[Dịch] Phiến Tội - Tàng Thư Viện
Chương 5 : Ám sát (Thượng)
Người đăng: Phương
.
-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Cho dù chỉ còn một đường sống thì Johnton cũng cố nắm lấy. Hơn nữa, hắn sẽ không nguyện ý đem tính mạng của mình đi đánh cuộc.
“Chúng ta thực hiện một cuộc giao dịch đi. Ta ra lệnh gỡ bỏ mai phục quanh đây để ngươi rời khỏi, ngươi đưa ta phương pháp giải độc.”
Gambling Snake trả lời: "Ta từ chối giao dịch."
"Cái gì? Ngươi giỡn chơi à! Ngươi nói ra chuyện bỏ độc không phải muốn ta đi theo ngươi sao? Giờ ta cho ngươi cơ hội chạy trốn đấy thôi!” Johnton hỏi ngược lại, tâm lý sốt ruột hơn xa đối phương.
Gambling Snake trả lời: "Ta không cho ngươi phương pháp giải độc thì chắc chắn ngươi sẽ chết, nhưng ngươi không bảo quân đội rút lui thì chắc gì ta không trốn thoát. Lý do ta không chấp nhận giao dịch là vì từ giờ trở đi, ta nói gì ngươi đều phải làm theo. Nếu ngươi không đồng ý, ngươi có thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Đối với ta mà nói, dù ngươi đem toàn lực để giết chết ta thì vài ngày sau ngươi cũng chẳng thoát được cái chết."
Hắn nói như trình bày án tử hình cho Johnton: “Mọi thứ trên đời này đều như đánh cuộc. Trong lần đánh cuộc này, ta luôn luôn có cơ hội trốn thoát. Còn ngươi, nghe lời ta thì có thể sống sót, từ chối thì trăm phần trăm sẽ chết.”
Khí huyết trào lên trong lồng ngực Johnton. Hắn không ngăn nổi sự giận dữ, nhưng khi biểu hiện ra lại không có chỗ phát tác. Thái độ lạnh lùng của Gambling Snake khiến hắn chỉ biết nghiến răng nghiến lợi: "Tốt, nói đi... Ngươi muốn ta làm gì?”
Gambling Sanke trả lời: "Rất đơn giản, ngươi chỉ cần..."
...
Tháng mười hai, năm 2093. (Tức 7 năm trước so với mạch chuyện chính)
Bắc Á, quận Song Ưng, thủ phủ của bá tước Gilson.
Đêm khuya, Gilson II ngồi trong thư phòng. Cố vấn tài vụ của hắn đang báo cáo lợi nhuận của quý cuối cùng trong năm. Hai người em họ và một người chú cũng tới dự thính.
Từ khi cha của Gilson II mất tích thần bí sau một chuyến đi săn bên ngoài, tất cả quyền quản lí gia tộc nhanh chóng do hắn tiếp nhận.
Lão Gilson là một quý tộc điển hình. Hắn xuất thân nổi trội, thái độ ngang ngược, tự cho mình cao quý nên không coi ai ra gì. Ngoài việc suốt ngày chìm đắm trong tửu sắc và bài bạc, hắn còn thích đi khoe khoang khắp nơi về khả năng ăn chơi của mình, tỷ như khả năng bắn súng, tửu lượng và phụ nữ, vv... Hắn thường xuyên công khai đàm luận về những chủ đề này và không hề úy kị việc bộc lộ khuynh hướng yêu thích lolita, cũng như rất nhiều hành vi trái pháp luật khác.
Hễ là người hiểu chút lễ nghĩa liêm sỉ ở địa cầu từng vài lần tiếp xúc với bá tước Gilson, đều gọi hắn là đầu heo. Nhưng thứ cho ta nói thẳng, người ta đã sỉ nhục loài heo mất rồi. Heo là động vật rất khôn ngoan trong quá trình tiến hóa. Chúng thích ứng với sự biến đổi hoàn cảnh, thay đổi tập quán ăn uống, tăng cường khả năng sinh sản và khắc phục tất cả mọi thách thức. Giả dụ có một chủng tộc cao cấp thống trị địa cầu và đem con người thành món thịt ăn chủ yếu như loài người ăn thịt heo, ta nghĩ nhân loại sẽ nhanh chóng xong đời.
Chỉ có điều Gilson II còn nát hơn so với người được gọi là heo kia. Điều này phải nói từ lúc hắn còn bé, có thể dễ dàng nhận ra hắn được học một nền giáo dục quá tốt, hoặc nói hắn đã đạt được bằng cấp mà một gã quý tộc cần có, nhưng thật ra hắn chẳng học được bao nhiêu tri thức và kỹ năng thực tế.
Chuyện này không thể trách hắn. Trong trường học dành riêng cho quý tộc và hoàng thất luôn có một đám học sinh có sức học phi thường, hoặc thông minh bẩm sinh, hoặc có hứng thú đặc biệt với mỗi một môn học, cũng có thể là do cha mẹ không có địa vị cao quý nên họ cần phải nỗ lực học tập mới có thể cầu tiến trong tương lai.
Gilson II không thuộc loại người trên. Cha hắn không chỉ có địa vị rất cao mà còn có thực quyền và tài phú. Bản thân hắn không thể gọi là thiên tài, nói không ngu ngốc coi như đã khích lệ. Về hứng thú học tập thì có thể tốt hơn so với chủ tiệm vải vóc, còn lại khỏi nói đi.
Do đó Gilson II gia nhập một nhóm quần thể khác. Nhóm người này tương tự như một tổ chức từ thiện. Khi thanh thiểu niên tầng lớp bình dân trạc tuổi đi làm thêm để tích cóp chút tiền đóng học phí ở trường công lập thì Gilson II sẵn sàng ra tay viện trợ họ.
Ví dụ như một thiếu niên làm bồi bài ở nhà hàng bị Gilson II ngáng chân, sau đó bị cả lũ bạn xấu của hắn trêu chọc một phen. Hắn liền cho quản lý nhà hàng một xấp tiền để người này ngậm miệng lại. Vậy là thiếu niên kia cũng đã có một khoản thu nhập nho nhỏ. Lại tỷ như một thiếu niên nào đó đi ra ngoài giao hàng bị Gilson II lái xe đụng phải. Hắn sẽ bình tĩnh giao một ít tiền giải quyết việc xử phạt, kế đó thiếu niên kia sẽ nhận được tiền lương hơn nửa đời người và được chu cấp tàn tật suốt quãng đời còn lại. Lại có một thiếu nữ nào đó gọi điện đến để bán tài sản vô hình nào đó, thường thì thiếu gia Gilson II sẽ đích thân ra tay.
Trên tổng thể thì lúc Gilson II còn trẻ là một người như vậy. Có một đạo lý gọi là "lấy của dân thì phải chi cho dân". Hắn đã hiểu thấu đạo lý này khi còn tốt nghiệp đại học, thế nên việc giao thiệp với giới chính trị càng được mở rộng khi Gilson II tiếp quản công việc của dòng họ vào thời điểm hắn chưa đến ba mươi tuổi.
Đương thời, tổng đốc quận Song Ưng thông đồng với Gilson II thông qua dự luật "Phân phối buôn bán". Bộ luật này chủ yếu hạn chế quyền buôn bán của người dân trong ba mặt hàng là muối, kim loại và chế biến thực phẩm. Đây cũng chính là diệu kế vơ vét tài sản mà Gilson II hao tâm khổ sức mới nghĩ ra.
Tổng đốc và Gilson II đã trở thành chiến hữu thân mật. Trong những năm này, họ dĩ nhiên "phú giáp một phương", thu nhập từ thuế má của quận Song Ưng đủ khiến tầng lớp cao cấp của đế quốc nhìn họ với cặp mắt khác xưa. Chỉ có điều ngay đến người bán rong ở quận này đều hận không thể lột da hắn, lóc thịt hắn. Nhắc đến cái tên Gilson, văn nhân ở đây thuận miệng rằng: "Nói chi cho miệng bẩn, viết chi cho giấy sờn".
Khi sự phẫn nộ của dân chúng tích tụ đến một trình độ nhất định, chắc chắn sẽ dẫn đến bùng nổ...
Ban đêm, vợ và đứa con mười tuổi của Gilson II đã đi ngủ trên lầu hai. Những người hầu vẫn giữ vững cương vị của mình. Trong các gia đình quý tộc, thường thì quản gia và hầu nữ đều không được nghỉ ngơi trước khi chủ nhân đi ngủ. Cho dù ông chủ Gilson đột nhiên muốn ăn đồ nướng trong sân nhà vào ba giờ sáng thì bạn cũng phải chống giá quay thịt lên trong mười lăm phút cho hắn.
Năm người trong thư phòng đã bàn bạc chính sự xong, bắt đầu lấy ra xì gà và rượu mạnh. Vừa phì phèo thuốc lá, họ tà tà nói chuyện với vẻ mặt hưng phấn. Điều này cho thấy lũ quý tộc trên đã vơ vét được không ít.
Mà lúc này, có một bóng người xuất hiện trên đỉnh chóp nhọn của dinh thự xa hoa Gilson. Người này ngồi xổm tại chỗ, người mặc đồ đen, mang giày gia tốc, thân giấu lợi khí, ánh mắt như ưng.
-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện