[Dịch] Phật Bản Thị Đạo

Chương 28 : Kí ức xa xưa

Người đăng: 

.
“Liên minh yêu quái? Hừ! Chẳng qua chỉ là một lũ yêu quái tép riu thổi phồng cái tên lên cho oai thôi, con Thiên Huyền Huyết Ma đó ta cũng từng gặp, nó chỉ là một con yêu quái hấp thu tử khí ngàn năm, tiên pháp của phái Côn Lôn chúng ta chuyên môn khắc chế loại tử khí âm tà này, đúng là không cần sợ gì nó cả, chỉ có điều kẻ đứng sau lưng nó mới đáng sợ, không dễ gây với kẻ đó đâu! Loại yêu quái thật sự thần thông quảng đại đâu để loài người phát giác chứ? Có loại yêu quái e rằng ngay cả ta cũng không phải đối thủ đấy!” Như rơi vào kí ức xa xưa, Càn Cơ Tử nheo chặt đôi mắt, nhìn xa xăm vào cõi hư vô. Lăng Nhược Thủy kinh ngạc, vốn dĩ hôm nay đã liên tiếp kinh ngạc mấy lần rồi, bây giờ lại bị những lời của sư phụ làm chấn động thêm lần nữa. Sao lại thế được? Sư phụ Càn Cơ Tử đạo hạnh cao siêu, được công nhận là thiên hạ đệ nhất cao thủ, thế mà tự thừa nhận không phải là đối thủ của yêu quái, dưới gầm trời này lại có yêu quái lợi hại đến thế ư? Lăng Nhược Thủy cũng biết sư phụ không phải một người ưa nói đùa, xem ra vụ này là thật rồi. Chỉ có điều Lăng Nhược Thủy nghĩ hoài không hiểu, con yêu quái lợi hại kia tại sao không lộ diện? Nó mà chui ra chẳng phải đã thiên hạ đại loạn đấy à? Nhìn bộ dạng ngờ nghệch của nữ đệ tử, Càn Cơ Tử bừng tỉnh từ trong hồi ức ung dung cười lên mấy tiếng. Hình như đang trĩu nặng tâm sự, Càn Cơ Tử không nhắc đến chuyện yêu quái lợi hại nữa. Phất tay một cái, một chiếc túi gấm xuất hiện trên tay, đưa cho Lăng Nhược Thủy nói: “Đây là một số món pháp bảo sư phụ đã dùng khi còn trẻ, bây giờ ta không cần dùng đến nữa, cho con hết đó, cách sử dụng chúng đều có hết trong túi gấm, con tự nghiên cứu đi nhé! Chiếc túi gấm càn khôn này cũng là một báu vật, bất kể bao nhiêu đồ vật đều chứa được hết, lúc muốn lấy ra chỉ cần dùng thần niệm. Con xuống núi đi, nhớ kĩ phải cần cù tu luyện Thượng Thanh Tử Phủ tiên quyết ta đã truyền dạy!” Càn Cơ Tử nhắm mắt ngồi lên chiếc bồ đoàn hồng ngọc, bắt đầu tập trung luyện công. Lăng Nhược Thủy cầm lấy chiếc túi gấm càn khôn thêu đầy họa tiết bông hoa, trong bụng ngờ ngợ: Đây là đồ dùng của nữ nhi mà! Tại sao sư phụ lại có nó nhỉ? Thần niệm của Lăng Nhược Thủy đi vào túi gấm càn khôn. Wow! Trong đó có đến mấy mươi món pháp bảo, kiếm, gương, phất trần, ngọc bài, lệnh kỳ… Thần niệm khẽ động đậy, một thanh phi kiếm trong suốt như thủy tinh dài hơn thước, thân kiếm nóng ấm xuất hiện trên tay Lăng Nhược Thủy. Vù! Luồng linh khí nồng hậu ùa tới, tạo thành một cơn lốc, linh khí nồng hậu trong Ngọc Hư cung cứ thế ào ạt cuốn tới không ngớt chui vào thanh phi kiếm, phi kiếm vang lên âm thanh ong ong, ánh hào quang lan tỏa, thanh phi kiếm càng lúc càng động đậy dữ dội như muốn bay ra ngoài, Lăng Nhược Thủy hoảng hốt thu phi kiếm lại vào trong túi gấm càn khôn. Xem ra những món pháp bảo này đều không phải thứ tầm thường nhỉ! Món nào món nấy đều là thứ thèm thuồng của những người trong giới tu đạo, chắc bảo họ đánh nhau u đầu sứt trán để giành giựt họ cũng sẵn sàng, thế mà sư phụ đem cho mình hết. Tại sao hôm nay sư phụ cứ lạ lạ ấy? Có khi nào luyện ra đơn dược gì, uống lầm thuốc rồi? Lăng Nhược Thủy cảm thấy sự việc hôm nay quá kì lạ, đang định lên tiếng hỏi, bỗng phát hiện Càn Cơ Tử đang ngồi ngay ngắn trên chiếc bồ đoàn hồng ngọc luyện công, nãy giờ mình ồn ào như vậy mà sư phụ không hề có chút động tĩnh gì. Lăng Nhược Thủy không dám làm phiền, bèn đi ra khỏi mật thất, men theo từng bậc thang do mây trắng kết thành bước xuống dưới, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng hát của Càn Cơ Tử: “Gió lớn thổi qua, cây cỏ điêu tàn, ý niệm sầu khổ, ngắc ngoải mong chờ, trăm năm trôi nhanh như dòng nước chảy, phú quý tan tành như cát bụi bay, tráng sĩ múa kiếm vung vút, xua nỗi bi ai ngập đầy, lá vàng rơi rụng phấp phới, hạt mưa tí tách tuôn rơi…” Âm thanh thê lương buồn bã, lạnh lẽo cô đơn, trái tim Lăng Nhược Thủy len lỏi một cảm giác tựa hồ quen thuộc nhưng lại không biết nên nói ra thế nào. Đang buồn bực trong lòng, một thanh niên trẻ tuổi từ từ đi tới trước mặt, tướng mạo đôn hậu, nhưng từng cử động đều tạo cho người ta một cảm giác vô cùng huyền ảo. Lăng Nhược Thủy thấy thanh niên nam tử từng bước đi lên bậc thang mây trắng, ánh mắt sáng lên, kêu một tiếng: “Đại sư huynh!” Thanh niên nam tử kia cũng đã nhìn thấy Lăng Nhược Thủy, khuôn mặt hơi ửng đỏ, lắp bắp: “Ối! Là… là Nhược Thủy sư muội đấy à! Tại sao… muội xuất quan rồi. Sao xuất quan nhanh quá vậy?” Nói xong còn đưa tay lên gãi đầu một cái tỏ vẻ nghĩ không thông. Truyện "Phật Đạo " Lăng Nhược Thủy biết vị đại sư huynh này là một cô nhi từ nhỏ được sư phụ nuôi dạy, sư phụ đặt tên cho huynh ấy là Nhất Vân Tử, đại sư huynh là đệ tử đời thứ 3 duy nhất tu luyện được đến cảnh giới Hóa thần, công lực cực kì cao thâm, nhưng vị đại sư huynh này tính tình đôn hậu, đối xử rất tốt với cô, từ nhỏ Lăng Nhược Thủy đã thích bắt nạt đại sư huynh, nhưng đại sư huynh chưa hề nổi giận bao giờ, đã mấy lần cô gây ra rắc rối đều được vị đại sư huynh Nhất Vân Tử thu xếp ổn thỏa, vì thế nên Lăng Nhược Thủy rất thích vị đại sư huynh hiền lành này. Lăng Nhược Thủy mỉm cười nói: “Đại sư huynh, chẳng phải huynh đang tu luyện ở Ngọc Chu phong sao? Hôm nay đến Ngọc Hư cung làm gì vậy? Huynh tìm sư phụ có việc gì à?” “Ha ha! Huynh có chút vấn đề về tu luyện cần hỏi sư phụ!” Nhất Vân Tử cười tủm tỉm trả lời. “Đại sư huynh à! Lần trước ở Nhật Bản thật phải cảm ơn huynh rồi, nếu không phải huynh có mặt kịp thời, muội đã bị bọn Nhật ấy bắt đi.” “Việc này… không cần đâu!” Nhất Vân Tử bối rối vô cùng, vẻ mặt vừa mới hồi phục bình thường lại ửng đỏ tiếp, vội nói: “Chúng ta đều là đồng môn sư huynh muội, không có gì to tát đâu! Huynh đi tìm sư phụ đây.” Nói xong, Nhất Vân Tử chạy như bay về phía Ngọc Hư cung. “Đại sư huynh ngày thường chỉ lo tu luyện, ít giao tiếp với người khác nên dễ xấu hổ chăng? Không được, lần sau mình nhất định phải đưa đại sư huynh về nhà chơi, tập cho huynh ấy dạn dĩ lên, cứ lắp bắp khi nói chuyện với người ta thì xấu lắm!” Lăng Nhược Thủy vừa bước đi vừa nghĩ, đi hết bậc thang liền hóa thành một chiếc bóng biến mất, một giây sau đã xuất hiện trên một đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa, Lăng Nhược Thủy vui mừng reo lên: “Pháp thuật tiên gia Thượng Thanh Tử Phủ tiên quyết quả nhiên kỳ diệu, phép độn thổ bây giờ đã có thể sánh với tốc độ với phi kiếm rồi, hơn nữa còn dễ sử dụng hơn phi kiếm. Hừ! Thiên Đạo tông! Chu Thanh! Ngươi hãy đợi đấy!” Hắt xì! Chu Thanh đang ngồi trong nhà đột nhiên hắt hơi một cái, lầu bầu: “Gần đây công lực của ta tiến bộ vượt bậc, tại sao lại hắt hơi nhỉ? Kì lạ! Chẳng lẽ sắp có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra?” Liêu Tiểu Tiến cười phá lên: “Sư phụ à, người quá nhạy cảm đó thôi, hắt hơi có một cái mà lo lắng đến thế! Hôm nay con luyện phi kiếm bị rạch rách cái áo nè, có phải là sắp bị họa sát thân rồi không?” Chu Thanh liếc xéo Liêu Tiểu Tiến, hỏi: “Gần đây sư muội của ngươi thế nào rồi? Ta bế quan tu luyện đã gần một tháng, tình hình của họ ta không được rõ.” “Sư muội ấy à! Từ sau khi người truyền cho muội ấy bí quyết Kiếm Khí Lăng Không, muội ấy cứ điên cuồng tu luyện, ngay cả cơm cũng không nấu luôn, còn Tiểu hồ ly cũng thế. Sư phụ à! Người nghĩ xem cứ tiếp tục thế này cũng chẳng phải là cách hay, sư muội chắc chưa trả được thù thì đã bỏ mạng vì tẩu hỏa nhập ma rồi.” Liêu Tiểu Tiến lo lắng nói
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang