[Dịch] Phật Bản Thị Đạo

Chương 202 : Lão Ưng (4-6)

Người đăng: 

.
Xa xôi mịt mờ tới mấy vạn dặm sâu dưới đáy biển chợt có tiếng tiên nhạc vang lên, bay qua từng tòa từng tòa cung điện bằng thủy tinh. Binh tôm tướng cá đi qua đi lại liên tục, các mĩ nữ của thủy tộc thì bưng mâm đựng trái cây và thức ăn nhanh nhẹn cất bước trong hành cung. Nước biển ở phía ngoài cung điện nhẹ nhàng chảy, nhưng bên trong thủy tinh cung thì không hề có giọt nước nào. Đây chính là Thủy Tinh cung của Đông Hải Long Vương, thuộc địa giới của Đông Thắng Thần Châu. Lúc này Đông Hải Long Vương đang mở tiệc chiêu đãi các yêu quái có thực lục cường hãn tại địa phương này. Bên trong thủy tinh điện này kim bích huy hoàng, sương mù lượn lờ, thải vân nhẹ bay, tiếng nhạc êm ái. Hơn 10 mỹ nữ thủy tộc mặc cung trang mỏng đến lộ cả da thịt đang ca múa ở chính giữa điện. Hai bên có bày mấy cái đại án bằng ngọc. Trên bàn có đủ cao lương mỹ vị, kỳ trân dị quả. Mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi mọi người, khiến khó ai cưỡng lại được. Mỹ nhân hảo tửu, món ngon vật lạ, thật đúng là chỉ có thần tiên mới có thể hưởng thụ cuộc sống như thế này. Ở phía ngoài đại điện có nhiều đội binh lính thủ hộ của thủy tộc khá uy vũ đang canh gác cẩn mật, nghiêm cấm người lạ hoặc tạp nhân xâm nhập. Những binh lính này đều cao to cường tráng, khí vũ hiên ngang, hoàn toàn không có chút dấu vết nào là yêu quái. Vô luận là về vóc dáng hay tướng mạo đều không hề khác biệt so với người bình thường. Có người cầm trong tay trường kích, có người cầm cự phủ, hoặc là trường thương. Xung quanh có hào quang phòng hộ lộng lẫy, thụy khí lưu động. Nhưng đừng vì thế mà xem thường, tất cả những binh khí này đều là thần binh lợi khí, nếu thả vào nhân gian giới thì thừa sức làm cho tu đạo giả ở đó phải mẻ đầu sứt trán. Đứng đầu trong số binh lính này là một đầu lĩnh khá nổi bật. Người này thân mặc khôi giáp, trên khôi giáp có phù triện lưu chuyển. Tinh quang từ trong mắt hắn bắn ra bốn phía, vừa nhìn là biết là nhân vật đã trải qua mấy lần đại Thiên kiếp. Không khí bên trong chính điện của thủy tinh cung khá vui vẻ, tiếng cười không ngừng vang lên. Mà phía bên ngoài thì không khí khẩn trương, người người đi qua đi lại, không có một ai là được nhàn rỗi. Chỉ có những mỹ nữ thủy tộc, thân mang lệnh bài ghi rõ chức phận mới được tự do ra vào. Hương thơm từ người các nàng tỏa ra không ngớt, nhưng điều đáng chú ý là các binh lính ở đây không hề nhìn ngang liếc dọc. Người kém cỏi nhất trong số bọn họ cũng đã đạt tới thực lực Hóa Thần hậu kỳ. Còn nhân vật đứng đầu, nều so về đạo hạnh thì chắc chắn không hề kém hơn Cóc sáu mắt mà Chu Thanh đã thu phục. Thủy Tinh cung này nằm sâu dưới vạn dặm đáy biển, cung điện trải liên miên ngàn dặm, trong đó có vô số binh lính thủy tộc qua lại tuần tra, nhiều đến đếm không xuể, xem ra chắc cũng phải hơn vạn quân. Xa xa dưới đáy đại dương này là một bình địa rất rộng lớn có đóng chi chít vô số tiền dồn và doanh trại. Thật khó mà biết có tổng cộng bao nhiêu quân lính ở đây. “Chư vị đạo hữu, hôm nay thỉnh cái vị tề tựu tại đây chủ yếu là để vui vẻ cùng nhau. Mọi người cứ thoải mái ăn no uống say, đừng để Lão Long ta mang tiếng không phóng khoáng! Ha ha! Ha ha!” Ngồi ở phía trên cao của yến hội này là một trung niên nam tử thần sắc uy nghiêm đang cất tiếng cười ha hả, người này nâng chén ngọc lên, đem hết quỳnh tương ngọc dịch trong chén uống cạn sạch một hơi. Trung niên nam tử uy vũ này thân mặc hoàng bào, đầu đội tử kim quan rất long lanh trân quý, trông có vẻ khá giống với hoàng đế trong cõi thế tục. Nhưng có một điểm bất đống, đó là chỉ cần tu đạo cao thủ cấp bậc bình thường thôi cũng có thể cảm nhận từ trên người của ông ta một luồng sóng nguyên khí cường đại đang xoay tròn trong khuôn viên ba trượng xung quanh ông. Những luồng sóng này chia làm vô số lốc xoáy nhỏ, chỉ cần có ai công kích thì những lốc xoáy này sẽ lập tức xoay tròn cấp tốc để thôn phệ hết các pháp bảo công kích, quả thật bá đạo vô cùng. Người này chính là đại ca của Tứ Hải Long Vương, là kẻ thống lĩnh gần ngàn vạn thủy binh-Đông Hải Long Vương Ngao Nghiễm. Thực lực tự thân ông ta rất cường đại, ngay từ mấy ngàn năm trước đã là cao thủ Tiên vị. được thượng thiên sắc phong làm Vũ Bộ Long thần. Ngồi phía dưới đều là khách quý mà Đông Hải Long Vương mở tiệc chiêu đãi. Tổng cộng có chừng 10 vị, đại đa số đều mặc đạo phục, nhưng đạo phục này khá phong phú, có những đạo chú rất lạ lùng mà ít người thấy được. Chỉ có độc bên trái của bàn tiệc là một yêu quái toàn thân có lông màu vàng, gương mặt thì như viên hầu (con vượn). Viên hầu này thân hình cao lớn, ngồi cao vượt hẳn so với cái ghế. Toàn thân hắn mặc một bộ khôi giáp bó sát người, trên có ngân quang hộ tâm, phía sau vài chục trượng, bên cạnh một cây đại trụ bằng thùy tinh là một con cự viên cao khác hơn 2 trượng. Nó cũng toàn thân có lông vàng, một tay cầm áo khoác cho con viên hầu kia, một tay thì cầm chén lớn kê lên miệng uống nừng ực, làm kim quang chiếu lóng lánh xung quanh. Con yêu quái viên hầu ngồi bên trái này xem ra là khách nhân tôn quý nhất của Đông Hải Long Vương nên được ngồi ở ghế cao nhất. Còn đám đạo nhân còn lại đều hiện ra thần sắc không được thoải mái cho lắm, dường như đều có chung tâm trạng với nhau. Ngoài ra trong điện còn có một đạo sĩ mặc tử kim bát quái pháp bào, người này tiên phong đạo cốt, phiêu hốt xuất trần, nếu ai có đôi mắt tinh sẽ có thể phát hiện ra dưới mí mắt đạo nhân này có một màu vàng nhạt giống con viên hầu, trông rất quỷ dị. Ngồi phía sau đạo nhân này là đạo đồng răng sáng mắt trắng, tuấn tú phi phàm. Một tay hắn cầm phát trần, một tay một loại pháp bảo dài khoảng một xích. Pháp bảo này có hình ngọc khuê, trông không khác gì cho lắm so với vật dụng bình thường, phảng phất có chút giống với các loại ngọc khuê hay có trong các cung đình xưa. Đạo sĩ này nếu đem ra so sánh với con Kim Mao Viên Hầu thì có thể thấy một bên tượng trưng cho đại tướng, một bên là đại diện của thế ngoại cao nhân, nhưng nếu lão đạo này đã được xếp ngồi ở hàng trên thì xem ra thân phận cũng bất phàm. Mấy vị đạo sĩ phía dưới đều có tiên khí dạt dào. Người nào cũng có đệ tử đứng ở đằng sau để nâng áo choàng, ngoài ra còn mang trêm đạo quan, lẵng hoa...người nào cũng có vẻ rất phô trương. “Ha ha! Ngao huynh đa lễ rôi! Theo lý thuyết thì mọi người đều là yêu tộc nhất mạch, chằng khác nào người một nhà, duy có Ngao huynh là thuộc Thủy Long nhất tộc, được thượng thiên sắc phong làm Vũ Bộ Long thần, quyền cao chức trọng, khiến bọn ta rất là hâm mộ đó!” Đạo sĩ ngồi ghế đầu kia uống cạn một chén mỹ tửu, sau đó chợt mở miệng, chép miệng khen: “Quả thật hảo tửu của Long cung, mùi vị thập phần vừa ý!” “Ha ha, Lão Ưng này không chịu an phận ở Mang Đãng sơn tu luyện đi mà lại làm cái gì quốc sư của nước Đại Thắng. Thiết nghĩ người trong thế tục am hiểu nhất là việc chưng cất rượu, chẳng lẽ rượu của họ còn kém Long cung hay sao?” Kim Mao hầu tử kia cười hắc hắc quái dị, sau đó xoay người, giơ bàn tay lông vàng xù xì lên, trong tay hắn đã có sẵn một cái chén ngọc chứa đầy rượu. Sau khi hắn uống sạch rượu, lại có mỹ nữ thủy tộc nhanh chóng bước tới, tinh tế rót đầy chén rượu trong chén. “Ha ha! Ba tướng quân quả thật là người phóng khoáng ngay thẳng! Rượu trong chốn phàm trần không có một chút linh khí mào, làm sao mà hơn được so với tiên gia ngọc dịch của Long cung chứ?” Đạo sĩ này thấy hầu tử nói mấy lời như vậy nhưng không hề tranh cãi gì mà chỉ quay sang giả lả nói chuyện với đám đạo nhân phía dưới. Các đạo nhân đều đồng loạt nở nụ cười, khiến cho hầu tử được gọi là Ba tướng quân đó cũng cất tiếng cười vang. Không khí trong điện hết sức hóa ái Đạo nhân này chính là người cư ngụ ở Mang Đãng sơn, cách Đông Hải vạn dặm xa xôi. Bản thể của lão là một con chim ưng, nhưng điều đặc biệt là có mang một ít huyết thống của thượng cổ ác điểu Kim Sí Đại Bàng. Lão đắc đạo ngàn năm, tiêu diêu tự tại, sau lại vì muốn phát triển Đao giáo chính thống nên mới hạ sơn, hóa thân thành một đạo nhân, sau đó đến Đại Thắng quốc ở phía dưới chân núi Mang Đãng sơn. Lão hiển thị một chút thần thông khiến cho hoàng đế tôn kính như thiên nhân, sắc phong làm quốc sư. Hiện tại lão đã phụng sự hơn 3 đời hoàng đế, có hơn 200 trăm năm tại vị, phát triển vô số đạo quan trong Đại Thắng quốc, môn hạ đệ tử có hơn ngàn vạn người. Sẵn có chút thế lực, cộng thêm ít huyết thống với tổ tiên là Kim Sí Đại Bàng nên Lão Ưng này mới xưng bá trong khuôn viên 40 mươi vạn dặm quanh Mang Đãng sơn, hiệu lệnh yêu quái xung quanh. Không có yêu quái nào là không phục, thậm chí cả đạo nhân tu hành trong núi cũng đều nghe lời của lão. Thực lực của Lão Ưng này thực sự rất cường đại, vốn đă sớm tiến nhập Thiên Tiên vị, nếu không chắc Đông Hải Long Vương đã không mở tiệc chiêu đãi trọng thị thế này. Các đạo nhân phía dưới cũng là nhất phương bá chủ trong các dãy núi lớn tại Đông Thắng Thần Châu, là thống soái của yêu quái trong các núi, thực lực đương nhiên cũng không tệ nên mới có thể xuất hiện trong buổi tiệc này. “Ngao huynh, hôm nay huynh mời chúng tôi tới đây rốt cục có chuyện gì không? Hiện tại Đại Vương của chúng tôi không có ở nhà, Nhị Đại Vương cũng đi ra ngoài, Mã, Lưu nhị vị nguyên soái thì đang bận thao luyện cho mấy trăm vạn yêu binh trong 72 động trên núi. Còn bản thân ta và Băng tướng quân lại phải xử lý sự vụ lớn nhỏ của Ngạo Lai quốc, phải khó khăn lắm mới có thể dành chút thời gian mà đến đây hôm nay!” Kim Mao hầu tử, tức Ba tướng quân hắc hắc cười to mấy tiếng, miệng không ngừng uống rượu. Thì ra chẳng những hắn tụ tập nhân mã xưng vương trên Hoa Quả sơn, mà xa hơn còn tiến hành thành lập một quốc gia yêu quái ở xung quanh. Toàn bộ cư dân của Ngạo Lai quốc này đều là yêu quái cả. “A! Tôn đại thánh vô kiếp vô lượng, tiêu dao tự tại, giao du rộng rãi, từ ba mươi ba tầng trời cho tới U Minh Hoàng Tuyền, xa đến tận Tây Phương Cực Lạc, chỗ nào cũng có bằng hữu. Lần này không biết ngài đã đi tới đâu rồi?” Long Vương ha hả cười nói, nhưng trong giọng nói không nén nỏi mấy phần tò mò. Đám đạo nhân ngồi tại đây cùng đều dỏng tai lên nghe ngóng, vẻ mặt đầy sùng kính, ngay cả Thương Ưng chân nhân cũng không ngoại lệ. “Lần này là đi gặp người quen! Đại Vương nhà ta đang đi về phía tây, tới Ngưu Châu Vạn Thọ sơn, nghe nói để tham dự đại hội nhân sâm quả. Còn Nhị Đại Vương thì đi Tích Lôi sơn. Lần trước Ngưu Ma Vương của Tích Lôi Sơn đến tìm Nhị Đại Vương để mượn Cửu Xỉ đinh ba, nhưng tới nay còn chưa có trả, khiến cho Nhị Đại Vương rất nóng lòng.” “Nhân sâm quả hội! Xem ra chúng ta không có tư cách tham gia rồi! Chẳng hay lần này Trấn Nguyên đại tiên mời những vị Bồ Tát, Thần Phật nào vậy?” Long Vương hỏi. “Theo như lời Đại Vương thì đây là cơ hội để huynh đệ tụ hội nên không có mời Phật Tổ hay Bồ Tát. Những kẻ ở Tây Phương cực lạc rất giảo hoạt, ăn xong là phủi đít bỏ đi, sau này gặp mặt lại coi như không có chuyện gì.” “Huynh đệ mà Đại Thánh giao hảo chắc không ít, chẳng hay có vị này quen thuộc hay không?” Thương Ưng chân nhân ngạc nhiên nói. “Ha ha, trong số này có lão tổ Đại Bàng Minh Vương của ông, còn có sư huynh của Đại Vương là Khổng Tước Minh Vương, vài vị khác thì ta không biết!” Ánh mắt Ba tướng quân lóe lên, nói năng có chút hàm hồ, hình như là còn che giấu tin tức gì đó. Long Vương biết mình hỏi đường đột, vội vàng không nói nữa, còn các đạo nhân còn lại vẫn cạn chén ầm ì với nhau, nhưng trong lòng ai cũng kinh ngạc, lại thêm mấy phần tính toán riêng. Rượu được tam tầm, thì bỗng có một đạo sĩ phía dưới đứng lên cảm thán nói: “Ôi, quỷ tử chúng tôi mặc dù tụ tập tới mấy vạn người trong núi, tự làm chủ một phương, nhung bốn phía đêu có người của Đạo môn kiềm chế. Nam có Thanh Trúc môn, bắc có Chí Dương môn, tây có Thái Cực môn, e rằng nếu muốn được tiêu diêu tự tại như Thương Ưng đạo hữu hay Ba tướng quân, chắc cũng phải gặp không ít khó khăn rồi!” Đạo sĩ này chính lão quỷ đã đắc đạo 1 vạn 5 ngàn năm trong núi, pháp lực thông huyền khôn cùng, được xem là quỷ khi nhất phái, ở Đông Thắng Thần Châu rất có uy danh. Có điều xung quanh có mấy đại Đạo môn kiềm chế nên mặc dù nước sộng không phạm nước giếng nhưng vẫn có chút gò bó, không được tự nhiên. “A! Những tiên nhân kia đều là truyền thừa của đạo thống trong thế giới này, chúng phân tán như thế thật ra chính là vì muốn kiếm chế yêu tộc nhất mạch của chúng ta. Xung quanh Mang Đãng sơn của bần đạo cũng có mấy môn phái như vậy. Lúc đầu chúng dám đại khai sát giới với bần đạo, sau bị bần đạo dùng chút ít thủ đoạn, tiêu diệt một môn phái gọi là Tử Dương môn, nghe nói là một trong tứ đại thiên sư của Tử Dương đạo thống. Sau đó Tử Dương liền kiện lên trên Thiên Đình, muốn bắt ta phải đền tội. Ta bèn tới Tây Hạ Ngưu Châu Đại Tuyết sơn để thỉnh lão tổ ra mặt nên mới được bình yên vô sự. Ngày nay phe của bọn chúng quả thật có thực lực rất cường đại. Nhớ năm xưa, khi Câu Trần Đại Đế còn đang thịnh, vẫn thường xuyên chiếu cố cho yêu tộc chúng ta, nhưng sau này khi người đến nhân gian giới giao chiến một trận với Doanh Chính Đại Vu, khiến cho bản thân và đối phương và đều bị tổn thương thảm trọng, thì Ngọc Hoàng mới nhân dịp nắm toàn bộ Thiên Đình trong tay. Ngay cả Chân Vũ, Tử Vi hai vị đại đế cũng bị đè nén. Cuộc sống của chúng ta càng lúc càng khổ sở!” Thương Ưng chân nhân thở dài, lại tiếp lời: “Bần đạo còn biết thêm một chuyện: hình như gia thất của Ngao huynh đang có chút sự tình phải không?” “Hừ, gia thất bản vương đích thị có chút chuyện, người huynh đệ Nam Hải của bản vương có một khuê nữ tên gọi Ngao Loan, chư vị có lẽ đã nghe qua?” Ngạo Quảng phân trần. “Ngao Loan công chúa là bậc kì nữ khắp thiên hạ, là đệ nhất cao thủ của long tộc, Đại vương nhà ta sớm đã được biết danh tính, chúng tôi tự khắc sẽ biết.” Ba tướng quân tiếp lời. "Ngao huynh không cần phải vòng vo nữa, nói rõ xem có chuyện gì, biết đâu chúng tôi có thể giúp được thì sao? Lại là một vị đạo sĩ mặc áo lông lụa xanh lên tiếng. Ngao Quảng đem sự việc kể lại một lượt : “Vương mẫu ủy thác cho Trường Canh tinh quân đến làm thân với cháu gái của ta, nhưng do cháu gái ta có ý từ chối khiến Vương mẫu nổi giận, phái tam thái tử Na Tra hạ giới, ngoài mặt thì lấy danh nghĩa là kết thân nhưng thực chất là uy hiếp. Long tộc ta lại sớm có thù oán với Na Tra, thậm chí con trai thứ ba của ta đã chết trong tay hắn. Tuy ân oán đã qua hàng nghìn năm, song chỉ e đối phương vẫn ôm hận trong lòng. Ba ngày trước, Na Tra xuất hiện, diễu võ dương oai, làm cháu gái ta cũng không kìm được tức giận, đôi bên đã hẹn 3 ngày sau giao chiến tại khe hở của tam giới, nếu như cháu gái ta thắng thì Na Tra không làm khó dế cháu gái ta, hơn nữa sẽ xin Vương mẫu từ bỏ ý định, còn nếu cháu gái ta thua thì phải ngoan ngoãn nghe lệnh.” ”Đúng là hiếp người quá đắng mà, cái bà Vương mẫu ngông cuồng đó, luôn chỉ biết che đậy những việc làm xấu xa. Ngao Loan công chúa tuy có tư chất hơn người, nhưng rốt cuộc hỏa hầu vẫn còn chưa đủ, còn Na Tra cũng là thánh thần, luận về pháp lực, hay vó thuật kể cả pháp bảo, ngay cả tôi cũng không phải đối thủ thì làm sao Ngao Loan công chúa có thể là đối thủ của hắn ta được.” Thương Ưng chân nhân nghe xong vô cùng tức giận. Chỉ có Ba tướng quân là lạnh lùng cất tiếng cười : “Tên tiểu tử Na Tra nói lợi hại thì cũng lợi hại, ngay cả Hoa quả sơn của ta mà hắn cũng không coi ra gì! Có điều đôi bên đã định chiến, lại quang minh chính đại, Đại vương nhà ta cũng không tiện can thiệp.” ”Các vị đạo sĩ đều đồng loạt gật đầu, Ngao Quảng thỏ dài : “Bản Đại vương chính vì chuyện này mà phiền não, cháu gái nhà ta vốn là kì tài của Long tộc, trải qua thời gian, thành tựu sẽ vô hạn, sao có thể giả cho 1 tên công tử quyền quý, chịu cảnh giam cầm chốn thiên cung. Hôm nay mời các vị bằng hữu tới đây, cùng nghĩ ra cách chu toàn, nghe Ba Tướng quân nói như vậy thì chuyện này quả thật là khó giải quyết.” Các vị đạo sĩ hết lượt thở dài, bất luận là Na ra hay Ngao Loan công chúa thì cũng đều tâm cao khí ngạo, nhất định sẽ không chịu hủy giao ước, mọi người dù có thần thông bao nhiêu cũng không thể ra mặt. Chính vào thời khắc đó, đột nhiên Thương Ưng chân nhân chợt giật mình giậm chân một cái, khiến cả trăm chén ngọc tửu đều rơi vỡ, sau đó lão ngã sóng soài trên đống thủy tinh, thân hình thì mền nhũn ra, đạo đồng đi theo Thương Ưng chân nhân vừa kịp nhận thấy liền thất thanh : “Không hay rồi!” “Lão Ưng, Có chuyện gì nghiêm trọng thế!” Ba tướng quân vội vàng gặng hỏi. “Khi ta đắc đạo, thoát xác, toàn bộ lông vũ đều luyện thành pháp bảo, thiên biến vạn hóa, có một chút thần giao, đã truyền cho những đệ tử tâm huyết để hộ thân, vừa rồi tinh thần bần đạo bị chấn động mạnh, nếu bần đạo không lầm thì đã có kẻ đến phá hoại, đệ tử của bần đạo nhất định đã xảy ra chuyện,! Có lẽ ta phải đi ngay, chư vị, bần đạo thất lễ rồi, xin cáo từ !” Thương Ưng chân nhân gấp gáp mang theo đệ tử, mang theo cây phất trần, Long vương cũng không giữ chân vì rõ ràng gia thất đạo sĩ đã có chuyện chẳng lành. “Căn cứ của Lão Ưng vững chắc như thành đồng vậy, làm sao đệ tử lại có thể sảy ra chuyện được chứ ?” Các vị đạo sĩ đều tỏ ra hoài nghi. Đúng lúc Thương Ưng chân nhân bước ra đến chính điện, đột nhiên một tiếng sét vang lên từ mặt biển truyền xuống tận đáy thủy cung, cá đáy biển sâu hàng vạn trượng cũng rung chuyển, nước biển tung tóe, cá Thủy Tinh cung cũng rung lên, các mĩ nữ của thủy tộc chân đứng không vững, trong đại điện không ngớt vang lên tiếng đổ vỡ, hàng loạt các bảo vật rơi vỡ tan tành. Hóa ra Chu Thanh và Bạch Khởi giao chiến, khiến trời long đất lở, nhật nguyệt tối tăm, khả năng đánh giáp lá cà của Chu Thanh càng ngày càng điêu luyện, dù không cần hiện Pháp Thân cũng có thể đánh ngang ngửa với Bạch Khởi Dù Bạch Khởi vẫn cường công dữ dội như kém, không ngừng không nghỉ, nhưng Chu Thanh vẫn thủ vứng như núi. Tuy nhiên, do lo sợ cho an nguy của những bách tính ở hạ giới nên Chu Thanh vội vàng dụ Bạch Khới ra xa, hai bên càng đánh càng xa, dần đến Đông hải lúc nào cũng chẳng hay, trên đường đi không biết đã kinh đông biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái,đạo sĩ tu hành. Những chiêu thức được đôi bên sử dụng thật quá khủng khiếp , khiến ngay cã những đạo sĩ tu hành đắc đạo của Thiên Sơn cũng ngại phiền phức mà không dám ra mặt, chỉ vội vàng bế quan tỏa sơn, giữ yên gia môn. “Người đâu, mau ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì? Kẻ nào to gan dám kinh động Đông hả chúng ta vậy?!” Một người trẻ tuổi, khoác bộ giáp trắng, tay cầm cây thương dài lên tiếng, chính là Tam thái tử Ngao Thành của Đông hải long vương. Lúc này Long vương và các đạo sĩ cũng đã chạy ra ngoài để quan sát, Thủy Tinh cung cũng vững vàng, dù vẫn còn rung động, Ba tướng quân tay cầm gậy lớn, mặc áo giáp sắt cũng bước đi theo. Một tên lính tuần đêm rẽ nước, mang theo một đạo sĩ trẻ đã bị trọng thương nguyên thần đến trước mặt Long vương. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao khắp mình mẩy của con đầy thương tích thế kia !” Thương Ưng chân nhân kinh ngạc, thu lại lông vũ, hút nguyên thần của tên đệ tử kia vào trong không gian ảo, sau đó thúc giục tên lính kể lại sự việc.. “ Khởi bẩm Long Vương, bên kia núi Mang Đãng của Đại Thắng quốc bỗng xuất hiện cuộc giao chiến giữa 2 nhân vật rất lợi hại, hai vị đạo huynh vì thế mà cũng bị tổn thương.” Tên lính tuần tra quỳ trước mặt Long vương tâu. “Ngao Thành, con hãy dẫn theo 20 vạn tinh binh lên bắt giữ 2 kẻ đang gây chiến, Thương Ưng chân nhân cũng không cần quay về nữa, chúng ta hãy tiếp tục thưởng rượu tránh gây thêm thị phi, đợi tiểu nhi bắt 2 tên gây rối về đây, sẽ giao cho chân nhân xử lý.” Ngao Quảng cười lớn, hô hoán bày lại tiệc rượu. Tuy miệng nói vậy nhưng trong đầu Long vương đã biết được tình hình, lòng thầm kinh hãi, có thể đánh nhau trên mặt biển mà đủ sức làm kinh động Thủy Tinh cung, thì chí ít cũng phải là hàng đệ nhất tiên nhân, qua được 20 vạn thủy binh, thì ngay cả Tam thái tử Na Tra cũng phải điêu đứng, Long vương làm sao bắt nổi? Thương Ưng chân nhân vẫn không khỏi e ngại, nói : “Ngao huynh, hay là đích thân chúng ta lên trên một chuyến xem sao, chỉ e rằng 2 tên gây rối đó không tên nào kém tài Tam thái tử Na Tra, thậm chí có thể còn vượt trội hơn….”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang