[Dịch] Phi Thăng Chi Hậu: Thần Ma Chi Chiến - Tàng Thư Viện

Chương 82 : Ba ngôi một thể (phần 3)

Người đăng: Kyon

- Gào! Sâu trong bóng tối đột nhiên vang lên một tiếng kêu lớn, vũ trụ bắt đầu rung chuyển, sau đó một cột sáng màu đen bán kính mấy ngàn trượng từ sâu trong bầu trời chiếu xuống. Pháp Tổ Phục Hy liền biến sắc: - Không hay! Phía trên Thập Phương Câu Diệt, Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai bỗng đứng lên. Gần như cùng lúc, năm tên Bắc Hải tù đồ nắm giữ lực lượng Thế Giới cũng đứng lên. Sau đó ba vị trưởng lão thánh thú và trưởng lão Bắc Hải cũng đứng dậy. - Giao cho chúng ta đi! Ứng Đông Lai đứng thẳng người, áo bào xanh lay động. “Ầm!” Không hề do dự, mười hai siêu cấp cao thủ Thái Cổ còn lại từ dưới đất vọt lên, bay vào không trung. - Giao cho chúng ta đi! Mấy ngàn nhân tộc Thái Cổ còn lại cũng vọt lên, theo sát phía sau Ứng Đông Lai bay vào không trung. “Ầm!” Mười hai linh hồn mạnh mẽ đột nhiên nổ tung giữa không trung, tiếp đó là mấy ngàn bóng người khác. Năng lượng linh hồn mãnh liệt tràn ngập hư không, trong phạm vi bảo vệ của Thập Phương Câu Diệt nổi lên một cơn gió mạnh. Từng dòng năng lượng như sông biển tràn vào bên trong, trong nháy mắt Thập Phương Câu Diệt bắn ra ánh sáng năm màu rực rỡ. “Ầm!” Hai đoàn ánh sáng đen trắng va chạm vào nhau trong hư không, sau đó chôn vùi. Khắp trời đều là mưa ánh sáng. Khi tiếng nổ kịch liệt vang lên, bên trong lăng Hiên Viên lại hoàn toàn yên tĩnh, bóng người đông đúc trên mặt đất trong nháy mắt trở nên trống rỗng. “Ứng Đông Lai, các người…” - Phục Hy ngơ ngẩn nhìn mặt đất trống rỗng. Cuồng phong cuốn qua mái tóc trắng bạc của y, giờ phút này y có vẻ già đi rất nhiều. Y biết từ giờ phút này trở đi, bốn chữ “nhân tộc Thái Cổ” đã không còn tồn tại, tất cả những người còn lại đều đã hi sinh trong chiến dịch này. “Ong!” Trong hải dương ánh sáng, một bóng sáng lấp lánh cao mấy chục ngàn trượng nhìn về hướng Thái Cổ, lạnh lùng nói: - Dùng danh nghĩa Phất Lạp Quý Mễ Nhĩ ta, kêu gọi lực lượng trật tự! “Ầm!” Một đoàn ánh sáng trắng còn chói mắt hơn gấp ngàn vạn lần so với mặt trời từ hải dương ánh sáng bay lên, vượt qua tầng tầng không gian, chỉ phút chốc bay đến phía trên lăng Hiên Viên Bắc Hải. Bóng tối trong nháy mắt bị xua tan, trời đất sáng trưng như ban ngày. “Hết rồi!” - Nhìn ánh sáng trắng từ bầu trời chiếu xuống, sắc mặt Phục Hy biến thành đau thương: “Vô Kỵ, bây giờ phải xem ngươi rồi!” Dường như nghe được giọng nói của Phục Hy, Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên mở mắt ra, nhưng lại không cử động. Vẻ vui mừng trong mắt Phục Hy nhanh chóng tan đi, đau đớn nhắm hai mắt lại: - Vô Kỵ, bây giờ chỉ có thể xem vận may của ngươi thôi! “Cho thêm ta một chút thời gian, chỉ cần một chút nữa!” - Phong Vân Vô Kỵ nhìn công kích do Trật Tự Chi Chủ Phất Lạp Quý Mễ Nhĩ phát ra, trong lòng nóng nảy. Ý thức của hắn đã gần như kéo dài đến đầu cuối của pháp tắc, thần cách sắp dung hợp với pháp tắc. Chỉ cần thêm một chút thời gian, hắn sẽ thành công bước lên ngôi vị của thần, nhưng Phất Lạp Quý Mễ Nhĩ lại không cho hắn thời gian này. “Vù!” Một cơn cuồng phong đột nhiên nổi lên từ giữa tàn tích Thái Cổ rải rác trong chu vi mấy trăm ngàn dặm, trong nháy mắt cuốn qua toàn bộ không gian. Cuồng phong bắt đầu tràn đến lăng Hiên Viên, nhanh chóng bao trùm cả nơi này. “Ong!” Không gian chấn động, những mảnh vụn không gian Thái Cổ trong hư không mênh mông bắt đầu rung chuyển, giống như có thứ gì đang tụ tập lại nơi này. Trên mảnh đất sụp đổ này, một ý chí mênh mông đột nhiên từ bốn bề tràn tới, ngưng tụ lại phía trên lăng Hiên Viên Bắc Hải. Trong hư không trống trải, những dao động linh hồn mãnh liệt như trăm sông về biển hội tụ trong ý chí mênh mông này. “Ầm!” Công kích do Trật Tự Chi Chủ Phất Lạp Quý Mễ Nhĩ phát ra khi còn cách Phong Vân Vô Kỵ mấy ngàn trượng thì ngừng lại. Thập Phương Câu Diệt đã mất đi tác dụng sau đòn công kích vừa rồi, thứ chống đỡ thần lực của Phất Lạp Quý Mễ Nhĩ chính là lực lượng linh hồn thuần túy. Một cảm giác ấm áp bao quanh Phong Vân Vô Kỵ. Tại khoảnh khắc này, hắn bỗng cảm nhận được vô số linh hồn đã chết, đó là những nhân tộc Thái Cổ đã chiến đấu và hi sinh ở đây. Vì bảo vệ mảnh đất này, bọn họ người trước hi sinh thì người sau tiếp bước. Ngay cả sau khi chết, linh hồn tan vỡ của bọn họ vẫn lưu luyến nơi này, không chịu rời đi. Dựa vào một chiến ý bất khuất, bọn họ vẫn còn tồn tại ở đây. Vào giờ phút này khi cảm nhận được tình thế nguy hiểm của Phong Vân Vô Kỵ, vô số linh hồn đã chết trận trên mảnh đất này lại thức tỉnh. Linh hồn bọn họ rải rác ở các nơi không gian, vào giờ phút này lại từ bốn phương tụ đến. Hàng ngàn vạn linh hồn tập trung về phía trên Bắc Hải Hiên Viên khâu. “Chiến! Chiến! Chiến!” – Trong tiếng hét không phát ra âm thanh, Phong Vân Vô Kỵ thấy được bóng dáng của đệ tử Chiến tộc. “Giết!” - Đó là tiếng hét của đệ tử Kiếm các và tộc nhân của hệ phái tự do, trong linh hồn của bọn họ trống rỗng, chỉ còn lại một ý chí bất khuất trước khi chết, đó là bảo vệ mảnh đất này. “Vô Kỵ, ngươi đã đến rồi!” - Một dao động linh hồn quen thuộc truyền đến. “Bạch Hổ Chí Tôn!” - Phong Vân Vô Kỵ không dám tin nhìn bóng người quen thuộc kia. “Ừ.” - Bạch Hổ Chí Tôn mỉm cười gật đầu. Ở bên cạnh y, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy một loạt bóng dáng quen thuộc khác, có Chu Tước, có Huyền Vũ, có Hiên Viên, còn có Tây Môn và Độc Cô… bọn họ đều mỉm cười gật đầu với hắn. “Vô Kỵ, ngươi làm rất tốt!” - Phong Vân Vô Kỵ dường như nghe thấy Bạch Hổ Chí Tôn lên tiếng: “Chuyện tiếp theo hãy giao cho chúng ta đi!” Bạch Hổ Chí Tôn mỉm cười, sau đó xoay người lại. Từng bóng dáng quen thuộc phân biệt đi về bốn phía đông nam tây bắc của Thập Phương Câu Diệt, sau đó ngồi xếp bằng xuống. “Chí Tôn…” - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thầm nói, nhìn những bóng dáng quen thuộc xoay người rời đi, nước mắt của hắn rơi xuống. Pháp Tổ nhìn Phong Vân Vô Kỵ rơi lệ, trong mắt lại không có vẻ bi thương. Y lại nhìn về phía trước, trông thấy trước mắt hoàn toàn trống rỗng, chẳng hề có thứ gì, trong hư không chỉ có một dao động linh hồn mênh mông và ý chí mạnh mẽ. “Ong!” Trong ánh mắt không thể tin của Pháp Tổ, Thập Phương Câu Diệt lại phát ra ánh sáng mãnh liệt, lần này còn mạnh hơn ngàn vạn lần so với những lần trước. Dao động linh hồn mãnh liệt tràn ngập trời cao, một kết giới màu trắng thật dày bao phủ phía trên lăng Hiên Viên Bắc Hải. “Vô Kỵ, ngươi làm rất tốt…” – Nước mắt phủ kín gương mặt, Phong Vân Vô Kỵ dường như thấy được Bạch Hổ Chí Tôn ở phía xa mỉm cười với mình: “Chúng ta chỉ có thể đưa ngươi tới đây thôi, tiếp theo phải xem ngươi rồi. Tạm biệt Vô Kỵ!” Từng bóng dáng trong hư không dần dần hóa thành hư vô, linh hồn của bọn họ hoàn toàn biến mất, ngay cả mảnh vỡ linh hồn cũng không còn tồn tại. Một sự bi thương dày đặc bao phủ trong lòng. Mặc dù Phong Vân Vô Kỵ biết bọn họ đã sớm chết đi, chỉ dựa vào ý chí mới còn tồn tại, dù không làm như vậy thì ý thức của bọn họ cũng sẽ từ từ biến mất, cuối cùng sẽ bị hủy diệt, nhưng trong lòng hắn vẫn không kìm được cảm thấy bi thương. “Vì cuộc chiến này, chúng ta đã mất đi quá nhiều.” Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn lên trời, trông thấy lại có mấy đoàn ánh sáng trắng hủy diệt trời đất từ bốn phương bay tới, nhưng hắn đã không còn để ý, linh hồn mạnh mẽ hoàn toàn dung nhập vào trong ba dòng pháp tắc. “Ầm!” Ba dòng nước pháp tắc trong nháy mắt đồng thời xuyên thân thể Phong Vân Vô Kỵ. Hắn mở to hai mắt, con ngươi biến thành màu vàng ánh. Một áp lực mạnh mẽ từ trên người hắn tỏa ra, cuốn qua bốn phía. Ba viên thần cách trên trán đồng thời phát ra ánh sáng chói mắt. “Rắc rắc!” Trong một khoảng hư không khác, thần cách giết chóc vốn thuộc về Chủ Thần thứ mười bốn bỗng phát ra một tiếng kêu giòn giã, sau đó hoàn toàn vỡ nát. Thần cách giết chóc trên trán Phong Vân Vô Kỵ đã được pháp tắc thừa nhận và thiết lập, không cần một viên thần cách giết chóc hoàn mỹ nào khác nữa. “Rắc rắc!” Phía trên bầu trời, mấy đoàn sấm sét to lớn màu vàng lấp lóe, chiếu rọi hư không thành một màu vàng ánh. Một mảng mây đen thật dày bao phủ phía trên Bắc Hải. Nơi Thập Phương Câu Diệt, bóng dáng Phong Vân Vô Kỵ chợt lóe lên, biến mất không còn thấy. Khi thân hình Phong Vân Vô Kỵ biến mất, từ bốn phương tám hướng, hai mươi bốn đoàn ánh sáng trắng mênh mông tràn đến bỗng dừng lại, sau đó hai mươi ba đoàn thần lực hùng hậu lại trở về hải dương ánh sáng và vực sâu bóng tối. “Chủ Thần… mới.” – Trong hải dương ánh sáng, một làn sóng ý thức lướt qua trời đất. “Muộn rồi… Chủ Thần thứ hai mươi bảy.” – Một làn sóng ý thức mạnh mẽ lướt qua vực sâu bóng tối. Trong số hai mươi bốn đoàn thần lực hùng hậu lại có một đoàn không dừng lại, vẫn đánh vào phía trên Bắc Hải. Bên trong mây đen và sấm sét, Phong Vân Vô Kỵ đứng sừng sững bất động, vầng trán đột nhiên nứt ra, thần cách của kiếm hiện lên. Thần cách của kiếm vừa xuất hiện liền nhanh chóng tiến hóa và hoàn thiện với tốc độ kinh người. Khi công kích của Tịch Nhĩ Lạc chỉ còn cách hơn trăm trượng, Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng mở mắt ra, cặp mắt màu vàng ánh lạnh lẽo và vô tình. Ánh sáng trắng hủy diệt trời đất kia càng tiến về trước thì năng lượng lại càng yếu. Khi còn cách hai mươi trượng, Phong Vân Vô Kỵ bỗng vươn một tay ra, lập tức thi triển “thời gian bất động”. “Ầm!” Ánh sáng trắng mênh mông đột ngột ngừng lại trong hư không. “Rắc rắc!” Ba dòng pháp tắc thời gian, giết chóc và cứu rỗi đồng thời rung động, thần lực hùng hậu tràn vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ. “Ầm!” Ánh sáng trắng mênh mông đột nhiên bắn ngược trở về với tốc độ còn nhanh hơn, đánh vào bản thể của Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc sâu trong bầu trời. Tịch Nhĩ Lạc cuối cùng đã cảm thấy không ổn. Kẻ vừa mới bước lên ngôi vị của thần này, chỉ trong thời gian ngắn khí tức đã tăng lên đến mức độ tiếp cận với Chủ Thần, hơn nữa còn đang điên cuồng gia tăng. Mà năng lực do hắn nắm giữ đã có phần phá vỡ sự cân bằng. Bóng sáng lóe lên, Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc nhanh chóng bỏ chạy, trong nháy mắt đã chạy đến phía trên vực sâu bóng tối. Thân thể cao mấy chục ngàn trượng được bao phủ trong ánh sáng đen kịt, vắt ngang ở phía trên vực sâu. Ngay khi Tịch Nhĩ Lạc sắp trở về quốc độ, pháp tắc thời gian mênh mông đột nhiên lướt qua phía trên vực sâu bóng tối, thân hình hắn liền ngừng lại. “Ong!” Mấy đoàn thần lực hắc ám hùng mạnh bắn ra, Hắc Ám chư thần cuối cùng đã không bình tĩnh được. Một khi Tịch Nhĩ Lạc chết đi, sự cân bằng sẽ bị phá vỡ, Quang Minh sẽ áp đảo Hắc Ám, đây là điều Hắc Ám chư thần không muốn nhìn thấy. “Ầm!” Mấy đoàn thần lực hắc ám vừa xuyên qua vực sâu bóng tối liền bắn ngược trở về với tốc độ còn nhanh hơn, đánh vào quốc độ của các Chủ Thần dưới vực sâu, gây nên một cơn chấn động. “Ầm!” Một đoàn ánh sáng trắng hủy diệt trời đất từ trên trời giáng xuống, chui vào trong cơ thể của Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc. Tịch Nhĩ Lạc không kịp kêu lên tiếng nào, lập tức nổ tung. Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc chết. Một viên thần cách lấp lánh phá vỡ không gian, như sao băng bay đến bên ngoài vực sâu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang