[Dịch]Phấn Điệp Và Thiên Nhi (Thần Sầu Tiên Tử Và Tiêu Giao Tiên Tử) - Sưu tầm

Chương 67 : Rắc Rối - Thay Đổi Lộ Trình (Phần 2)

Người đăng: 

.
-Chị đừng có mà cứng nhắc vậy không??....Chị Phấn Điệp không phải người ngoài...... Mạc Khiết Ngôn đang nói nửa chừng thì che miệng xấu hồ nhìn Mạc Khiết Y ngạc nhiên nhìn mình, sau đó lại nhìn sang Phấn Điệp đang nhíu mày không hiểu nhìn mình. Mạc Khiết Ngôn cắn môi không nói gì nữa. Phấn Điệp hơi bất ngờ trước phản ứng của Mạc Khiết Ngôn, cũng không hiểu Mạc Khiết Ngôn tại sao lại phản ứng như vậy, nhưng nàng vẫn còn nhiều việc cần phải giải quyết nên nàng chỉ bỏ lại một câu rồi bước đi. -Ta không rảnh!!.. Phấn Điệp trở lại tiểu điếm trước để học điêu khắc, trung niên nam tử kia thấy Phấn Điệp quay lại thì nở nụ cười nói. -Ngươi rốt cục cũng trở lại!!...Ta sẽ dạy ngươi điêu khắc nhưng chỉ có hôm nay thôi!!.. -Gì??....Tại sao lại như vậy??.....Học điêu khắc cần mất nhiều thời gian, nhưng người chỉ dạy ta hôm này thôi là sao?? Phấn Điệp có chút khó hiểu nhìn trung niên nam tử. Trung niên nam tử kia vẫn duy trì nụ cười mà thở dài nói. -Haizz!!...Ta tên là Trương Nhiên, từ nhỏ học tập điêu khắc, hôm nay nhận ngươi làm đồ đệ coi như là có một truyền nhân rồi, hi vọng ngươi không để cho ta thất vọng. Vấn đề là thời gian ta có hạn không thể lưu lại tiểu điếm này, cũng không thể ở đây kèm cặp dạy điêu khắc cho người được. Thế giới hộn độn này là của tộc Người, nhưng bây giờ thế giới này trở thành đích nhắm của Thần tộc và Ma tộc để giải quyết gia tăng dân số. Chả mấy chốc, thế giới hỗn độn này sẽ trở thành chiến trường giao tranh đẫm máu của Thần tộc và Ma tộc. Trước lúc đó, ta phải đầu quân cho Lục Đạo Thần ở đây để chống đỡ Ma tộc và Thần tộc biến nơi đây thành chiến trường.Trong ngày hôn này, ta sẽ truyền hết tất cả cái cốt yếu của điêu khắc cho người, người tùy theo ngộ tĩnh mà lãnh ngộ được bao nhiêu là do ngươi. Đây là một ít tâm đắc điêu khắc của ta, ngươi trước cầm đi xem, không hiểu thì hỏi ta. Điêu khắc thuật phải luyện tập mà tiến bộ từ từ, không thể giục tốc bất đạt được, chuyện này bé con ngươi phải nhớ kĩ. Mà đúng rồi!!!...Bé con ta chưa biết tên của ngươi. -Ta tên Lãnh Dạ Phấn Điệp. Phấn Điệp nhẹ giọng nói. Trương Nhiên lấy ra một bản bút ký hơi mỏng đưa cho Phấn Điệp, sau đó xoay người làm chuyện của mình, không hề để ý tới Phấn Điệp. Phấn Điệp nhận lấy bản bút kí cẩn thận chậm dãi đọc, từ từ suy ngẫm. Tuy có hơi tiếc nhưng cũng đành chịu thôi, sau hôm nay nàng tiếp tục vừa tìm kiếm đứa bạn thân Thiên Nhi với đến Ma vực kia. Trương Nhiên thấy Phấn Điệp chăm chú xem bản bút kí của mình rất nhất tâm thì nội tâm cao hứng, vẫn tiếp tục làm lốt công việc của mình chuẩn bị cho mình đi đầu quân. Nhưng chốc chốc lại để ý đồ đề bé con Phấn Điệp kia thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng cắn môi, rồi lại than thở, thỉnh thoảng mím môi cười một tiếng. Trương Nhiên thầm nghĩ, đứa nhỏ này ngộ tĩnh không tệ, điêu khắc thuật phải vừa học với hành mới tiến bộ nhanh. Nếu đứa nhỏ kia có thể lãnh ngộ hết bản bút kí của hắn thì sau nạy tự bé con kia luyện tập là có thể tự nâng cao cảnh giới điểu khắc của mình. Không biết qua bao lâu, Phấn Điệp cũng đọc và ngần ngẫm xong cái bản bút kí của thầy. Nội tâm của Phấn Điệp thầm cảm thán ông thầy mình nhận có thực lực thế nào mà có thể viết hay mà chi tiết, ngắn gọn, súc tích như vậy. Trương Nhiên thấy Phấn Điệp thôi đọc bản bút kí của hắn mà ngồi thơ thần suy nghĩ gì đó thì nở nụ cười vui mừng nói. -Sao??....Đọc xong bản bút kí của ta có cảm nhận gì về điêu khắc??..Nhìn vẻ mắt của người là đã lãnh ngộ được hoàn toàn??.. Phấn Điệp giọng nói của thầy làm cho hồi trẩn, nhẻ giọng đáp lại. -Điêu khắc rất tuyệt diệu, trước nay không nghĩ tới dùng điêu khắc để luyện tập tâm trí, nâng cao tốc độ tu luyện lực lượng mà không bị giục tốc bất đạt. Dùng điêu khắc để di chuyển lực chú ý, làm cho mình tập trung tinh thần, từ đó điêu khắc ta những thứ quan trọng mà trái tim mình để tâm. Thầy Trương Nhiên, con nói có đúng không?? Nghe Phấn Điệp nói Trương Nhiên giật mình không thôi, không nghĩ đứa nhọ này lại lãnh ngộ hoàn toàn những gì mình viết trong bản bút kí kia, thật không thể ngờ!!...Trong lòng cao hứng không thôi, vẫn duy trì nét cười trên miệng nói. -Nếu người lãnh ngộ được như thế thì điêu khắc thử cho ta xem!!.. Phấn Điệp nhìn nhìn thần của mình một chút rồi không nói không rằng lấy ra một đoạn Mộc Đầu. Điêu khắc thuật. Bắt đầu từng đao từng đao mà điêu khắc. Mỗi một đao đều dung nhập tinh thần lực của mình, mỗi một đao đều vừa đúng chỗ. Bất đầu có hơi vùng về xong càng về sau thì nàng lên tay lên rất nhiều, nàng với điêu khắc thuật tự tin lên rất nhiều. Trương Nhiên đứng một bên vừa nhìn Phấn Điệp điêu khắc vừa nói, chỉ dạy Phấn Điệp từ chút một. Phấn Điệp cũng vừa điêu khắc lên gỗ vừa chú ý nghe thầy giảng. Phấn Điệp cả người đẫm mồ hồi nhưng nàng hoàn toàn không dể ý nhiều chuyên chú điêu khắc. Thời gian dần qua Phấn Điệp hoàn toàn dung nhập trong đó, khắc đao ở trong tay không ngừng bay múa, trong đầu không còn có chuyện khác, hoàn toàn tiến nhập trong cảnh giới vong ngã. Không có gì vô ngã. Trương Nhiên nhìn từng nhát khắc của học trò mình mềm mại như lại cứng cỏi, quất cưỡng. Lúc cần dùng lực thì khống chế lực vừa đủ, không thừa cũng không thiếu, lúc không cần lực thì không có nghĩa là mềm yếu vô lực. Có thể nói đứa nhỏ trước mặt hắn là thiên tài điêu khắc đi, so với hắn khi mới học điêu khắc thì khá hơn rất nhiều. Mười phút đồng hồ đi qua. Nửa giờ đi qua. Phấn Điệp y nguyên đang điêu khắc, hai tay không ngừng bay múa, mảnh gỗ vụn điêu khắc không ngừng bay ra, giống như Thiên Nữ Tán Hoa. Tay Phấn Điệp vô cùng linh xảo, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, thời gian dần qua lại để cho người khó có thể nhìn rõ ràng dấu vết động thủ. Đã qua một giờ, đoạn Mộc Đầu trong tay Phấn Điệp kia đã dần dần hiện ra hình dạng muốn điêu khắc, mà Phấn Điệp cũng không có đình chỉ, tiếp tục không ngừng vung vẩy lấy khắc đao. Lại qua nửa giờ, tốc độ Phấn Điệp chậm lại, mà pho tượng trong tay càng phát ra rõ ràng, rất sống động. Cuối cùng một đao hoàn thành, đao ngừng. Bất tri bất giác tinh thần lực của mình vậy mà thăng hoa, một loại nhẹ nhõm trước nay chưa có, Phấn Điệp đại hỉ, xem ra điêu khắc này quả nhiên đối với tinh thần lực cùng cảnh giới tăng lên rất có trợ giúp. Nhìn xem pho tượng trong tay, trong nội tâm Phấn Điệp hết sức hài lòng, đây là pho tượng bạn thân của nàng Hà Nhiên Nhi, rất sinh động, cùng trong tưởng tượng của mình giống như đúc. Không nghĩ tới mình lần thứ nhất điêu khắc rõ ràng có thành tựu như vậy, Phấn Điệp thập phần đắc ý, đem tượng điêu khắc trong tay lật qua lật lại nhìn mấy lần, sau đó cẩn thận từng li từng tí thu vào, cái này là lần thứ nhất mình điêu khắc, đáng giá trân tàng, có lẽ đợi lúc nhìn thấy Thiên Nhi sẽ cho cô. Nhìn thấy pho tượng gỗ thành quả đầu tiên của học trò mình, Trương Nhiên gật gù nói. -Không tê!!....Mới bắt đầu mà được như vậy là tốt lắm rồi!!...Ngươi về sau tự mình luyện tập theo cách ta hướng dân từ nãy giờ sẽ dần dân nâng cao điêu khắc thuật cùng với sức mạnh. Nghe lời này của thầy mình thì Phấn Điệp kinh ngạc không thôi, nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ vẻ bình thản nhẹ giọng nói, ánh mắt dán lên mặt thầy giáo của mình xem xét từng tia thay đổi. -Thầy đã biết con không phải người của thế giới hỗn độn??.. Trương Nhiên nhú vai tỏ vẻ đương nhiên -Khí tức con toát ra không phải lực lượng chakra mà người ở thế giới này tu luyện nên ta biết con không phải người của thế giới hỗn độn, nếu ta đoán không nhầm con là ma vũ song tu??.. -Đúng con là ma vũ song tu, con là người của thần tộc. Nhưng thầy đừng hiểu nhầm con đến đây không có ác ý, chỉ là thực tâm muốn học điêu khắc thuật thôi!!.. Phấn Điệp khó xử nói, Trương Nhiên thì một mực im lặng nghe Phấn Điệp nói hết. Cúng chỉ gật đầu bỏ lại một câu ý đuổi nàng đi. -Ta không cần biết con là người như thế nào, nhưng đã đến đây thành tâm muốn học ta đồng ý dạy người, giờ ta đã truyện hết nhũng gì ta biết cho người rồi thì người nên đi làm việc mà người chưa hoàn thanh đi. Ta phải làm việc của mình. Phấn Điệp ôm pho tượng gỗ mà nàng vừa khắc ra khỏi tiểu điếm, tiếp tục đi làm việc của nàng mà không để ý phía sau có đôi mắt nhìn theo nàng. Trong lúc đó. Thiên Nhi và Thiên Diệp một mặt chữa thương, một mặt tìm kiếm lối thoát. Sơn cốc này bị kẹp ở giữa hai vánh núi thẳng đứng, vách đá rất dốc lại cao vô cùng, cho dù là có tuyệt đỉnh ma pháp hay đấu khí nếu muốn đi lên đó cũng là cửu tử nhất sinh. Thật may dưới đáy cốc còn có thủy đàm, trong nước có cá, lại có nhiều quả dại có thể ăn được, hai người cũng không sợ rơi vào cảnh đói khát. Sáu bảy ngày sau, Thiên Diệp đã phục hồi hoàn toàn, Thiên Nhi cũng khá hơn phân nửa, hai người lại cẩn thận tìm mấy lần dưới đáy cốc, vẫn không có phát hiện đường đi ra ngoài, nên rất chán nản đi đến ngồi bên cạnh thủy đàm nghỉ ngơi, nghĩ xem có tìm được biện pháp khác không. Thiên Nhi nhìn xuống thủy đàm thâm u, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mắt sáng rực lên, nhưng lại lập tức ám xuống. Nàng nhẹ nhàng đem đầu khẽ tựa trên vai Thiên Diệp, Thiên Diệp tựa hồ để Thiên Nhi tự nhiên như vậy trong lòng cùng vui vẻ. -Anh nói đi, nếu chúng ta chỉ có thể ở lại nơi này, nên làm cái gì bây giờ? Thiên Nhi nói trong giọng nói lại không chứa u sầu. -Nếu... Thực sự chỉ có thể ở lại nơi này, đương nhiên chúng ta sẽ luôn bên cạnh chăm sóc lẫn nhau... Thiên Diệp không chút do dự nói, đổi với hắn mọi thứ không quan trong, trên đời chỉ có mình Hà Thiên Nhi của hắn là quan trọng. hắn luôn tự hứa là sẽ yêu thương bảo vệ Thiên Nhi cả đời này. Bây giờ Thiên Nhi là nữ nhận của hắn, là người phụ nữ của hắn, là vở của hắn, hắn không yêu thương chăm sóc cho nàng thì chăm sóc ai đây??.. yêu thương ai đây??.. -Kì thật, chúng ta có thể đi ra ngoài!!.. Thiên Nhi thản nhiên phán. ( tg: chụy đẹp chụy có quyền ^^) Thiên Diệp trợn mặt nhìn Thiên Nhi một bộ thần thần bí bí nói, gióng có chút chiều chuộng -Aizz!!...Hà Thiên Nhi tiểu thư thông minh có thể nói cho anh ngốc này biết làm thế nào để đi ra ngoài hay không ạ?? Thiên Nhi liếc nhìn Thiên Diệp một cái, lại nỏ một nụ cười, bộ dạng vẫn thần bí như vậy nói, giọng có chút làm nũng -Em không nói cho anh biết, anh tự mình đoán đi!!..Kì thật đáp án ngay bên cạnh anh đó. Thiên Diệp nhìn Thiên Nhi đắc ý cười bó tay toàn tập, nội tâm than thở, vẻ mặt cực kì bất đắc dĩ. đàng phải cẩn thận đánh giá cảnh vật chung quanh, nhưng ngoại trừ sương mù đầy trời, hắn cũng không thấy cái gì để nói. Ánh mắt hắn chầm chậm di chuyển, rồi rơi trên thủy đàm, thấy mặt nước trên thủy đàm hơi gợn gợn. cũng không thấy có cái gì gọi là có thể thoát ra. Hắn chịu không biết, chuyện gì chứ trò thám tự suy đoán này hắn chơi ngu lắm. -Anh thực sự không thấy có gì là có thể thoát ra ngoài, nếu em biết thì mau nói ra đi đừng có thần bí nữa. Thiên Nhi!!.. Thiên Diệp nói, giọng đầy bất lực làm nũng gọi Thiên Nhi. Thiên Nhi thấy bộ dạng Thiên Diệp như vậy thì lại ra cười đến muốn nội thương tái phát. Bằng một nghị lực phi thường Thiên Nhi mới nín được cười mà giải thích cho Thiên Diệp. Thiên Nhi chỉ tay về phía thủy đàm nói gióng cực kì thản nhiên. -Anh Thiên Diệp!!...Anh nhìn xem, mắt nước của thủy đàm. Nước này đang chảy, tức phải có nguồn, hơn nữa nước rất sâu lại động như vậy chắc chắn nguồn không nhỏ, chúng ta có thể lặn xuống nước, coi có phải có đường đi thông ra bên ngoài hay không. Thiên Diệp nghe Thiên Nhi giải thích như vậy thì nhảy cẫng bế Thiên Nhi lên quay ngòng ngòng hô lớn. -Thiên Nhi của anh thật thông mình!!..Chúng ta có thể ra ngoài!!.....Có thể ra ngoài được rồi!!...Ha!!..Ha!! Thiên Nhi bị Thiên Diệp bế lên quay ngòng ngòng như vậy thì dở khóc dở cười hô -Aiz!!..Aiz!!..Thả em xuống!!...Thả em xuống mau!!.... Vâng!!...Sau màn ăn mừng có phần hơi bị lố của bạn Thiên Diệp thì Thiên Nhi.....giận. Trở về sơn động nơi mình đã ở suốt mấy ngày qua để thu thập một ít đồ đạc. Thiên Nhi nhìn từng ngóc ngách của sơn động, cảm thấy có chút không nở, Thiên Diệp hắn cũng biết tâm từ của nàng nên an ủi -Chúng ta lần này nếu là có thể đi ra ngoài, như vậy ngày sau cũng có thể trở lại đây. Chờ sau khi chúng ta giải quyết xong mọi chuyện, sẽ quay lại nơi này được không? -Hư!! Thiên Nhi cho Thiên Diệp một quả bơ to đùng, tội dám động chạm khi chưa hỏi han nàng. Vết thương của nàng tuy chưa khỏi hoàn toàn nhưng cũng đã ổn không có nguy hiểm gì. Nhưng có một điều nàng bận tâm chính là thiên Nhi nàng không biết bơi, rơi xuống nước không có người cứu thì nàng chết đuối là cái chắc. Hai người lại dọn dẹp sơn động một chút xong mới lưu luyến rời đi. Đứng trên bờ bên thủy đàm Thiên Nhi ngại ngần nhìn mặt nước sóng đang gợn gợn. Thiên Diệp nhìn thấy Thiên Nhi khác thương thì quan tâm hỏi nàng, giọng đầy nuông chiều. -Thiên Nhi sao vậy??....Có phải vết thương chưa lành hắn tái phát??...Sắc mặt em xấu như vậy hay đề sau khi em khỏi hẳn rồi rời khỏi đây cũng được!!.. -Không phải vết thương tái phát mà em không có biết bơi, nhưng kì thực có học qua cách lặn dưới nước, chẳng qua là lần đó em bị đuối nước hơi lâu, từ đó về sau rất ngại xuống nước. Nếu em vượt qua được sợ hãi trong lòng, như vậy sẽ không còn vấn đề gì. Hơn nữa lúc này đây mặc kệ như thế nào, chúng ta đều phải đi ra ngoài, nếu không thực phải ở chỗ này sống nốt quãng đời còn lại rồi!!...Thật sự không sao, anh chớ có xem thường em!!! Thiên Diệp nghe Thiên Nhi nói như vậy thì thở phào, không phải nàng bị thương tái phát là ổn rồi. Việc khác hắn sẽ lo cho nàng. -Tốt lắm!!...Em không sao là được rồi, anh sẽ theo sát em không để em gặp chuyện gì đâu!!.. Thiên Diệp cười cười, nắm chặt tay Thiên Nhi, lại hướng nàng gật đầu. Thiên Nhi hiểu ý, đáp lại bằng nụ cười. Hai người hít sâu vài hơi, mới nhảy vào thủy đàm. Nước trong đầm lạnh như băng thấu tận xương tủy, nhưng hai người khắc chế hàn ý, càng lặn càng sâu. Trong nước càng ngày càng đen, cơ hồ đưa tay không thấy được năm ngón, hơn nữa phù lực*( sức nâng trong nước) càng lúc càng lớn, cơ hồ muốn đem hai người đẩy đi lên. Cả hai bám trụ vào hòn đá bên cạnh thủy đàm khắc chế được phù lực, lại từ từ lặn xuống. Lặn xuống phía dưới một chút, Thiên Diệp cảm giác được dòng chảy có biến, nhanh chóng đưa tay giữ chặt Thiên Nhi, nghịch thủy bơi qua. Hai người càng lặn càng khó khăn, thường bị rong tảo trong nước quấn lấy. Thiên Diệp nắm thật chặt tay Thiên Nhi, không dám buông lỏng. Hai người lặn thật lâu, khí lực đều muốn cạn sạch, mỗi cử động của cánh tay đều rất gian nan, nhưng không thể dừng lại, đành phải cắn chặt răng kiên trì. Không biết đã qua bao lâu, trong nước dần dần có ánh sáng. Hai người thập phần kinh hỉ, cố gắn vận hết chút khí lực còn lại rốt cục các hai người cũng trồi được lên mặt nước, phát hiện mình đi tới một nơi khác của thủy đàm, nơi này chính là phía sau vách đá ở phía bên kia của thủy đàm, nước này chảy ra con sông ở phía trước rộng khoảng hai mét. Hai người cười to, vui sướng hướng lẫn nhau hô, nắm lấy kéo tay nhau, giải toát phấn khích trong lòng. -Đã ra rồi, chúng ta đã ra rồi! -Đã ra rồi, chúng ta đã ra rồi! Hai người bơi lên bờ, nằm trên mặt đất, tuy rằng toàn thân đã mất đi khí lực, nhưng lòng lại cao hứng vô cùng. Nghỉ ngơi một lát sau, hai người vận ma pháp làm khô y phục. Thoát khỏi hiểm cành, nhưng Thiên Nhi thực không muốn gặp lại người bạn thận Phấn Điệp của nàng chút nào. Nàng vẫn không thể ngờ là Phấn Điệp giận cá chém thớt chút giận nên nàng với Thiên Diệp, dù sao nàng cũng là bạn thân của Phấn Điệp tại sao Phấn Điệp lại đối xử với nàng như vậy. Mặc kệ lí do là gì thì nàng và Phấn Điệp từ nay đứt tình bạn bè này. Phấn Điệp tiếp tục theo như kế hoạch mình đặt ra trước, đi đến Ma vực nơi giam giữ hai anh em Hắc Lam với Bạch tử để tìm hiểu về đôi mắt Huyết Hoa Nhãn của mình. Bỗng, hai anh em Hắc Lam với Bạch Tử lên tiếng sau khi lâu như vậy không có lên tiếng cũng không có động tĩnh gì, làm Phấn Điệp tưởng hai người biết mất rồi chứ. -Chủ nhân ơi!!...Chủ nhân!!....Chủ nhân người đang bị theo dõi đó, thực lực người này không tầm thương nha. Hắc Lam mở miệng giọng lo lắng nói, Phấn Điệp chưa kịp lên tiếng thì Bạch Tử nói luôn. -Chủ nhân!!...Người phải cẩn thận!!.....Người theo dọi chủ nhân nãy giờ là Mạc Khiết Y, thực lực lục đạo sơ kì, tu vi không tầm thường. chủ nhân tuyệt đối không được cứng đối cứng đó. Phấn Điệp nhíu mày không hiểu, nàng dùng Huyết Hoa Nhãn nhìn rõ nàng ta thực lực chỉ là thương nhẫn sơ kì, sắp tiến vào cảnh giới lục đạo sao chưa gặp một lát đã đột phá chảnh giới rồi??..Huyết Hoa Nhãn lập tức khai mở, quả nhiên Mạc Khiết Y ở cách đây khá xa đang nhìn về phía nàng. Phấn Điệp giọng lạnh đạm thường thường hỏi -Bạch Tử!!...Làm sao ngươi biết chắc là Mạc Khiết Y theo dõi ta??...Mà ngươi dưa vào đâu mà nói Mạc Khiết Y thực lực đạt cảnh giới lục đạo luận hối?? Bạch Tử có chút bất đắc dĩ khó khăn giải thích. -Đấy là chủ nhân không biết, Nhân tộc ở thế giới hỗn độn này tu luyện chakra, người nào tu luyện đạt đến cảnh giới lục đạo thì sẽ được mọi người ở thế giới hỗn độn này tôn làm thần bảo hộ. Thậm chí, còn được tôn làm chủ nhân thế giới này. Mạc Khiết Y kia thực lực chỉ đạt đến cảnh giới lục đạo sơ kì, nhưng do nàng ta sử dụng bảo vật che giấu thực lực là Liêm Tức Giới Chỉ nên với thực lực chủ nhân hiên có, Huyết Hoa Nhãn không thể nhìn ra. Phấn Điệp nghe Bạch Tử nói vậy thì nội tâm chấn động, Mạc Khiết Y thực lực khủng bố như vậy lại có bảo bối lợi hại nếu nàng ta toàn lực xuất kích tấn công nàng thì chẳng phải Phấn Điệp nàng về mo sao??.....Mà stop!!..Mạc Khiết Y suy cho cùng là muốn làm gì??.....Nếu Mạc Khiết Y kia có ý xấu thì nàng đã chết từ lâu rồi, nhưng tại sao nàng ta cứ đi theo sau mình làm gì??...Chẳng phải quá kì lạ sao??... Phấn Điệp đang suy nghĩ thì Bạch Tử giáng cho nàng một câu giọng đầy ý cười không khác gì dội gáo nước lạnh vô mặt nàng -Theo tôi biết thì rất hiếm người ở đây đạt cảnh giới lục đạo, mà những người đạt cảnh giới lục đạo đều là người của Mạc gia. Người của Mạc gia sinh ra thể chất có chút đặc biệt hơn người khác nên hộ dễ dàng đột phá vào cảnh giới cao mà người khác không thể đạt tới. Mà người đang ở cảnh giới lục đạo hậu kì đỉnh phong là Mạc Hình, là mẹ của Mạc Khiết Y và là cô cô ruột của Mạc Khiết Ngôi hai người chủ nhân đã gặp lúc nãy. Nói thật, chủ nhân thật là lợi hại khi vừa sờ ngực cháu gái với mê hoặc con gái của chủ nhận thế giới hỗn độn này nha. Phấn Điệp vẻ mặt thản nhiên bước di vờ như không biết Mạc Khiết Y theo sau, nhàn nhạt nói -Ngươi biết thật phận của họ như vậy sao không nói cho ta biết sớm mà bây giờ mới nói?? Bạch Tử giọng ảm đạm. -Tại lúc đó thuộc hạ không có nhớ ra nên không dám nói bừa!!..Bây giờ nhớ ra chính xác là như vậy nên mới nói cho chủ nhân biết. Hắc Lan thấy Bạch Tự ảm đạm như vậy thì lên tiếng. -Chủ nhân!!.....Bây giờ phải làm sao??...Nhỡ Mạc Khiết Y kia không có ý tốt thì chủ nhất chết chắc sao??...Anh Bạch Tử nghĩ cách gì đi, chủ nhất không được đối đầu trực diện với nàng ta đâu đó, không thì nguy mất. Phấn Điệp vẫn thản nhiên bước đi, thỉnh thoảng liếc mắt về phía Mạc Khiết Y đang đứng nhẹ giọng nói, nội tâm Phấn Điệp bình lặng không một gợn sóng. -Các ngươi cuống cái gì??...Người ta thực lực mạnh hơn ta nếu có sát ý các ngươi nghĩ ta sẽ an toàn đến giờ này??...Mạc kệ người ta, chúng ta cứ làm việc của mình, các ngươi tiếp tục tu luyện hồi phục tu vi đi chờ ta đến giải cứu. Nghe Phấn Điệp ra lệnh như thế thì hai anh em Hắc Lan với Bạch Tử nín thít không dám ho he gì nữa....... Cuộc tình bách hợp đầu tiên chính thức bắt đầu ^^ M.n tiếp tục ủng hộ nha
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang