[Dịch]Phi Duyệt Quân Tâm - Sưu tầm
Chương 73 : Thì ra người cứu nàng là hắn…
.
Thu Dung thấy bầu không khí xung quanh hai người đầy mùi đao, lập tức hoà giải: “Hai tỷ tỷ đang nói chuyện bình thường, làm sao lại…”
“Câm miệng.” Hai người đồng thời nhìn nàng nói, Thu Dung khó xử đứng chốc lát nàng xin cáo lui, trong phòng chỉ còn lại ba người Lục Uyển cùng Hoa Nguyệt còn có Diệp Tử.
“Tiện nhân! Ỷ vào bản thân dụ dỗ người! Cẩn thận có ngày sẽ chết ở trên giường!” Hoa Nguyệt dùng giọng điệu độc ác nhất nguyền rủa nàng, khuôn mặt õng ẹo.
Lục Uyển không tức giận, vẫn cười thiên kiều bá mị: “Chết ở trên giường còn tốt hơn sống một mình.”
“Ngươi!” Hoa Nguyệt bị nàng phản bác nói không nên lời, nhưng vào lúc này bên ngoài vang lên tiếng của nha hoàn: “Vương gia.”
Lâu Lan mặt không thay đổi đi vào phòng, mắt phượng vẫn trước sau như một lạnh nhạt không có nửa phần cảm xúc, hồng y tao nhã, đứng riêng một mình, hắn vừa xuất hiện Hoa Nguyệt lập tức hành lễ, cười nịnh nọt.
“Lan, ngươi trở về, có lạnh hay không?” Lục Uyển phong tình vạn chủng tiến lên khoác áo lên vai hắn, còn lớn mật hôn lên mặt hắn, để lộ nụ cười xinh đẹp động lòng người.
Hoa Nguyệt thấy thế tức giận đến phổi muốn nổ tung, thấy Lâu Lan nhìn nàng lạnh lùng nói: “Còn chưa đi ư?” Nàng nghe xong sợ tới mức lập tức chạy ra ngoài, tay trong áo nắm chặt thành quyền, oán hận nhìn sang Lục Uyển, một ngày nào đó, một ngày nào đó nàng nhất định phải biến mất trên thế gian!
Chờ nàng đi khỏi Lục Uyển càng làm càn toàn bộ thân thể leo lên người Lâu Lan, giọng nói uốn éo: “Lan, người ta rất nhớ ngươi.”
“Buông ra.” Lâu Lan nhìn cũng không nhìn nàng, lập tức đi đến thư phòng.
Lục Uyển biết điều buông tay ra đợi hắn đi đến bàn ngồi xuống phê duyệt ánh mắt nàng nheo lại, giọng nói mềm mại: “Ngươi mỗi ngày tới tìm ta đều xem sách, từ khi lần đầu tiên ta đến, ngươi cũng không chạm qua người ta…”
“Muốn tiếp tục trở lại Túy hoa lâu thì biến, còn ở lại thì câm miệng.” Mi tâm Lâu Lan nhíu lại, tất cả tấu chương trong tay đều do hoàng thượng phái người chuyển giao cho hắn phê duyệt.
Lục Uyển không vui ngồi trên giường, từ sau lần đó hắn không trở về gian phòng kia, không nói cũng biết hắn không muốn nhớ lại những chuyện xảy ra cùng nàng, chỉ có Lục Các là yên tĩnh không ai lui tới, cho nên hắn ngày ngày đến đây, nhưng không ngủ chỉ là phê duyệt tấu chương, nghĩ tới đây nàng cảm thấy hứng thú với nam tử yêu mị khác thường kia, nàng nhất định làm hắn yêu thương nàng, nhất định.
Sau Đình viện, tuyết đọng trắng xóa.
Mặt trời rọi xuống mặt đất phát ra ánh sáng chói mắt, làm lóa mắt người.
Tra Tiểu Tân thấp thỏm không yên quỳ gối nam tử trước mắt, cuối đầu xuống thấp,sau khi bị ném ra khỏi Lâu Phủ nàng hôn mê hơn mười ngày mới tỉnh lại. Khi tỉnh lại nàng phát hiện mình đang ở Mộc Vương phủ, mà nam tử tuấn lãng mặc áo lam trước mắt chính là..
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện