[Dịch] Phi Thăng Chi Hậu: Thần Ma Chi Chiến - Tàng Thư Viện

Chương 82 : Ba ngôi một thể (phần 1)

Người đăng: Kyon

Ba tháng sau. Trên một đỉnh núi chọc trời, Phong Vân Vô Kỵ từ từ mở mắt ra, trong mắt lóe lên một vệt sáng rồi biến mất. Trong thời gian ba tháng này, dựa vào năng lực suy diễn mạnh mẽ của ba phân thần hợp nhất, hắn đã suy diễn quy tắc của kiếm đạt đến pháp tắc của kiếm, thần cách của kiếm trên trán cũng trở nên hoàn thiện. Sau khi hấp thu thần lực trong cơ thể đám nghịch thần giả tại vùng đất bỏ hoang, lại biết được rất nhiều bí ẩn liên quan đến việc thành thần từ Pháp Tổ Phục Hy, kết hợp với những bí mật về quốc độ của chư thần do Đông Phương Phá Thiên để lại, Phong Vân Vô Kỵ đã đạt tới trạng thái cao nhất để xông lên ngôi vị của thần. Hôm nay cũng là ngày tiến hành theo như ước định. Một luồng sáng từ trong Thập Phương Câu Diệt bay ra. Pháp Tổ nói với Phong Vân Vô Kỵ: - Hôm nay chính là ngày Chủ Thần thứ mười bốn xông lên ngôi vị của thần, đồng thời cũng là cơ hội tốt nhất để ngươi thành thần. Ngoài ra tin tức đã được truyền đến tất cả tộc nhân, bọn họ đều quyết định sẽ đến Thái Cổ hôm nay. Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, hờ hững nói: - Vậy thì đi thôi! Thân hình nhoáng lên, Phong Vân Vô Kỵ hóa thành một dòng ảnh từ trên đỉnh núi bay ra, trong nháy mắt xuyên qua lỗ hổng của không gian đổ nát này, biến mất vào trong bóng tối mênh mông. Tầng tầng không gian lướt qua hai bên, tâm tình Phong Vân Vô Kỵ lại nhấp nhô khó bình lặng được. Càng đến gần Thái Cổ, trong lòng hắn càng có xung động như muốn rút lui. Trong lòng tất cả bọn họ, Thái Cổ là cố hương, là giấc mộng, cũng là nỗi đau vĩnh viễn. Nhiều lần đi ngang qua nơi này, nhưng lại không một ai dám đặt chân lên, nhìn thẳng vào mảnh đất cố hương tan vỡ này. Từ xa xa, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy vô số mảnh vụn lớn nhỏ trôi nổi trong hư không đen kịt, rải rác trong không gian rộng lớn này, đó là tàn tích sau khi Thái Cổ bị hủy diệt. Sự đau đớn trong lòng càng lớn hơn, hắn không dám dừng lại, liền nhanh chóng vượt qua bay về hướng trung tâm Thái Cổ. Không gian Thái Cổ ngày xưa đã không còn tồn tại, trời và đất kia đều đã hóa thành mây khói. Giữa vô số mảnh vụn không gian vẫn còn lại một khoảng đất hình vuông, đó là lăng Hiên Viên. Có lẽ lực lượng khiến cho không gian tan vỡ đến đây là hết, hoặc là đám yêu ma và thiên sứ cũng lười hủy diệt nơi này, cũng có thể là do ý chí của Hiên Viên và mấy chục ngàn chiến sĩ còn lại đã ngăn cản lực lượng không gian tan vỡ lan đến đây. Nói tóm lại, trên mảnh đất sụp đổ này vẫn còn còn sót lại một khoảng đất kỳ tích. - Chí Tôn! Khi Phong Vân Vô Kỵ đến nơi, tại lăng Hiên Viên đã có rất nhiều nhân tộc Thái Cổ chờ sẵn. Vừa nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ, bọn họ liền tiến đến cung kính chào. Trên mặt bọn họ đầy vẻ tiều tụy, cặp mắt đỏ bừng, hiển nhiên là sau khi thấy được thảm cảnh của Thái Cổ lại bị chạm đến nỗi đau trong lòng. Nhìn thấy các tộc nhân, Phong Vân Vô Kỵ bất giác cảm thấy sống mũi cay cay, cặp mắt cũng hơi đỏ lên. Lúc trước bọn họ hoảng hốt rời đi, hôm nay lại trở về nơi này giống như luân hồi. Ánh mắt lướt qua các tộc nhân, hắn lần lượt gật đầu với mỗi người. Từ trong đám người, hắn nhìn thấy Huyết Hải Ma Quân, nhìn thấy Bắc Hải tù đồ, cũng nhìn thấy vài trưởng lão Phong tộc quen thuộc. Mỗi cái người đều có vẻ rất tiều tụy, trên mặt hiện lên dấu vết bị nỗi đau hành hạ. - Chư vị! Đứng ở nơi đã từng là mộ Hiên Viên, Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi nói: - Hành động lần này có thể nói là mười phần chết chín, gần như không có hi vọng sống sót. Ta hi vọng các người hiểu được mình đang làm gì. Nếu như bây giờ muốn rút lui thì vẫn còn kịp, sẽ không có ai trách cứ các người. - Chí Tôn, chúng tôi biết mình đang làm gì. Nếu đã đến đây thì chúng tôi cũng không dự định còn sống trở về. Chỉ cần cuối cùng có thể giải cứu loài người, xây dựng lại Thái Cổ, chúng tôi có chết cũng không hối tiếc. Một nam tử mặc áo dài màu xanh nói với giọng khàn khàn. Mọi người bên cạnh cũng đồng thanh nói: - Chí Tôn, chỉ cần có thể giải cứu loài người, xây dựng lại Thái Cổ, chúng tôi có chết cũng không hối tiếc. Trong ngực Phong Vân Vô Kỵ, Thập Phương Câu Diệt phát ra một tia sáng nhàn nhạt, sau đó từ từ bay ra, lơ lửng trong hư không. Ánh sáng chợt lóe lên, bóng dáng của Pháp Tổ liền hiện ra bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ. - Nếu các người đã đưa ra lựa chọn của mình, vậy bây giờ hãy làm theo sắp xếp của ta! Bàn tay Pháp Tổ rung lên, Thập Phương Câu Diệt vốn chỉ lớn bằng bàn tay bỗng phình lên, trong chớp mắt đã dài mấy ngàn trượng, biến thành một chữ thập to lớn từ không trung rơi xuống. “Ầm!” Chữ thập do Thập Phương Câu Diệt biến thành rơi xuống mặt đất, vừa vặn in vào lăng Hiên Viên. Pháp Tổ lơ lửng trong hư không, nói: - Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai và năm người nắm giữ Thế Giới phân biệt trấn thủ ở phía đông, phía tây và phía bắc. Các trưởng lão thánh thú và trưởng lão Bắc Hải trấn thủ ở phía nam. Những người còn lại chỉ cần đứng trong phạm vi bao phủ của Thập Phương Câu Diệt, chờ hiệu lệnh của ta! Tất cả địa nhân tộc Thái Cổ dựa theo an bài của Pháp Tổ, nhanh chóng xếp hàng phía trên Thập Phương Câu Diệt đã hóa lớn. Đám người Bắc Hải Ma quân đứng ở ven rìa Thập Phương Câu Diệt, còn những người khác thì tạo thành một bức tường người thật dày đứng trong phạm vi bao trùm của nó. - Vô Kỵ, ngươi hãy trấn thủ ở trung tâm Thập Phương Câu Diệt. Đây là nơi Thập Phương Câu Diệt bảo vệ chặt chẽ nhất. Đợi tất cả mọi người vào vị trí, Pháp Tổ mới quay sang nói với Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ không nói gì, lập tức đi đến trung tâm của Thập Phương Câu Diệt, sau đó ngồi xuống. Pháp Tổ lại hiện ra bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ, ngẩng đầu nhìn vào sâu trong vũ trụ. Thân thể của y đã sớm bị hủy diệt, chỉ còn lại một tia ý thức dung hợp với Thập Phương Câu Diệt, cũng là người điều khiển và phát động Thập Phương Câu Diệt. - Tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa, tiếp theo phải xem tình hình phía bên kia thế nào. Phong Vân Vô Kỵ nghe được Pháp Tổ lẩm bẩm. Ở cuối tầm mắt của Pháp Tổ, một bóng đen to lớn đang đứng sừng sững trong hư không, đó là Chủ Thần thứ mười bốn đã biến mất sau khi Thái Cổ sụp đổ. Thần thể cao mấy trăm trượng của Chủ Thần thứ mười bốn vắt ngang giữa hư không. Hắn ngẩng đầu lên nhìn cửu tinh càng lúc càng ảm đạm trên bầu trời, dường như đang chờ đợi điều gì. Trên người hắn đã không cảm giác được một chút khí tức hung bạo nào. Hôm nay hắn đã gần như đánh mất tất cả ký ức, không còn thù hận loài người, không nhớ đã từng dẫn quân chinh phạt Thái Cổ, cũng không nhớ đến việc bị Xi Vưu đánh lén. Trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng. Ngày đó linh hồn của Xi Vưu tự nổ, mặc dù không thể giết chết Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng cũng khiến cho linh hồn của hắn bị thương nặng, khiến hắn quên đi tất cả quá khứ. Trải qua thời gian ngàn vạn năm, hắn vẫn luôn ẩn thân ở một góc, yên lặng tích lũy thực lực. Hôm nay vết thương trong linh hồn của hắn cuối cùng đã khôi phục, thực lực cũng đạt đến đỉnh cao trước đó chưa từng có. Hiện giờ hắn chỉ còn lại một mục đích, đó là trở lại ngôi vị của thần, trở về với vinh quang ngày xưa của hắn. Đây là điều duy nhất hắn nhớ được, cũng là thứ mà hắn quyến luyến không quên. - Gào! Sau một tiếng kêu xuyên qua vũ trụ, Chủ Thần thứ mười bốn cuối cùng bắt đầu xông lên ngôi vị của thần. Hai viên thần cách trên trán hắn đồng thời bắn ra ánh sáng chói mắt, từng vòng thần lực hắc ám như thực chất lan ra. Dưới sự kêu gọi của hắn, tại trung tâm vũ trụ xa xôi, một dòng nước pháp tắc mênh mông trong nháy mắt xuyên qua thần cách giết chóc trên trán hắn. Thần cách rung động, khí tức của hắn nhanh chóng gia tăng gấp nhiều lần, trong nháy mắt đã đạt đến một cảnh giới kinh khủng, hơn nữa vẫn còn đang tăng lên. “Ầm ầm!” Trên chín tầng trời, mây đen cuồn cuộn từ bốn phương tụ đến che phủ bầu trời. Khi Chủ Thần thứ mười bốn xông lên ngôi vị của thần, hàng chục ngàn tia sét màu tím lớn như vại nước từ trong tầng mây bắn về bốn phía. Sâu trong mây đen, một vòng xoáy to lớn do tia chớp hình thành quay cuồng trên bầu trời, bên trong phát ra một áp lực mạnh mẽ, dường như nối liền với một nơi xa xôi khác, đó là quốc độ của thần. Tại khoảnh khắc này, bất kể Quang Minh chư thần hay Hắc Ám chư thần đều bị thu hút bởi hành động xông lên ngôi vị của thần của Chủ Thần thứ mười bốn. “Rào rào!” Bên dưới vực sâu bóng tối, một bóng người to lớn tỏa ra uy nghiêm vô thượng, mang theo vô số bọt nước đi ra bên ngoài. Tịch Nhĩ Lạc cuối cùng đã ra tay. “Ầm!” Khi khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn tăng lên gấp nhiều lần, một đoàn ánh sáng trắng chứa đầy lực lượng hủy diệt từ sâu trong vũ trụ bắn ra, trong nháy mắt vượt qua tầng tầng không gian, nhanh chóng đánh xuống Chủ Thần thứ mười bốn. “Ầm!” “Ầm!” Sau đó lại là mấy đoàn ánh sáng trắng hủy diệt phát ra từ hải dương ánh sáng và vực sâu bóng tối, đánh về phía Chủ Thần thứ mười bốn. Phía trên hư không, hai mươi bốn cặp mắt hoàng kim to lớn đồng thời mở ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chủ Thần thứ mười bốn bên dưới. Khi Chủ Thần thứ mười bốn xông lên ngôi vị của thần, minh ước giữa hắn và Quang Ám chư thần đã bị xé thành mảnh vụn. Tại Thái Cổ xa xôi. - Vô Kỵ! Giọng nói khẩn trương của Pháp Tổ vang khắp phía trên lăng Hiên Viên: - Chính là lúc này! Tại trung tâm Thập Phương Câu Diệt, Phong Vân Vô Kỵ không hề do dự, lập tức giải phóng ý thức ra. Mấy viên thần cách đồng thời hiện lên trên trán, thần lực hùng hậu truyền vào bên trong. “Ong!” Tất cả thần cách đều bừng sáng. Trong thế giới quy tắc mà mắt thường khó nhìn thấy, ba dòng nước pháp tắc giết chóc, cứu rỗi và thời gian đồng thời hiện lên, trong nháy mắt xuyên qua thân thể Phong Vân Vô Kỵ. “Ầm!” Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ chấn động, sau đó ý thức của hắn dường như tiến vào một thế giới khác. Trong thế giới tối đen này có mấy dòng pháp tắc xuyên qua hư không, không thể nhìn thấy đầu cuối. Trong nháy mắt ý thức của hắn chia ra làm mấy phần, men theo những dòng pháp tắc này kéo dài về đầu cuối của pháp tắc. Đây là một cảm giác rất kỳ diệu, giống như hợp thành một thể với pháp tắc. “Đùng!” Khi ý thức của Phong Vân Vô Kỵ hòa vào ba dòng pháp tắc giết chóc, thời gian và cứu rỗi, mây đen bỗng hội tụ lại phía trên lăng Hiên Viên Bắc Hải, vô số tia chớp bắn ra. Sau mây đen cũng xuất hiện một vòng xoáy to lớn, đó là quốc độ của Cứu Thục Chi Chủ. Trên mặt đất, mọi người đều nhìn lên mây đen và tia chớp phía trên. Cảm nhận được khí tức của Phong Vân Vô Kỵ đang điên cuồng tăng trưởng, trong lòng bọn họ đã không còn bình tĩnh được. “Đây là cơ hội cuối cùng rồi, nhất định phải thành công!” “Đã không còn đường lui nữa, không thành công thì thành nhân!” “Bốn vị Chí Tôn, nếu như ở trên trời có linh, xin hãy che chở cho chúng tôi!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang