[Dịch]Phế Tài Tiểu Thư: Phúc Hắc Tà Vương Nghịch Thiên Phi - Sưu tầm
Chương 47 : Ôm lấy ta!
.
Đúng lúc này, dị biến phát sinh!
Một cái biển lửa với tốc độ cực nhanh đang lan sang.
Ánh lửa dày đặc, nhanh như tia chớp!
"Tiểu Sơ nhi, mau tránh ra!" Thanh Minh Dạ quát một tiếng.
Quân Mặc Sơ thậm chí ngay cả thời gian để né tránh cũng không có, phát hiện mình bị một cỗ lực lượng cường đại bao vây, trước tiếp bị thôn tính (cắn nuốt, chiếm đoạt) trong vòng biển lửa.
Làn sóng lửa này có khả năng thiêu đốt linh hồn, Quân Mặc Sơ trong biển lửa lăn lộn kịch liệt.
Đau ——
Toàn người nàng bị đốt cháy, phảng phất như thân thể và linh hồn phải chia ra làm hai.
"Khặc khặc — Thanh Minh Dạ, không nghĩ tới ngươi lại ở chỗ này, làm lão phu tìm dễ như vậy đâu!"
Đến vì Thanh Minh Dạ? Chết tiệt, lão già kia mắt ngươi bị mục rồi hay sao mà đi tổn thương người vô tộ là ta! Quân Mặc Sơ cắn răng chịu đựng, cố giữ bản thân không ngất đi.
Nhưng mà, nhiệt độ càng ngày càng cao, nàng có cảm giác ngày hôm nay bản thân sẽ phải phó mặc chính mình ở chỗ này.
Đột nhiên, một lực lượng trong veo lạnh lẽo bao lấy toàn thân nàng, đem tất cả những làn sóng lửa kia ngăn cách bên ngoài.
Một thanh âm lành lạnh vang bên tai nàng:
"Ôm lấy ta."
Quân Mặc Sơ theo bản năng liền ôm lấy người duy nhất trước mắt mình.
Tất cả đau đớn đột nhiên tan biến không thấy tăm hơi.
Quân Mặc Sơ cố gắng ôm chặt lấy Thanh Minh Dạ, cảm giác lành lạnh lúc này làm nàng cảm thấy rất khoan khoái.
Hơi mở hai mắt ra, nàng thấy trong biển lửa màu trắng sữa xuất hiện một vòng sáng như kết đan của kết giới, đem nàng và Thanh Minh Dạ bao phủ, chính là một đạo kết giới cản trở sức nóng của biển lửa."Không sao chứ?" Thanh Minh Dạ rũ mắt, trong con ngươi thâm thuý biến ảo thất thường.
Quân Mặc Sơ giật giật thân thể, vốn cho là thân thể mình đã bị nướng cho cháy đen khắp người không chịu nổi, giờ nhìn lại phát hiện trên người ngay cả một vết đỏ cũng không có.
Nàng lắc đầu, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Thanh Minh Dạ buông tay, khuôn mặt tuấn tú tỏ vẻ vô tội, "Kẻ thù tới."
Quả nhiên là vì hắn mà tới!
Quân Mặc Sơ lòng thầm ảo não, sao nàng vô cớ dính phải sự tình này?
Bên trong kết giới, biển lửa vô pháp tổn thương bọn họ, bên ngoài kết giới lại bị đốt cháy thành những mảnh cháy đen, tạo nên một đống hỗn độn.
Giữa không trung là một lão già có diện mạo dữ tợn như yêu quái, hai tay nhanh chóng kết ấn, bày ra từng đạo trận pháp, ý đồ muốn xé rách kết giới của Thanh Minh Dạ.
Đại Vũ Quốc này vốn nằm ở trung tâm đại lục, cách xa những tiểu quốc khác, chưa từng gặp qua những cao thủ lợi hại như vậy, nhất thời khiến các đại gia tộc và hoàng tộc đều kinh động.
"Thanh Minh Dạ, ngoan ngoãn đem đồ vật giao ra đây, lão phu độ lượng cho ngươi toàn thây!" Lão yêu quái lơ lửng giữa không trung kiêu ngạo nói.
"Không biết tự lượng sức mình." Môi mỏng sắc sảo khẽ mở, thờ ơ, mang theo hàn ý lạnh thấu xương.
Giờ khắc này, Quân Mặc Sơ thấy rõ ràng trong mắt Thanh Minh Dạ là hố sâu vạn trượng, như có như không tử quang* mị hoặc câu hồn, quỷ dị không nói nên lời. Tử mâu* âm trầm, loé vài tia sát khí, hắn lãnh khốc đối diện cùng lão yêu quái ra quyết định "Bản tôn, thành toàn cho ngươi!"
*tử quang: ánh sáng tím
*tử mâu: mắt tím
Vũ lực ngưng tụ, một cơn lốc xuất hiện lấy hắn làm tâm lưu động, Thanh Minh Dạ giơ tay lên một cái, lực lượng màu vàng trong nháy mắt bộc phát ra, như một quả cầu lốc xoáy to lớn trên không trung, tuôn ra. Vô số năng lượng mắt thường có thể nhìn thấy được quy tụ lại, bị hấp thu điên cuồng vào ngón tay trắng noãn như ngọc của Thanh Minh Dạ.
Con ngươi lão yêu quái hiện rõ ngạc nhiên. Rõ ràng là cùng một cấp bậc, lão thế nhưng cảm thấy trên người Thanh Minh Dạ tản ra luồng khí tức kì dị mạnh hơn hẳn lão. Đôi mắt vốn âm trầm đầy tia máu của lão bỗng sáng lên, ham muốn lấy được đồ vật trên người Thanh Minh Dạ càng thêm mãnh liệt.
Thanh Minh Dạ khẽ cong môi, muốn lấy đồ vật trên người hắn, cũng phải nhìn xem chính mình có năng lực đó hay không!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện