[Dịch]Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích - Sưu tầm
Chương 52 : Ở Venus
.
VENUS.
Khi quân đoàn quái vật xuất hiện, người dân Venus hoảng sợ vô cùng. Chỉ mới một Dang thôi mà bọn họ đã đủ tai nạn rồi, bây giờ lại xuất hiện một đám dị vật không ra hình người, không rõ mục đích, có phải trời cao muốn diệt Venus không a???
Rồi khi quân dân Venus đồng lòng muốn quyết một trận tử chiến, bọn họ lại nhận được tin tức, Sư đoàn Dang đang đóng quân ở Venus đã bị quân đoàn quái vật bí ẩn kia tiêu diệt không sót lại một mống nào.
A, nếu vậy chẳng lẽ quân đoàn quái vật kia là đồng minh của người Venus bọn họ sao?
...
Mah cầm báo cáo đặt trước mặt Lục Lãnh. "Quân đoàn quái vật bí ẩn kia đã tiêu diệt Sư đoàn mà chúng ta để lại ở Venus. Nguyên soái, ngài tính như thế nào?"
Lục lãnh vuốt ve con dao nhỏ trong tay. Nhỏ bé, nhưng lại sắc bén vô cùng. Giống như nụ cười của cô ta vậy...
"Mặc kệ bọn nó. Một cái Venus đồ bỏ đi mà thôi! Đem cho bọn chúng làm quả bóng đá chơi cũng được." Lục lãnh liếc mắt nhìn Mah. "Việc mà ta muốn làm nhất bây giờ, ngươi cũng biết mà đúng không? Ta không muốn tốn thời gian vào những việc vô bổ này!"
Mah nhìn Lục Lãnh thật lạ lẫm trước mắt, cố gắng đè xuống lo lắng trong bụng.
Nguyên soái, ngài có nhìn ra hay không... ngài... càng lúc càng kì quái...
...
Tần Đông lạnh lùng nhìn khung cảnh tan hoang trước mắt, có chút phiền muộn vò vò đầu. Hắn đến muộn mất rồi sao?
"Đại ca! Bọn em không nhìn thấy được những dấu vết của chị đại mà anh nói. có lẽ chị đại đã..." Dù sao cô ta cũng là một con bé chưa tròn 18 tuổi, gen lại mới chỉ D cấp, trong lúc chiến tranh loạn lạc này thì xác suất sống sót có thể coi như không tồn tại a~ Hắc Diện nghĩ nghĩ.
"Ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Tần Đông âm trầm nhìn Hắc Diện.
"A... không không không! Chắc chắn là đại tỷ vẫn còn ổn rồi a! Đại tỷ làm sao có thể... ha ha ha..." Anh anh anh... đại ca thật đáng sợ... Đường đường là Hắc Diện đại nhân ta đây mà cũng không dám cãi lại một câu, hic hic hic... QAQ
"Em ấy sẽ không chết. Làm sao có thể..." Tần Đông cười thầm, lẩm bà lẩm bẩm.
Hắc Diện nhìn Tần Đông, buồn bã hức một tiếng.
Đại ca, anh như thế này lại càng đáng sợ hơn đó TOT
...
Khác hẳn với luồng không khí vừa u ám vừa nguy hiểm ở trên kia, Dạ Tiểu Vũ bây giờ đang tận hưởng một cuộc sống "dưỡng lão" vừa viên mãn vừa thích ý.
Sáng thì được Lâm Lam đánh thức sắp xếp, rồi đi làm.
Khi làm việc thì vừa gặm bánh vừa sửa lỗi chính tả với sắp xếp giấy tờ linh tinh, đôi lúc thì lại tìm một số cách câu dẫn tên ngốc Vũ Chinh.
Tối về nhà chính là bồn nước ấm bốc hơi nghi ngút của Lâm Lam, cùng với một bàn ăn ngập tràn sơn hào hải vị.
Sống hai đời, đây chính là lần đầu tiên Dạ Tiểu Vũ cảm thấy hạnh phúc và thoải mái như thế này a!
Cho đến khi...
"Vũ ca ca
" Vũ Ngân xông vào phòng làm việc của Vũ Chinh, ôm chặt lấy tay hắn. "Ca ca~ Ngân nhi muốn đi chơi!"
"Được rồi!" Vũ Chinh thở dài. Cô em gái này, hắn không thể nào làm ngơ được. Dù sao trước khi mẹ mất, mẹ đã giao phó nó cho hắn.
"Ca ca là tốt nhất!" Vũ Ngân thoải mái cười khúc khích. Rồi nhân lúc Vũ Chinh không chú ý, con bé quay đầu lại nở một nụ cười đắc thắng "ca ca là của tui" với Dạ Tiểu Vũ. "Ngân nhi muốn đi ăn bánh ngột ở phố KLim
Thật là trẻ con. Dạ Tiểu Vũ cắn một miếng bánh, có chút thương hại nhìn cô bé đang cười đến bất diệc nhạc hồ kia.
Nữ vật hi sinh - Vũ Ngân. Một vật hi sinh nữ xứng gen cấp A.
Vũ Ngân là em gái cưng của Vũ Chinh, kiêu ngạo và trẻ con chính là hai từ chính xác đến tuyệt đối mà Dạ Tiểu Vũ khái quát về cô ta.
Không, cả ngu ngốc nữa!
Một vật hi sinh ngu ngốc từ bỏ cả địa vị lẫn sức mạnh vì một thứ tình yêu đơn phương sai lầm, cuối cùng là chết mục xương ở một cái xó nào đó, tạo cơ hội cho vị nữ phụ Mã Lạc kia tiếp cận Vũ Chinh đang "thương tâm" vô cùng.
Yêu một cách hèn mọn đến mức đó, Dạ Tiểu Vũ cũng phải cho cô bé này một con điểm 10 về sự hèn mọn.
Nỗi hổ thẹn của phụ nữ a!
Dạ Tiểu Vũ thở dài, gãi gãi sống mũi. Đôi lúc, quá ngu ngốc sẽ hại chết chính bản thân mình, mà thông minh quá, cũng sẽ sống không lâu.
"Dạ thư ký, cô có muốn cùng đi với chúng tôi không?" Đột nhiên Vũ Chinh quay lại hỏi một câu khiến Dạ Tiểu Vũ thật bất ngờ. Khuôn mặt Vũ Ngân trở nên đen như đáy nồi, một luồng tức giận chạy thẳng vào đầu óc ngu ngốc kia.
"Không được ca ca!!! Ngân nhi không thích ả này! Không cho ca ca lại gần ả!" Vũ Ngân túm lấy tay của Vũ Chinh, dùng hết mọi cách kéo đi.
"Vũ Ngân..." Vũ Chinh thở dài, kéo cánh tay kia ra ngoài. "Anh còn có rất nhiều thứ cần phải làm. Hơn nữa Dạ thư kí không phải "ả ta", em cần phải rút lại những lời nói đó! Xin lỗi cô ấy đi!"
"Việc gì em phải xin lỗi ả đàn bà này?" Vũ Ngân chanh chua hét lên. "Anh là anh trai của em, anh phải nghe lời em chứ! Mẹ cũng bảo anh phải nghe lời em đó thôi!"
Lông mày Vũ Chinh nhíu lại, bàn tay nắm chặt thành hình nắm đấm. Vũ Ngân vô tri hoàn toàn không thèm để ý đến điều này.
Dạ Tiểu Vũ cười khẩy một tiếng.
Thật ngu ngốc làm sao.
Cho dù người đàn ông đó có nuông chiều ngươi như thế nào, thế nhưng tuyệt đối, đừng đem sự nuông chiều đó trở thành đương nhiên hay một cái nghĩa vụ bắt buộc.
Tại sao ư? Bởi vì đàn ông là một loài động vật ăn thịt vô cùng ích kỉ.
Khi bọn hắn cảm thấy thích thú, sự chăm sóc và nuông chiều sẽ được bọn họ coi như một thú vui "chiều lòng phụ nữ". Còn khi phiền chán, đừng nghĩ rằng bọn họ sẽ cho ngươi một chút thương cảm nào, thậm chí, sự chăm sóc ân cần ngày xưa sẽ càng làm bọn họ thêm ghê tởm ngươi.
Tất nhiên, điều này cũng có ngoại lệ.
Những tên biến thái đó suy nghĩ như thế nào về phụ nữ, chỉ có bọn họ mới biết a, dù sao Dạ Tiểu Vũ cô cũng không phải thần thánh, và bọn họ cũng chẳng phải người bình thường.
Dạ Tiểu Vũ tỏ vẻ: =.=
===
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện