[Dịch] Phi Thăng Chi Hậu - Tàng Thư Viện

Chương 53 : Ngã khiếu Trì Thương (Tôi tên Trì Thương)

Người đăng: fishscreen

Ngày đăng: 15:53 19-01-2019

.
Tôi tên Trì Thương, nguyên đầu thân vào làm môn hạ của kiếm phái Thương Mang, luyện Thương Mang Kiếm Pháp. Tôi vốn là kẻ thiên tư hơn người, một bài Thương Mang Kiếm Pháp, người khác cần vài tháng mới tập được, nhưng tôi chỉ cần vài ngày. Đại sư huynh hơn ba mươi tuổi, là một người rất tốt bụng, ở Thương Mang kiếm phái, tôi thường nhận được giúp đỡ của huynh ấy. Tôi rất cám ơn huynh ấy, tôi rất yêu quý Thương Mang kiếm phái, yêu quý các sư huynh đệ trong phái, yêu quý tiểu sư muội thuần khiết khả ái, yêu mến muội ấy cười, hai bên má lộ ra hai trái đào nhỏ xinh, còn yêu mến đôi mắt to tròn của muội ấy chớp chớp nhìn tôi, đứng cạnh tôi luyện kiếm. Tôi phát hiện, Thương Mang Kiếm Pháp có sơ hở rất lớn, đó là trong lúc tôi vô ý phát hiện. Tôi không biết bí mật ấy có nên tố cáo chưởng môn hay không, dù sao Thương Mang Kiếm Pháp truyền lại ngàn đời, qua tay nhiều tiền bối, cũng chưa có người phát hiện ra. Bí mật ấy tôi chỉ tố cáo cho tiểu sư muội, trừ truy cầu với kiếm đạo, tiểu sư muội là người còn lại tôi quan tâm. Đó là một đêm sấm chớp bập bùng, tôi nghe thấy tiếng thét của tiểu sư muội, trong lòng lo lắng, tôi không kịp suy nghĩ, vội vã lao đến phòng của tiểu sư muội. Ở nơi đó, tôi nhìn thấy một hình ảnh làm tôi cắn răng: tiểu sư muội áo quần bị xé nát, dưới thân lấm tấm chấm đỏ, đôi mắt ngây ngốc vô thần, - tiểu sư muội bị lăng nhục rồi! Là ai? Là ai đối với tiểu sư muội hạ độc thủ? Ta kinh, ta giận, ta hận, ta oán, ta thề sẽ báo thù tên súc sinh không bằng cầm thú ấy. Đại sư huynh bọn họ đột nhiên chạy đến, vừa vào cửa liếc qua, liền giận dữ nhìn tôi. "Trì Thương, ngươi tốt thật! Thật quá tốt! Ta đối với ngươi không bạc, ngươi không ngờ làm chuyện không bằng cầm thú này!" Bộ râu trắng của chưởng môn trong lúc giận dữ rung rung, đôi mắt như muốn lồi ra khỏi tròng. Bốp! Một cái tát lên mặt tôi, đại sư huynh rút kiếm chĩa vào tôi, giận dữ nói: "Trì Thương, ta sớm biết ngươi có ý với tiểu sư muội, nhưng không ngờ ngươi lại nhân trời tối cưỡng gian tiểu sư muội." "Không có, sư huynh đệ không có, chưởng môn, con xin thề, con không có à!" Sét đánh ngang tai, tôi quỳ gục xuống. "Không có, không có ngươi sao lại áo quần không chỉnh tề xuất hiện trong phòng của tiểu sư muội?" "Trì Thương, ngươi còn dám chối cãi, tiểu sư muội Thương Mang Kiếm Pháp đạt đến cảnh giới tầng thứ bảy, chỉ có ngươi mới biết phương pháp phá giải Thương Mang Kiếm Pháp, không phải ngươi, tiểu sư muội sao dễ dàng bị bắt thụ nhục như thế này?" Đại sư huynh chỉ vào tôi, nghiến răng nói. Ầm! Trong đầu tôi trống rỗng, chuyện tôi biết phá giải Thương Mang Kiếm Pháp, chỉ tố cáo qua một mình tiểu sư muội, đại sư huynh sao biết được?" Tôi nhất thời mơ màng. "Tiểu sư muội, tiểu sư muội, muội mau nói, là ai làm chuyện không bằng cầm thú này?" Đại sư huynh chạy qua, bên tai tiểu sư muội hô hoán. Đó là hi vọng duy nhất của tôi rồi, nhìn ánh mắt khinh bỉ cùng giận dữ của các sư huynh đệ, tôi muốn nói, không phải tôi, không phải tôi! Nhưng không có ai tin tôi cả. "Trì Thương! ....." "Trì Thương! ....." Tiểu sư muội đôi mắt vô thần, cánh tay trắng bệch nắm chặt áo ngủ, mê man nói. "Súc sinh, ta đánh chết ngươi!" Chưởng môn đại nộ, một kiếm là 'Cửu Thiên Lôi Động' có uy lực lớn nhất trong Thương Mang Kiếm Pháp hướng vào tôi chém xuống. Tôi không thể chết, tôi muốn tra rõ chân tướng, tố cáo các sư huynh đệ, không phải tôi làm, tôi muốn vì tiểu sư muội báo thù, tôi xin thề, do vậy, tôi không thể chết lúc này. Tôi bỏ chạy, chạy thật khốn nạn, như con chó hoang, tôi nghĩ trước nên về nhà tránh một thời gian, không ngờ, về đến nhà, lại đột nhiên nghe thấy cả nhà bị chém đầu, tài sản trong nhà vốn có ức vạn cũng đã bị trưng thu. Sau này, tôi ở chân núi nghe tin tiểu sư muội cùng đại sư huynh đã kết hôn, trong lòng không biết là mùi vị gì. Về sau, tôi dần dần hiểu ra, đó nguyên là một âm mưu, sự suy lạc của gia đình tôi vốn là chìa khoá của chuyện này, tiểu sư muội cũng vốn không bị cưỡng gian, người muội ấy yêu thích là đại sư huynh, chính vì nguyên nhân do chưởng môn, mới tiếp cận tôi mà thôi. Mỗi lần muội ấy nhìn tôi cười, đều nghĩ đến đại sư huynh. Tâm hôi ý lạnh, tính nết con người không ngờ xấu xa đến thế, tôi vốn muốn tra ra tên hung thủ, lại về sư môn tạ tội, nhưng sau này dần dần hiểu ra, không còn mang ý báo thù, không còn chấp ý về tiểu sư muội, dù sao bọn họ yêu nhau, thì thành toàn cho bọn họ được rồi. Không còn vướng vất tiểu sư muội, tôi cuối cùng lại có thể một lòng truy cầu kiếm đạo mà tôi từng lãng quên, tôi bắt đầu chu du thiên hạ, trong thời gian đó, tôi nghe thấy tên một người, Phong Vân Vô Kị . Người này giống như ngôi sao sáng nổi lên, trên bầu trời võ lâm toả ánh hào quang, trên đường khiêu chiến cao thủ kiếm đạo khắp nơi, nhiều kẻ thành danh đều bại dưới kiếm người ấy. Lợi hại nhất là, võ học của người ấy không ngờ toàn bộ tự sáng tạo, chưa từng có sư phụ chỉ dạy. Đúng lúc tôi chuẩn bị đi tìm người ấy, bái người ấy làm thày, người ấy đột nhiên biến mất, nghe nói là khiêu chiến Kiếm Ma trong truyền thuyết thất bại, sau này không có tung tích. Tôi vô cùng thất vọng, chỉ có thể tiếp tục phiêu lưu, một đêm mưa gió, ở một ngôi miếu đổ, tôi gặp một kiếm khách trung niên, đêm ấy ở trong miếu, chúng tôi đốt lên một đống lửa, cùng là kiếm khách, liền nói chuyện cùng nhau. Tu vi kiếm đạo của ông ta tôi tự thán không bằng, tôi tự nhận là thiên tài trên đời, ngay truyền kỳ 'Thương Mang Kiếm Pháp' trong kiếm đạo cũng có thể phá, nhưng không ngờ, ông ta đã sớm phá rồi, hơn nữa hoạ đồ vẽ cách phá trên mặt đất, phương pháp phá giải vô cùng rõ ràng đơn giản. Đêm ấy, thẳng đến lúc trời sáng, chúng tôi bàn thật tâm đầu ý hợp, trời sáng lúc chia tay, ông ta không chần chừ, từ trong lòng lấy ra một quyển sách. "Cái này cho ngươi, có thể giúp cho ngươi một chút." Ông ta nói xong, liền đột nhiên biến mất, tôi từ đầu đến cuối không phát hiện sao ông ta biến mất. Mở sách ra, tôi nhìn thấy bốn chữ 'Diệt Ma Tâm Kinh'. Sau này, truyền thuyết Phong Vân Vô Kị tái khiêu chiến Kiếm Ma, lần này, ông ta đã thành công, Kiếm Ma bất bại, đã bại. Về sau, Phong Vân Vô Kị lại biến mất, lần này, ông đã thành một truyền thuyết. Vài chục năm sau, tôi đã báo thù cha, cầm kiếm giết đến Tử Cấm Thành, đâm chết tên cẩu hoàng đế trên ngai vàng, vào lúc ấy, danh thanh của Phong Vân Vô Kị đã lên tới tột đỉnh. Người gọi 'Phong Thần', võ lâm sử quan Bách Hiểu Sanh, gọi là 'Kiếm Thần', tên gọi ấy nhận được tán đồng của nhiều người giang hồ. Tôi đối với Phong Vân Vô Kị chỉ biết có hạn, đáo để võ công của ông đến cảnh giới nào, lại có một số sự tích, cũng không thật rõ ràng, chỉ biết rằng, ông đã thành thần. Có người nói, từng thấy ông đã ngự kiếm phá không, bạch nhật phi thăng, cũng có người nói ông chết rồi, rốt cuộc ra sao, ai cũng không biết. Về sau, võ lâm đồn thổi, sau khi Kiếm Thần phi thăng để lại một bản võ học bí cấp, lời đồn ấy nhanh chóng mở ra một tràng giết chóc hơn hai chục năm. Không có ai có thể ngăn cản tràng giết chóc trong võ lâm trước giờ chưa từng có ấy, ai cũng không thể, tôi cũng không thể! Sau cùng, tôi may mắn biết được tên của bản bí cấp ấy, Diệt Ma Tâm Kinh. Tôi lúc ấy mới biết, nguyên lai đêm ở trong miếu ấy, người kia là Phong Vân Vô Kị , Kiếm Thần. Nhưng đó đã là chuyện hai chục năm trước. Có cảm giác, chém giết hai chục năm dài, làm võ lâm quá thương tang, tôi đem nội dung 'Diệt Ma Tâm Kinh' công cáo thiên hạ, giúp người người đều có thể luyện bộ võ điển tuyệt thế ấy. Về sau, hơn hai chục năm, trong võ lâm nơi nơi phồn thịnh, các môn phái lập ra như rừng, nhiều môn phái còn tự xưng danh 'Kiếm Thần Môn', các môn phái đều tự cho là Kiếm Thần chính tông, đó là một tràng tranh chấp kéo dài hàng chục năm thậm chí trăm năm. Ngộ tính mỗi người đều có chênh lệch, thứ ngộ ra tự nhiên cũng không giống nhau. Mỗi người đều tự cho là Kiếm Thần chính tông, tuy có tranh chấp, nhưng chỉ làm võ lâm càng lúc càng mạnh, càng lúc càng phồn vinh, do vậy, tôi cũng chưa từng xuất hiện để nói rõ, kì thật, Kiếm Thần Phong Vân Vô Kị , căn bản không có truyền hạ môn phái. Môn hạ đệ tử, tính thật ra, chỉ có một mình tôi. Ít nhất tôi tự nhận như thế. Một ngày kia, tôi cảm thấy tiếng gọi từ trên không, tôi biết, bạch nhật phi thăng, nguyên lại không phải là huyễn tưởng, sư phụ, phi thăng thật rồi. Trên trời cao lãng đãng, tôi tìm một ngọn núi cao, nơi ấy chắc không có ai đến quấy rầy. Không có chuyện ngoài ý muốn, tôi đã phi thăng, Diệt Ma Tâm Kinh đến tầng mười hai, thiên kiếp vốn không cần phải nói. Vào giây phút cuối cùng khi phi thăng, tôi nhìn thấy Bách Hiểu Sanh già nua ngồi trên một ngọn núi khác, cầm bút viết nhanh tả gì đó. Xa xa, tôi nhìn thấy miệng Bách Hiểu Sanh lúc mở lúc khép, tôi đọc đã hiểu, ông ấy nói là: “Khi xưa lúc sư phụ ngươi phi thăng, ta cũng ở bên cạnh.” Mỉm cười, tôi nhìn trời cao, lổ hổng càng lúc càng gần rồi, sư phụ, con cuối cùng có thể tìm người rồi ......
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang