[Dịch] Phàm Nhân Tu Tiên Truyện

Chương 68 : Trúng độc

Người đăng: 

.
Về phần môn ‘Thiên nhãn thuật’ Hàn Lập sau khi chứng kiến uy lực của ‘Hỏa đan thuật’ đã rất trông chờ vào nó. Nhưng sau khi chân chính sử dụng, Hàn Lập mới hiểu rằng loại pháp thuật này bất quá chỉ là một loại kỹ xảo nho nhỏ sử dụng pháp thuật trên mắt mà thôi, căn bản không có cái gì khó khăn, rất đơn giản, chỉ thử cái là đã sử dụng được rồi. Cho nên, tác dụng của nó cũng tương ứng với độ khó khi luyện nó. Loại này chỉ dùng để quan sát trên thân thể đối phương có pháp lực hay không, pháp lực có thâm hậu hay không, và đối phương có sử dụng pháp thuật phụ trợ gì trên người không. Hàn Lập lúc đầu đối với nó rất hứng thú, không ngừng đưa ‘thiên nhãn thuật’ vào hai mắt mình mà sử dụng. Sau đó làm phép, quan sát tình huống trên thân thể mình, kết quả hắn nhìn thấy một tầng nhàn nhạt bạch quang bao phủ trên cơ thể hắn, hơn nữa, càng tới gần khu vực đan điền, nồng độ bạch quang càng dầy đặc. Xem ra đây là pháp lực rồi. Hàn Lập sau khi nhìn thấy, không khỏi đưa tay sờ vào luồng bạch quang, nhưng không cảm giác được gì. Xem ra pháp lực và chân khí giống nhau, đều là vô hình vật chất, chỉ có thể dưới ‘thiên nhãn thuật’ mới có thể quan sát được mà thôi. Bất quá, sau mấy lần sử dụng, Hàn Lập liền mất đi hứng thú với nó. Cũng vì cả Thất huyền môn, cũng chỉ có hắn được coi như là bán tu tiên giả, hắn dùng ‘thiên nhãn thuật’ để nhìn ai đây? Chẳng lẻ suốt ngày nhìn vào thân thể mình à? Vì vậy, Hàn Lập ngoài việc tiếp tục tu luyện ‘Hỏa đan thuật’ với hi vọng có thể thành thục vận dụng nó khi lâm vào thực chiến. Ngoài ra, hắn cũng chú ý vào nhưng môn pháp thuật còn lại, bắt đầu từng chút từng chút luyện tập, hi vọng chính mình sẽ có đột phá. Vừa nghĩ đến vài loại pháp thuật tu luyện gian nan, Hàn Lập vừa mới khôi phục lại chút thể lực không khỏi thở dài, hắn phát hiện ra chính mình từ ngày luyện tập pháp thuật đến nay, cảm giác tức giận có lẽ nhiều hơn so với trước rất nhiều. ‘Đương… đương..’ Tiếng chuông trầm thấp, vang vọng từ ngoài cốc truyền vào. Hàn Lập nhíu mày, gần đây nhất, cũng không hiểu vì sao, số lượng người cầu y trị bệnh bỗng nhiên tăng đột biến, mà phần lớn đều là quyền cước, đao thương, kiếm thương các loại ngoại thương. Hắn không dám chậm trễ, phải biết rằng cứu người như cứu hỏa, cầm lấy túi y dược của mình, liền ra khỏi phòng, hướng cốc khẩu đi tới. Vừa ra đến cốc khẩu, Hàn Lập đã thấy một gã mặc cẩm y cao cấp đệ tử đứng phía ngoài rừng cây, chính đang lo lắng đi tới đi lui, giống như con kiến trên chảo lửa vậy. Hắn vừa nhìn thấy Hàn Lập, liền vui mừng, vội vàng tiến tới. ‘Hàn đại phu, người đã tới, sư phụ ta trúng phải kịch độc, xem ra không chịu nổi nữa, phiền ngươi mau đi xem, xem có hay không giải được loại độc này?’ Người này vừa tới gần, Hàn Lập phát hiện người này có chút quen mắt, là đệ tử thứ năm, đệ tử đắc ý Mã Vinh của Lý trưởng lão. Hắn cũng từng theo sư phụ đến thần thủ cốc vài lần ra mắt Hàn Lập, xem ra cũng có thể coi là người quen. ‘Trúng độc?’ Hàn Lập một mặt vội vã đi theo đối phương, một mặt trong lòng thầm than ‘xui xẻo’, phải biết rằng chính bản thân hắn còn có độc đã giải được đâu. ‘Đúng vậy, sư phụ ta khi xuống núi hành sự, đã cùng một tên cao thủ của Dã Lang bang đánh nhau, kết quả do không cẩn thận mà trúng ám toán của đối phương, lúc mới trúng còn không có để ý, thậm chí còn đánh bại đối phương. Ai ngờ, chưa về tới núi, độc phát liền lâm hôn mê.’ ‘Đã nhờ đại phu khác xem qua chưa?’ ‘Đương nhiền là đã tìm, nếu là loại độc bình thường, ta cũng không dám tới làm phiền Hàn thần y rồi. Nhưng mấy người kia ngoại trừ biết sư phụ ta trúng độc, ngoài ra thì đều không biết là loại độc gì, ngay cả phương thuốc cũng không dám kê khai.’ Mã Vinh nói tới đây, nét mặt rất tức giận, xem ra đối với những tên đại phu kia hết sức bất mãn. Hàn Lập nghe xong, ánh mắt không biến đổi, chỉ ‘Ừ!’ một tiếng, rồi cùng đối phương đi tiếp, nhưng trong lòng hắn thầm tính toán. Nói thật, hắn đối với giải độc không có tự tin lắm. Nói chữa trị nội, ngoại thương hắn có thể ỷ vào mấy loại hảo dược, nên vẫn có vài phần nắm chắc. Nhưng để hắn đi giải loại độc hiếm thấy nào đó, hắn trong lòng không có chắc chắn. Phải biết rằng hắn có loại thánh dược ‘Thanh linh tán’ có thể giải được hơn trăm thứ độc, nhưng trên đời này, các loại độc dược có nhiều vô số, ai biết ‘Thanh linh tán’ có tác dụng hay không? Có thể giải loại độc dược này? Hơn nữa nhưng tên đại phu khác trên núi, cũng không phải phường giá áo túi cơm, đối với chữa trị nhưng loại vết thương, độc dược trên giang hồ vẫn có những thủ đoạn độc môn nào đó, nếu không thì bọn họ sớm đã bị mấy vị đại nhân vật trong môn phái đuổi ra khỏi Thất huyền môn rồi, bọn họ đều là những kẻ biết quý tính mạng, đâu thể nuôi dưỡng bọn vô dụng ăn bám được. Nhưng bây giờ, đến ngay cả phương thuốc cũng không dám kê khai, xem ra loại độc này rất khó giải quyết, không phải là loại độc vật tầm thường. Mình hiện giờ chỉ có thể đến đâu hay đến đó thôi, cho dù không cứu được thì cũng không có ảnh hưởng đến danh tiếng của mình. Dù sao cũng không có thần y nào mà bách bệnh đều trị được, cho dù mình có không chữa được thì vị trí của mình trong môn nội có lẽ cũng chẳng ảnh hưởng là bao. Trong lúc Hàn Lập cẩn thận xem xét đối sách, Mã Vinh cơ hồ toàn tâm một mạch dẫn Hàn Lập đi, hướng thẳng đến chỗ Lý trưởng lão. Nhìn hắn vội vàng như vậy, Hàn Lập cũng biết tình thầy trò giữa bọn họ thật không tệ. Hàn Lập trong lòng có chút buồn bã, bởi hắn và Mặc đại phu tuy danh nghĩa là sư phụ đệ tử, nhưng quan hệ thực chất lại là đối đầu sinh tử. Hắn có chút hâm mộ quan hệ hòa thuận của Mã Vinh và Lý trưởng lão. Tại sâu trong lòng hắn, kỳ thật hắn đối với Mặc đại phu vẫn còn chút kính ý, dù sao một thân y thuật cao minh cùng Trường xuân công của hắn đều là do Mặc đại phu truyền dạy. Chỉ tiếc tạo hóa trêu ngươi, thiên định bọn hắn hai người chỉ có thể một người sống sót mà thôi, để cho bọn họ liều mạng với nhau, cuối cùng là Mặc đại phu chết ngoài ý muốn trong tay mình. Hàn Lập tức cảnh sinh tình, oán thán mãi không thôi. Đến khi Mã Vinh dẫn hắn tới chỗ Lý trưởng lão hắn mới thanh tỉnh lại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang