, áo khoác màu đỏ sậm, chiếc túi du lịch trên lưng cùng với tâm tình vừa hưng phấn vừa lo sợ hướng cửa thành mà tiến đến.
Đi tới cổng thành, Lý Cường liền cảm thấy kỳ quái. Nhìn xem hơn mười người già trẻ nam nữ đều đang chăm chú nhìn mình. Lý Cường không ngừng ngó ngửa ngó nghiêng mỉm cười cầu thân, nhưng chỉ cần đến gần bọn họ, không kịp hỏi câu nào thì những người này tựa như những con thỏ bị kinh hãi, lập tức tản ra. Họ đi ra xa hơn mười bước thì lại tiếp lên, không ngừng chỉ chỉ tay, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười.
Từ những trang phục của mấy người này mà đánh giá, Lý Cường không cách nào xác định là thuộc triều đại nào của Trung Quốc cổ đại, có thể là Minh Triều hoặc là xa hơn nữa, bởi vì y phục của Thanh Triều hắn đã từng thấy qua trên tivi nên rất quen thuộc.
Mặc dù không thể thông hiểu bọn họ, nhưng thính giác của hắn lại cực kỳ nhạy cảm, Lý Cuờng đã nghe loáng thoáng được ngôn ngữ của bọn họ, đó chính là ngôn ngữ của Gia Hưng Hàng Châu. Lý Cường kích động một hồi, phải biết rằng hắn đã từng đọc sách tại Chiết Giang, tại Hàng Châu ở suốt bốn năm, ngôn ngữ của Chiết Giang hắn có thể nghe hiểu được hết.
Ở cổng thành, Lý Cường bị bốn người cầm trường đao có dáng vẻ như binh lính ngăn cản.
- Người ở đâu? Mau đưa Lộ Dẫn (giấy thông hành) ra?
Một kẻ có vẻ như là đầu lĩnh quát lên.
Bốn người binh lính này có vẻ mặt tò mò, không ngừng đánh giá hắn. Lý Cường nhịn không được nở nụ cười: “Thật tốt quá, ta có thể nghe hiểu được!”
Hai tay Lý Cường vòng lại, cười nói:
- Vị đại ca này, ta từ một địa phương xa xôi mà đến, đi ngang qua nơi đây muốn vào thành một chút!
Hắn dùng ngôn ngữ của Hàng Châu.
Bốn binh lính này rất kinh ngạc, tụ cùng một chỗ thì thầm thương lượng, trong đó có một người xoay lưng chạy nhanh vào thành, đầu lĩnh của binh lính thái độ cực kỳ cung kính, thi lễ nói:
- Khách nhân tôn quý, mời ngài đi theo tiểu nhân đi trước nghỉ ngơi chốc lát, tiểu nhân đã phái người báo với Tri phủ đại nhân rồi.
- Ai, không cần khách khí, không cần khách khí!
Lý Cường cảm thấy cực kỳ kỳ quái, nghĩ thầm: ”Vừa rồi ta chưa nói gì hết, tại sao thái độ của họ trước sau đều khác biệt thế này?”
Lý Cường quả là không hề nói điều gì quá mức, nhưng ngôn ngữ hắn nói chính tông là tiếng Hàng Châu, mà ngôn ngữ Hàng Châu ở tại đây chính là ngôn ngữ do hoàng thất quý tộc chuyên dùng, không phải hoàng thất và quý tộc thì không thể học được ngôn ngữ này, mãi đến sau này Lý Cường mới hiểu đựợc.
- Vị đại ca này, huynh họ gì?
Lý Cường khách sáo làm quen.
Đầu lĩnh binh lính bối rối trả lời:
- Tiểu nhân không dám, tiểu nhân họ Hoa.
Lý Cường đột nhiên hiểu được, người này biết rõ cấp bậc sâm nghiêm, chỉ là một binh lính thì sao dám cùng người trên nói chuyện. Tại xã hội hiện đại phát triển, Lý Cường đã quen với quan niệm mọi người đều ngang hàng bình đẳng.
Bây giờ điều khuyết thiếu duy nhất với Lý Cường chính là sự hiểu biết, trong ngọc đồng giản chỉ có ghi chép những điều liên quan tới tu chân giới, tư liệu về thế tục thế giới hoàn toàn không có.
- Hoa đại ca, cái thành này tên là gì vậy?
Lý Cường bắt đầu tìm hiểu thông tin.
Lý Cường một câu gọi Hoa đại ca, điều này làm cho người binh lính không biết phải làm sao, hận không thể đem hết tình huống tổ tông ba đời đều nói hết cho hắn nghe, hỏi cái gì nói cái đó, hỏi một là đáp mười. Lý Cường đã từ từ hiểu được chút ít tình huống cơ bản.
Thành thị này kêu là Hàm Lâm, gần bên cạnh Thán Tức sâm lâm, khi Lý Cường đi ra khỏi rừng rậm, cái nhìn thấy chính là thành thị đầu tiên của Cố Tống quốc. Ước chừng vào ba trăm năm trước Cố Tống quốc dời đô, thành thị này dần dần xuống cấp, lúc xưa dân cư cường thịnh đến hơn bảy mươi vạn, giảm bớt đến bây giờ chỉ còn hơn hai mươi vạn.
Dân cư Cố Tống quốc khoảng chừng hơn tám mươi triệu, tại lục địa ba nước là một quốc gia tương đối yếu nhỏ, mặt khác có hai nước phân liệt là Lệ Đường quốc và Đại Hán quốc, trong ba nước thì Đại Hán quốc hùng mạnh nhất.
Tại Thiên Đình tinh còn một ít tiểu quốc, phân bố tại một số vùng có điều kiện sinh sống khắc nghiệt, nổi tiếng có Vọng Minh quốc Bạo Phong Nguyên, Hồng Nham Thạch sơn mạch Thanh Phong quốc, còn có một số quần tộc nổi tiếng như Tần tộc, Ngô tộc, Sở tộc, Hạ tộc, Thương tộc…
Lý Cường hiểu được, Cố Tống quốc là Đại Tống từ địa cầu ngày xưa dời tới đây mà thành lập. Vì vậy quốc gia và quần tộc cũng đều giống nhau.
Lý Cường càng hiểu rõ, tại lục địa phì nhiêu trên Thiên Đình Tinh này, cả ba nước chinh chiến không ngừng, cách vài chục năm cũng phát sinh chíến tranh, mỗi quốc gia đều muốn tiêu diệt đối phương thống nhất lục địa, nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà chưa bao giờ thành công. Do có sự tồn tại của tu chân giới, hoàng thất quý tộc ở mỗi một quốc gia hay mỗi một quần tộc nổi tiếng đều tìm mọi cách liên hệ với tu chân giới. Tại nơi này trong các hoàng tộc cũng có nhiều người cũng chính là người tu chân.
Binh lính đó đang giải thích cho Lý Cường tới đó thì Tri phủ Hàn Lâm thành tên là Phong Khải Vân, vốn là cử nhân, ước chừng đắc tội với người nào đó, bị truất đi quan chức chuyển tới thành thị biên cương này, Thủ bị quan gọi là Đồng Phương Chấn, nhờ công trạng mà được thăng tới chức này, xuất sanh từ Hành ngũ.
- Tri phủ đại nhân đến!
Một binh lính thông báo.
Lý Cường ngẩng đầu nhìn, có hai nha dịch trong tay cầm Thủy Hỏa côn, ở phía trước có phân biệt hai tấm bảng đề Túc Tĩnh và Hồi Tị, có bốn người đang gánh kiệu đi tới. Lý Cường suýt chút nữa bật cười ra tiếng, nghĩ thầm: ”Cái này cũng thật là quá khoa trương, tràng diện này bày ra giống như là ta đang trở lại thời cổ đại vậy.”
Chiếc kiệu dừng xa xa, kiệu phu hạ kiệu xuống, một nha dịch cúi thấp trước kiệu, một người trung niên từ trong kiệu đi ra, hắn vịn vào bả vai của một sai nha nhìn lại phía Lý Cường, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên nhưng lập tức trên mặt lộ vẻ tươi cười, chậm rãi bước tới.
Lý Cường cũng cẩn thận quan sát vị quan cao nhất Hàn Lâm thành này, hai hàng chân mày đen nhánh hình chữ bát, râu dài ba chòm chớm bạc, mũi ưng, hiển nhiên là một người thâm trầm sâu sắc. Quan phục màu lam, đai lưng bằng ngọc.
Lý Cường nhìn thấy rất buồn cười, câu nói đầu tiên của hắn dọa cho đám binh linh kinh hãi:
- Ồ, ngài chính là Phong Khải Vân - Phong đại ca đó sao! Tiểu đệ Lý Cường, lần đầu gặp mặt xin hãy chiếu cố!
Gã binh lính họ Hoa thầm nghĩ: “Thì ra vị đại nhân này khi gặp người đều là kêu là đại ca, không trách được sao lại gọi ta như vậy!”
Phong Khải Vân sửng sốt, không dám chậm trễ, nói:
- Hạ quan không biết Lý đại nhân đến, không tiếp đón từ xa, thứ lỗi, thứ lỗi…
Trong lòng thầm nghĩ: ”Sao cách nói chuyện cung đình của hắn hình như không được tự nhiên?”
Động tác kế tiếp của Lý Cường thiếu chút hù chết đám nha sai.
Hắn thản nhiên vỗ vỗ vai của Phong Khải Vân, mỉm cười:
- Đừng khách khí, làm phiền rồi, ta chỉ muốn vào thành ngắm nghía chút thôi, không có việc gì, không việc gì… Phong đại ca ngươi đừng theo ta, nói cho ta biết lữ điếm ở đâu là được!
Nghi hoặc trong lòng Phong Khải Vân càng lúc càng lớn:
- Chậm đã! Xin mời đại nhân xuất công văn, hạ quan nhanh chóng chuẩn bị công vụ.
Lời nói nhất thời có chút khẩn trương.
Lý Cường cảm thấy kỳ lạ liền hỏi:
- Là công văn gì? Ta làm gì có công văn gì chứ…?
Binh lính nha dịch chậm rãi xông tới.
Phong Khải Vân quát:
- Lớn mật! Dám giả mạo hoàng gia quý tộc, ngươi muốn làm gì?
Lý Cường giật dữ:
- Hỗn đản! Là cái gì chứ, ta mà giả mạo lúc nào hả? Việc ta làm ngươi quản được sao?
“Bà nội nó! ”Càng chửi thì lửa giận của hắn càng bốc lên, thoáng chốc đã cao tới ba trượng.
“
- Các ngươi còn không mau quỳ xuống…!
Tinh Nội Giáp và Tử Diễm bay ngợp trời, trong nháy mắt quần áo Lý Cường đều hóa thành tro tàn, chính là do bị khí nộ tỏa ra.
Phong Khải Vân sợ đến đầu đầy mồ hôi, quỳ trên mặt đất, hắn biết là đã gây nên đại họa.
Bởi vì chỉ có hoàng thất tông thân mới có thể tu luyện Hữu Tâm Giáp, hơn nữa đều là bí thất không truyền ra ngoài, liền nghĩ thầm: ”Ai, lần này là không giữ được cái đầu rồi…!”
***
Phong Khải Vân tại thư phòng đi tới đi lui, cho tới bây giờ hắn còn đang lo sợ, may là Lý Cường không có trách tội, bằng không còn không biết làm sao thu thập cục diện chết người này.
Thủ tịch sư gia của hắn Trình Tử Trọng cũng cúi đầu trầm tư.
- Lão gia, Xuân Hương cầu kiến ở phòng tiếp quý khách, nói có việc bẩm báo.
Một gã áo xanh sai vặt cung kính báo.
- Nhanh, mau cho nàng vào đây…
Thần sắc Phong Khải Vân đầy vẻ bối rối, sư gia Trình Tử Trọng khuyên nhủ:
- Phủ tôn, hãy bình tĩnh, ta xem Lý đại nhân không phải loại người không thể nói chuyện được.
Phong Khải Vân thở dài một tiếng:
- Phu tử à, lòng ta đã hoàn toàn rối loạn, ngươi hãy giúp ta giải quyết đi…
- Nô tỳ Xuân Hương khấu kiến lão gia!
- Nói mau, có chuyện gì?
Xuân Hương quỳ đáp lời:
- Lý lão gia muốn ra ngoài, Thu Hương tỷ đang nói chuyện với ngài ấy, nô tỳ không dám tác chủ, thỉnh lão gia cần phải làm gì bây giờ?
Xuân Hương đang quỳ trên mặt đất rất muốn cười. Cho tới bây giờ nàng chưa từng gặp qua vị khách như tên họ Lý này, tuổi trẻ anh tuấn luôn khiến các nàng kinh ngạc, luôn cả bốn người tiểu tỳ như nàng mà Lý khách nhân lại không phân biệt cao thấp lúc gọi tỷ tỷ lúc thì muội muội, kêu loạn xạ cả lên, một chút uy nghiêm cũng không có, thật là vui tính. Như cho tới bây giờ các nàng chưa từng được thấy qua kẹo bao giờ, bây giờ nếm được thật sự là hương vị quá tuyệt, khẽ liếm môi nhớ lại trong áo nàng vẫn còn một bao, nàng để dành để khi trở về nhà cho cha mẹ đệ muội cũng có thể nếm thử thứ đồ tốt như vậy.
- Xuân Hương, ngươi về trước đi, nói với Lý lão gia rằng bổn phủ sẽ tới.
- Dạ, lão gia…
Xuân Hương chỉ tiếc không được là quay trở về ngay, chậm rãi rời khỏi thư phòng, xoay mình đi thật nhanh.
- Lão phu tử, hãy cùng đi đi.
Trong lòng Phong Khải Vân có chút kinh sợ khi nhìn thấy Lý Cường, Trình Tử Trọng liền đả thông tư tưởng cho hắn:
- Phủ tôn, bất kể Lý đại nhân có yêu cầu gì, chúng ta đầu tiên đều phải đáp ứng cho được. Chúng ta cẩn thận bồi tiếp hắn, ngàn vạn lần không thể lại đắc tội nữa. Ta nghĩ Lý đại nhân cũng sẽ không ở lại bao lâu đâu”.
Phong Khải Vân hiểu được ý tứ của Trình Tử Trọng, chỉ cần để cho Lý Cường ở Hàn Lâm thành thấy hài lòng, bằng bất cứ giá nào cũng phải bồi tiếp hắn, vậy thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
Lý Cường không phải là người không nói lý, hắn đến nha môn phủ ở tại phòng quý khách, hắn không hề so đo chuyện Phong Khải Vân đã vô lễ. Mặc dù hắn không hiểu vì sao khi Phong Khải Vân nhìn thấy Tinh Nội Giáp bay đầy trời thì e ngại như vậy, nhưng có thể tiêu trừ địch ý thì hắn rất hài lòng. Dù sao tranh đấu tiếp tục thì cũng rất phiền toái, làm phiền những ngày du lãm của mình tại Thiên Đình Tinh.
Thấy Phong tri phủ đưa tới một bộ quần áo mới, hắn vội vàng mặc vào rồi muốn ra đường du ngoạn, hắn đối với mọi sự việc đều rất tò mò, nhìn thấy bốn tiểu tỳ tới hầu hạ hắn, làm hắn nhịn không được liền trêu chọc đùa giỡn với các nàng một phen.
Phong Khải Vân đi tới trước cửa phòng khách thì dừng chân lại, quay đầu nhìn Trình Tử Trọng khoát tay, ý bảo hắn đi lên trước. Trình Tử Trọng gật đầu đang muốn đi vào thì đã nghe một trận cười hi hi ha ha từ trong vọng ra, hai người không hẹn mà cùng dừng chân lại.
- Thu Hương muội muội đừng có cản ta nữa mà, chỉ là đi ra ngoài một chút thôi, các ngươi khẩn trương làm cái gì chứ?
- Lão gia, mong ngài niệm tình nô tỳ khó xử, Xuân Hương muội muội nói, đại lão gia sẽ lập tức đến ngay, ngài đợi thêm chút nữa được không?
- Ta đã nói nhiều lần, đừng gọi ta là lão gia, hãy kêu là ca ca đi, ta thích nghe như thế!
Ngay cả đầu khớp xương của Phong Khải Vân đều thấy tê dại, nghĩ thầm:
“Lý đại nhân này đương nhiên lại có thể không phân tôn ty lễ phép như thế, điều này cũng thật là quá phận rồi.” Ngẫm lại hắn cũng không có cách nào, bất quá cũng không tiếp tục nghe nữa, bèn ho khan một tiếng cùng Trình Tử Trọng đi vào phòng.
Da mặt Lý Cường có lúc mỏng có lúc lại dày mo, khi thấy Phong Khải Vân tiến đến thì thầm muốn trêu chọc hắn, nên gương mặt tươi cười tiến đến nắm lấy tay lão ta, cười nói:
- Lão đại ca, ngươi cuối cùng cũng đến, tiểu đệ muốn ra ngoài nhưng mấy tiểu muội muội nói phải đợi ngươi tới mới được, có phải là lão ca chuẩn bị bồi tiếp ta ra ngoài a?
Phong Khải Vân súyt chút nữa là cái lỗ mũi đã rớt xuống, bèn dùng sức rút tay lại.
Sắc mặt Trình Tử Trọng và Phong tri phủ đều thay đổi, liền bảo:
- Lý đại nhân, phủ tôn và tiểu đệ đến đây, trước nhất là thỉnh an đại nhân, thứ hai là thủ bị của bổn thành Đồng Phương Chấn đại nhân muốn đến bái phỏng ngài. Bổn phụ tuyệt không có ý tứ làm chậm trễ công việc của đại nhân, Lý đại nhân nếu muốn tuần tra bổn thành, tiểu đệ tạm thay phủ tôn bồi tiếp đại nhân có được không?
- Vị này…là…?
Lý Cường nhìn Phong Khải Vân.
- Ồ, hắn là sư gia của bổn phủ, Trình Tử Trọng, Trình lão phu tử.
Phong Khải Vân thở dài một hơi nếu cùng đi với hắn, dọc đường còn không làm cho người khác sợ chết, chấp tay nói:
- Nếu Lý đại nhân muốn tuần tra bổn thành, bổn phủ sẽ không miễn cưỡng nữa, Trình sư gia sẽ bồi tiếp ngài, bổn phủ còn có chút công vụ không thể tiếp tục phụng bồi nữa. Tối nay bổn phủ sẽ tẩy trần cho đại nhân, xin cáo từ.
- Đừng nóng vội, đừng nóng vội, mấy vị tiểu muội muội này, ta đã đáp ứng cùng dẫn ra ngoài, lão ca có ý kiến gì không?
Nhìn thấy Lý Cường lại muốn duỗi ra cặp móng vuốt kia, Phong Khải Vân thật sự cảm thấy phiền, vội nói:
- Xin đại nhân cứ tự nhiên…
Bốn tiểu tỳ Xuân Hương, Thu Hương, Cúc Hương, Lan Hương vô cùng mừng rỡ đi theo phía sau Lý Cường và Trình Tử Trọng, thì thầm đùa giỡn, các nàng không dám nghĩ tới Lý Cường thật sự đưa các nàng ra ngoài dạo chơi.
Trình Tử Trọng cũng không nghĩ tới rằng vị đại nhân này như một đứa trẻ, chẳng những không lớn không nhỏ, mà lại tùy tâm sở dục không có chỗ nào cố kỵ. Trình Tử Trọng gặp qua vô số quan nha, gặp qua vô số quan lại còn chưa bao giờ thấy có vị đại nhân như vậy, làm cho hắn cảm thấy có ý tứ.
Đi vào một cửa hàng bán quần áo, Lý Cường không khỏi thở dài một tiếng, còn nhiều hơn một siêu thị lớn tại địa cầu, tại địa phương này có không biết là bao nhiêu đồ hỗn tạp.
Chưởng quỹ của cửa hàng quần áo là một người mập mạp, gương mặt phúc hậu, cặp mắt nhỏ nhìn thật tinh minh, từ sau quầy chạy ra, vẻ mặt tươi cười:
- Hai vị đại lão gia, hoan nghênh quang lâm tiểu điếm, hai vị muốn tìm cái gì? Tiểu nhân sẽ đem đến ngay.
Chưởng quỹ quay đầu ngoắc một người phục vụ:
- Nhanh lên một chút, đem đồ tốt ra đây, nói với mẹ của thằng nhỏ, có nữ khách…
Trình Tử Trọng không biết Lý Cường muốn mua cái gì, không thể làm gì khác hơn là khoanh hai tay đứng nhìn.
Lý Cường cười khẽ:
- Chưởng quỹ, ta muốn mua bốn bộ quần áo mùa thu, bốn bộ quần áo mùa đông
Rồi chỉ tay về phía bốn tiểu tỳ nói:
- Chính là mua cho bốn tiểu muội muội này, nếu có đồ tốt nhất và vừa vặn thì mau đưa tới.
Ánh mắt đảo qua giá treo quần áo, nói tiếp:
- Đem cái áo khoát màu đen xuống đây”
Chưởng quỹ gỡ cái áo khoát màu đen xuống:
- Đại lão gia, cái này là da của Ích Tê Thú làm ra, nhãn lực của ngài thật tốt, đây là cái áo khoát tốt nhất của tiệm chúng tôi.
Trình Tử Trọng kinh ngạc:
- Đây là áo khoát làm từ da của Ích Tê Thú sao? Quả thật là nổi tiếng a!
Lý Cường sờ sờ lớp da, không biết là có cái gì tốt liền hỏi:
- Ích Tê Thú là cái gì? Là loại đồ vật gì vậy?
Trình Tử Trọng đáp:
- Là thứ rất tốt, Ích Tê Thú sinh sống trong ao đầm nên rất khó bắt được, lớp da này không thấm nước, có thể chống gió, mùa đông mặc ở trên người vừa nhẹ lại vừa ấm.
Chưởng quỹ nhếch miệng cười nói:
- Ái chà, vị này đúng là đại hành gia…!
Luống cuống tay chân một trận, cả bốn tiểu tỳ tưởng rằng đang nằm mơ, chưa từng gặp qua người tốt như vậy, trong lòng các nàng cảm kích không nói nên lời.
- Được, ta mua. Luôn cả tám bộ quần áo vừa rồi cùng gói lại, đưa đến nha môn tri phủ.
Chưởng quỹ sợ đến co rụt cổ, nghĩ thầm: ”Mẹ ơi, thì ra là quan gia, nếu không trả tiền ta biết phải làm sao? Trong lòng lão lo lắng không thôi.
- Bao nhiêu tiền?
Lý Cường hỏi nhưng trong lòng kêu lên: ”Không xong, ta không biết nơi này sử dụng loại tiền gì đây?”
- Cái áo khoác thì bảy trăm mười lăm lượng, tám bộ quần áo là bốn mươi bảy lượng hai mươi bốn tiền, tổng cộng là bảy trăm sáu mươi hai lượng hai mươi bốn tiền.
Chưởng quỹ đánh bàn tính rồi nói.
Lý Cường quay đầu nhìn Trình Tử Trọng hỏi:
- Ở nơi này nơi đâu có cửa hàng bán châu báu?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện