[Dịch]Phía Sau Một Vai Phản Diện - Sưu tầm

Chương 9 : Đêm Huyên Náo Ở Nghĩa Trang

Người đăng: 

.
Mấy ngày nay giới báo chí của Loreto ầm ĩ đưa tin mãi về chuyện ngài hiệu trưởng nhiệm kỳ thứ tư của Metatron – Iside Zaccaro vừa nhậm chức. Phải biết rằng việc được ngồi lên chiếc ghế hiệu trưởng của trường pháp thuật hàng đầu như Metatron là một vinh hạnh cực kỳ lớn, con đường tiền tài cũng mở rộng dù chỉ ngồi đó trong năm năm. Tiêu chuẩn chọn hiệu trưởng của Metatron phải là một pháp sư có cấp bậc trong xã hội nhưng không được dính dáng đến bất cứ tổ chức nào, đặc biệt là giáo hội. Vậy là sau bao vòng tuyển chọn khắt khe, thì ngài Iside Zaccaro đã vượt qua hàng trăm ứng cử viên để ngồi lên vị trí này, thật sự là một con người xuất sắc và đầy học thức. - Xin chúc mừng, báo chí có vẻ ca ngợi ngài ghê gớm nhỉ? – Trong gian phòng làm việc rộng rãi, tiếng nói truyền từ chiếc điện thoại bàn quay số phát ra với một âm lượng chỉ vừa đủ người cầm ống nghe nghe thấy. - Ngài đừng để ý mấy bài báo lá cải đó mà, họ chỉ nói quá lên thôi – Iside khẽ cười, một nụ cười tự mãn biểu lộ ra bằng những ngôn từ khiêm tốn. - Ngài thật sự là một người tài năng ngài Zaccaro ạ, thật không uổng công giáo hội lại chọn ngài làm vụ khí bí mật. Vậy thì tối nay chúng ta có gì nào? - Tôi đã sai người loan tin rằng tân hiệu trưởng Iside Zaccaro, tôi đây, là một con chó săn của Ildes, tôi tin chắc tin đồn này sẽ kéo theo một lũ khủng bố đến buổi tiệc thôi, chúng sẽ trở thành một cái cớ thỏa đáng giải thích cho cái chết của Arthur Bewizer. - Ý ngài là ngài biến mình thành mồi nhử sao? Ngài Zaccaro, ngài nên biết vì ngài là vũ khí mật dùng để đối phó Metatron và Arthur Bewizer nên giáo hội không thể bảo vệ được ngài đâu. - Arthur Bewizer sẽ phải bảo vệ tôi, đó là nghĩa vụ của hắn, rồi trong quá trình bảo vệ ai biết sẽ xảy ra chuyện gì phải không nào? - Ngài nghĩ thằng khốn đó dễ chết thế sao? - Ngài xem thường tôi quá rồi đó, vì là nhân vật chính của buổi tiệc nên tôi biết tất cả những vị trí đặt máy cảm biến pháp thuật mà Arthur không biết, tên Arthur cũng đã nhận được tình báo nên tin sái cổ rằng tôi sẽ bị ám sát, và hắn có nghĩa vụ không để điều đó xảy ra, đến mức bản thân tôi cũng được hắn đặt cách gắn thiết bị cảm biến trên người đủ để không một quả bom ma pháp nào có thể tiếp cận tôi. Trong mắt hắn bây giờ tôi là người bị hại chứ không phải kẻ hại, hắn sẽ không đề phòng tôi. Đến lúc đó khi hệ thống cảm biến phát thuật la inh õi về máy quả bom thì Arthur Bewizer buộc phải đi kiểm tra, và rồi hắn bị nổ bom chết thì ai mà biết phải không nào? Đó là kế hoạch A. Còn kế hoạch B thì tôi đã mời Flora Rosary đến bữa tiệc với yêu cầu là bảo vệ tôi, con bé anh hùng đó hăng hái lắm, mà nó đến thì Luan Luciano sẽ đến, tên đó đến thì sẽ kéo được Belie Laurentin vào cuộc, và Belie Laurentin vào được cuộc thì Arthur Bewizer cũng sẽ vào theo, dù không có tình yêu gì thì cũng tên Arthur thích treo lên mình cái bộ áo phong nhã sĩ diện ấy cũng sẽ đến vì hai đứa nhóc ấy đã công khai quan hệ của mình rồi. Hoặc cho dù kế hoạch đó có thất bại thì tôi cũng thủ sẵn kế hoạch C là dùng bọn khủng bố, hoặc thất bại hết thì cũng sẽ không bại lộ danh tính của tôi, sau đó tôi sẽ phá hoại nó với tư cách là hiệu trưởng sau vậy. Kẻ thông minh luôn chừa cho mình đường thoát. Vì Chúa và giáo hội, chúng ta phải loại bỏ hết những thứ tạp nham ra khỏi đất thánh của Người. ---- Sáng hôm nay tiết trời lạnh hơn thường ngày, đủ để một người siêng năng thể dục thể thao như Belie cũng không có tinh thần dậy sớm để chạy bộ như hằng ngày. Vậy nên mãi cho đến tám giờ sáng Belie mới chịu buông tấm chăn bông ra khỏi người và thức dậy, dù cho điều đó làm cô muộn giờ học thì cô cũng không buồn quan tâm bao nhiêu. Đơn giản thì Belie không thể để mình bị lạnh, điều đó không tốt cho căn bệnh cũ kỹ đã ngủ sâu trong cô. Tám giờ ba mươi, khoảng thời gian mà mọi học sinh trong trường đã yên vị trên ghế, mắt nhìn lên bảng và dỏng tai nghe bài giảng, thì Belie mới bắt đầu đi bộ từ ký túc xá đến trường. Trong cái áo ấm dày và khăn choàng cổ trông cô như kẻ làm quá vấn đề lên khi mà sáng nay dù có lạnh thật nhưng cũng không đến mức khiến người ta phải ăn mặc như mùa đông như vậy, tất nhiên là Belie hiểu điều này nhưng cô ưu tiên cái gì tốt cho mình hơn là phục vụ ý kiến của quần chúng. Không khí buổi sáng trời lạnh có vẻ thoáng đãng hơn mọi ngày, mặt trời trên đầu bị che khuất bởi những tầng mây xám, chỉ còn lại một vệt sáng mờ nhạt. Bầu trời dường như nặng nề như muốn sà xuống mặt đất, mấy bông hoa trong thảo viên vẫn còn bị bám bởi những giọt sương long lanh tinh khiết. Thật là một khởi đầu ảm đạm cho ngày mới! Belie nghĩ thế khi rút hai tay ra khỏi túi áo khoác dài thân. Sở dĩ cô nghĩ như vậy không phải vì tiết trời lạnh lẽo, mà là vì từ phía sau lưng mình, cô đã cảm nhận được một dòng pháp thuật đang nhắm vào cô, thậm chí thông qua dòng pháp thuật đang chuyển động vì sự thi triển câu chú của đối phương mà Belie có thể biết được y sắp sửa dùng ma pháp gì với cô. Belie thở hắt ra, làn hơi trắng xóa tan ra và biến mất dần. Một chùm ánh sáng lao vụt về phía lưng của Belie với tốc độ như một viên đạn rời nòng, nhưng nó đã nhanh chóng kết thúc quỹ đạo của mình và dừng lại ở trước lòng bàn tay đang chặn ra phía trước của cô gái mà nó đang muốn giết kia. Ánh sáng của nó yếu dần, hắt lên khuôn mặt có chút bực bội của Belie, rồi sau đó nó từ từ phân ra thành nhiều mảnh nhỏ biến mất như chưa từng tồn tại, chỉ để lại chút khói mỏng cũng nhanh chóng hòa vào làn không khí lạnh. - Đúng là mình cần làm nóng người để cởi cái đống đồ mùa đông này ra ha! – Belie lên tiếng, khuôn mặt từ bực bội chuyển sang thích thú như vừa được tham gia vào một cuộc chơi đầy kịch tính. Tiếp sau cô xoay người về hướng năm giờ, như thể biết trước mọi đòn tấn công của đối thủ, cánh tay mảnh mai bọc trong áo ấm ấy đưa lên chặn cả thảy, bên trên đầu, dưới lòng đất, phép Tác Động Xúc Giác, hay những đòn đánh lén điêu luyện, Belie biết tất cả từ khi y còn đang đọc câu chú chứ không cần đợi phải mắt thấy tai nghe mới nhận định được. Bởi vì thứ mà tạo hóa này ưu ái nhất cho Belie trong cái thân xác yếu ớt này chính là sự nhạy cảm với các dòng pháp thuật, đủ để chỉ cần ở gần cô mà thi triển pháp thuật, cô sẽ “đánh mùi” ra hết, thậm chí qua cách chúng chuyển động, cô sẽ đọc được cả câu chú mà đối tượng đang thi triển. Ma pháp Dịch Chuyển Tức Thời là ma pháp cho phép đối tượng thi triển có thể dịch chuyển với tốc độ cực kỳ nhanh trong phạm vi đôi mắt họ có thể nhìn thấy, độ nhanh của sự dịch chuyển phụ thuộc vào trình độ pháp thuật của pháp sư dùng nó. Những gì mà kẻ đó nhìn thấy chỉ là một cái bóng xẹt qua, tựa một tia chớp rẹt ngang bầu trời, như con báo vụt ra từ chỗ nấp của nó rồi dùng móng vuốt sắc nhọn cào vào cổ con nai con, phút chốc bàn tay ấy dưới câu chú “Cường Hóa Cơ Thể” đã siết chặt lấy cổ y. Ánh mắt cô gái ánh lên vẻ hả hê như một con thú đã chộp được con mồi nhỏ, đôi mày sắc sảo, đen như mực của cô hơi nhếch lên như thể thách thức anh có thể chống lại cô. - Vồ được anh rồi nhé, Oliver – Belie đắc thắng hô, dù sao thì cô cũng thừa biết là người của Arthur mà. Sau vụ công khai quan hệ giữa cô và Arthur thì có những kẻ điên mới tìm đến chọc điên cô thôi. Oliver ngớ người ra một lúc, vì ánh mắt của cô gái trước mặt anh thật sự cực kỳ khiêu khích bản năng của một người đàn ông, cái bản năng thích cạnh tranh và khao khát chiến thắng, hoặc cũng có thể là một khía cạnh bản năng nào khác mà Oliver chưa kịp nghĩ đến. Rất nhanh sau, Oliver đã lấy lại tinh thần, và bằng một sự di chuyển phi thường nào đó mà Belie không thể ngờ tới, như một cái bóng mà người ta chỉ thấy được dư ảnh, Oliver thụt người lại phía sau, thoát khỏi cả bàn tay đang có lực đạo mạnh hơn cả một người đàn ông của Belie lúc này. Chuyện này nằm ngoài dự đoán của Belie, vì Oliver bắt đầu hành động mà không hề có bất cứ dòng pháp thuật nào khiến cô không tài nào biết được anh ta sẽ làm gì tiếp theo. Belie chỉ có thể theo bản năng tạo ra một bức chắn để bảo vệ mình rồi sau đó sẽ tấn công tiếp, nhưng trước khi cô kịp làm điều đó thì Oliver đã tung ra một cú đấm mà Belie thề là không thể tin được, khi mà vách tường tạo bằng pháp thuật của cô vỡ tung thành hàng chục mãnh, chúng rơi xuống và hóa thành những hạt bụi ánh sáng li ti rồi biến mất. Trước mặt Belie lúc này là nắm tay của Oliver đang đặt trước trán của cô, lực của nắm đấm đủ để mái tóc đen tung bay về phía sau. Mắt của Belie mở to như không thể tin vào những gì mình đang thấy. Nếu như lúc nãy Oliver thực sự muốn giết cô thì có lẽ một đấm của anh cũng đủ cho gương mặt cô lún sâu vào trong rồi, hoặc thậm chí là đầu lìa khỏi cổ. Từ lúc thoát khỏi tay cô, anh ta không hề sử dụng pháp thuật, Belie chắc, tất cả đều là sức lực của một con người bình thường, nhưng không hề bình thường tí nào. - Xin hỏi tiểu thư, bây giờ thì ai mới là kẻ đi săn? – Tuy không cười nhưng đôi mắt Oliver ánh lên sự thích thú của kẻ chinh phục nhìn đối tượng bị chinh phục, mép môi thậm chí hơi cong lên nụ cười kiêu ngạo của kẻ chiến thắng. Belie chắc chắn là mình không có bản năng thích chinh phục của cánh đàn ông, nhưng trong giây phút đối diện với nắm đấm và ánh mắt của Oliver, cô thật sự không kiềm chế được mà hất mặt lên nhìn Oliver, hai tay từ từ đưa lên trên như kẻ đầu hàng. Nhưng, sau đó những ngón tay ấy cong lại như mụ phù thủy đang chuẩn bị bóp nát con mồi đáng thương của mụ: - Mặc dù ở đây là trường học, nhưng sẽ ổn thôi nếu chúng ta để mặc cho Arthur xử lý hậu quả. Vậy thì ngại gì mà không làm một cuộc săn hâm nóng cơ thể trong cái lạnh này nhỉ? Đồng nghiệp Oliver Lonero. Gió nổi lên đánh nát những đóa hoa trong vườn, cánh hoa cùng bụi hòa vào nhau tạo thành bức rèm bao lấy hai người, gió chen vào khoảng cách giữa trán của Belie và nắm tay của Oliver. Một cuộc đọ giữa lực gió và lực của con người đã diễn ra ngay dưới sân trường học. Oliver vẫn giữ lấy một thế đứng trong môn võ học nào đó mà Belie không biết, chỉ biết lực trụ của nó đủ chống lại một cơn gió có thể dễ dàng thổi bay cả vài người. Nhưng mặc kệ là võ thuật nào và nó ghê gớm ra sao thì Belie không tin là mình sẽ thua. Khẽ nghiêng đầu nhìn anh mĩm cười, những ngón tay cô chuyển động lên xuống như đang đặt trên những phím đàn dương cầm: - Anh biết đó Oliver, một con người thì có hai tay, nhưng mà - Những ngón tay ngưng lại, rồi hai cánh giơ sang ngang, với lòng bàn tay ngửa lên như đang tập thể dục, lập tức phạm vi của cơn gió mở rộng ra, nó cuộn lên như một cơn lốc mà hai người bên trong là tâm, cơn lốc khiến cho những hòn đá nằm dưới mặt đường bay lên, rồi chỗ đá nhỏ kết lại thành hàng chục viên đá to khoảng một vòng tay người, lơ lửng trên không, nhắm thẳng vào Oliver như viên đạn đã lên nòng: - Một pháp sư thì có đến hàng chục cái tay! Một cơn mưa đá bay với tốc độ nhanh hơn tốc độ rơi tự do của vật, hướng về phía của Oliver, mỗi một hòn đá có sức phang gãy xương của con người nếu bị đập trúng. Oliver lập tức buông nắm tay khỏi trán của Belie, anh tập trung vào việc tránh những viên đá. Còn Belie, dĩ nhiên cô lùi về phía sau nhường chỗ cho "đội quân" của mình tấn công Oliver. Trong cô có vẻ nhởn nhơ như đứng xem kịch hay, đơn giản vì đấu với một người không sử dụng pháp thuật nên cô cũng ít nhiều muốn chơi công bằng nên không thiết dùng đến những ma pháp cao cấp hơn làm gì. Nhưng chính lúc này đây, trong cơn mưa chằng chịt màu xám của đá, một hòn đá bay ngang tầm mắt của Belie đã bị đấm nát thành chục mãnh bởi một nắm tay, lục tung ra mạnh đến mức nếu Belie không theo phản xạ tạo màn chắn thì những mãnh đá đã cắt nát khuôn mặt của cô mất rồi. Và không dừng lại ở đó, xuyên qua những mãnh đá đang văng tung tóe kia, nắm tay đó tiếp tục nhắm đến cô. - Cường Hóa - Belie chỉ kịp đọc lên như thế, bàn tay phải của cô đưa ra tóm chặt lấy nắm đấm của Oliver, chân phải lùi về phía sau để trụ lại khiến mặt bằng lún xuống một lỗ nhỏ vì sức ép từ cú đấm của anh. Dù rằng cả hai phải nghiến răng ép sức ra để chống lại lực đẩy của người kia nhưng đôi mắt họ vẫn tràn đầy vẻ hưng phấn như thể họ đã chìm sâu vào cuộc chơi nảy lửa này, đến mức trong tâm trí họ giờ đây nơi này không còn là hoa viên của trường học nữa, mà là một sàn đấu nơi mà họ đốt cháy cơ thể mình bằng khao khát chiến thắng. - Thử xem, sức mạnh của một bậc thầy võ thuật và câu chú cường hóa của một pháp sư chiến đấu, cái nào mạnh hơn? - Oliver nói khi anh dụng thêm lực vào nắm tay của mình. - Rất sẵn lòng nếu anh không ngại đi vài chỗ xương -Belie đáp lại, đồng thời buông chân trụ, khéo léo nhảy về phía sau để chuẩn bị cho hiệp đấu tiếp theo. Sau khi chắc chắn Oliver đã sẵn sàng, Belie mới bắt đầu nhẩm: - Cường Hóa Sức Bắp Thịt, Cường Hóa Tốc Độ Cơ Thể, Cường Hóa Tốc Độ Bắt Hình Ảnh Của Mắt, Cứng Hóa Cơ Thể - Cứ mỗi một câu chú được đọc lên, cơ thể Belie lại ngập trong một luồng sáng chứng tỏ ma pháp đã được triển khai trên cơ thể cô, giờ đây, cô chính là một siêu nhân có thể chất phi thường. Việc lấy đà lao đến Oliver khiến chỗ đất phía sau chân Belie lún xuống, tốc độ di chuyển của cô khiến cho bụi cát bay ra làm hai hướng. Bàn tay nắm chặt thành quả đấm, với một nụ cười tự tin chiến thắng sâu nơi đôi môi, cô lao tới Oliver như quả tên lửa đã rời khỏi bệ phóng của nó và đang trong hành trình tìm diệt mục tiêu. Hai quả đấm mang theo sức lực có thể làm vụn vỡ cả một vách tường, với hai nụ cười tự tin như thể mình sẽ là người chiến thắng… - Lớn hết rồi, đừng có nghịch dại nữa – Giọng nói ấy vang lên cắt ngang cuộc đấu của hai người, mà, không hẳn là giọng nói, chính xác hơn là một lực tay đã khiến cuộc đấu phải dừng lại. Như một trọng tài phán quyết kết quả trận đấu, từ khi nào Arthur đã chen vào giữa hai người, giờ đây hai tay anh bắt lấy hai nắm tay đang chuẩn bị “phang” nhau đó. Nhìn vào nắm tay của mình và Oliver đang nằm gọn trong lòng bàn tay của Arthur mà Belie kinh ngạc đến mức thảng thốt: - Làm sao mà…? Làm sao mà cậu ta có thể cùng lúc hai tay chặn hai cú đấm gần như là đi hết lực của cô và Oliver? Trong khi cô không hề cảm thấy nguồn pháp thuật nào xuất phát từ cậu ta? Là do cậu ta có thứ thiết bị nào đó “ẩn mùi” pháp thuật của mình, hay là do cậu ta có thể chất siêu việt đến mức này? Nhìn thấy Arthur, Oliver vội tháo ngay bộ mặt hăng hái tỷ thí từ nãy tới giờ của mình xuống, treo lại bộ mặt nghiêm chỉnh như quân nhân đang đối diện với nhà vua của mình. Cậu chỉnh lại trang phục, dùng đến cả pháp thuật để tẩy sạch bụi bặm bám trên chiếc áo sơ mi trắng, đưa tay kéo lại cà vạt, rồi, cậu đặt tay lên ngực, cung kính cuối mình: - Xin thứ lỗi cho sự nông nỗi của tôi, cậu chủ! – Rồi quay sang Belie lúc này còn đang ngơ ngác đến mức chưa chịu bỏ tay xuống – Đó là lý do vì sao đức ngài Arthur Bewizer là chủ nhân của tôi, thưa cô! Arthur không có vẻ muốn trách mắng gì chàng thuộc hạ thân cận của mình, thay vào đó cậu nhìn vào bàn tay mình đang nắm lấy tay Belie, cậu tách những ngón tay đang nắm chặt của cô ra, lên tiếng quả quyết: - Bàn tay này của cô là để khoác tay tôi trong những buổi tiệc sang trọng của giới thượng lưu Loreto, khuôn mặt này của cô là để tô điểm cho sự kiêu hãnh và thể diện của tôi, nên hãy học cách dịu dàng hơn đi - Arthur ngưng lại khi Belie rụt tay khỏi tay cậu, trông bộ mặt của cô lúc này như đang mỉa mai câu "Khoác lên mình tấm áo thêu kim tuyến huy hoàng mang tên "kiêu hãnh" để che đi cái trần trụi vẩn đục bên trong". Song thấy cô có vẻ ngoan ngoãn không cãi lại, cậu lại tiếp: - Dù cho kiêu hãnh và thể diện là thứ ngụy tạo giả dối nhưng con người chỉ tin vào những gì họ thấy bằng mắt mà thôi, và nội tâm thì không bao giờ có thể thấy bằng mắt. Belie nghe xong chỉ lẳng lặng bước theo Arthur, đôi mắt nâu chứa đầy bóng lưng vững trải của chàng trai chỉ mới hai mươi tuổi đó. Ban đầu khi nghe Arthur nói rằng tối nay cô phải tham gia buổi tiệc chúc mừng hiệu trưởng mới của trường Metatron, Belie đã nghĩ cậu ta sẽ dắt cô đi mua váy và trang sức, nhưng không ngờ Arthur lại đem cô về nhà của cậu ta, nằm ở quận nhất của Loreto, một vị trí gần như là ngoài rìa thành phố. Nếu không phải đi bằng cái xe bay của Arthur thì chắc chắn phải đi qua đèo và chạy dọc các triền núi đầy những cây là cây, tiếp sau lại băng qua một rừng thông dài, nhà của Arthur nằm ở ngay trên vách núi, cách đó mấy mươi mét là biển. Đó là một ngôi nhà đi theo hướng cổ điển như đại đa số những công trình kiến trúc ở đất nước này. Hẳn nhiên với tài sản của chủ nhân nó nên trông nó sang trọng và mỹ lệ, nhưng nó có vẻ nhỏ hơn so với Belie tưởng tượng, ít nhất thì nó nhỏ hơn so với mấy ngôi tư dinh hoành tráng trong thành phố này, còn nhỏ hơn cả tư dinh của nhà Laurentin, diện tích của nó nên gọi là “nhà” hơn là “tư dinh”. Cô đã nghĩ với quyền thế của Arthur thì cậu ta phải xây một tòa lâu đài hoành tráng hơn cả thánh đường Michael đấy. - Nhà của cậu ta sao? Đẹp thật nhưng nhỏ hơn tôi tưởng – Belie nói khi sánh bước cùng Oliver vào trong. - Thật lòng tôi cảm thấy cậu chủ không phóng túng như những người giàu có khác, tuy đây không phải là tư dinh duy nhất của ngài nhưng ngài thật không có nhiều tư dinh lắm. Những nơi rộng lớn khác ngài chỉ để tiếp khách và tiệc tùng, đây mới là nơi ngài làm việc và nghỉ ngơi, cậu chủ không thích ồn ào ở chỗ mình nghỉ ngơi nên nơi này không có bất cứ hầu gái và bảo vệ nào – Oliver đáp. - Không có bảo vệ? Cậu ta không sợ bị ám sát sao? - Có lẽ cô không biết, cả ngọn núi này được bao bọc trong một khối lập phương trong suốt cực kỳ tân tiến – Oliver hơi cười vì sự lo xa của Belie, anh chỉ tay ra những khu vực xung quanh nhà, đầy kiêu hãnh nói – Đây là nơi an toàn nhất Romilda thưa cô, nếu không phải cô đeo chiếc nhẫn gắn thiết bị nhận dạng thì cô đã bị cảnh báo từ ngoài mép núi rồi, kể cả các thực thể siêu nhiên cũng không lọt được vào đây đâu. - Ra vậy! Nhưng mà tại sao lại đưa tôi đến đây? Không lẽ nếu tôi không nghe lời cậu ta, cậu ta sẽ đá luôn tôi xuống vách núi kia? – Belie hỏi khi nhìn vào vách núi cao vời vợi đằng xa, ngã xuống đó thì chỉ có nước rơi tỏng luôn xuống biển. - Nếu tôi muốn hại cô, tôi không cần cất công đưa cô tới đây làm gì đâu – Arthur nói vọng từ phía trước xuống, trong giọng nói hình như có chút buồn cười – Dạo này cô giỏi nói đùa hơn rồi đấy. Hai cánh cửa đồ sộ trông có vẻ cổ điển nhưng khi Arthur bước vào nó lại tự động mở ra, đèn trong nhà tự động bậc khiến Belie tưởng như đang bước vào nhà ma. Song cô cũng không phản ứng gì, chỉ nhanh chóng tìm ghế sofa và ngoan ngoãn ngồi xuống, vào thẳng vấn đề: - Đưa tôi tới đây làm gì? - Cô nghĩ tôi mang theo cô chỉ để làm bình hoa di động bên mình chắc? Chúng ta sẽ nói về buổi tiệc tối nay ngay bây giờ, vì không có hầu gái nên muốn uống trà thì tự xuống pha – Arthur cao giọng giễu. - Không cần trà gì đâu, nhưng mà chỉ là một buổi tiệc mà phải bàn tán trong chỗ kín đáo như vậy? Chẳng lẽ buổi tiệc rất nguy hiểm sao? Tồn tại khả năng cậu bị ám sát? Èo, nếu nguy hiểm như vậy thì tôi xin được ở nhà cho lành, cậu không phải đối tượng để tôi xông pha đi hiến mạng tình nguyện - Belie cười cười đáp lại, nụ cười càng đậm hơn khi Arthur quay sang nhìn cô bằng vẻ mặt "Có ngon thì nói lại thử coi!". Thật sự không phải Belie không hiểu, chỉ là cô muốn ... đùa chút thôi. Song đó chỉ là chút đùa giỡn thoáng qua, nhanh chóng Belie vào thẳng vấn đề: - Quá khứ của tôi trong mười sáu năm chắc là cậu cũng biết rõ rồi, nên xin hãy biết rằng tôi chưa từng tham gia bất kỳ các hoạt động xã hội nào của thế giới này, lễ nghi hay cách giao tiếp đều không biết. Vậy nên hãy trình bày nhanh gọn về buổi tiệc của cậu, tôi có gì và cần phải có gì để tham gia cái buổi tiệc hào nhoáng đó? Oliver lên tiếng giải thích thay cho cậu chủ của mình, bằng một chất giọng khô khan như một người đọc lại lịch sử: - Thưa cô, như cô biết, Metatron là trường học pháp thuật lớn nhất Romilda, nhưng chắc cô không biết nó không hề là niềm tự hào của đất nước này, mà là một sự sỉ nhục quốc thể. Vì giáo hội Romilda - giới cầm quyền thật sự của đất nước này ghét nó. Lí do là vì chính trị, kinh tế, đời sống tinh thần hay bất cứ lĩnh vực nào trong cái đất nước đặt nặng tôn giáo này đều bị giáo hội chi phối trong lòng bàn tay, nhưng Metatron thì không, vì Metatron thuộc về Ildes. Nói về điều này thì mười sáu năm về trước, giáo hội Romilda vì tiến hành một cuộc Thập Tự Chinh - chiến tranh tôn giáo giành lại ngôi nhà thờ bị nghi ngờ là chứa quân tà đạo thờ phụng Satan - không may mắn cho họ là họ tình cờ đắc tội với một nhân vật quyền lực của Ildes. Điều này ép Romilda vì muốn tránh khỏi chiến tranh với cường quốc Ildes nên phải ngồi vào bàn đàm phán rồi ký kết hòa ước Metatron với Ildes. Thỏa thuận rằng Ildes sẽ bỏ qua món nợ này nếu Romilda cho họ xây một ngôi trường pháp thuật nằm ngay ở đế đô Loreto và buộc mọi học sinh có tư chất pháp thuật hàng đầu quốc gia vào đây học, những học sinh này sau khi tốt nghiệp có quyền tự do, dưới sự bảo trợ của Ildes, sẽ lựa chọn phục vụ cho đất nước của họ hoặc cho Ildes. Nhân tiện tôi sẽ cung cấp cho cô luôn là những năm gần đây có đến bảy mươi lăm phần trăm học sinh sau khi tốt nghiệp muốn đến Ildes, con số nhiều đến mức Metatron phải tổ chức thi sàn lọc. Có lẽ sau khi học ở Metatron xong, họ nhận ra đất nước của mình quá lạc hậu đi kèm với một giới cầm quyền bảo thủ chỉ biết ca tụng Chúa - đấng cao cả mà các thiên thần của ngài cũng chưa từng thấy ngài bao giờ - thay vì chú tâm vào phát triển khoa học. Bất kể là khi bệnh tật, thay vì đi tìm thuốc, họ lại nằm đó và tha thiết cầu nguyện, rồi khi chết trong lời cầu nguyện đó họ vẫn mĩm cười bình an vì ra đi trong vòng tay của Chúa mặc dù nếu Chúa đoái hoài đến họ thì chắc họ đã không chết rồi. Họ thậm chí còn mỉa mai rằng "Romilda là cái huyệt chôn sống khoa học". Và chắc cô cũng dễ dàng thấy tình trạng "chảy máu chất xám" này khiến giới cầm quyền Romilda và giáo hội ngán ngẩm thế nào khi mà năm ngoái tình trạng này đã nằm ở mức báo động. Thế nên họ muốn hủy hoại Metatron, nhưng Metatron là một thành lũy, nó còn kiên cố hơn bức tường thành bao vây cung điện của nhà Silveri. Vì vậy họ muốn hủy hoại Metatron từ bên trong, bắt đầu ở vị trí hiệu trưởng mà hơn cả là cố vấn của hiệu trưởng - do đích thân Ildes tiến cử - Arthur Bewizer. Nhưng chắc cô biết đấy, không cần đến cái chức vụ cố vấn thì ngài ấy cũng nằm trong top nhân vật mà sát thủ sẽ được trả giá cao ngất ngưỡng nếu ám sát thành công. Belie sửng sốt nhìn Arthur, cô chợt nhớ ra hôm cô dự thi Ouroboros, Arthur cũng ngồi ở đó xem. Thì ra cậu ta là cố vấn của hiệu trưởng. Nhưng Belie cảm thấy hiệu trưởng giống con rối của cậu ta hơn, trong khi hiệu trưởng cũ sau năm năm kết thúc nhiệm kỳ, thay cho người khác lên, còn cậu ta thì vẫn vững vàng ngồi chễm chệ ở cái ghế đức ngài cố vấn của mình. Một mối đe dọa quá lớn đối với giáo hội và giới cầm quyền Romilda. Thật sự không cần Oliver phải nói thì Belie cũng hiểu số người muốn cái mạng của "cậu chủ" cũng nhiều như số tài sản của cậu ta vậy. - Anh có chắc là tối nay sẽ có một cuộc ám sát? - Belie khoanh tay hỏi. - Ít nhất sẽ có một cuộc tập kích nho nhỏ hoặc một vụ khủng bố bằng bom ma pháp - Arthur lên tiếng, lúc này cậu đang ngồi trên ghế bành, trông bộ dạng không mấy lo lắng. - Khoan, khủng bố bằng bom ma pháp? Tôi nghĩ bữa tiệc này sẽ tề tựu những kẻ quyền lực nhất vương quốc chứ? Tôi không cho rằng giáo hội sẽ giết luôn cả họ đâu. - Giáo hội có thể không muốn nhưng tôn giáo là cái nôi của những kẻ cuồng tín và quân cảm tử, những thành phần sẵn sàng chết với niềm tin rằng đó là tử đạo để về nước Trời vinh hiển. Nếu họ không ám sát được cậu chủ hoặc ngài hiệu trưởng thì sẽ tiến hành khủng bố để mai một niềm tin của mọi người về một Metatron bất diệt. Thử nghĩ mà xem, buổi tiệc tối nay đích thân do ngài cố vấn Arthur Bewizer trên danh nghĩa đại diện cho Metatron tổ chức, nếu như có thương vong thì niềm tin của mọi người với Metatron và bá tước sẽ bị lung lay, đó chính là mục đích của khủng bố, làm lung lay một đất nước, một tổ chức từ chính trong bản thân nó - Oliver nói, trông bộ dạng khá lãnh cảm, nhưng bằng trực giác của một cô gái, Belie nhận ra từ lúc giải thích về Metatron cho đến bây giờ, dù Oliver trông có vẻ nghiêm nghị như bình thường nhưng sự chán ghét vẫn phảng phất trong giọng điệu của anh chàng tóc nâu. - Vậy thì tôi có thể làm được gì? Tôi tin bản thân mình có chút hữu dụng nhưng nói về pháp thuật thì ngoài kia có hàng ngàn người mạnh hơn tôi, cho dù tôi biết nhiều câu chú cao cấp nhưng với cái xác tàn này tôi có thể làm gì? - Belie nhún vai, trông không rõ là đang từ chối hay tiếp nhận - Tôi tin là mộ Linh Mục cấp cao cũng đủ cho tôi đo ván chỉ trong mấy mươi phút. - Cơ thể của cô không phải tàn đâu, mà là - Arthur cười cười nhấn mạnh thêm, đôi mắt nhìn chăm chăm vào Belie khiến cô cũng hiếu kỳ như đang đợi chờ vế sau của cậu ta. Chính lúc này, một bàn tay từ phía sau đã quàng qua vai của Belie, mang theo con dao sắc bén kề vào cổ cô, tiếng của Oliver thì thầm bên tai: - Thưa tiểu thư Belie, lưỡi dao của tôi nhanh hơn tốc độ triển khai câu chú của cô đấy. Belie im lặng nhăn mày nhìn Arthur. - Không phải tàn, mà là quá phế luôn - Arthur lắc đầu kiểu cảm thương - Nếu một ai đó tiến lại gần cô mà không dùng tới pháp thuật thì đợi kẻ đó tiễn cô về sông Linh Hồn rồi cô mới biết. Oliver đã buông tay khỏi Belie, anh đứng gọn qua một bên, sau đó thay Arthur kết câu: - Tiểu thư Belie, việc cô nhạy cảm với các hạt Al vừa là điểm mạnh lẫn điểm yếu của cô. - Hạt Al? - Belie tròn mắt, Al mà cô biết là ký hiệu hóa học của nguyên tố nhôm, không lẽ cô nhạy cảm với nhôm à? - Phải, hạt Al, đó là tên mà các nhà khoa học Ildes đặt, còn ở đất nước Romilda này thì gọi là “pháp thuật”. Từ "Al" xuất pháp từ nhiều chữ cổ như "All - tất cả", "Almighty - toàn năng", "Alpha and Omega - đầu và cuối, cơ bản", cô có thể gọi tắt là hạt Al, hạt Cơ Bản hoặc hạt Khởi Nguyên đều được - Oliver lên tiếng, sau đó với lấy thiết bị điều khiển bật màn hình treo trên tường, tức thì các hạt tròn tròn trông nhưng giọt nước in lên mắt của Belie, bên tai cô là lời giải thích của Oliver: - Phải mất một thời gian khá lâu thì các nhà khoa học Ildes mới có thể phân tích được cốt lõi của pháp thuật. Công trình nghiên cứu này thuộc về trung tâm Nghiên Cứu và Phát Triển Pháp Thuật của ngài Hannes Crosell - một thành viên trong hội đồng tối cao Hero’s Grave của Ildes. Như cô đã biết, giáo hội Romilda tuyên bố rằng pháp sư là dân riêng của Chúa, là những người được Chúa chọn để thực thi ý Ngài, một tuyên bố mang tính ngẫu nhiên, có vẻ. Nhưng nghiên cứu của Ildes đã chỉ ra thứ khác nhau giữa pháp sư và người thường là nội tiết tố mà các nhà khoa học đã đặt tên là Genie. Nội tiết tố Genie này giữ chức năng chuyển hóa năng lượng của con người thành các hạt Al. Vì ở người thường không hề có nội tiết tố Genie, thế nên họ không thể chuyển sức lực của mình thành các hạt Al, và kết quả hiển nhiên là họ không thể tạo ra được pháp thuật. - Tôi hiểu sơ sơ rồi, nhưng tôi nghĩ là mình cần nghe thêm - Belie nuốt khan, hết sức chú mục vào màn hình và lời nói của Oliver. - Hạt Al là một dạng vật chất cực kỳ đặc biệt và kỳ diệu, như cô đã thấy cách họ gọi tên nó rồi đó. Nhìn lên màn hình đi rồi cô sẽ thấy quy trình thực hiện một pháp thuật của pháp sư dưới góc độ khoa học - Oliver ngưng lại một chút để chắc chắn rằng Belie đã nhìn kỹ - Khi một pháp sư có ý muốn sử dụng pháp thuật, cơ thể họ sẽ tiết ra nội tiết tố Genie, nội tiết tố này lập tức biến đổi năng lượng trong cơ thể pháp sư thành các hạt Al, ở mức độ ít hay nhiều tùy thuộc vào nhu cầu của pháp sư. Sau đó, dưới câu chú bất kỳ, các hạt Al này sẽ theo đó mà biến đổi và liên kết với nhau, tạo ra thành quả của quá trình thi triển pháp thuật. Chúng từ dạng CƠ BẢN - chỉ là những hạt tròn cực kỳ nhỏ, sẽ biến đổi thành TẤT CẢ mọi thứ trên đời này đến mức TOÀN NĂNG. - Và tôi nhạy cảm với chúng sao? – Belie hỏi lại, trông cô có vẻ suy tư. - Đúng, cô cực kỳ nhạy cảm với chúng, đủ để chỉ cần ở gần, cô có thể ngay lập tức cảm nhận được chúng, kể cả khi chúng ở dạng tinh khiết nhất - chưa bị tác động bởi một câu chú nào. Tất nhiên chúng tôi cũng có máy cảm biến Al, nhưng nó khá chậm so với cô. Và đó chính là cái mà cậu chủ cần ở cô. - Anh không thế sao Oliver? Tôi nghĩ với tư cách là cận vệ của Arthur, anh giỏi hơn bất kỳ ai! - Thưa cô, tôi không phải là pháp sư thuần túy – Oliver đáp, bằng một giọng hết sức bình tĩnh. - Sao cơ? Anh không phải pháp sư? Nhưng lúc nãy anh đã đấu với tôi bằng pháp thuật mà – Belie ngạc nhiên đến thảng thốt. - Nhờ công trình nghiên cứu nội tiết tố Genie và hạt Al mà tôi từ một người thường trở thành một pháp sư. Chính xác tôi đã được tiêm nội tiết tố Genie vào cơ thể, kết hợp với một số máy móc để tăng khả năng chuyển hóa, biến đổi và liên kết hạt Al. Ở Ildes, những người như tôi được gọi là “Hiệu Chỉnh Pháp Sư”, người dân Romilda rất khinh thường Hiệu Chỉnh Pháp Sư, song ở Ildes, Hiệu Chỉnh Pháp Sư là những người cực kỳ được tôn trọng vì họ chuyên phục vụ cho hội đồng Hero’s Grave và quân đội Ildes, hai thế lực tối cao nhất của đế quốc. - Tuyệt quá – Belie cảm thán, hỏi làm sao mặc dù Romilda là cái nôi của pháp sư nhưng tính cho đến hiện nay, số lượng và chất lượng của pháp sư thì không đất nước nào có thể vượt qua Ildes. - Cô không cảm thấy thương cảm cho tôi sao? Mọi người dân ở Romilda đều cho rằng việc hiệu chỉnh cơ thể người là vô cùng man rợ - Oliver hơi sững sốt nhìn ánh mắt ngưỡng mộ trước của cô gái trước mặt mình. - Vì sao tôi lại cảm thấy như thế trong khi anh mạnh mẽ và hoàn hảo đến mức này, chưa kể lúc anh nói anh là “hiệu chỉnh pháp sư”, ánh mắt anh ánh lên vẻ tự hào biết mấy – Belie nhún vai cười, điều này khiến Oliver hơi quay mắt sang hướng khác. - Belie của chúng ta không biết thế nào là thương cảm đâu – Arthur cười - Để có thể trở thành hầu cận của tôi, Oliver đã phải vượt qua hàng ngàn pháp sư tài giỏi bẩm sinh, cậu ấy thật sự là bằng chứng cho việc “Phế thải có thể đánh bại được cả thiên tài” đấy – Arthur lại tiếp - Nhạy cảm với các hạt Al là một thiên phú không phải ai cũng có, có lẽ tạo hóa cảm thấy cho cô cái xác tàn tạ này là quá bất công nên cho cô khả năng đó. Tất nhiên các đại pháp sư cũng có thể phát hiện ra hạt Al, đó không phải là bẩm sinh mà nhờ vào kinh nghiệm, nhưng họ không bằng cô Belie ạ, sự nhạy cảm của cô gần như được xem là giác quan, giống như một số người có giác quan thứ sáu có thể thấy được thực thể siêu nhiên vậy. Belie im lặng trong chốc lát, cô đang nghĩ có phải do ba Satan ở kiếp trước đã tạo ra cho cô khả năng này cùng với khả năng nhìn thấy thực thể siêu nhiên không? Song vấn đề đó cũng không quan trọng để Belie suy nghĩ nhiều, nên cô dẹp sang một bên, quả quyết nhìn Arthur: - Nếu cậu đã tin tưởng tôi như thế, tôi đành cố gắng vậy. - Không sợ sao? Có khả năng chết đấy – Arthur lên tiếng với một nụ cười nửa miệng đầy thách thức. - Tại sao phải sợ? Sẽ không ai có thể giết được tôi nếu kẻ đó không phải là Luan, và cậu đã nói rằng sẽ không để tôi chết, tôi tin vào điều đó hơn là tin vào lòng nhân từ của Chúa – Belie chống tay lên cằm, dõng dạc tuyên bố trong khi ánh mắt nhìn vào chiếc nhẫn khắc gia huy của nhà Bewizer – Ít nhất cậu đã cho tôi chiếc nhẫn này, nghĩa là khi gặp nguy hiểm, tôi chỉ cần cố vào ngọn núi này là được, và cậu cũng không phản bác khi tôi nói rằng tôi là người yêu của cậu, điều đó có nghĩa là ở một số mệnh lệnh phù hợp, tôi có thể sử dụng người và tiền của cậu nữa – Cô ngước mặt lên, hết sức hài lòng nhìn Arthur – Bảo vệ cậu là bảo vệ chính tôi. - Tôi thích những người thẳng tính và thực dụng như cô – Arthur trả lời dứt khoác và hài lòng dù rằng những lời Belie nói ra trông cô như một kẻ không có sĩ diện. - Vậy tôi nghĩ chúng ta đã đủ thân rồi phải không? Cậu có thể cho tôi điện thoại di động để liên lạc với nhau không? – Belie đề nghị với Arthur, cô cho rằng mình thật sự cần một cái điện thoại để gọi cho cậu ta thay vì phải viết thư hay dùng điện thoại bàn cổ lổ sĩ như đại đa số mọi người ở Romilda, dù sao thì Ildes phát triển như thế không lẽ không cho cô được một cái điện thoại di động. - Điện thoại di động? Chúng tôi không có thứ đó, chỉ có bộ đàm dùng trong quân đội thôi – Arthur hơi khó hiểu trước cụm từ “điện thoại di động” của Belie. - Không có á? Ildes phát triển như vậy mà! - Đính chính với cô lại là Ildes chỉ phát triển về quân sự và y tế, còn lại về cơ bản là giống Romilda, chỉ hơn được một chút thôi. - Sao thế được? Mấy bài báo tôi đọc ca tụng Ildes ghê lắm mà, không phải cậu có cả chiếc xe ngon lành như vậy mà. - Báo chí chỉ mang tính ca tụng thái quá, thật ra Ildes là một đế quốc khí tài quân sự thưa cô, họ thiêng về phát triển quân sự hơn cả – Oliver lên tiếng giải thích – Chỉ có những ai làm việc cho quân đội mới được phép sử dụng phi cơ, còn thông thường mọi người vẫn di chuyển bằng sức động vật hoặc xe hơi nước. Belie nhớ đến quân khu bảy hôm nọ thì không chấp nhận lời giải thích của Oliver mà lên tiếng phản bác: - Anh nghĩ với những thành tựu khoa học đó mà họ không thể kéo được những lĩnh vực khác của đất nước mình lên sao? - Không phải là không thể kéo nhưng nó liên quan đến cả giới cầm quyền và thể chế chính trị phía sau, Belie ạ! - Arthur có vẻ khá nghiêm túc khi bàn về vấn đề này – Một đất nước quá phát triển và văn minh sẽ kéo theo những vấn đề nằm ngoài tầm kiểm soát của giới cầm quyền, chưa kể là sự tha hóa về nhiều mặt trong đời sống quần chúng, hội đồng tối cao Hero’s Grave, cô có thể xem họ như những kẻ có lòng yêu nước cực đoan, sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra. Belie thoáng im lặng để ngẫm nghĩ. Hero’s Grave – Hầm Mộ Của Anh Hùng – là hội đồng tối cao của Ildes tồn tại từ thời vua Arthur Solomon còn trị vì đất nước này, cho đến tận bây giờ. Hội đồng này gồm bảy mươi hai thành viên, đủ các thành phần của vũ trụ, thiên thần, ác quỷ, con người và cả Lost Generation, tồn tại suốt sáu trăm năm qua. Tương truyền rằng thành viên của hội đồng gần như không có sự thay đổi suốt từ ấy tới giờ, bởi vì thiên thần, ác quỷ và Lost Generation đều bất tử, còn con người thì bằng một cách thức gì đó, họ chống lại cả luật của tự nhiên, có thể giữ lại ký ức sau khi luân hồi, sau đó lại tiếp tục tìm đến và phục vụ đất nước; tên của các thành viên trong hội đồng thường lấy họ là tên của một con quỷ dưới địa ngục, như Hannes Crocell, Crocell thật sự mà Belie biết là Công tước của địa ngục, người lãnh đạo bốn mươi tám đại sư đoàn quỷ. Sau khi vua Arthur Solomon chết, đã không có một vị vua nào nối ngôi của ông vì ông không có con, họ để trống ngôi vua, và thay vào đó hội đồng Hero’s Grave đứng lên nắm quyền cai trị Ildes từ đó cho đến bây giờ, đã sáu trăm năm. Thật sự nói không ngoa, trong nhận thức của đất nước vô thần như Ildes, Hero’s Grave chính là những vị thiên thần tối cao phụng sự cho vị chúa tể toàn năng Arthur Solomon. Nếu Ildes là một đất nước chạy đua vũ trang thì việc giới cầm quyền không để nó trở thành một đất nước tân tiến và văn minh cũng đúng. Nói cho chính xác, họ thực hiện chế độ độc tài và gần như là phát xít toàn trị để kiểm soát mọi mặt trong đời sống nhân dân. Họ khiến người dân nước họ phải tuân theo và ủng hộ họ bằng thái độ sốt sắng chân thật, họ khắc vào nhận thức của người dân Ildes rằng giới cầm quyền Hero’s Grave – những thành viên thừa kế của Arthur Solomon – cùng với cách cai trị như thế, họ sẽ được sống trong hạnh phúc, đủ để chỉ cần một mệnh lệnh từ bề trên hạ xuống, họ sẵn sàng hi sinh thân mình để phục vụ cho đất nước. Dù sao thì Belie cũng nghĩ người dân Ildes thật sự sống trong hạnh phúc, ít nhất thì ngoại trừ việc đòi hỏi sự phục tùng tuyệt đối cho đất nước từ giới cầm quyền ra thì quyền con người ở đó còn cao hơn Romilda nhiều. Ánh trăng bàng bạc lặng lẽ nằm trên bầu trời không có mấy ngôi sao, rót vào các dãy hành lang bắt ngang hoa viên những luồng sáng nhạt nhòa như ảo ảnh, những viên sỏi trắng dường như phát sáng dưới trăng, xen kẽ là đám cỏ xanh mướt còn ướt sương đêm. Mấy nụ hồng đã rũ héo sau một ngày khoe sắc thắm, nhường chỗ lại cho loài hoa đêm xinh đẹp run mình trong hơi thở lạnh của màn đêm đen. Bảy giờ tối tại tư dinh Aven nằm tại quận năm của Loreto, người ta thấy cả lâu đài ấy sáng bừng lên trong ánh đèn điện đầy màu sắc, tiếng nhạc du dương từ dàn giao hưởng vang mọi ngóc ngách như níu chân những khách qua đường, điểm xuyết là những cây cột Doric cao lớn quấn đầy những đóa hoa hồng leo đỏ thắm. Kìa đây, những cổ xe ngựa đổ về lâu đài Aven đông như trẩy hội, những quý cô quý bà xúng xính váy đầm, tay trái cầm quạt lông, tay phải vịn lên tay của những quý ông mặc áo gilet và quần ống túm đi cùng giày cao cổ. Cả thảy dệt ra một bức tranh phù phiếm và xa hoa của giới thượng lưu Loreto mà bất cứ ai nhìn thấy cũng muốn mình trở thành một nét trong đó. Trong cổ xe ngựa đang được Oliver phụ trách đánh xe, có tiếng nói phát ra từ bên cửa sổ: - Arthur, nó quá to so với tôi, sắp không thể chịu nổi nữa rồi, tôi muốn ra, nghẹt thở quá – Giọng cô gái vang lên, có phần đau đớn nhưng cố gắng chịu đựng như cố để không phát ra âm thanh lớn hơn. - Sắp rồi – Chàng trai đáp lại bằng một giọng cố kiên nhẫn nhất có thể. Người hầu trong tư dinh tiến đến đón dây cương ngựa từ tay Oliver, nghe thấy thế liền đỏ mặt cuối đầu xuống giả vờ như không nghe thấy gì. Phần Oliver, anh vẫn điềm đạm như bình thường, tiến đến gõ cửa: - Đã đến rồi thưa cậu chủ! - Ừ - Arthur thở dài. Cánh cửa được mở ra bởi Oliver, từ chỗ bóng tối trong cổ xe, Arthur mặc bộ tước phục đen, thắt ở cổ là lace jabot màu trắng ánh trăng và đội trên đầu chiếc mũ beaver tròn vành, mà bình thường không bao giờ cậu thèm nhìn đến, bước xuống, cậu quay đầu lại hơi nhăn mày nhìn cô gái trong xe, sau đó quay sang nói với Oliver bằng một giọng uể oải: - Tôi nhớ bình thường phụ nữ lúc nào cũng “thời trang phang thời tiết, phang mọi thứ, chỉ cần đẹp là được” mà, sao tới lượt cô ta thì rắc rối vậy? - Tôi cho rằng tất cả đều do cơ thể cô ấy quá yếu, tới mức lê một bộ váy cũng rất vất vả, có lẽ ngài nên mách cô ấy dùng phép Cường Hóa Cơ Thể chứ ta không thể đổi một bộ váy khác được, đây là một buổi tiệc thịnh soạn, đến cả ngài còn phải mặc lễ phục mà – Oliver đề nghị. - Tôi đành trông cô ta vậy – Arthur chậc lưỡi, sau đó hướng cánh tay về phía cửa xe – Được rồi, xuống đây, có tôi ở đây mà. Cô gái trong xe sau vài giây phân vân cũng đưa bàn tay bọc trong chiếc găng tay xám với cổ găng tay đi ren, bằng mọi sự dựa dẫm mà lòng tự tôn của mình cho phép, Belie nắm chặt lấy tay Arthur, khó khăn lê cái váy phồng to như cái thúng xuống xe, trên đôi giày cao gót mười lăm xăng ti mét, cô phải đưa nốt tay còn lại bám vào Arthur để không bị trẹo chân ngã. - Tôi không muốn phải than vãn với cậu đâu Arthur thân mến, nhưng cái áo corset bóp eo đẩy ngực này đang siết chết tôi Arthur ạ, tôi không thể thở được, còn cái chân váy được xếp từ ba vành đai kim loại làm cho váy phồng ra này khiến người tôi nặng như đeo đá, lại còn cái đôi giày cao gót chết tiệt mười lăm xăng ti này, cả cái mớ lông lá cắm trên tóc tôi, đôi hoa tai quá cỡ này, dù tôi có Cường Hóa Cơ Thể cũng không chịu được trong nửa giờ đồng hồ, tôi nói thật Arthur, nếu muốn hành hạ tôi, hãy chọn cách khác đi – Belie khó nhọc nói, trông bộ dạng nhăn nhó của cô khi cố giữ nhịp thở thật sự khiến Arthur cũng không nhịn được cười. - Ở đất nước này độ sang trọng của buổi tiệc đi ngang với độ phồng của chân váy, nên chịu khó đi – Song, cậu vẫn thật lòng khen – Nó đẹp mà. Trước mặt Arthur đây, Belie mặc một chiếc váy màu xám là chủ đạo, với hai tay áo chuông dài chạy đăng ten, cổ áo chữ U thấp thoáng tôn lên vòng một xinh xảo của cô, chạy từ trước ngực áo đến eo là những chiếc nơ đính cách điệu, theo đó là một vòng eo nhỏ như con kiến được bóp lại bởi áo corset. Thứ khiến Belie vất vả nhất là chân váy phồng to bởi những vành kim loại bên trong và đôi giày cao gót cần thiết cho người có chiều cao trung bình như cô. Khuôn mặt không mấy phấn son, chỉ thoa ít phấn làm hồng nước da trắng bệch của cô mà thôi, ấy vậy nhưng vẫn yêu kiều quyến rũ hơn cả thảy. Đón lấy bàn tay của Belie, Arthur chủ động để nó khoác vào cánh tay cậu: - Tôi cho rằng điều mà tạo hóa ưu ái nhất cho cô là dùng nhan sắc của mình tô điểm cho thể diện của tôi đấy Belie – Cậu bắt đầu bước đi, theo đó Belie cũng cố nương theo đi cùng. - Nếu tôi ngã cắm mặt thì thể diện của cậu sẽ chịu trách nhiệm nhé – Belie cau mày đáp lại, thật sự bộ váy quá “khủng” với cô, hồi cô còn làm công chúa ở địa ngục trang phục cũng không cầu kỳ và đồ sộ như thế này. Đúng là con người luôn thích những thứ xa hoa mỹ miều để thỏa cho lòng hư vinh của họ. - Đừng lo lắng nữa, tôi sẽ giữ mắt của mình về hướng cô mà, sẽ không ai dám mời cô khiêu vũ hay gì đó đâu – Arthur trấn an Belie, đồng thời một tay để Belie vịn, tay còn lại theo cơ thể hơi cuối xuống cầm hộ váy của cô khi hai người bước lên những bậc thang đi lên phòng tiệc. - Cậu chu đáo hơn tôi tưởng! - Nếu tôi không làm thì thằng khác sẽ làm – Arthur đứng thẳng lên, hơi ghé đầu vào tai Belie – Tự tin lên, đây không phải là thế giới của những thằng nhãi con chưa đủ tuổi ở Metatron đâu, đây là thế giới của những quý ông, những kẻ sành sỏi cái đẹp của phụ nữ, với nhan sắc của cô, cô chính là nữ hoàng ở đây. Hẳn nhiên, là của tôi. Belie thở dài cái thượt, sau đó cũng lấy lại thần thái thường ngày của mình, bàn tay siết chặt lấy bắp tay của Arthur, tay cầm chắc cây quạt lông vũ đen trong tay, khuôn mặt ngẩng cao đầy kiêu kỳ, chân váy đen chạy đăng ten lướt nhẹ trên sàn gạch lát đá granite, cùng với bá tước giàu có nhất đất nước này tiến vào phòng tiệc. Khu kiểm duyện rất nghiêm ngặt, tới mức những cây gây vỏ kiếm cũng không được phép mang vào. Trong tư dinh lắp đầy các máy cảm biến hạt Al, nếu ai dám sử dụng pháp thuật sẽ lập tức bị cho là có hành vi bất chính và phải chịu sự xét xử về điều đó. Thật sự là một hoàn cảnh hoàn hảo để ám sát và khủng bố. Tất nhiên là Belie và Arthur có thể lách luật mà sử dụng pháp thuật trong căn phòng đó. Hai cánh cửa nặng nề được hai gia nhân của tư dinh cung kính mở ra, một thế giới phù hoa ập vào mắt của Belie, khung cảnh đó mỹ miều hơn bất cứ buổi tiệc nào cô từng tham gia ở địa ngục. Những bóng đèn chùm pha lê đồ sộ trên trần, lọ hoa thủy tinh to ụ với những đóa hoa tươi, tiếng đàn ngân nga từ dàn giao hưởng, những mẫu bánh phết kem và rượu nho đỏ sóng sánh, quý ông và quý cô, gilet và chân váy phồng, lace jabot và những chiếc nơ, cúc áo tráng men và quạt cầm tay, những con người đẹp đẽ ngã mình vào tràng kỹ, tay nâng cốc rượu cao chân, duyên dáng trò chuyện với nhau bằng những ngôn từ hoa mỹ và trí thức. Mỹ miều và phù phiếm. Đây là giới thượng lưu của Romilda. Rõ ràng bàn tay đang khoác tay Arthur siết chặt hơn. - Nhìn đi, những ánh mắt si mê cô, những đôi mắt ganh tỵ với cô, đã hiểu được sức mạnh của “tấm áo choàng kiêu hãnh giả tạo” chưa? – Arthur vỗ vỗ lên bàn tay của Belie, đôi mắt giảo hoạt của cậu kèm theo nụ cười lịch sự đảo một vòng chào hỏi mọi người lúc này đang bị hai con người đẹp đẽ ấy thu hút ánh nhìn – Thoải mái đi, cứ nghĩ rằng dù cô làm sai bất cứ thứ gì tôi cũng thừa khả năng dung túng cho cô. - Ừ! Nếu vậy tôi sẽ chọn cách im lặng để cậu lo hết vậy – Belie đáp lại, thật hiếm khi cô ngoan ngoãn như thế, thậm chí cô còn tự lầm bầm “tôi là con búp bê để trưng, tôi là bình hoa di động”. Những buổi tiệc như thế này thì chẳng bao giờ ăn uống lại trở thành mục tiêu, mà thay vào đó họ đến đây để giao tiếp, mở rộng những mối quan hệ, thậm chí đem theo cả con cái để biến chúng thành công cụ để mở rộng các mối quan hệ của mình. Ai nấy đều long lanh như sao trời, đến mức cả Belie cũng hoa cả mắt. Hỏi sao ngày xưa lũ quỷ kinh rẻ con người, bởi vì thế giới của họ thật sự phù phiếm, treo lên khuôn mặt một nụ cười thanh nhã, dùng những ngôn từ trí thức, khoác lên mình đăng ten và áo thêm kim tuyến, tất cả chỉ để che giấu đi những dã tâm bên trong. Họ tụm lại thành nhóm từ hai đến bốn người, những người ăn mặc sang trọng và có địa vị xã hội cao thì được mọi người vây quanh bắt chuyện hơh, thật sự Arthur đã đúng, kiêu hãnh và thể diện là thứ ngụy tạo giả dối, nhưng con người lại chỉ tin những gì mình thấy mà thôi. - Là bá tước Bewizer kia mà – Một ông bác ngoài năm mươi, đầu đội tóc giả, bước đến phía Arthur. Bằng một nụ cười nhiệt tình hăng hái, ông ta tiếp chuyện – Lâu quá không gặp ngài, ngài vẫn khỏe chứ? - Vẫn khỏe, lâu quá rồi không gặp, trông ông vẫn khỏe như lần cuối tôi thấy ông – Arthur đáp lại máy móc mà khi Belie âm thầm quan sát nét mặt của cậu, cô có cảm giác khả năng cao là Arthur không nhớ ông ta là ai. Tuy thế, Arthur vẫn treo lên mặt mình nụ cười xã giao kiểu mẫu, với một khuôn mặt đẹp trai, dung mạo thoảng nét nhã nhặn và lối cư xử lịch thiệp, cùng với thần thái đĩnh đạc uy phong, thật sự Belie cảm thấy người ta gọi cậu là “gã bạo chúa phong nhã” quả không sai. Chào hỏi xong, ông ta nhanh chóng đưa mắt nhìn vào bàn tay của Belie đang khoác ở tay Arthur, lại thêm một ngữ điệu trịnh trọng: - Đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài dắt phụ nữ theo đấy, quả thật là một cô gái xinh đẹp – Câu này thật sự có ý lấy lòng Belie, thử nghĩ mà xem, trở thành cô gái đầu tiên được Arthur Bewizer dắt theo ra mắt mọi người, còn cái vinh dự nào lớn hơn? - Cô ấy không được xem là phụ nữ đâu, chỉ mới mười sáu thôi mà – Arthur cũng hưởng ứng theo với một nụ cười không quá nhạt nhẽo khiến đối phương run sợ, nhưng cũng không quá hăng hái nhiệt tình, đủ để cảnh báo đối phương tự biết có chừng mực. Qủa vậy, ông ta cũng tự biết không bàn thêm về thân phận của Belie, thật sự là một người nắm rõ các quy tắc xã giao. Thử nghĩ mà xem, nếu ông ta bắt Belie tự giới thiệu mình là đứa con hoang của nhà Laurentin, sau đó ông ta sẽ phản ứng thế nào? “A, bá tước thật có mắt nhìn người”, nhìn trúng một đứa con hoang? Hay “A, thật xứng đôi vừa lứa”, xứng đôi với một đứa con hoang? Không khác nào sĩ nhục Arthur cả. Vậy nên ông ta khôn khéo né chuyện thân phận của Belie qua một bên, chuyển sang chủ đề khác: - Tôi nghe nói tháng trước ngài vừa khánh thành tuyến đường sắt chạy ngang qua thị trấn Riverfell, ngài vẫn luôn thành công như thế kể từ lúc tôi biết ngài đấy bá tước, giá mà thằng con trai của tôi bằng một góc của ngài thì tôi đã được cái ơn phước đi nghỉ hưu rồi. Ngụ ý câu này là giới thiệu con trai của ông ta với Arthur, Belie thầm cảm khái cái khả năng dẫn dắt khéo léo của ông ta. Song, cánh tay của Arthur hơi nhích, có ý muốn đi, thế nên Belie cũng nhanh chóng bám lấy. - Sẽ sớm thành công thôi! Tôi đi chào hỏi một lát, gặp ngài sau vậy – Arthur cười xả giao rồi dắt Belie đi chỗ khác. Ngụ ý rằng “tôi không thiết gì phải làm quen với con trai của ông cả”, Belie gật gù thấu hiểu. - Phiền phức Arthur nhỉ? – Belie cố dấu hơi thở dài. - Ừ! Tôi cũng khá ngán ngẩm, nên cô xem vui thôi đừng học theo làm gì, tôi không muốn động vật quý hiếm của tôi bị tuyệt chủng. - Tôi không phát hiện ra ở đây có gì bất thường hết, cho tới bây giờ - Belie chuyển chủ đề, cô không muốn nghe Arthur gọi mình là “động vật quý hiếm” thêm một lần nào nữa. - Rất nhanh thôi sẽ có bất thường, ít nhất là với cô – Arthur cười nói, thần thái trong ánh mắt khiến một người quen nhìn nó như Belie liền cảm thấy mình chắc chắn sắp gặp chuyện không hay rồi. Qủa nhiên từ trong đám đông đang rẽ ra để nhường đường, một người đàn ông tầm bốn mươi bước đến, ông ta có mái tóc vàng hơi xoăn cùng đôi mắt xanh lam nhạt, một khuôn mặt pha lẫn giữa trí thức và nhân từ, trông chẳng có gì là nguy hiểm. Nhưng Belie đã quan sát ông ta từ nãy đến giờ và nhận ra ông ta là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay – hiệu trưởng Iside Zaccaro. Từ lúc cô bước vào, tay ông ta luôn cầm ly rượu nho đỏ, thay phiên đi qua đi lại giữa các các nhóm người đang trò chuyện, thấy nhóm nào nói chuyện vui vẻ thì thôi, còn nhóm nào có vẻ im lặng hoặc cuộc trò chuyện không mấy thuận lợi thì ông ta sẽ điều người trong nhóm đi bằng những câu như “ngài tử tước bên đó thật sự đáng để làm quen” hay “chắc ngài đã lâu rồi chưa gặp hầu tước đứng bên kia”, cứ như thế bằng cách giới thiệu người này qua nhóm kia, người kia qua nhóm nọ, ông ta khiến cho những cuộc trò chuyện cứ trở nên miên man không dứt, làm cho không khí buổi tiệc thật sự sôi nổi và sinh động. Mà riêng việc ông ta có thể đắc cử được trong kỳ tuyển chọn hiệu trưởng của Metatron cũng đủ để Belie cảm thấy ông ta là một con cáo già ngoại hạng rồi. - Đức ngài cố vấn, ngài đã tới lâu chưa? Tôi cứ bận rộn qua lại nên tới giờ mới thấy ngài, thật là sai xót của tôi – Iside bước tới trước mặt Arthur, chạm ly nhẹ với cậu. - Thôi nào ngài hiệu trưởng, con trai lớn của ngài cũng lớn tuổi hơn tôi, tôi lại còn là học sinh nhận sự dạy dỗ của ngài, nên đừng dùng hai chữ “Đức ngài” để gọi tôi như thế, tôi thật không thể nhận nổi – Arthur làm ra vẻ mặt âu sầu miễn cưỡng. Thật sự từ nãy tới giờ mọi người đều diễn rất hay, nhưng Belie thấy Arthur mới là kẻ “sâu” nhất trong cả đám. Sau một hồi lời qua tiếng lại với những câu từ đúng chuẩn mực của giới xã giao, Arthur cũng thoát khỏi ông ta, cậu dắt cô đến một chiếc tràng kỹ lọt đệm bọc nhung đỏ để cô ngồi xuống sau một hồi đứng trên đôi giày mười lăm xăng kia, rồi ân cần đưa tay chỉnh lại cái cặp tóc trên mái tóc đen óng của cô. - Arthur, hành động của cậu làm tôi ớn quá – Belie nói, xong vì cảm thấy có nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình nên cô cố cười tươi nhất có thể. - Thà vậy chứ tôi hãi mấy vụ giới thiệu con gái với mời khiêu vũ lắm rồi – Arthur tiếp tục, bằng một ánh mắt đong đầy tình yêu mà Belie cảm thấy như ngậm phải trái chanh chua khiến cô nổi cả da gà. Giờ khiêu vũ đã bắt đầu, các đôi trai gái nắm tay nhau tiến ra giữa đại sảnh, những cơ thể uyển chuyển điệu nghệ hòa vào tiếng nhạc trầm bổng du dương, Belie nhìn họ xoay
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang