[Dịch] Phi Thăng Chi Hậu: Thần Ma Chi Chiến - Tàng Thư Viện

Chương 19 : Cửu U (phần 4)

Người đăng: Kyon

Tâm Ma kinh ngạc vì thực lực của An Đức Liệt không hề yếu như mình nghĩ, lại không biết trong lòng An Đức Liệt còn khiếp sợ hơn. “Tên này quả không hổ với cái tên ‘Khô Lâu Quân Chủ’, ngay cả Cửu U ma khí thuần túy của Cửu U lệ phách do ta triệu hồi cũng bị Hấp Tinh đại pháp của hắn hóa thành khói dày, thoát ra bên ngoài cơ thể… thật là làm người ta căm hận. Hắn vốn chỉ là một tên Ma vương nho nhỏ, trong thời gian ngàn vạn năm, bản tọa không ngừng gặp kỳ ngộ, vì sao tên này cũng ít khi tu luyện như bản tọa, thực lực lại tăng vọt nhanh như vậy? Thật là đáng hận!” - Nhìn hơi khói dày đặc tỏa ra bên ngoài cơ thể Tâm Ma, trong lòng An Đức Liệt vô cùng đố kị. “Mà thôi, cho dù ngươi có thiên phú tốt thế nào, lần này nếu ngươi lựa chọn giao chiến với bản tọa tại tây bắc Ma Giới, vậy thì hãy chết đi cho bản tọa!” - Trong lòng An Đức Liệt cười lạnh, năm ngón tay thả lỏng bên hông bỗng nhiên nắm chặt, giữa khớp ngón tay phát ra những tiếng răng rắc giòn giã. Ở bên kia, Tâm Ma đội trời đạp đất nhìn xuống An Đức Liệt, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Năm mươi năm chinh chiến, bởi vì An Đức Liệt tránh mà không chiến cho nên mới kéo dài đến bây giờ. Những hình ảnh liên tục tràn qua trong biển ý thức của hắn giống như thủy triều. - Giết! Chém giết bên dưới vẫn tiếp tục như cũ. Cặp mắt to lớn của Tâm Ma phản chiếu hàng tỉ yêu ma hỗn loạn trên chiến trường đen kịt. Trên chiến trường đầy bóng người, bảy vầng lĩnh vực to lớn rải rác lần lượt tỏa ra trong biển người, trông rất nổi bật. Đó là lĩnh vực do thủ lĩnh bảy quân đoàn lớn của vương triều Trung Ương thi triển ra. Chung quanh bảy vầng lĩnh vực nổi bật này, những vầng lĩnh vực khác không kém hơn bao nhiêu thỉnh thoảng lại tỏa ra, mỗi lần đều có mảng lớn yêu ma bị cuốn vào bên trong, biến mất không còn bóng dáng. Khoảng trống sau khi những yêu ma này biến mất rất nhanh lại bị đám yêu ma chung quanh lấp đầy. Trên chiến trường rộng lớn, ánh sáng do vô số binh khí va chạm đan vào thành một mảng như mạng nhện. Nhìn cảnh tượng chiến trường phía dưới, trong lòng Tâm Ma lại trở nên bình tĩnh chưa từng có. Trong xa xăm, hắn nhớ đến ba phân thần, nhớ đến lúc Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương giúp bản thể chia ra nguyên thần thứ nhất tại Ma Giới, cũng nhớ đến lúc mình hóa thân thành ma trùng cấp thấp nhất tại Ma Giới, vùng vẫy mấy vạn năm trong hẻm núi dung nham kia... tất cả mọi thứ đều chỉ vì giờ phút này, trở thành chủ nhân Ma Giới, chúa tể của vô số yêu ma. Ánh mắt chậm rãi ngẩng lên, trên con ngươi đen kịt hiện lên bóng dáng của An Đức Liệt, khóe miệng Tâm Ma nở một nụ cười lạnh. Cho dù An Đức Liệt có một vài kỳ chiêu, nhưng Tâm Ma lại có quyết tâm sắt đá, hoàn toàn đánh bại đối phương. - An Đức Liệt, hơn năm mươi năm qua ngươi không ngừng đối kháng với bản tọa khắp nơi. Bản tọa muốn thống nhất Ma Giới, có phải ngươi cảm thấy không phục? Hừ! Tâm Ma cười lạnh, vừa bay đến vừa giễu cợt: - Không đến lúc cùng đường bí lối, ngươi vĩnh viễn cũng không biết cái gì gọi là chết đến nơi. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sự chênh lệch tuyệt đối giữa ngươi và bản tọa. - Phàm những kẻ đối kháng với bản tọa, tất cả đều phải chết! Một tiếng hét giận dữ vang lên, tay trái Tâm Ma giơ lên như nâng trời. Trên bầu trời bỗng vang lên tiếng sấm ầm ầm, mây đen kéo xuống mặt đất. Sâu trong bầu trời, một đoàn khí tức hủy diệt vô cùng mãnh liệt ùn ùn kéo đến. Hàng tỉ ngôi sao hiện lên từ sâu trong màn đêm, xếp thành hình xoắn ốc nhanh chóng rơi xuống Ma Giới. Ở bên dưới, vô số yêu ma đang chém giết thảm liệt đột nhiên cảm thấy tâm thần chấn động, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt từ đáy lòng dâng lên, lan đến cả linh hồn. Trong lúc vội vã thoáng ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời cảm thấy như hồn bay phác lạc, hô to một tiếng: - Không hay! Đám yêu ma cũng không quan tâm đến quân lệnh An Đức Liệt, ào ào từ trung ương chiến trường chạy trốn ra bên ngoài. “Ầm!” Tâm Ma hóa thân thành chủ nhân Sát Lục, một bước vượt qua mấy ngàn trượng, rơi thẳng vào trong đại quân của An Đức Liệt, đè bẹp mấy chục tên Cửu U chiến sĩ dưới chân. Những Cửu U chiến sĩ này còn muốn phản kháng, Tâm Ma đã phát động Hấp Tinh đại pháp, trong nháy mắt hút lấy sức sống trong thân thể bọn chúng, khiến cho bọn chúng hóa thành tro bụi. Đám Cửu U chiến sĩ ở chung quanh gầm thét muốn lao lên, thân thể to lớn của Tâm Ma lại nhảy qua một bước, rơi xuống trên mặt đất. Bên dưới chân, từng vòng sóng gợn ảm đạm lan ra bốn phía, nơi sóng gợn đi qua đám yêu ma ào ào nổ thành tro bụi. Trong mùi máu tươi giữa hư không lại có thêm một lớp khí tức tử vong dày đặc. Trông thấy Tâm Ma uy thế ngập trời, tâm thần của An Đức Liệt không khỏi hơi khựng lại, cũng không giao chiến với đối phương, liền xoay người bay vút về hướng Cửu U tế đàn. Phản ứng của An Đức Liệt hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tâm Ma, trong lòng vừa kinh ngạc vừa giận dữ, liền hét lớn một tiếng: - An Đức Liệt, ngươi chạy đi đâu! Dứt lời, một bàn tay liền vươn ra như tia chớp dọc theo phương hướng An Đức Liệt bỏ chạy, đồng thời quát lên: - Hư, không, phong, tỏa! Lời vừa dứt, bốn “bóng tường” to lớn liền từ bốn phía An Đức Liệt vọt tới, phong tỏa hướng chạy trốn của hắn. Con ngươi Tâm Ma đột nhiên co lại, bàn tay lớn giơ về phía bóng lưng của An Đức Liệt đang bỏ chạy, Hấp Tinh đại pháp đã phát động. “Rắc rắc!” Dưới tác dụng của Hấp Tinh đại pháp, không gian mà Tâm Ma dùng “hư không phong tỏa” ngăn cách nhanh chóng sụp đổ, tiếng răng rắc giòn giã không dứt bên tai. Ngay vào lúc này, tiếng cười đắc ý của An Đức Liệt đột nhiên từ phía trước truyền đến: - Ha ha ha… ngươi mắc lừa rồi, bây giờ cũng gống như đám Cửu U Ma Thần thôi… - Hãy giam cầm trong Cửu U Ma Giới cho ta! Đến một câu cuối cùng, giọng nói của An Đức Liệt đã trở nên lạnh lùng. Trong lòng Tâm Ma hơi kinh hãi, đưa mắt nhìn lên, trông thấy một luồng khói nhẹ từ trong không gian phong tỏa tỏa ra. Sắc mặt của hắn trầm xuống, ma thức tìm kiếm, lại phát hiện Hấp Tinh đại pháp vẫn đang có tác dụng, khí tức Cửu U không ngừng từ trong không gian sụp đổ truyền vào trong cơ thể, nhưng An Đức Liệt không biết làm cách nào lại thoát khỏi tác dụng của Hấp Tinh đại pháp. - Cửu U! Ở phía xa, vẻ mặt An Đức Liệt thê lương như quỷ hồn, hét to một tiếng. Hai chữ này vừa thốt ra, một cột khí màu xám dày đặc liền từ dưới chân hắn phóng lên cao, xông vào giữa tầng mây. “Cửu U tế đàn!” - Sắc mặt Tâm Ma khẽ biến đổi, lúc này mới phát hiện, hóa ra An Đức Liệt thừa lúc hắn đuổi theo, âm thầm khống chế không gian quy tắc từng chút một, dịch chuyển hắn đến gần Cửu U tế đàn. Đến khi hắn thi triển Hấp Tinh đại pháp thì An Đức Liệt đã đứng ở phía trên Cửu U tế đàn. - Gào! Trong tiếng kêu lớn, ở giữa Cửu U tế đàn bao trùm mấy trăm dặm, trong vực sâu hình vuông ma khí mờ mịt kia bỗng có một luồng hơi khói bắn ra, bay thẳng về hướng Tâm Ma. Luồng hơi khói kia nhanh chóng lướt qua mấy trăm trượng, đồng thời không ngừng biến hóa, khi đến trước người Tâm Ma không xa đã hóa thành một hình ảnh ác ma to lớn miệng đầy răng nanh, cặp mắt lờ mờ chuyển động một chút, chiếc miệng lớn như chậu máu một hớp cắn vào đầu Tâm Ma. Ngay lúc chiếc đầu ác ma do luồng khí tức màu xám hóa thành gào thét há mồm ra, Tâm Ma cuối cùng đã hiểu vì sao An Đức Liệt có thể chạy thoát khỏi Hấp Tinh đại pháp của mình. Trong cảm ứng của ma thức, một tia hồn phách u ám của An Đức Liệt đã dung hợp cùng với Cửu U tế đàn có diện tích trăm dặm phía dưới. Ma thức đi xuống chút nữa, hắn lại phát hiện tia hồn phách của An Đức Liệt trong Cửu U tế đàn còn dung hợp với không gian Cửu U Ma Giới đáng sợ phía sau vực sâu kia. Với năng lực Tâm Ma, còn chưa đủ để hút một không gian có thể giam giữ Cửu U ma thần đến Ma Giới thứ nhất. - Gào! Bên tai nghe được một tiếng gầm khàn khàn, sau đó một mảng bóng xám ùn ùn kéo đến, chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của Tâm Ma. Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, hắn thình lình phát hiện mình đã tiến vào trong một thông đạo lờ mờ. Thông đạo màu xám hẹp dài này cũng không biết là lớn hay nhỏ, là rộng hay hẹp, bởi vì ở chỗ này hắn căn bản không cảm giác được thân thể của mình, chỉ cảm thấy linh hồn đang dọc theo thông đạo này nhanh chóng rơi xuống phía dưới, mà đầu cuối của thông đạo lại không hề xuất hiện trong cảm giác của ma thức. “Vực sâu!” - Trong đầu Tâm Ma bất giác hiện lên hai chữ này. Chỉ vỏn vẹn nhìn thấy một lần, nhưng trong vực sâu ngay chính giữa Cửu U tế đàn, loại khí tức đặc biệt tà ác và giống như có sinh mệnh cuồn cuộn phía dưới lại in sâu vào trong đầu hắn. Cách đó mấy cây số, vô số yêu ma nhìn về phương bắc trông thấy một cảnh không thể tưởng tượng: chủ nhân Sát Lục đứng giữa không trung, thân thể lớn đến khoảng mấy ngàn trượng, lại bị một bóng đen ngoằn ngoèo hình rắn từ phía dưới vọt lên há mồm nuốt vào bên trong. Kích thước hai bên chênh lệch lớn như vậy, nhưng kết quả cuối cùng lại là Chủ nhân Sát Lục bị nó nuốt vào trong bụng, giống như chủ nhân Sát Lục vừa rơi xuống chiếc “mồm lớn” kia, thân hình vừa không ngừng thu nhỏ lại. Cảnh tượng này vô cùng quái dị, chỉ trong nháy mắt giữa không trung đã trống rỗng, không còn thấy bóng dáng của chủ nhân Sát Lục đâu. Cửu U tế đàn cổ xưa màu đồng xanh đột nhiên nổi lên sương mù mờ ảo. Trên hai mươi sáu dãy lan can, những hoa văn màu vàng tối bỗng hiện lên trong bụi mù, gần như muốn bay lên trời. Bên dưới vực sâu, Tâm Ma gần như không cảm giác được thân hình to lớn của mình tồn tại, chỉ cảm thấy nguyên thần của mình giống như vật rơi tự do, đang nhanh chóng rơi xuống trong thông đạo lờ mờ dường như không có điểm cuối này. Ở phía trên loáng thoáng truyền đến giọng nói uy nghiêm và đắc ý của An Đức Liệt, quanh quẩn bên tan không tan: - Hà hà, ta nên gọi ngươi là gì đây? Chủ nhân Sát Lục? Khô Lâu Quân Vương? Trung Ương đại đế? Hay là thứ gì đó có liên quan đến Thái Cổ Kiếm Thần? Bất kể gọi ngươi là gì bây giờ cũng không còn quan trọng nữa. Cuộc chiến tranh này hơn năm mươi năm, không phải ngươi và ta muốn tranh đoạt vị trí “thần sứ của Chủ Thần thứ mười bốn” sao? Ha ha ha… những kẻ dưới Cửu U đều là bộ hạ của Chủ Thần thứ mười bốn ngày xưa, ngươi hãy ở cùng với bọn chúng đi. Còn ta sẽ sẽ tuyên bố với thủ hạ của ngươi rằng ngươi đã nhận được vinh quang của Chủ Thần, trở về trong vòng tay của Chủ Thần. Ha ha ha, gặp lại sau, thần, sứ, đại, nhân vĩ đại của ta! Giọng nói của An Đức Liệt từ phía trên truyền đến, càng lúc càng thấp, càng lúc càng mờ ảo, cuối cùng thấp đến mức không thể nghe thấy. Phía trên thông đạo, một chút ánh sáng của hành lang vực sâu nối liền với Cửu U tế đàn cũng nhanh chóng khép lại. Bên cạnh vực sâu hình vuông sương mù lượn lờ, An Đức Liệt thân cao trăm trượng chậm rãi đáp xuống đất, đôi cánh thịt bên sườn rũ xuống như mây, thu vào trong cơ thể, đồng thời thân thể cao lớn cũng như quả bóng da bị thủng từ từ khôi phục lại kích cỡ bình thường. - Hừ! An Đức Liệt nửa quỳ bên cạnh vực sâu, tay phải nhẹ nhàng vuốt vài lọn tóc dài cuốn khúc rũ xuống trên trán qua bên tai. Bên dưới mái tóc dài lộ ra gương mặt tà ác, biểu tình trên mặt chỉ có hai chữ “đắc ý”. An Đức Liệt cúi đầu xuống. Trên bầu trời u ám có một đoàn ảnh sáng chiếu vào trên gương mặt hắn. Dưới mây đen biến ảo, mí mắt của hắn một mở một khép, trong mắt hiện lên vẻ lãnh khốc. - Bây giờ Ma Giới sẽ là thiên hạ của ta. Hừ… An Đức Liệt ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua tầng tầng bóng đen nhô lên mặt đất, nhìn vào trên chiến trường phía xa vẫn đang chém giết: - Cũng đến lúc thu nạp những bộ hạ của tên xui xẻo kia rồi… - Bản tọa còn chưa cho phép, khi nào lại là thiên hạ của ngươi? Một tiếng hét lớn lạnh lẽo đột nhiên vang lên từ phía sau. An Đức Liệt vừa mới bước chân ra, bàn chân còn lơ lửng trên không, một bàn tay khổng lồ bỗng từ trong hư không phía sau vươn ra, bắt lấy thân thể của hắn kéo về phía sau. “Sao lại như vậy!” - Ngay lúc bàn tay như linh thần khổng lồ bắt được An Đức Liệt, sắc mặt hắn lập tức trở nên trắng bệch, vẻ đắc ý trên mặt như chiếc gương rơi xuống vỡ thành từng mảnh. - A! An Đức Liệt chỉ kịp kêu thảm một tiếng, liền bị bàn tay to lớn kia kéo về phía sau, chui vào trong một thông đạo bỗng xuất hiện giữa hư không, biến mất phía trên Cửu U tế đàn. “Ầm!” Tại nơi An Đức Liệt biến mất, một bóng người từ trong hư không đi ra, một chân đạp lên Cửu U tế đàn. Người nọ phất mái tóc dài một cái, quay đầu lại nhìn vực sâu cuồn cuộn phía sau, chỉ để lại một câu nói, sau đó bay về phía xa: - Không thăm dò nội tình của bản tọa, lại dám không biết tự lượng sức đối kháng với ta. Bản tọa muốn xem thử ngươi có bản lĩnh gì, hóa ra lại là mánh khoé không đáng để vào mắt này. “Mua dây buộc mình”, câu này quả thật hợp với ngươi. An Đức Liệt, gặp lại sau. Nếu như bản tọa nổi lòng từ bi, cứ cách năm mươi năm sẽ đốt một bộ hoàng bào cho ngươi. Người một tay kéo An Đức Liệt vào dưới vực sâu, sau đó ung dung đi ra chính là Tâm Ma. An Đức Liệt mặc dù đã tính toán rất kỹ, cũng rất tin tưởng vào lực lượng phong ấn của Cửu U Ma Giới, nhưng hắn lại không biết trên người Tâm Ma còn có “Thiên Ma thần thông” có thể xem thường bất cứ không gian trói buộc nào. - Không! An Đức Liệt một đường không ngừng rơi xuống phía dưới vực sâu. Dấu ấn mà Chủ Thần thứ mười bốn ban cho hắn không chỉ là để chứng nhận người hầu, mà còn giao cho hắn nhiệm vụ bảo vệ Cửu U tế đàn, canh giữ vực sâu thông đến Cửu U Ma Giới. Cũng vì vậy nên An Đức Liệt mới có thể luyện hóa toàn bộ Cửu U tế đàn và tâm thần, còn có thể mượn Cửu U ma khí mênh mông và thuần túy bên dưới vực sâu. Điều này khiến cho hắn có thể gần như vô hạn mượn Cửu U ma khí trong trong phạm vi nhất định chung quanh Cửu U tế đàn . Đồng dạng, một khi rơi vào dưới vực sâu, bị sức hút trong phong ấn Cửu U ma thần ảnh hưởng, tốc độ rơi xuống của hắn cũng gấp trăm lần Tâm Ma. Chỉ trong nháy mắt nhưng lại giống như cả ngàn năm. An Đức Liệt giữ tu thế đầu dưới chân trên, không ngừng rơi xuống trong hành lang dẫn đến Cửu U. Chỉ trong chốc lát hắn đã phát hiện ra ma khí cuộn trào phía dưới, bên trong còn có rất nhiều bóng đen cao khoảng một trượng. Dường như cảm nhận được sự xuất hiện của An Đức Liệt, những ánh mắt sáng ngời lạnh đến tận xương từ bỗng mở ra trong bóng tối, nhìn An Đức Liệt đang rơi xuống. Trong những cặp mắt kia, An Đức Liệt chỉ cảm thấy những tâm tình đen tối nhất: căm ghét, hận thù, khát máu, hủy diệt, phá hủy, cắn nuốt… Ánh sáng ở nơi này đã tàn lụi. Một cảm giác lạnh lẽo thấu xương từ chiếc đuôi nhọn bốc lên đến tận đầu. Mặc dù trên người có dấu ấn do Chủ Thần lưu lại, nhưng hắn không hề nghi ngờ, một khi rơi vào Cửu U Ma Giới, những bóng ma đói khát này sẽ không do dự cắn nuốt hết máu thịt của mình. - Không, đây không phải là kế hoạch của ta, không phải là thứ ta “nhìn thấy”, ta không phục! Một ngọn lửa giận che lấp cả sự kinh hãi. Trước mắt An Đức Liệt bỗng hiện lên gương mặt của Tâm Ma, gương mặt này và gương mặt của Thái Cổ Kiếm Thần nhanh chóng hợp lại với nhau. Sự thù hận ngập trời như triều dâng lập tức cuốn qua mỗi góc nhỏ trong đầu hắn. - Cho dù rơi xuống Cửu U, ta cũng phải kéo ngươi xuống theo! An Đức Liệt gầm thét, ma thức xuyên qua tầng tầng không gian, dẫn động nguyên thần phía trên đã dung hợp với Cửu U tế đàn. “Ầm ầm!” Cửu U tế đàn có diện tích trăm dặm bỗng nhiên rung chuyển. Bề mặt tế đàn cổ xưa bắt đầu xuất hiện những vết nứt. An Đức Liệt định dùng liên hệ với hồn phách phía trên, kéo mình ra khỏi thông đạo dẫn đến vùng đất Cửu U này, nhưng nó chỉ làm giảm tốc độ rơi xuống của hắn. Cửu U ma khí có thể ăn mòn tất cả càng tiến đến gần. - Giao ước, lập một giao ước, chúng ta sẽ để ngươi trở lại mặt đất, còn cho ngươi lực lượng của Cửu U Ma Thần! Trong biển khói mênh mông bên dưới vực sâu, những luồng ý thức hợp thành một giọng nói lớn khàn khàn, truyền vào trong tai An Đức Liệt đang từ phía trên rơi xuống: - Ngươi lấy gì làm giao dịch? - Linh hồn, linh hồn của ta, các ngươi có thể lấy đi! An Đức Liệt vừa rơi xuống phía dưới vừa gào lên. Hắn hoàn toàn cảm giác được, đám Cửu U Ma Thần cường đại đáng sợ ở phía dưới, không biết số lượng nhiều hay ít có một khát vọng đối với máu thịt và linh hồn. - Đồng ý... “Ầm!” Phía dưới An Đức Liệt, trên vùng đất Cửu U mênh mông vô hạn bị biển khói bao phủ cách đó mấy ngàn vạn cây số, những luồng lực lượng kinh khủng hội tụ lại với nhau, hóa thành một dòng nước lũ vượt qua khoảng cách ngàn vạn cây số tràn vào trong cơ thể hắn. - Đi đi! Trong tiếng hét khàn khàn, thân thể An Đức Liệt bị vùng đất Cửu U hút lấy bỗng bắn ngược trở về với tốc độ còn nhanh hơn, nhanh chóng biến mất trong thông đạo nối liền vùng đất Cửu U và Ma Giới thứ nhất. - Ha ha ha… Tiếng cười ha hả của An Đức Liệt vang lên từ phía trên vùng đất Cửu U, thân hình đã quay cuồng biến mất. Phía dưới thân thể của hắn vừa biến mất, một tấm giấy da dê cổ xưa màu xám bỗng xuất hiện, xoay tròn trên không, sau đó rơi xuống biển khói lờ mờ phía dưới. - Gào! Khi tờ giấy da dê có ghi giao ước của An Đức Liệt còn cách mặt đất trăm trượng, đội nhiên bị một luồng gió sắc xé thành ngàn vạn phần, mỗi mảnh vụn đều bị một lực lượng âm tà dẫn dắt, bay vào trong sương mù dày đặc như mực nước. Sau một trận thanh âm như dã thú cắn xé, tấm giấy da dê cổ xưa ảm đạm kia đã không còn bóng dáng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang