[Dịch] Phi Thăng Chi Hậu - Tàng Thư Viện
Chương 546 : Vạn Ma Diễn Sinh quyết (phần 2)
Người đăng: Kyon
.
“Bùng!”
Mái tóc dài của Công Tôn Chỉ Thương tung bay, áo bào cũng kêu lên phần phật. Chỉ thấy đầu hắn hơi ngẩng lên, hai cánh tay mở ra giống như đang ôm thứ gì đó.
“Keng!”
Muôn vàn tiếng kiếm ngân đột nhiên vang lên từ sâu trong hư không, lúc đầu còn thấp không thể nghe thấy, nhưng chỉ trong nháy mắt đã réo rắt như tiếng sấm. Tại Kiếm vực, vô số đệ tử Kiếm các tâm thần khẽ động, chợt đứng lên nhìn về hướng đám người Phong Vân Vô Kỵ. Chỉ thấy phía trên những dãy núi, một quả cầu lấp lánh do vô số kiếm khí sắc bén dài ba thước tạo thành lơ lửng trên bầu trời. Tiếng kiếm ngân réo rắt như vang lên bên tai, kiếm ý dày đặc khiến cho kiếm khí trong cơ thể mọi người không tự chủ được cộng hưởng theo.
“Keng!”
Như Thanh Long trên không, lại như Phượng Loan du ngoạn, một tiếng kiếm ngân réo rắt khác đồng thời vang lên. Dưới luồng kiếm ý này dẫn dắt, kiếm khí trong cơ thể mọi người gần như bị chia thành hai phần thoát ra khỏi người. Một tiếng “rầm” vang lên, dưới ảnh hưởng của hai luồng kiếm ý hoàn toàn giống nhau, vô số đệ tử Kiếm các thống khổ quỳ xuống. Những người này đều sở hữu kiếm ý cấp thấp, đối với cao thủ kiếm đạo đỉnh cao không tự chủ được muốn thần phục, căn bản không thể khống chế ý chí của mình.
Phía sau một đám đá nhọn lởm chởm giữa sườn núi Kiếm các, Trì Thương đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía xa: “Sao lại như vậy!”
Trong cảm ứng của Trì Thương, phương xa đột nhiên xuất hiện một luồng khí tức cường đại giống hệt như sư tôn, bất kể là kiếm đạo hay kiếm ý đều hoàn toàn như nhau.
Ở bên kia sườn núi, một gã thiếu niên áo trắng khác cũng đột ngột hiện thân, chính là đệ tử của Tây Môn Y Bắc, thiếu niên Tây Môn Hoán Nhiên vừa tu kiếm ở Bắc Hải trở về. Con ngươi co rút lại, trong mắt Tây Môn Hoán Nhiên bỗng bắn ra sát khí kinh người.
Hai người đồng thời phát hiện ra đối phương, nhìn sau một cái, sao đó gật đầu, áo bào vén lên, liền vươn người lao về hướng hai luồng kiếm khí vô thượng như bão táp truyền đến. Nhưng vừa bay lên trời, một đoàn lực lượng cường đại không thể chống cự đột nhiên xuất hiện trong hư không, cường hành đẩy hai người trở về.
“Lui lại!”
Hai tên thiếu niên nghe vậy đều giật mình, hơi do dự, cuối cùng cũng từ bỏ ý định. Giọng nói vừa rồi lại là của Phong Vân Vô Kỵ.
Võ học giống nhau, kiếm đạo cũng giống nhau.
Chung quanh hai người, vô số mưa kiếm như châu chấu nhanh chóng qua lại như con thoi. Mặc dù chỉ cần đạt đến cảnh giới Kiếm Hoàng là có thể vận dụng đạo “Ngự Kiếm”, nhưng trong tay hai người thi triển ra, uy lực của nó không thua kém bất kỳ thần công tuyệt học nào. Kiếm khí thuần túy ngưng tụ đến mức độ này, đã không thể dùng câu “không gì không phá được” để hình dung được nữa.
Mưa kiếm vô tận khiến cho phạm vi mấy chục dặm hoàn toàn hóa thành một vùng đất tử vong. Lúc đợt mưa kiếm đầu tiên xuất hiện, tất cả núi non trùng điệp nhô lên khỏi mặt đất đã hoàn toàn sụp đổ. Tiếng rít loẹt xoẹt tràn ngập hư không, xen lẫn với tiếng kiếm ngân vang. Nơi kiếm khí lấp lánh dài ba thước lướt qua, trong hư không lưu lại dấu vết màu đen dài đến mấy trượng.
Trong dòng mưa kiếm màu bạc lấp lánh này lại có hai bóng người lóe sáng, không ngừng qua lại như con thoi bên trong. Mưa kiếm tuy dày, nhưng hai người này lại giống như không cảm giác được. Tốc độ của bọn họ đã vượt qua tốc độ trường kiếm xuyên không, đừng nói là mắt thường, ngay cả thần thức cũng khó mà theo kịp được. Thông thường khi ánh mắt nhận ra được một chút dấu vết mơ hồ, trên thực tế chỉ là hư ảnh hai người để lại thật lâu trước đó.
Trong phạm vi mười dặm, mặt đất đã hóa thành nước chảy, không ngừng nhấp nhô biến hóa. Hư không cũng liên tục vặn vẹo. Tất cả thần thức chú ý đến nơi này đều cảm nhận được rõ ràng quy tắc dao động kinh người trong chu vi mười dặm. Bên trong đoàn kiếm khí hình cầu lấp lánh kia, từng vết nứt không gian dài đến mấy chục dặm không ngừng lóe ra bên ngoài. Nơi vết nứt không gian màu đen xẹt qua, tất cả mọi thứ trong phạm vi mấy trăm trượng gần đó đều không một tiếng động hóa thành phấn vụn, tiêu tán không tung tích.
Trong thế giới đen trắng, toàn bộ đều xuất hiện dưới hình thức quy tắc. Bất kể là Công Tôn Chỉ Thương hay Phong Vân Vô Kỵ, dưới trạng thái Phá Vọng ngân mâu, tất cả mọi thứ đều hiện ra một cách vô cùng chậm chạp. Chung quanh mặc dù kiếm khí kinh người, nhưng hai người lại giống như đang dạo chơi, căn bản không bị bất kỳ ảnh hưởng gì.
Kiếm đạo chính là công pháp có tốc độ phi hành nhanh nhất trong trời đất. Công Tôn Chỉ Thương dùng Vạn Ma Diễn Sinh quyết đại thành thi triển ra Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, về tốc độ căn bản không hề chênh lệch với Phong Vân Vô Kỵ. Trong thời gian người thường chỉ vừa suy nghĩ, hai người đã công kích lẫn nhau đến trăm ngàn lần.
Cách đó mấy ngàn dặm, Thánh Giả ngồi xếp bằng trên đỉnh Kiếm các. Phía sau y là cao thủ đỉnh cấp của Kiếm các tụ tập lại. Trước người Thánh Giả, pháp thuật “Thiên Lý Đảo Ánh” đã chiếu rọi ra trung tâm chiến trường, cùng với tình huống giao chiến của hai người. Dưới tác dụng của một loại pháp thuật khác của Thánh Giả, tất cả hình ảnh phản chiếu trên “Hư Không ánh kính” chừng mười thước vuông, tốc độ đều chậm đi không ít. Mặc dù vẫn khó theo kịp tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ và Công Tôn Chỉ Thương, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể thấy được một hai hình ảnh chợt hiện rồi biến mất. Quần áo giống nhau, tướng mạo giống nhau, hai tròng mắt trắng bạc giống nhau, khí chất lạnh lùng cũng giống nhau. Tất cả những người nhìn thấy hình ảnh này đều kinh ngạc đến ngây người.
- Kẻ này rốt cuộc là ai?
Sau người Thánh Giả, một người khác lẩm bẩm nói, đó cũng là nghi ngờ trong lòng tất cả mọi người.
Phong Vân Vô Kỵ hiển nhiên sẽ không giao thủ với phân thần của mình, vậy tên cao thủ vô danh giống hệt như Phong Vân Vô Kỵ này rốt cuộc là ai?
Dưới tình huống này, mặc dù rất nhiều cao thủ đã phát giác được sự khác thường, nhưng kể cả Huỳnh Hoặc hay Thánh Giả đều không ai có thể nhúng tay vào trận chiến giữa hai vị cao thủ đỉnh cao đương thời này. Trầm mặc một lúc, cuối cùng Thánh Giả nói:
- Lập tức phái tất cả cao thủ Kiếm các phong tỏa nơi hai người giao chiến, nhất định không để cho bất cứ người nào chạy trốn.
Cao thủ mà Phong Vân Vô Kỵ đang đối mặt khiến trong lòng Thánh Giả dâng một cảm giác lo lắng. Kẻ địch như vậy càng ít thì càng tốt.
- Nhưng làm sao để xác định ai là kẻ địch?
- Người thất bại chính là kẻ địch.
Thánh Giả đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc:
- Vô Kỵ nhất định không thể bại. Ta tin tưởng y, hi vọng các ngươi cũng tin tưởng như vậy.
Nói xong liền từ trên sườn núi nhảy xuống. Sau người mấy tên cường giả pháp tu khác vẻ mặt cũng nên nghiêm túc, theo sau từ trên sườn núi nhảy xuống.
“Tách!”'
Công Tôn Chỉ Thương đột nhiên ngừng lại, trong cặp mắt màu trắng bạc lóe lên vẻ kỳ dị, sau đó ngón cái giống như không có chút sức nào nào nhẹ nhàng ấn về phía trước. Theo sau một chỉ của Công Tôn Chỉ Thương ấn ra nhìn như chậm nhưng thực sự lại nhanh, tất cả năng lượng trong phạm vi kiếm khí bao phủ đột nhiên dừng lại. Trong thế giới đen trắng, từng sợi dây quy tắc lần lượt đứt ngang.
Trước người Công Tôn Chỉ Thương nửa thước, hư không đột nhiên nổi lên một tầng sóng gợn. Một luồng tơ nhỏ từ trước người hắn bắn ra, trong nháy mắt đã xuyên qua mấy trăm trượng. Gần như ngay khi Phong Vân Vô Kỵ vừa tránh ra, kiếm khí chung quanh dày đặc như thoi đưa liền lần lượt vỡ tan. Chung quanh hai người, vô số vết nứt không gian màu đen chia hư không thành vô số phần. Trời đất ầm ầm nổ tung.
Cách đó trăm trượng, Phong Vân Vô Kỵ đứng thẳng người, áo dài màu trắng không gió phất phơ. Chỉ nghe một tiếng phất tay áo, một đoàn lực lượng vô hình liền từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ tỏa ra, nhanh chóng ổn định kén tơ quy tắc đã hoàn toàn hỗn loạn trong hư không. Nơi đoàn lực lượng kia tràn đến, mặt đất nứt nẻ liền dao động một chút, sau đó phấn vụn dày đặc lại ngưng tụ thành hình, tạo thành những khối đất như trước.
Hai đoàn lực lượng cường đại, một đoàn hủy diệt tất cả, còn một đoàn lại khôi phục tất cả. Hai loại lực lượng đồng thời tác dụng đến hư không quy tắc trong phạm vi mười dặm, đối kháng với nhau trong hư không. Thoạt nhìn chỉ thấy hai tên nam tử áo trắng từ xa đối diện với nhau, quanh người hư không liên tục vặn vẹo, vô số vết nứt không gian từ trên xuống dưới trải rộng toàn bộ trời đất.
- Những thứ ngươi biết thì ta đều biết. Những thứ ngươi không biết thì ta cũng biết.
Công Tôn Chỉ Thương vẫn giữ nguyên trạng thái Phá Vọng ngân mâu lạnh giá vô tình, đột nhiên mở miệng nói. Khí tức trên người hắn chợt biến đổi, không còn lãnh khốc như trước.
Vừa nói thân thể Công Tôn Chỉ Thương vừa rung động, dung nhập vào trong hư không biến mất không thấy. Nơi Công Tôn Chỉ Thương biến mất, một vầng ánh sáng nhàn nhạt bỗng khoách triển về bốn phương tám hướng, nhanh chóng dung nhập vào không gian này. Loại lực lượng này Phong Vân Vô Kỵ rất quen thuộc, hắn đã từng cảm nhận được từ trên người Chiến Đế, đó là lĩnh vực không có giới hạn.
“Xoẹt!”
Bốn phía tiếng gió rung động. Khi ánh sáng nhàn nhạt khoách triển đến phạm vi mấy chục dặm, chung quanh Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên đồng thời xuất hiện hàng trăm nam tử áo trắng, chính là Công Tôn Chỉ Thương. Hàng trăm Công Tôn Chỉ Thương tạo thành vòng tròn bao quanh Phong Vân Vô Kỵ, vừa xuất hiện liền nhún chân một cái, tan vào trong hư không. Chỉ nghe một đợt tiếng rít chói tai vang lên, vô số vết đen nhỏ dài như đao kiếm bắn thẳng về phía Phong Vân Vô Kỵ. Đây chính là Vô Hạn Phục Chế lĩnh vực.
Không hề do dự, thân thể Phong Vân Vô Kỵ liền như một viên đạn bắn thẳng lên trời, bay vút ra mấy ngàn trượng. Thân thể xoay một vòng, tạo thành thế đầu dưới chân trên, tay áo bào phồng lên, tay phải từ dưới tay áo vươn ra như tia chớp, năm ngón tay mở rộng hướng về phía dưới.
“Dùng trời đất làm kiếm, ngự trời sử đất” đột nhiên xuất thủ.
Trực giác của cao thủ đối với nguy hiểm luôn rất mạnh mẽ. Tại khoảnh khắc Phong Vân Vô Kỵ sắp thi triển tuyệt học mạnh nhất “dùng trời đất làm kiếm, ngự trời sử đất”, cảm giác được nguy cơ mãnh liệt, gần trăm tên Công Tôn Chỉ Thương vốn đang lao nhanh về phía Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên hợp lại, tại cách đó trăm trượng lần nữa dung hợp thành một người.
Mái tóc phất lên, Công Tôn Chỉ Thương ngẩng đầu nhìn về phía trên, đồng thời tay áo bào cũng bên phải phồng lên, tay phải gần như cùng lúc vươn ra ngoài, năm ngón tay nhanh chóng mở rộng hướng về phía trên. Từ xa nhìn lại, hai người một trên một dưới tạo thành một đường thẳng vuông góc với mặt đất.
Thời gian như dừng trong tại giây phút này. Tại khoảnh khắc tuyệt học giống nhau xuất thủ, hai người đều từ trong con ngươi trắng bạc của đối phương nhìn thấy hình bóng của mình.
“Ầm!”
Trời đất chợt tối sầm lại, nơi ven rìa trời đất giống như hòa cùng với nhau, không còn giới hạn. Bóng tối vô tận từ bốn bề kéo đến, che phủ tất cả. Tại một khắc trước khi trời đất hoàn toàn chìm vào bóng tối, tất cả mọi thứ đều ầm ầm tan vỡ trong ánh tà dương cuối cùng, bao gồm cả Phong Vân Vô Kỵ và Công Tôn Chỉ Thương.
- Ngươi biết thì ta cũng biết.
Trong bóng tối vang lên một tiếng lẩm bẩm trần thấp và lãnh đạm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện