[Dịch] Phật Bản Thị Đạo

Chương 13 : Bát Cực Lang Vương

Người đăng: 

.
“A!” Ở ngoại ô có một gò núi nhỏ cực kỳ u tĩnh, nhưng giờ phút này đây không còn yên lành nữa, bởi đang có 7-8 đại hán vạm vỡ vây quanh một thiếu nữ khoảng 23-34 tuổi, mặt mũi rất thanh tú. Dưới mặt đất nơi họ đứng rơi đầy máu tanh, quanh đó còn có mấy thi thể đàn ông. Nội tạng, ruột gan của những tử thi này cũng nằm vươn vãi ở trên đất. “Mị Hồ, ngươi đừng cố gắng chống cự nữa, bọn ta đông người như vầy, hoàn toàn có đủ sức để đè bẹp mọi sự phản kháng của ngươi. Huống chi vừa rồi ta đã trình báo với Lang Vương lão nhân gia rồi, tin rằng chỉ trong thời gian một nén hương, lão nhân gia nhất định sẽ tới đây. Đến lúc đó ngươi muốn chết cũng không phải dễ dàng đâu! Chi bằng bó tay chịu trói, ngoan ngoãn giao ra “Câu Trần Thiên Thư”, chờ Lang Vương lão nhân gia tới thì không chừng còn có thể lưu lại một mạng cho ngươi!” Cầm đầu là một vị đại hán trầm giọng nói. “Đại ca! Còn nói dông dài cái gì nữa, mau tiến lên bắt lấy ả! Mỵ Hồ nhất tộc các ả luôn là mỹ nữ, vừa đúng lúc cho huynh đệ ta thưởng thức một phen!” “Ha ha ha!” Các đại hán xung quanh cũng cười rộ lên. Mỵ Hồ cắn chặt hàm răng, nhưng lúc này nàng đã hoàn toàn kiệt lực, đến nỗi chỉ cần cố gắng mở miệng thì cũng có thể dẫn đến hôn mê. Nàng đưa tay sờ sờ cuốn “Câu Trần Thiên Thư” trước ngực, tất cả hy của tộc của mình đều đặt trên cuốn sách này, nhưng bây giờ...Trong đôi mắt Mỵ Hồ bỗng ánh lên tia nhìn đầy cứng cỏi, gắt gao chiếu thẳng vào đại hán cầm đầu, rồi đột nhiên nàng tung một trảo về phía kẻ đó. Tức thì trảo ảnh đầy trời liền bao phủ lấy thân hình cao lớn của đại hán cầm đầu. Gã nào ngờ được rằng cá chết lưới rách, chó cùng cũng có lúc rứt giậu. Do không kịp đề phòng nên gã chỉ kịp hét lớn một tiếng, vận khởi công thực toàn thân đỡ nghênh đón trảo này. A! Một tiếng kêu thảm thiết, kinh động trời đất phát ra từ trong miệng của đại hán cầm đầu. Móng vuốt sắc bén của Mỵ Hồ đã bắt trúng nửa phần thân dưới của gã. Trên bụng đại hán lúc máu thịt bầy nhầy, nếu chẳng nhờ khí lực của Mỵ Hồ đã hết thì có lẽ bụng của gã đã sớm bị xuyên thủng. Đại hán cầm đầu vội vàng móc từ trong người ra một viên đan dược dạng bột mịn, sau đó thoa lên trên vết thương, vẻ mặt gã đầy hung hãn nhìn Mỵ Hồ đang nằm cuộn tròn, lớn tiếng hô: “Các huynh đệ, giết chết con ác nương này cho ta, nhưng phải lưu lại toàn thây. Lão tử muốn chơi đủ 18 kiểu trên người nó!” Đại hán đau đến muốn ngất xỉu, trong lòng sôi sục lửa hận. Nhìn thấy đám đông hung hãn xông về phía mình, ánh mắt của Mỵ Hồ bắt đầu mê man: “Chẳng lẽ mình phải chết sao, chẳng lẽ nhất tộc chúng ta sẽ phải tuyệt diệt sao...” Trong lòng Mỵ Hồ dâng lên niềm tuyệt vọng khôn cùng. Một thanh âm uể oải bỗng vang lên: “Nhiều người như vậy lại đi hiếp đáp một nữ hài tử như vậy à?” Tức thì một cỗ kiếm khí khổng lồ từ bốn phương tám hướng bỗng ngưng tụ lại rồi đánh “Ầm” một cái. Bảy gã đạn hán bị chấn văng ra ngoài hơn cả trượng, từng đạo kiếm khí quét trên người chúng khiến máu không ngừng phun ra, làm cho cả bọn phát ra tiếng rên rỉ thống khổ. Liêu Tiểu Tiến coi như còn nương tay, chỉ dùng có ba phần chân nguyên để ngự kiếm, không có hạ độc thủ. Chứ nếu không bảy tên đại hán mà ngay cả Dẫn Khí kỳ chưa đạt này đã bị kiếm khí đánh đến huyết nhục tứ tung rồi. Truyện "Phật Đạo " Áp lực trong lòng Mỵ Hồ liền vơi đi, vừa ngã xuống thì đã thấy mình đang nằm trong lồng ngực của một nam tử anh tuấn, sau đó ngất đi. “Ha ha!” Liêu Tiểu Tiến nhìn thấy thiếu nữ đang ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mình nên đắc ý cất tiếng cười. Đúng vậy! Đây chính là một màn “anh hùng cứu mỹ nhân” kinh điển, bảo sao Liêu Tiểu Tiến không đắc ý kia chứ? Hắn nhìn một lượt đám đại hán đang rên rỉ xung quanh, nói: “Ta hôm nay tâm trạng tốt nên không giết các ngươi! Cả bọn như vậy mà lại đi ăn hiếp cô gái xinh xắn này, xem ra cũng chẳng phải hạng tốt lành gì! Cút mau!” Nói xong, Liêu Tiểu Tiến liền móc ra một đạo Ất Mộc linh phù ấn vào trong lồng ngực của thiếu nữ. Mỵ Hồ đột nhiên cảm thấy một loại khí tức quen thuộc chạy tới chạy lui trong người mình hết sức dễ chịu. Không sai! Đây chính là khí tức của mình, có chứa hơi thở thơm ngát tự nhiên. “Ư..!” Một âm thanh trong veo như tiếng chuông bạc vang lên từ trong miệng của Mỵ Hồ, khiến cho Liên Tiểu Tiến tâm thần rung động: “Phải có kiếm chế, không ngờ thanh âm của thiếu nữ lại dễ nghe đến như vậy!” Hắn thầm nghĩ. Mỵ Hồ vừa mở mắt thì thấy nam tử anh tuấn trước mắt. Biết hắn đã cứu mình, vừa muốn mở miệng tạ ơn thì mới giác phát mình còn đang nằm trong lòng hắn. Lập tức nàng liền thẹn thùng đến đỏ bừng mặt, vội khẽ giãy giụa mấy cái, sau đó bò dậy khỏi vòng tay Liêu Tiểu Tiến, cất tiếng cảm ơn: “Vị đại ca này, cảm ơn huynh đã cứu tôi!” Nghe thấy âm thanh ôn nhu đó, trong lòng Liêu Tiểu Tiến liền hồi hộp: “Tiểu thư không nên khách khí, giúp người khác cũng chính là giúp mình mà! Huống chi lại là một cô gái như cô nữa! À đúng rồi, ta tên là Liêu Tiểu Tiến, gọi ta Liêu đại ca là được rồi, còn cô tên là gì vậy?” Liêu Tiểu Tiến cố gắng kiếm nén ý định tiết lộ nguồn cội của mình,bởi đó vẫn là huyết tộc, tâm ma rất nặng! Mỵ Hồ đột nhiên cảm thấy choáng váng, sau đó ngã lăn ra mặt đất. Dù sao khí lực của nàng như đèn đã cạn dầu, mặc dù được Ất Mộc linh khí làm cho hồi tỉnh, nhưng thân thể đã quá suy yếu. Liêu Tiểu Tiến nhanh tay ôm Mỵ Hồ vào lòng mình: “Ha ha! Có phải ta có số đào hoa không nhỉ?” Trong lòng hắn đang suy nghĩ linh tinh thì bất ngờ một tiếng cười rũ rượi từ xa truyền đến: “He he! Chính là tên tiểu tử này phá hư mọi chuyện sao?” “Lang Vương, đúng là do hắn làm đó! Bảy huynh đệ của chúng ta bị hắn đả thương, còn đang nằm trên mặt đất kìa!” Người vừa lên tiếng chính là đại hán suýt bị đâm thủng bụng khi nãy. Liêu Tiểu Tiến quay đầu nhìn lại thì đã thấy một lão già cao gầy khoảng 1m80 đi tới. Cả người lão phát ra khí tức âm trầm thật sâu, dường như không phải là của con người. Nhìn thấy kiếm khí trên thân thể của đám thuộc hạ đang rên la do bị Liêu Tiểu Tiến đả thương khi nãy, Lang Vương kia liền biến sắc: “Kiếm khí Lăng Không! Ngươi là đệ tử Thục Sơn?” Trong lòng Liêu Tiểu Tiến âm thầm kêu khổ: “Mình ngày thường thông minh, sao hôm nay lại hồ đồ thế này? Lẽ ra cứu người xong là nên đi ngay, còn ở lại dây dưa với cô gái này làm chi nữa? Nếu không đã chẳng phải gặp rắc rối như bây giờ rồi!” Tuy Liêu Tiểu Tiến không nói lời nào, nhưng Lang Vương kia vẫn chẳng hề có nửa điểm tức giận: “Lão phu Bát Cực Lang Vương, ngay cả chưởng môn Thanh Hư đạo trưởng của các ngươi cũng còn phải khách khí với lão phu mấy phần! Xem ra ngươi là tam đại đệ tử của Thục Sơn phải không? Liên minh yêu quái bọn ta cùng Thục Sơn các ngươi nước sông không phạm nước giếng, nay tại sao lại can thiệp vào chuyện của bọn ta?” Lời này của Bát Cực Lang Vương có chút khoác lác. Thật ra mặt mũi của chưởng môn Thục Sơn thế nào, lão cũng chưa từng thấy qua. Chẳng qua do thế lực của Thục Sơn quá cường đại, hơn nữa trưởng bối cực kỳ bênh vực người nhà, nên nếu động phải đệ tử của Thục Sơn thì chẳng khác nào chọc phải tổ ong vò vẽ. Đó chính là nguyên nhân khiến Bát Cực Lang Vương phải cố kỵ, chứ nếu không với tính cách của lão thì đã sớm ra tay giết chết đối phương rồi, đâu cần phải lảm nhảm nhiều lời như vậy. Liêu Tiểu Tiến nghe Bát Cực Lang Vương hỏi vậy liền thấy như lọt vào trong sương mù, không biết nên trả lời thế nào. Thấy Liêu Tiểu Tiến vẫn không chịu nói gì, dù Bát Cực Lang Vương có công phu hàm dưỡng cao hơn nũa cũng không thể nhịn được: “Tiểu tử to gan, dám vô lễ với bổn Lang Vương như vậy! Chẳng lẽ ngươi cho rằng Liên minh yêu quái bọn ta không làm gì được Thục Sơn các ngươi sao? Hôm nay ta giết ngươi xem Thục Sơn có dám làm gì bổn Lang Vương hay không!” Nói xong, lão liền hóa thành một cái bóng lao như tia chớp về phía Liêu Tiểu Tiến. Liêu Tiểu Tiến ngưng thị, nhìn thấy trong tay của Bát Cực Lang Vương đang từ từ mọc ra móng vuốt thật sắc bén, trên đầu móng vuốt có ngân quang lay động. Trong lúc vội vã, hắn không còn kịp suy nghĩ gì nữa, vội ôm lấy Mỵ Hồ phóng sang hướng bên cạnh. “Roạt!” Y phục trước ngực Liêu Tiểu Tiến đã bị trảo của Lang Vương xé rách một mảng. Cũng may nhờ tốc độ hắn tốt nên né được, nếu không da thịt đã khó bảo toàn. Liêu Tiểu Tiến kinh hãi: “Lão tiểu tử này tốc độ còn nhanh hơn cả huyết tộc bọn ta nữa! Xem ra ta phải biến thân mới có thể dùng tốc độ để đối phó lão!” Bát Cực Lang Vương cũng âm thầm kinh ngạc, Thục Sơn đệ tử vốn chỉ lấy tu kiếm làm đạo, tại sao bây giờ lại thêm luyện thể nữa? Dù mình có tốc độ cực nhanh cũng chưa thể triệt tiêu được hắn? Liêu Tiểu Tiến thấy y phục mình bị xé rách, vội vàng đặt cô gái đang ôm trong lòng xuống. Sau đó liên tục tung ra 13 quyền về phía Bát Cực Lang Vương. Chỉ nghe thấy âm thanh “Phanh phanh” vang lên, cả hai người không sử dụng pháp thuật, cũng không dùng vũ khí mà chỉ thi triển quyền cước giáp lá cà với nhau. Khí thế cường đại đánh ra bốn phía khiến bao nhiêu cây cỏ chung quanh đều bị đánh gãy. Ầm! Lại một âm thanh thật lớn vang lên! Hai bóng người chợt tách ra! Bịch bịch bịch! Liêu Tiểu Tiến lùi lại 3 bước, khóe miệng chảy ra một tia máu. Đúng là tốc độ của hắn vẫn còn thua kém một tí nên mới bị Bát Cực Lang Vương đánh trúng một đòn vào ngay giữa ngực, khiến cho nội phủ chấn động. Nếu không nhờ thân là huyết tộc, thế chất dị thường cường hãn thì một quyền đó của Bát Cực Lang Vương đã thừa sức lấy đi cái mạng nhỏ của hắn. Bát Cực Lang Vương trong lòng cũng giật mình: “Cái gì thế này? Một quyền vừa rồi của ta có mấy trăm cân lực đạo, dù là đá tảng cũng bị đánh nát rồi, thế mà người nay chỉ bị thương thôi à? Chẳng lẽ thân thể hắn làm bằng thép?” Lập tức Bát Cực Lang Vương chắp tay nói: “Tiểu bối, hôm nay cho ngươi chút giáo huấn vậy là đủ rồi, nể mặt Thục Sơn nên ta để người đi, chuyện hôm nay coi như không tính nữa!” Bát Cực Lang Vương cũng không muốn bỗng dưng chọc phải cái tổ ong vò vẽ này , đó quả thật không phải là một lựa chọn sáng suốt. Tròng mắt Liêu Tiểu Tiến đảo mấy vòng, hừ lạnh một tiếng, sau đó mạnh mẽ lui về sau, biến mất trong màn đêm. Bát Cực Lang Vương mới buông lỏng thần sắc, bước tới mấy bước, nhìn Mỵ Hồ đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất: “He he! Có câu Mỵ Hồ nhất tộc đều là mỹ nhân, quả nhiên không có sai!” Đại hán cầm đầu cũng bước lên phía trước vỗ mông ngựa mấy câu: “Lang Vương, hay là lão nhân gia nên tìm Câu Trần Thiên Thư trên người ả trước rồi hẵng hưởng thụ sau cũng không muộn, dù sao thứ mà chủ thượng muốn vẫn là bản thiên thư kia, điều này người cũng nên nhớ kỹ.” Bát Cực Lang Vương gật đầu: “Đúng, ngươi nói rất đúng, chờ ta trở lại tổng bộ sẽ nói mấy lời tốt cho ngươi trước mặt Huyết Ma đại nhân, an bài một vị trí tốt cho ngươi!” Đại hán kia vội vàng quỳ xuống nói: “Đạ tạ Lang Vương đại nhân cất nhắc, chúng tôi không dám quấy rầy người làm việc nữa!” “Các ngươi còn ở đây làm gì, không thấy Lang Vương lão nhân gia có đại sự cần làm sao?” Mấy tên đại hán nãy giờ vẫn rên rỉ đành phải lồm cồm bò dậy, sau đó chuồn sạch. Cuối cùng chỉ còn lại Bát Cực Lang Vương và Mỵ Hồ đang bất tỉnh nhân sự. Bát Cực Lang Vương cười dâm đãng mấy cái, sau đó tiến lên xé áo ngoài của Mỵ Hồ ra. Roạt! Áo ngoài của Mỵ Hồ đã bị xé một mảng lốn, lộ ra áo lót màu hồng phấn. Bát Cức Lang Vương thấy vậy nuốt nước bọt than thầm: “Nữ nhân này thân hình quả thật không tệ, nếu chẳng phải Huyết Ma đại nhân muốn tiêu diệt ả thì bổn Lang Vương đã chẳng thể xuống tay rồi! Không được, hôm nay phải giày vò ả mấy lần, chứ sau này đâu có làm như vậy được nữa! He he!” Lão vội vươn tay chộp tới bộ ngực căng tròn của Mỵ Hồ. Đột nhiên vang lên một tiếng “Vèo!”, sau đó dường như có vật gì đang phá không lao tới, đánh về phía Bát Cực Lang Vương! Âm thanh đó chinh là tiếng xé gió mà ra. Trong lòng Bát Cực Lang Vương biết chuyện không ổn, liền dốc toàn lực phóng người qua một bên, nhưng vẫn chậm nửa bước. Một đạo kiếm khí sắc bén cực kỳ đã đâm thủng cánh tay lão, mơ hồ có thể nhìn thấy cả xương trắng bên trong! Máu tươi không ngừng tuôn ra từ trên tay lão, cơn đau tột cùng khiến cho Bát Cực Lang Vương không còn để ý đến việc giữ phong độ nữa, lăn lộn kêu la ầm ĩ cả lên, suýt chút nữa là đã ngất đi rồi. Bên tai lão liền truyền đến âm thanh thì thào của Liêu Tiểu Tiến: “Ây da! Ta còn tưởng là ai, thì ra là Bát Cực Lang Vương tiền bối! Cớ sao lại nhăn nhó lăn lộn trên mặt đất như vậy? Chẳng lẽ ngươi thật sự là súc sinh? Chỉ có súc sinh mới thích bò lăn trên mặt đất như thế!” Thần hồn của Bát Cực Lang Vương còn chưa trấn định thì lại nghe thêm giọng điệu châm chọc của Liêu Tiểu Tiến, tức thì phun một ngụm máu tươi ra ngoài, rõ ràng là bị chọc đến thổ huyết. Bát Cực Lang Vương cũng không thèm để ý đến vết thương đang không ngừn tuôn máu của mình, lạnh lùng nhìn thẳng vào Liêu Tiểu Tiến, hai mắt lão phát ra quang mang xanh mướt quỷ dị, trầm giọng nói: “Tốt! Rất tốt! Không ngờ tự xưng là quang minh chính đại như Thục Sơn lại có hạng đệ tử xào trá đến dường này! Lão phu hôm nay đã được chứng kiến, rất tốt,! Ngươi nghĩ rằng chút thương tích này có thể làm khó lão phu sao? Nếu hôm nay không phanh thây ngươi thành vạn đoạn thì lão phu không phải là Bát Cực Lang Vương!” Ngao! Từ trong miệng Bát Cực Lang Vương liền phát ra tiếng tru. Từng vòng khí lưu cũng theo miệng lão phát tán ra ngoài. Liêu Tiểu Tiến thấy rất rõ, vết thương trên tay Bát Cực Lang Vương đang được khép lại với tốc độ kinh người. Hai tay lão cũng bắt đầu mọc lên lông và móng vuốt chó sói, trên móng vuốt không ngừng chớp động ngân quang sắc bén. “Cổ quái thật, gã này sao lại giống người sói biến hình đến thế? Đúng rồi, hắn có nhắc tới cái Liên minh yêu quái gì đó, chẳng lẽ hắn không phải là người mà chính là yêu sói?” Trong lòng vừa nghĩ vậy, Liêu Tiểu Tiến lập tức nghiêm túc, vung tay tung hai đạo Kim Cương phù lên, một đạo bay về phía Mỵ Hồ đang nằm trên mặt đất, tránh cho nàng bị thương khi đôi bên giao chiến. Đạo còn lại dùng để gia trì ở trên người mình. Hắn vừa xong việc thì đã thấy ngân quang chớp động, móng nhọn đã hiện ra trước mặt mình! Liêu Tiểu Tiến đã ăn đòn một lần, nào còn dám ăn thêm lần thứ hai, vội vung phi kiếm chém về phía móng vuốt kia. Keng keng! Chí cực phi kiếm sắc bén của Liên Tiểu Tiến va chạm với móng nhọn phát ra âm thanh như tiếng kim loại chạm nhau. Ánh lửa nhất thời bắn ra bốn phía! Bát Cực Lang Vương kinh ngạc nhìn móng vuốt của mình, trên móng vuốt đã bị mẻ đi mất mấy phần. Nhưng lão không hề tức giận, mà ngược lại còn cười nói: “Thái Ất Kim Tinh, quả nhiên là Thái Ất Kim Tinh, xem ra ngươi không phải là đệ tử bình thường của Thục Sơn rồi! Hôm nay nếu giết ngươi rồi chiếm lấy bảo kiếm của ngươi thì có thể nói thực lực của lão phu sẽ tăng thêm được ba phần!” Bát cực Lang Vương lập tức móc ra một cây sáo, thực chất là một thanh đoản côn ngắn làm từ xương người. Ở đầu của đoản côn là một cái đầu lâu lớn. Sau đó lão chợt hóa thân thành một đạo hư ảnh, đánh thẳng tới lồng ngực của Liêu Tiểu Tiến. Tốc độ lần này so với vừa rồi còn nhanh hơn gấp mấy lần! Xem ra bây giờ mới thật sự ra tay, còn vừa rồi lão vẫn còn ẩn giấu thực lực! Liêu Tiểu Tiến thấy tốc độ biến thái như vậy liền kinh hãi, nào có kịp suy nghĩ vấn đề gì nữa, lập tức dốc hết toàn lực bổ ra một kiếm về phía Bát Cực Lang Vương, định bụng sẽ biến thân huyết tộc, dùng tốc độ để liều mãng với Lang Vương. Nhưng đầu lâu trên đoản côn của Lang Vương khi vừa tiếp xúc với không khí bỗng phát ra âm thanh gào rít bén nhọn, giống như tiếng kêu gào của vạn quỷ. Quỷ khí thật dày bỗng dưng bao phủ toàn trường, tiếng khóc than thảm thiết truyền vào tai của Liêu Tiểu Tiến, khiến cho tâm hồn hắn chấn động, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, toàn thân không nhúc nhích được nữa. Truyện "Phật Đạo " Keng keng! Phi kiếm đã bị đánh rơi xuống mặt đất. Dù sao thời gian Liêu Tiểu Tiến tu luyện “Kiếm Khí Lăng Không Quyết” vẫn còn quá ngắn, thậm chí chưa đầy 3 tháng, làm sao có thể sánh với lão Lang Vương đã tu luyện nhiều năm được? Bát Cực Lang Vương lập tức tung đòn như lôi đình vạn trượng, hung hăng oanh kích trên ngực của Liêu Tiểu Tiến. Tức thì một trận máu tươi liền phun ra, Liêu Tiểu Tiến bị đánh bay ra xa hơn tám trượng. Nếu không nhờ có Kim Cương phù hộ thể thì lần này không chết cũng bị trọng thương! Truyện "Phật Đạo " Hắn vừa gượng ngồi dậy thì Bát Cực Lang Vương đã bước tới đạp lên đầu hắn: “Tiểu tử, muốn học làm anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng phải coi lại thực lực của mình! Kiếp sau nhớ kỹ điều này!” Khúc xương đoản côn liền hóa thành một bóng trắng đánh xuống đầu Liêu Tiểu Tiến, với thế đánh như vậy, nếu đập trúng đầu hắn thì nhất định óc sẽ văng tứ tán như người ta bổ một trái dưa vậy! Trong lòng Liên Tiểu Tiến hết sức hối hận, sớm biết vậy thì đừng có tự đại, biến thân thành huyết tộc thì đâu phải thua thảm thế này! Chỉ còn nước nhắm mắt chờ chết mà thôi
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang