[Dịch] Phiến Tội - Tàng Thư Viện

Chương 24 : Hủy diệt đếm ngược (hạ)

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 22:00 03-01-2021

Một chiêu này chưa tới, Samael đã theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, nhưng mắt rắn của hắn cũng không nhìn Blood Owl, mà là nhìn chằm chằm vào một hướng khác. Trong nháy mắt một vệt sáng lướt qua, một bóng dáng xuất hiện rực rỡ giữa không trung. Nơi Tuyệt Ảnh đi qua, vết tích của ánh sáng giống như khói mây sặc sỡ, nhưng trong vết tích lấp lánh kia lại là sát ý ẩn giấu. Đầu rắn của Samael bị tia chớp kia chém đứt, vết cắt bằng phẳng, máu phun như mưa, trút xuống như mực. Đầu rắn bị chém rụng vừa lúc gặp phải Blood Owl đang xông đến. - Làm chuyện dư thừa. Blood Owl tuy nói như vậy, nhưng một quyền kia vẫn đánh vào chiếc đầu bị đứt của Samael. Trong nháy mắt này, từ chỗ nắm tay Blood Owl tiếp xúc cho đến phía bên kia đầu rắn bị chặt đứt, mỗi tấc mỗi phân đều bị năng lượng cuồng bạo nghiền thành tro bụi, dịch thể màu đen trực tiếp bốc hơi gần như không còn. Uy lực của một quyền này, bất kể người nào nhận lấy, kinh ngạc sẽ là phản ứng duy nhất của hắn, tử vong lại là quả đắng mà hắn chưa kịp thưởng thức đã nuốt xuống. Nhưng Samael không phải người. Gọi hắn là ma cũng không quá mức. Blood Owl, Lãnh Chúa, Tuyệt Ảnh, Jefferson, Tây Ân, Paperman, sáu người siêu năng lực ở đây không ai cho rằng chiến đấu đã kết thúc. À đúng rồi, sau khi nhìn thấy đám hung thần ác sát này biểu diễn tập thể, Kim Cương đã thừa cơ chạy trốn, lúc này đang bơi trong biển. Quay đầu nhìn lên trời, bão giấy cuốn lấy thân rắn còn dư, bắt đầu ăn mòn từ ngoài vào trong. Lãnh Chúa thì dùng năng lực phân rã rắn đen từ trong ra ngoài. Cắt thành ngàn mảnh không xem là triệt để, hóa thành tro bụi cũng vẫn còn hài cốt. Muốn giải quyết Samael, đó là chiến đấu cấp bậc phân tử, ít nhất phải đánh hắn thành trạng thái mắt thường không thể nhìn thấy, mới xem như công đức viên mãn. - Phá hủy thân thể còn chưa đủ, nhất định phải hủy diệt mặt nạ. Blood Owl nhắc nhở. Trong lòng Lãnh Chúa dường như hiểu được điều gì, năng lực của hắn cũng không dừng lại, kêu lên với Jefferson: - Trưởng cai ngục, tìm vết nứt không gian giúp đi. Nhiều năm trước Jefferson và Lãnh Chúa đã giao thiệp vài lần, đối phương luôn gọi hắn là trưởng cai ngục, mặc dù nhà tù Tide đã không còn nữa nhưng xưng hô này vẫn không thay đổi. - Đang tìm đây. Jefferson trả lời, năng lực lượng tử hóa của hắn có khả năng tìm kiếm vết nứt, nhưng hiệu suất không cao, có điều lúc này hắn đã không tiếc năng lượng nhanh chóng thăm dò. - Không cần tốn sức, ta ở chỗ này. Tiếng nói chuyện vang lên giữa không trung, một chiếc mặt nạ gương lơ lửng trên trời, ở thế giới trong gương có một khuôn mặt rắn đang nói chuyện. - Lại tự mình hiện thân, đúng là cuồng vọng. Lúc này Tuyệt Ảnh đã khôi phục trạng thái tốt nhất, cũng chẳng biết vì sao, trước khi đến đây thì năng lực khóa của God Key đột nhiên biến mất, hơn nữa năng lượng của God Key cũng ẩn giấu không thể tìm ra. Trong mặt nạ phun ra dịch thể màu đen, nhanh chóng biến thành một con rắn đen hoàn chỉnh, xem ra vừa rồi thân thể bị hủy không ảnh hưởng gì đến Samael. - Cuồng vọng? Ha ha... xì... Samael cười: - Ta là thần còn các ngươi là người phàm, khác nhau một trời một vực, có gì mà cuồng vọng? Hắn chẳng hề để ý tới tình thế bị vây công này: - Có cần ta dạy cho các ngươi, làm thế nào mới có thể giết được ta không? Ha ha... Hắn nhìn Blood Owl: - Các ngươi cần một loại công kích thuần năng lượng phạm vi lớn, hơn nữa mỗi hạt năng lượng cực nhỏ đều có cường độ ngang ngửa hoặc mạnh hơn một quyền vừa rồi của hắn, sau đó dùng đoàn năng lượng kia trong nháy mắt bao trùm ta, xì xì... Biết rõ rồi chứ? Có thể làm được không? Đám người phàm? Ha ha ha ha ha... Mấy người đều đưa mắt nhìn về phía Lãnh Chúa, đáng tiếc hắn cũng không làm được. Chiêu thức “Nhất Thốn Chi Hiểm” của hắn thật sự có uy lực này, nhưng nhiều nhất chỉ đối phó được với một cá thể lớn bằng con người, còn dùng với quái vật có thể tích như con rắn đen này lại không có ý nghĩa. - Hóa ra lại đơn giản như vậy. Blood Owl nói: - Ngươi muốn nói đến cái này sao? Hắn nói xong, trong tay lại ngưng tụ ra một quả cầu năng lượng màu đen. Đầu tiên chỉ có đường kính bằng bàn tay, sau khi ngưng tụ thành liền nhanh chóng tăng vọt, trong mấy giây đã biến thành một quả cầu đen đường kính khoảng mười mét, được Blood Owl dùng một tay nâng trên đỉnh đầu. Tiếng cười của Samael dừng lại, nghẹn họng không nói được, thân rắn khựng lại tại chỗ. Lúc này hắn đã cảm nhận được thế nào là chơi dao có ngày đứt tay. Đây là cái gì? Quả cầu năng lượng (Dragon Ball)? Mọi người đều kinh ngạc đến ngây người. “Đùa à...” - Ngay cả Lãnh Chúa cũng trợn tròn mắt, không dám tin những gì đang xảy ra. Nếu năng lượng của quả cầu đen này đúng như Samael vừa hình dung, vậy một khi Blood Owl ném thứ này vào lòng đất, đoán rằng có thể một đường nghiền nát tới tâm Trái Đất, khiến cho Địa Cầu bị hủy diệt. - Paperman, Tây Ân, đừng để hắn chạy trốn. Blood Owl nói. Vừa dứt lời, giấy và mạng nhện đầy trời đã từ các góc độ khác nhau thu lại, khống chế Samael trong một khu vực nhất định. Paperman và Tây Ân đều có thù oán với Blood Owl, nhưng lúc này bọn họ đều làm theo lời hắn. Đối mặt với loại quái vật với Samael, bọn họ quyết định dựa vào Blood Owl, bởi vì chỉ có quái vật mới có thể đối phó với quái vật. - Đây là ngươi phô trương thanh thế... xì... Nếu Samael có tuyến mồ hôi thì đã sớm đổ mồ hôi lạnh khắp người, nhưng hắn vẫn ra vẻ trấn tĩnh nói: - Tùy ý tạo ra một quả cầu năng lượng, muốn hù dọa ta sao? Chỉ là trò lừa bịp mà người năng lực cấp Cuồng nào cũng có thể làm được, năng lượng của quả cầu đen kia không thể mạnh như vậy... - Vậy ngươi đừng chạy loạn. Trên mặt Blood Owl lộ vẻ cười gằn, đã nhắm chuẩn mục tiêu. - Khè... chết tiệt! Samael thấy đối phương nghiêm túc, cũng không dám sơ ý, vội vàng hóa thân rắn thành hình người. Rất nhiều nước đen trở lại trong mặt gương, bộ phận còn lại thì biến thành trạng thái Mirror Face, nhằm để tránh khỏi một chiêu này. Từ lâu tri thức của hắn đã không chỉ giới hạn trong thế giới này, cho nên hắn biết rõ, loại công kích cường độ này tiến tới trong bất kỳ thứ nguyên nào cũng sẽ gặp trở ngại, có thể xé rách không gian nên tuyệt đối sẽ không có tốc độ cao. Chỉ cần mình biến trở lại hình người, cho dù quả cầu đen này bay đến trước mắt cũng có thể kịp thời né tránh. Blood Owl thấy đối phương biến hóa liền cười lạnh, năng lượng trong tay đột nhiên tiêu tán: - Hừ... lại một tên ngu xuẩn tự xưng là thần trước mặt ta. Tại khoảnh khắc này Mirror Face đã hiểu, hắn đã trúng kế, trong lòng giận không kìm được, nhưng đã không có cơ hội phản kích lần nữa. Mirror Face còn chưa di động nửa bước, một bàn tay đã ấn lên vai hắn. Tuyệt Ảnh xuất hiện ở sau lưng, lạnh lùng nói: - Với trạng thái bây giờ của ngươi, ta lại biết một người có thể giết chết ngươi lập tức, ngay cả bụi bặm cũng không lưu lại. - Chỉ dựa vào ngươi mà muốn bắt ta sao? Chẳng biết từ lúc nào đoản kiếm đã xuất hiện trên tay Mirror Face, còn chưa dứt lời hắn đã xoay người quét nhanh ra. Với tốc độ xuất kiếm này của hắn e rằng ngay cả Lãnh Chúa cũng khó tránh thoát, nhưng đối diện với Tuyệt Ảnh lại chỉ vung vào khoảng không, đánh tan một tàn ảnh trong thị giác. - Cần gì phải bắt thân thể tàn phế của ngươi. Tuyệt Ảnh trả lời. Sau khi Mirror Face nghe vậy lại kinh ngạc phát hiện một chuyện, thân thể của mình đã bị chia cắt, hai cánh tay rơi xuống, hai chân tách rời, vết thương còn không có cảm giác đau đớn, tứ chi đã rơi xuống đất. Tuyệt Ảnh chém người không cần dùng dao sắc, tốc độ chính là lực lượng. Khi hắn phát huy tốc độ cao nhất, dùng đầu ngón tay có thể cắt đứt kim loại, búng tay một cái có thể từ phía xa tạo thành tổn thương như đạn pháo. Thân thể Mirror Face còn lơ lửng giữa không trung, hắn cảm thấy tình hình không ổn, muốn bay đi, lại phát hiện Lãnh Chúa đã đến trước mắt. - Blood Owl! Lãnh Chúa kêu lên, hắn rõ ràng đang đứng trước mặt Mirror Face, nhưng lại nói với Blood Owl ở phía xa: - Xem chiêu này của ta! Nhất Thốn Chi Hiểm! Còn chưa xuất chiêu đã kêu lên như vậy, chứng minh hắn rất tự tin chiêu này là đòn tất sát. Ý tứ của Lãnh Chúa là để Blood Owl xem thử, vừa rồi nếu chiêu này dùng lên người Blood Owl, hắn có thể ngăn cản được hay không. ...... Hạt châu ánh sáng trong tay Tào Sóc đã trở nên ảm đạm, hiệu lực của rượu đấu thần đang biến mất, năng lượng cũng không ngừng tiêu hao khó tiếp tục được. Hắn nhiều lần vừa phòng ngự vừa đánh tan rồng nước kia, nhưng rồng nước lại liên tục tập hợp lại. Thiên Nhất thì chỉ đứng ngáp giữa không trung, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn thời gian, hoàn toàn không để ý tới vị thủ lĩnh Hình Thiên này. Tào Sóc cũng đã thử trực tiếp công kích Thiên Nhất ở bên kia “đường chia biển”, nhưng mỗi khi hắn muốn làm vậy thế công của rồng nước lại tăng cường, một lần nữa ép hắn trở về, đúng là không có biện pháp. - Gần đến rồi... Thiên Nhất nói: - Chắc ngươi cũng đã chú ý tới đúng không. Khí tức của Tào Sóc đã loạn, đây là dấu hiệu bắt đầu kiệt sức: - Ngươi lại cố ý cho rồng nước này lực lượng mạnh hơn chiêu thức của ta một chút... - Còn là lập tức biến hóa, xem ta tốt bụng biết bao. Không phải ngươi muốn thử thực lực của mình sao? Thiên Nhất nói: - Ta cho ngươi một mặt gương, để ngươi thử cho đủ. Ngươi có thể gia tăng cực hạn đến bao nhiêu, ta cũng có thể lập tức gia tăng đến mức đủ để ngăn cản kiềm chế ngươi. Có rượu đấu thần hay không cũng vậy thôi. - Ngươi không dùng toàn lực, là đang coi thường ta sao? Tào Sóc trả lời. Thiên Nhất nhún nhún vai: - Toàn lực? Ha ha ha... Hắn cười quay đầu sang, chỉ vào cảnh mặt trời mọc sau lưng: - Ngươi nhìn được đầu cuối của biển không? Ta mạnh bao nhiêu chỉ quyết định bởi đối thủ có thể nhìn được bao xa, không ai có thể nhìn thấy cực hạn chân chính. Hắn vung tay một cái, rãnh trời và rồng nước trên biển đều biến mất: - Thời gian đến rồi. Hắn đột nhiên nói. - Thời gian? Tào Sóc không hiểu, đến lúc này Thiên Nhất vẫn không giải thích tại sao lại ngăn cản hắn, nhưng một giây kế tiếp Tào Sóc đã hiểu. Một luồng sáng trắng từ trên trời rọi đến, ngay chính giữa Thiên Đô, bao phủ toàn bộ hòn đảo nổi, chiếu thẳng vào trong biển. Tất cả vật chất đều biến mất trong ánh sáng trắng hủy diệt này. Công kích của Sáng Thế Kỷ gần như không có tiếng động, phạm vi ảnh hưởng cũng chỉ nằm trong cột sáng bao phủ, cho dù ở cách cột sáng mấy mét cũng sẽ không bị tổn thương. Nhưng phạm vi một kích này lớn hơn nhiều so với diện tích nhìn xuống của hòn đảo nổi, hiển nhiên là không ai có thể may mắn thoát khỏi. - Được rồi, bây giờ ngươi cứ tự tiện, thích đi đâu thì đi. Thiên Nhất nói. - Ngươi... lại... Tào Sóc kinh ngạc đến tột đỉnh, nói không thành câu. - À, ta đã giết sạch bọn họ, không sai. Thiên Nhất nói: - Còn có việc gì không? - Mạng người đáng quý, há cho ngươi coi thường! Tào Sóc quát lên. - Nói rất hay. Thiên Nhất trả lời, hắn dừng lại một chút, trên mặt chỉ có mỉm cười, không có sám hối hay thương hại. Hắn chính là người như vậy, từ trước đến giờ đều như vậy: - Vì phòng ngừa tiếp theo ngươi sẽ dùng thuyết giáo khiến ta phiền chết hoặc là buồn nôn chết, ta quyết định lập tức lấy cái chết để tạ thiên hạ. Hắn dùng ngón tay làm động tác cắt cổ, vừa làm vừa phát ra tiếng cười điên cuồng, sau đó hai mắt trợn trắng, rơi thẳng vào trong biển.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang