[Dịch]Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích - Sưu tầm
Chương 57 : Bạo dân tấn công
.
Sau buổi tối vi diệu kia, không khí giữa hai người đã thay đổi vô cùng rõ rệt. Mà theo lời của một vị binh sỹ canh cửa thì đó là "mùa xuân của thủ trưởng" đã đến rồi.
Bất cứ lúc nào, Vũ Chinh cũng giống như một cái đuôi lẽo đẽo theo sau chân của Dạ Tiểu Vũ, hết lòng ân cần chăm sóc, hoocmon giống đực lan tỏa khắp cả phi thuyền.
"Vũ... Vũ Chinh..." Dạ Tiểu Vũ đỏ mặt nhéo nhéo tay hắn. "Phi thuyền sắp cập bến rồi, nhanh chóng ổn định chỗ ngồi đi."
"Vũ nguyên soái, 2 phút nữa chúng ta sẽ tiến vào cảng vũ trụ của Mộc Tinh!" Một vị nam quân nhân đi đến. "Bộ hậu cần mời ngài đến khu vực chiến lược vài phút."
"Được." Vũ Chinh gật đầu, đưa một ánh mắt nhìn đến Dạ Tiểu Vũ. Cô mỉm cười vẫy vẫy tay bảo hắn cứ việc đi đi.
"Cạch."
Căn phòng chìm vào im lặng.
"Tích..." Dạ Tiểu Vũ mở ra chiếc đồng hồ trên tay, ánh mắt hờ hững quan sát những tấm hình trên màn hình ảo. "Phượng Ly Hy... có lẽ cô chính là chủ mưu của vụ bạo động này đi..."
"Ha..." Dạ Tiểu Vũ che miệng bật cười, đôi vai nhỏ bé rung rung.
"Ha ha ha..." Hàm răng trắng nõn đan vào nhau, tiếng cười khúc khích khiến người ta rợn cả da gà vang lên trong căn phòng kín.
Đâu mới là Dạ Tiểu Vũ, đâu mới là bộ mặt giả tạo, đâu mới là nụ cười thực sự của cô?
Không một ai biết được điều đó, còn kẻ biết được, thì đều đã là người chết rồi.
...
"Kẹt... Ầm ầm ầm..." Cánh cửa phi thuyền mở ra, từng tốp quân nhân áo mũ chỉnh tề xếp hàng cảnh giới xung quanh cảng vũ trụ số 2 của Mộc Tinh. Dạ Tiểu Vũ dưới sự hộ tống ân cần của Vũ Chinh bước ra khỏi phi thuyền.
"Đây..." Vũ Chinh ngẩn người nhìn đống hỗn loạn bên ngoài.
Cảng vũ trụ tân tiến bị đập phá không còn một thứ gì còn hoàn hảo, bàn ghế bị bẻ gãy, từng đống phi thuyền bị đập phá trải đầy linh kiện trên đường.
"... là bạo dân đập phá!" Một vị tham mưu cay đắng nói. "Không biết từ bao giờ, Liên Bang đã hoàn toàn đánh mất đi niềm tin ở họ rồi..."
Vũ Chinh ngẩn ngơ nhìn những dấu vết đập phá chói mắt kia, một luồng tức giận không tên xuất hiện trong lòng hắn. Tại sao... bọn họ lại dễ dàng đem những thứ này tàn phá như vậy? Những vật liệu này, những chiếc phi thuyền này, tất cả đều là tiền bạc và công sức của cả một Liên Bang tích góp suốt bao nhiêu năm, cho dù nó nhỏ bé không đáng kể, nhưng công sức của những người làm ra chúng...
"Thật rõ ràng, đây không phải là một cuộc bạo động bình thường." Dạ Tiểu Vũ nhẹ nhàng cười. "Trong báo cáo hoàn toàn không ghi rõ tình hình thực sự ở Mộc Tinh, cho dù là bản báo cáo gửi đến Nguyên soái cao nhất của Liên Bang."
Một câu nói, giống như tiếng sét đánh thẳng vào đầu mấy vị tham mưu.
"Không thể nào! Làm sao có thể có người muốn hãm hại nguyên soái!!?" Một vị nam binh hét lên.
"Không, khả năng đó là hoàn toàn có thể!" Một vị nữ tham mưu chậc lưỡi nói, mắt kính gọng vàng lóe lên. "Nước ngầm của Liên Bang đâu phải là sâu bình thường!"
Dạ Tiểu Vũ nhìn biểu tình tựa tiếu phi tiếu của các vị tham mưu xung quanh, khóe môi hơi hơi câu lên độ cong cười khẩy.
Tạo ra bạo động ở Mộc tinh, giấu giếm tình hình trong báo cáo, sau đó khiến cho Vũ nguyên soái tiến vào trong cái bẫy tên là "Mộc tinh bạo động" này, quả nhiên là công lực đủ thâm sâu. Liệu có phải, là Phương Ly Hy thật hay không?
Có lẽ, cô đã coi thường trí thông minh của vị nữ chủ này rồi!
Thế nhưng, đôi lúc mọi chuyện không dễ dàng điều khiển giống như những gì cô suy nghĩ đâu nữ chủ à... Việc cô đem quên đi vũ lực của Vũ Chinh ẩn dưới cái danh "thiên tài quân sự" của hắn đã là một báo hiệu cho sự thất bại của cô rồi.
Dạ Tiểu Vũ có thể coi thường trí thông minh của mấy tên này, thế nhưng vũ lực của bọn họ, cô chưa bao giờ xem nhẹ chúng. Bởi bọn họ thật sự mạnh mẽ như thế nào, cô là người biết rõ ràng nhất!
Lần độc đấu thê thảm kia với Lục Lãnh, cô thực sự, thực sự không hề muốn nhớ lại một chút nào nữa, đơn giản chính là cô đơn phương bị chà đạp a T^T
"Ầm!" Một tiếng pháo kích cao xạ khiến mọi người giật mình.
Xa xa, từng tốp từng tốp người cầm theo vũ khí nguy hiểm xuất hiện trên đường lớn, ánh mắt bọn họ đục ngầu và hung dữ tựa như những con quái thú nguy hiểm bị dồn ép vào đươngf cùng vậy.
"Có phải là bọn chúng không? Đúng là bọn chúng rồi!"
"Lũ chính phủ chết tiệt đến giờ này mà vẫn muốn cử người đi lừa dối chúng ta ư!!?"
"Giết chết bọn họ!" Một tiếng nói tựa như cục đá bị ném vào mặt hồ, gợn sóng.
"Đúng vậy! Giết chết lũ đốn mạt đó! Thu thuế của chúng ta, chèn ép chúng ta, coi chúng ta như súc vật!!! Lũ đốn mạt!!!"
Tiếng súng nổ lên, các quân nhân nhanh chóng che chở cho bộ tham mưu, từng tầng chắn năng lượng xuất hiện cản lại đạn pháo không có mắt.
Loạn, loạn hết rồi!
Dạ Tiểu Vũ âm trầm nhìn những tên kích động dân chúng trong đám đông, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt cô.
Sao lại là hắn!!?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện