[Dịch] Phật Bản Thị Đạo
Chương 31 : Cắc ké kỳ nhông
.
Chu Nghi ngớ ra giây lát, còn tưởng mình nghe lầm, bên kia Liêu Tiểu Tiến đã thét lên một tiếng dữ tợn, thanh phi kiếm trong suốt như pha lê tím bắn ra từ miệng, 9 vết xăm ánh vàng trên thân kiếm hiện ra, hóa thành 9 luồng kiếm quang dài 3 trượng, rộng hơn thước, giáng xuống đầu ba nam một nữ kia, tiếng ầm ầm chấn động cả mặt đất xung quanh mười mấy trượng, uy lực mạnh mẽ.
Liêu Tiểu Tiến hiểu rất rõ cá tính của Chu Thanh: Người không phạm ta, thỉnh thoảng ta còn gây hấn chơi, nếu người dám phạm ta, diệt môn không tha thứ. Nên Chu Thanh vừa đưa ra mệnh lệnh, Liêu Tiểu Tiến khỏi cần suy nghĩ đã ra tay tấn công phủ đầu trước.
Thanh phi kiếm của Liêu Tiểu Tiến ngay cả vị chuyên gia chế tạo pháp khí như Chu Thanh cũng không nắm hết tính năng của nó, từ khi phi kiếm chế tạo ra, Liêu Tiểu Tiến ngoại trừ lấy ra tu luyện, chỉ dùng có một lần khi đối đầu với Bát Cực Lang Vương, nhưng lần đó Liêu Tiểu Tiến mới luyện bí quyết Kiếm Khí Lăng Không được 3 ngày, chưa phát huy được uy lực của thanh phi kiếm cổ quái này, bây giờ có thể xem như lần đầu tiên chính thức dùng nó đối địch, ngay cả Chu Thanh nhìn thấy uy lực của thanh phi kiếm cũng ngấm ngầm kinh hãi.
Chu Nghi lúc này mới bừng tỉnh, hét to một tiếng, thanh phi kiếm Chu Thanh cho cô cũng hóa thành một đạo kiếm quang đánh về phía cô gái cầm gương bát quái. Chu Nghi tức giận vừa rồi cô ta đột nhiên xuất chiêu đánh lén muội muội, nên cú đánh này dùng hết toàn bộ sức mạnh, nhưng uy lực rõ ràng không bằng chiêu thức của Liêu Tiểu Tiến, kiếm quang chỉ có một đạo, không giống như 9 đạo kiếm quang của Liêu Tiểu Tiến bao trùm lấy cả 4 người kia.
Chu San tự biết công lực của mình còn chưa được, những ngày qua tuy cần cù khổ luyện ngày đêm, nhưng cũng chỉ luyện đến Dẫn Khí sơ kì, không hề giúp được gì trong trận chiến ác liệt đang diễn ra, chỉ biết nắm chặt Phiên Thiên ấn Chu Thanh đã cho trong tay, căng mắt ra theo dõi trận chiến, xem có ai sơ hở sẽ thừa cơ quăng ấn ra tấn công. Truyện "Phật Đạo "
Nhìn thấy 9 đạo kiếm quang dũng mãnh của Liêu Tiểu Tiến, Chu San nghĩ thầm: Vị đại ca này ngày thường cứ hay đùa giỡn, thái độ ngờ nghệch, không ra dáng có chút bản lĩnh gì hết, không ngờ lại lợi hại đến thế.
Chu Thanh cũng ngầm kinh ngạc: Liêu Tiểu Tiến rõ ràng chưa luyện đến cảnh giới phân hóa kiếm quang mà, chỉ dựa vào thanh phi kiếm cổ quái trên tay nó mà có thể phân hóa ra 9 đạo kiếm quang sao? Chu Thanh nghĩ hoài không thể hiểu nổi.
Ba nam một nữ bên kia cũng không nghĩ rằng hai tên một người một yêu kia lúc đầu còn cung kính thưa chuyện, tự nhiên nói đánh là đánh, thay đổi còn nhanh hơn cả lật trang sách, nhưng dù gì cũng là đệ tử danh môn, công lực coi như có chút thành tựu, sau giây phút ngỡ ngàng ngắn ngủi đã nhanh chóng trấn tỉnh, 3 tên nam tử cùng hét to giận dữ, vầng hào quang 3 màu tím, xanh, đỏ bắn thẳng lên không trung, hóa thành vài trăm luồng sáng tạo một lá chắn che lấy 4 người vào giữa.
9 đạo tử kim kiếm khí của Liêu Tiểu Tiến giáng liên tiếp vào lá chắn, phát ra tiếng nổ leng keng như kim loại chạm nhau, âm thanh chát chúa, lá chắn hào quang 3 màu bị đè nén xuống, hiển nhiên vì sức ép từ kiếm khí của Liêu Tiểu Tiến quá khủng khiếp, lá chắn sắp chống đỡ không nổi.
Phụt! Từ trong lá chắn lóe lên tia máu, có người phun ra một ngụm máu tươi, dùng máu nóng phát động uy lực của pháp bảo. Vầng hào quang của lá chắn phình to nuốt chửng 9 đạo kiếm quang của Liêu Tiểu Tiến, còn đạo kiếm khí của Chu Nghi tất nhiên không phát huy được tác dụng nào cả.
Công lực của mấy người kia vốn chỉ tương đương nhau, đều luyện tới Dẫn Khí trung kì, chỉ dựa vào pháp bảo mạnh nên giữ được tính mạng. Liêu Tiểu Tiến có thanh phi kiếm cổ quái, lại ra tay bất ngờ, thế mà chưa diệt được tên nào, đủ thấy pháp bảo của 3 tên nam tử kia không phải thứ tầm thường.
Chu Thanh vận chuyển nguyên thần đã sớm nhìn rõ, vật thể phát ra vầng hào quang 3 màu tạo thành lá chắn chính là 3 chiếc vòng cổ quái lơ lửng trên không, điều kì lạ là những chiếc vòng không làm từ chất liệu kim loại hoặc ngọc thạch, hiển nhiên cả 3 chiếc vòng cùng thuộc về một bộ pháp bảo.
Bộ pháp bảo này là hàng tốt đây! Vừa đủ chia cho 3 người họ, còn ta sẽ lấy cái gương bát quái kia. Chu Thanh đã sớm tính toán chia chác bảo vật trong đầu, 4 tên đệ tử Mao Sơn kia như cá nằm gọn trong lưới, Chu Thanh không vội ra tay, cứ để mặc Liêu Tiểu Tiến và Chu Nghi rèn luyện kinh nghiệm đối địch cũng tốt.
“Tà ma yêu đạo, các ngươi chán sống thật rồi hả?” Trong lá chắn hào quang vọng ra tiếng quát mắng giận dữ của cô gái: “Các ngươi dám tạo phản đánh nhau với người của cơ quan an ninh quốc gia! Huyền Thiên Bát Quái! Đi!”
Ánh sáng lóe lên, lá chắn hào quang mở ra, 4 người hầm hầm tức giận hiện thân, một tên nam tử toàn thân đầy máu hét to: “Hay nhỉ! Mấy con yêu quái các ngươi dám tấn công thành viên Long tổ chúng ta, xem ra bọn ngươi chán sống thật rồi! Ta phải bắt các ngươi về lột tấm da cáo ra mới hả giận!” Xem ra tên nam tử này chính là người vừa hy sinh máu tươi bổ sung sức mạnh cho lá chắn hào quang chống lại 9 đạo kiếm quang của Liêu Tiểu Tiến.
“Nói nhiều với lũ yêu quái này làm gì, sư huynh đệ chúng ta cùng lên giết chết chúng thôi! Sư muội, mau toàn lực phát động Huyền Thiên Bát Quái trận!” Một tên nam tử khác gằn giọng.
Cô gái kia không ngừng lầm bầm niệm chú, chiếc gương bát quái phát ra ánh sáng le lói, từ từ bay lên không trung.
Còn 3 tên nam nữ cùng lúc phóng phi kiếm ra đánh về phía Liêu Tiểu Tiến, Chu Nghi. Liêu Tiểu Tiến không chút sợ hãi, dựa vào uy lực ghê hồn của thanh phi kiếm cổ quái chống chọi với 3 đạo kiếm quang, thêm vào phi kiếm của Chu Nghi ở xung quanh giúp sức, với thế 2 chọi 3 trong nhất thời vẫn đánh nhau ngang ngửa. 5 người đánh nhau say sưa, ưu thế không nghiêng về bên nào. Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh gật gù: Xem ra cho chúng rèn luyện một chút là đúng, xem kìa, hai tên đồ đệ sử dụng phi kiếm càng lúc càng thành thạo rồi!
Trong lúc Chu San dán mắt theo dõi trận chiến 5 người, Chu Thanh lại chú ý sang tấm gương bát quái của cô gái kia, chỉ trong chớp mắt, gương bát quái đã to ra như chiếc thau, một hình vẽ bát quái rộng 3 trượng dần dần hình thành trên mặt gương. Xoẹt! 8 luồng sáng chia nhau bắn về tứ phía rừng cây, nhanh chóng hòa tan vào không khí.
“Ài! Bổn tông chủ là tổ tông của trận pháp, Huyền Thiên Bát Quái trận của ngươi quả nhiên tinh diệu, nhưng trong mắt ta chỉ là trò con nít. Ta không để ngươi bày được trận pháp, quấy nhiễu đệ tử ta luyện kiếm!” Chu Thanh rít lên một tiếng, vung tay ném 8 miếng ngọc bài theo hướng luồng sáng bắn ra, ngọc bài xoay tròn trên không, 8 luồng sáng vốn đã hòa tan vào không khí bị ngọc bài hút lấy, ngọc bài màu xanh biếc ngả sang màu vàng lấp lánh. Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh từ sau khi Hóa huyết thần đao hồi phục tác dụng, mỗi ngày ngoài dành thời gian tu luyện ra là trầm ngâm suy nghĩ cách bày trận tinh diệu của Thập nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận, đối với lĩnh ngộ về trận pháp có thể nói là ngày đi ngàn dặm. Cô gái kia dùng gương Huyền Thiên Bát Quái phát động Huyền Thiên Bát Quái trận pháp, nếu bày xong trận pháp đương nhiên uy lực mạnh mẽ, nhưng Chu Thanh chỉ nhìn loáng qua đã biết sơ hở của trận pháp này, bèn ra tay phá đi trận pháp trong tích tắc Huyền Thiên Bát Quái trận sắp được bày bố thành công.
Chu Thanh vung vẫy hai tay, ngọc bài biến thành đỏ rực như lửa, nhiệt độ nóng hừng hực, đốm lửa màu tím dài hơn thước bốc ra từ ngọc bài, luồng sáng vàng bị ngọn lửa tím thiêu đốt phát ra tiếng lít chít, chỉ một lúc đã bị đốm lửa đốt cháy tan vào hư vô.
8 đạo kim quang vừa tan, chiếc gương Huyền Thiên Bát Quái như bị xì hơi, thu nhỏ lại như hình dạng ban đầu rơi từ trên không xuống. Cô gái kia hoảng sợ nhìn trưng trưng vào Chu Thanh như nhìn thấy ma, há hốc miệng không nói được tiếng nào.
Chu Thanh cũng không thèm nhiều lời, chỉ tay một cái, một luồng khí lực vô hình đánh trúng cô gái. Phụt! Cô gái phun ra một ngụm máu tươi, ngất xỉu. Công lực chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không có cơ hội né tránh, một người mới luyện tới Dẫn Khí trung kì, một người là cao thủ Hóa Thần kì, khác biệt một trời một vực.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện