[Dịch]Phế Thê Trùng Sinh - Sưu tầm
Chương 34 : Ô Bặc Phương
Ngày đăng: 19:32 13-06-2018
                                            .
                                    
             Edit + Beta: Leslie aka Cơm nhỏ
Ô Nhược chọn vài món pháp khí và  tài liệu trong những lễ vật mà Hắc Tuyên Dực đã gửi qua hôm trước để  dâng lên Ô Bặc Phương. Sau đó, y và Ô Tiền Thanh cùng nhau đi đến Bặc  Cẩm Viện bái kiến ông cố của mình.
Trên đường, thừa dịp Ô Tiền  Thanh đang dìu y đi, Ô Nhược nắm nhẹ cổ tay cha mình và âm thầm bắt mạch  cho ông: "Cha ơi, hiện giờ linh điền của người khôi phục ra sao rồi?"
Ô  Tiền Thanh vui mừng cười nói: "Tuy hiện giờ chưa thể ngưng tụ được linh  lực để kiểm tra nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được linh điền khôi phục  rất nhiều. Chỉ cần ngâm thuốc thêm nửa tháng nữa, ta sẽ có thể từ từ  ngưng tụ linh lực"
Dựa vào trạng thái kinh mạch hiện giờ của Ô  Tiền Thanh, Ô Nhược có thể biết được tình hình khôi phục của cha mình  thật sự rất khả quan. Y cảm thấy rất yên tâm: "Nếu được như vậy thì tốt  quá. Trước khi đến đây, Tuyên Dực nhờ con nhắn với người rằng sau khi  người ngâm thuốc đúng một tháng thì người cần dùng thêm tụ linh thảo.  Nếu làm vậy mà cũng không thể ngưng tụ được linh lực thi mỗi ngày người  phải uống thêm một viên ngưng linh đan. À đúng rồi, trước khi khôi phục  linh lực hoàn toàn, người tốt nhất không được để cho bất kỳ ai phát hiện  chuyện này nha"
Ô Tiền Thanh gật đầu, ông bắt đầu suy tính xem mình nên dùng pháp khí gì che giấu linh lực trong cơ thể.
Bặc  Cẩm Viện nằm ở trung tâm Ô Phủ, bốn phía có sơn thủy vờn quanh, cảnh  sắc vô cùng thanh tịnh và đẹp đẽ. Giữa Bặc Cẩm Viện, Ô Bặc Phương cho  người xây một tòa tháp bảy tầng cao mười trượng. Người đứng ở tầng cao  nhất của tháp có thể nhìn thấy được toàn bộ khung cảnh Ô gia.
Mỗi  sáng, điều Ô Bặc Phương thích làm nhất chính là leo lên đỉnh tháp ngắm  nhìn toàn cảnh Ô gia mà mình tự tay lập nên. Càng nhìn, trong lòng ông  càng dâng lên niềm tự hào không thể diễn đạt thành lời.
Vừa bước  chân vào Bặc Cẩm Viện, cha con Ô Nhược gặp Ô Bặc Phương đang từ toà tháp  đi xuống. Hai cha con lập tức tiến lên thỉnh an hắn.
Trông thấy người hầu của Ô Nhược ôm rất nhiều lễ vật trên tay, ánh mắt nghiêm túc của Ô Bặc Phương loé lên một tia hài lòng.
Ô  Nhược lập tức sai người hầu dâng quà tặng đến trước mặt Ô Bặc Phương:  "Thành thân đã nhiều ngày nhưng đến nay đứa cháu bất hiếu này mới về đây  thình an người, hy vọng ông cố có thể tha lỗi cho con"
Dù đã một  trăm năm mươi tuổi nhưng vì là người tu luyện nên gương mặt Ô Bặc  Phương chỉ như người mới bốn mươi. Ngoại trừ khóe mắt có vài nếp nhăn ra  thì những bộ phận khác trên mặt hắn đều căng đầy, không có một chút  dáng vẻ của lão nhân trăm tuổi cả.
Ô Bặc Phương hỏi: "Tiểu Nhược, vì sao phu quân của con không cùng về đây với con?"
Vẻ  tươi cười của Ô Nhược trong nháy mắt cứng đờ, y hạ mí mắt xuống không  nói một lời, bộ dáng của thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Dường như hiểu ra rằng Hắc Tuyên Dực không muốn gặp Ô Nhược, Ô Bặc Phương thở dài nói: "Để con phải chịu uất ức rồi"
Dù  thế nào đi nữa thì đứa cháu cố này cũng là người Ô Bặc Phương từng  thích nhất, chí ít cũng có một chút yêu ai yêu cả đường đi. Vì vậy, khi  thấy Ô Nhược u sầu như vậy, trong lòng Ô Bặc Phương cũng có chút áy náy.  Nếu không phải vì để Ô Thần Tử được coi trọng, Ô Bặc Phương cũng sẽ  không ép Ô Nhược phải gả cho nam nhân khác. Thế nhưng, mỗi lần nhìn thấy  Ô Nhược vừa mập mạp lại không có linh lực, hắn lại cảm thấy có chút mất  hứng. Do đó, nếu không phải diện bất đắc dĩ phải gặp Ô Nhược, Ô Bặc  Phương cũng sẽ không muốn thấy đứa cháu này để mắt không thấy thì tâm  cũng không phiền.
Vừa nghĩ đến cháu cố, ánh mắt Ô Bặc Phương lại nhìn lướt qua Ô Tiền Thanh.
Đứa  cháu này đã từng là người rất xuất chúng và cũng là người Ô Bặc Phương  rất xem trọng. Trước kia, hắn đã Ô Tiền Thanh lại bị phế, điều này làm  cho kẻ làm ông như hắn cảm thấy tiếc hận vô cùng.
Nếu không phải Ô  Tiền Thanh còn có một Ô Trúc cũng xuất chúng không kém gì mình, Ô Bặc  Phương nghĩ huyết mạch của cháu nội này coi như bị phế hoàn toàn.
Ô  Bặc Phương híp mắt, không biết trong đầu hắn đang nghĩ đến điều gì mà  đáy mắt lại hiện lên lệ quang. Hắn lạnh nhạt nói: "Tiền Thanh, Huyền  Nhiên và ca ca đệ đệ ngươi đều đã ở đại sảnh chờ sẵn rồi. Hai ngươi hãy  vào trong trước đi. Sau khi ta về phòng đổi y bào sẽ quay lại ngay"
"Dạ" 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện