[Dịch] Phi Thiên

Chương 9 : Hồng Trần tiên tử

Người đăng: 

.
Bên người Hoàng Bảo Trưởng cũng có một người đen như vừa chui từ trong đống than ra, không phải ai xa lạ chính là một trong huynh đệ Triệu thị, tay sai con trai Hoàng Bảo Trưởng Hoàng Thành, Triệu Hành Ngô. Đã biết qua Vạn Trượng Hồng Trần hung hiểm, vốn tưởng rằng Triệu Hành Ngô không có khả năng còn sống đi ra, nhưng không nghĩ tới y cũng có thể sống sót trở về. Không cần phải nói, vừa nhìn dáng vẻ Hoàng Bảo Trưởng đích thân xách theo đại đao sáng loáng, Miêu Nghị cũng biết Triệu Hành Ngô đã kể lại mọi chuyện. Người khác có thể không dám làm loạn ở chỗ này, nhưng Hoàng Bảo Trưởng là một trong những người cầm đầu duy trì trật tự trị an từ thành thị phụ cận điều tới. Miêu Nghị giết con trai y, y hoàn toàn có thể tìm ra một lý do thu thập hắn. - Mau leo lên cây liễu! Miêu Nghị có chút lo lắng đẩy huynh muội hai người trèo lên cây liễu. Huynh muội ba người leo lên cây, tên mập nấp trong tán lá rậm rạp nhìn thấy Hoàng Bảo Trưởng dẫn người tìm kiếm khắp nơi bên ngoài có vẻ khác thường, bèn thấp giọng hỏi: - Đại ca, có phải xảy ra chuyện gì hay không? Miêu Nghị lập tức đem chuyện giết Hoàng Thành và Triệu Hành Khôi kể qua một lượt, Lục nha đầu có vẻ kinh hãi bụm miệng, đôi mắt to xinh đẹp kinh ngạc nhìn Đại ca. Trương Bàn Tử cũng có hơi khiếp sợ, không nghĩ tới Đại ca giết người, bất quá rất nhanh lại giận dữ nói: - Dám ném đá giấu tay, sớm muộn lão Trương cũng giết chết cả nhà họ Hoàng! Đang lúc này, người bên trong bên ngoài thành lục tục phát ra tiếng ồn ào kinh ngạc, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên không trung. Một hư ảnh phượng hoàng hoa mỹ màu vàng đang bay cao trên bầu trời cổ thành. Sau khi bay quanh quẩn mấy vòng, phượng hoàng màu vàng đột nhiên tan ra thành vô số kim quang sáng chói, xuất hiện một nữ tử áo đỏ phất phơ. Nữ tử này do kim quang hóa thành, đầu tóc có một chiếc trâm cài đầu vàng, tay đeo ba đôi vòng vàng. Hai dải lụa đỏ dài đến trăm thước phất phơ giữa không trung quấn quanh cánh tay nữ tử kia, nữ tử nương theo đó chậm rãi hạ xuống tường thành. Hồng quần tung bay bày ra một đoạn cổ chân trắng như ngọc, đôi giày đỏ nhọn kiều diễm nhẹ nhàng điểm xuống đáp lên tường thành. Tư thái nhẹ nhàng ưu nhã, chân chính như lăng ba tiên tử. Hai dải lụa đỏ dài đến trăm thước quanh cánh tay nàng vẫn bay phất phơ giữa không trung, dường như muốn kéo nữ tử áo đỏ này trở về trời, tránh cho bị thế tục phàm trần này xúc phạm. Mà chỗ nữ tử áo đỏ này đứng vừa khéo ngay trên cây liễu, ba huynh muội Miêu Nghị được nhìn ở khoảng cách gần, ai nấy đều trợn mắt há mồm. Một tuyệt đại giai nhân xuất hiện sờ sờ trước mắt ba huynh muội, da trắng như mỡ đông, mắt to tròn trong suốt, mũi thanh tú, môi đỏ như son, mày như vẽ. Ngang hông nàng buộc một sợi dây lưng tơ đỏ càng làm nổi bật vóc người thon thả, góp phần làm nổi lên bộ ngực đầy đặn. Mi Tâm thấp thoáng bóng một đóa hoa sen đỏ sáu cánh nở rộ, trông rất sống động. Nhất là khí chất đoan trang pha lẫn vẻ lạnh lùng của nàng càng thêm siêu phàm thoát tục, làm cho người ta chỉ dám đứng xa xa nhìn, không dám tới gần vì sợ xúc phạm. Ba huynh muội Miêu Nghị nấp trên cây liễu ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng như hoa lan trong cốc vắng, hẳn là mùi thơm trên người tiên nữ áo đỏ kia. Miêu Nghị và Trương Bàn Tử nhìn tới nỗi cảm thấy hoa mắt. Trước kia Miêu Nghị thấy nữ nhi nhà lão Lý tiệm đậu hủ đã rất đẹp, nhưng nếu mang ra so sánh với vị tiên nữ trước mắt này, khoan nói tới dung mạo, chỉ về khí chất đã như trời với vực, không thể nào so được. Một tên tu sĩ ngân giáp nhanh chóng bay lên đầu thành, chắp tay hành lễ: - Sơn chủ Thìn lộ Thiếu Thái sơn Dương Khánh không biết Hồng Trần tiên tử pháp giá thân tới, không kịp từ xa tiếp đón! Lời này vừa nói ra, tu sĩ bên trong thành thảy đều cả kinh, không ngờ rằng người tới lại là Hồng Trần tiên tử. Đại đa số người đều là chỉ nghe danh chưa từng thấy mặt. Có lẽ có người không biết Hồng Trần tiên tử là ai, nhưng hẳn bất cứ kẻ tu hành nào cũng biết Thiên Địa Lục Thánh, sáu người thực lực mạnh nhất trong giới tu hành, làm tất cả tu sĩ chỉ có thể trông theo bóng lưng bọn họ mà ngưỡng mộ. Mà Hồng Trần tiên tử chính là đệ tử nhỏ nhất của Tiên Thánh Mục Phàm Quân, có thể tưởng tượng được địa vị của nàng cao đến mức nào. Lục nha đầu thấy hai ca ca thấy tiên nữ đẹp suýt chút nữa chảy nước dãi bèn chu miệng, dường như hết sức không vui. Tuy rằng nàng còn nhỏ nhưng dường như đã biết ganh tị, đưa tay véo vào chõ thịt mềm ngang hông hai vị ca ca mình. Hai huynh đệ đau đến nhe răng toét miệng phục hồi tinh thần lại, Trương Bàn Tử xoa xoa chỗ bị véo, trừng mắt cảnh cáo Lục nha đầu, quay đầu lại tiếp tục thưởng thức mỹ nữ. Miêu Nghị ngắm nhìn bốn phía một lượt, phát hiện tất cả mọi người đều bị tiên nữ áo đỏ này hấp dẫn, chính là thời điểm mượn cơ hội thoát thân tiến vào cổ thành. Chỉ cần vào cổ thành, Hoàng Bảo Trưởng cũng không dám làm loạn. Hắn bèn nhanh chóng kéo đệ đệ muội muội ra hiệu, ba người cấp tốc leo xuống cây liễu, sau đó nép sát dưới chân tường thành, cố gắng chạy thật nhanh. Bất quá trước khi xuống, Miêu Nghị ngẩng đầu liếc nhìn Hồng Trần tiên tử một cái thật sâu, khắc sâu dung mạo quốc sắc thiên hương kia trong đầu, nghĩ nếu có một ngày có thể lấy nàng làm vợ thì hay biết mấy. Chợt hắn phát hiện ra suy nghĩ của mình hết sức nực cười, ngay cả cưới nữ nhi nhà lão Lý tiệm đậu hủ cũng không đủ tư cách, còn muốn cưới tiên nữ, thật là hết sức hoang đường. Hồng Trần tiên tử cũng chú ý tới ba người dưới chân ẩn thân trên cây liễu, bất quá chẳng qua chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, ngay cả tu sĩ ngân giáp hành lễ cũng không để trong lòng, đôi mắt trong suốt lướt qua bốn phía xung quanh, miệng khẽ ngâm nga một câu lặp đi lặp lại: - Hồng trần hỏi hồng trần, cây khô lại gặp Xuân... Câu sấm ngôn này đã làm nàng mê hoặc trong một thời gian. Mấy ngày trước Vu Hành Giả thần bí nhất giới tu hành như thần long thấy đầu không thấy đuôi, đột nhiên giá lâm vùng tiên gia Thiên Ngoại Thiên của Tiên Thánh Mục Phàm Quân, tìm Mục Phàm Quân cầu xin một món đồ, Mục Phàm Quân hớn hở đáp ứng, khẳng khái tặng cho. Vu Hành Giả tinh thông bói quẻ, nghe nói có thể dòm ngó thiên cơ, chỉ là y quá mức khiêm tốn thần bí, bình thường muốn tìm cũng không thể gặp. Hiện tại vất vả lắm y mới tìm tới cửa, tự nhiên Mục Phàm Quân phải cầu y bói cho một quẻ. Có lẽ là vừa nhận được ích lợi của người ta, Vu Hành Giả không từ chối. Sau khi nghiền ngọc làm cát, trải bàn xủ quẻ rốt cục cho ra một câu sấm ngôn, chính là câu ‘Hồng trần hỏi hồng trần, cây khô lại gặp Xuân’ này. Lúc ấy những người có mặt tại trường không ai có thể hiểu được ý nghĩa của câm sấm ngôn này, Mục Phàm Quân thỉnh giáo tại chỗ xem giải thích thế nào. Vu Hành Giả lắc đầu nói thiên cơ bất khả lậu, Mục Phàm Quân lại hỏi là hung hay cát. Ai ngờ Vu Hành Giả lại nghiêng đầu nhìn về phía Hồng Trần tiên tử có mặt tại trường, cười mà không nói, sau đó ung dung thõng tay ra đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang