[Dịch] Phàm Nhân Tu Tiên Truyện

Chương 64 : Khúc hồn

Người đăng: 

.
Hàn Lập dùng ngón tay để cảm nhận thân thể lạnh lẽo của cự hán, nhìn đôi mắt vô thần ngây ngốc của cự hán, trong lòng hắn nghĩ tới những sở ngộ của Trương Thiết. Tám, chín phần khẳng định là Mặc đại phu cùng Dư Tử Đồng bắt cóc Trương Thiết, sau đó ngụy tạo hiện trường giả nhằm qua mắt Thất huyền môn. Sau đó bí mật dùng pháp thuật phá hủy hồn phách Trương Thiết, sau đó tiếp tục cải tạo thi thể Trương Thiết trở lên cổ quái, giống như là đã luyện thành công ‘Tượng giáp công’. Sự suy đoán của Hàn Lập rất chính xác, tình huống thật sự xảy ra cũng không khác là bao. Năm đó, Mặc đại phu đột nhiên nghĩ ra ý nghĩ quái dị, muốn kết hợp ‘Tượng giáp công’ với luyện thi thuật do Dư Tử Đồng cung cấp, tạo ra một thi nhân ngoan ngoãn nghe lệnh, mạnh mẽ quét ngang dọc giang hồ. Trong một khoảng thời gian ngắn đã tạo ra được tên cự hán này, được Mặc đại phu coi là chí bảo, bình thường thì dấu ở dưới núi tại một nơi bí mật, lần này hồi sơn, lão tiện tay đưa về theo. Nhưng Dư Tử Đồng đối với loại yêu thi nửa mùa không hề có chút hứng thú. Thậm chí hắn còn khinh khỉnh, bởi vì khi hắn vẫn còn pháp thân (thân thể của người tu tiên), hắn có rất nhiều phương pháp chế ra loại yêu thi nửa mùa thế này, đem so sánh loại yêu thi này với những pháp khí phòng ngự của tu tiên giả thì kém hơn rất nhiều. Loại yêu thi này cũng chỉ có thể hoành hành tại thế tục mà thôi. Mà loại yêu thi này luyện chế rất dễ dàng, chỉ cần có chút điểm pháp lực là có thể luyện chế ra. Một lúc lâu sau, Hàn Lập đột nhiên rút ngón tay về, cũng dừng ánh mắt đang nhìn cự hán, chuyển qua nhìn cánh cửa đá đổ nát, trong mắt hắn hiện ra một tia kinh ngạc đến xuất thần. Trong sát na, hắn tự nhiên thấy lạnh cả người, không phải hắn lạnh người vì tao ngộ của Trương Thiết, mà hắn lạnh người vì hắn cảm thấy bản thân quá lạnh lùng, không có tình cảm. Hắn vốn tưởng rằng, khi biết những tao ngộ bi thảm của người bạn tốt Trương Thiết, sẽ vô cùng phẫn nộ, lớn giọng gào to ‘Mặc đại phu’ ‘Dử Tử Đồng’ với điệu bộ giận dữ và thống hận. Nhưng trên thực tế, trừ cảm giác thương cảm thoáng lướt qua, hắn cũng không có gì gọi là quá xúc động hay giận dữ. Cứ như đó là một người nào đó không liên quan đến hắn, không phải người bạn tốt Trương Thiết vậy. Chẳng lẽ là do mình biết trước mặt mình chỉ là thân xác của Trương Thiết chứ không phải bản thân hắn? Hay là do mình đã trở lên lạnh lùng, tàn nhẫn? Loại biểu hiện tự tư, lạnh lùng của chính mình đã làm hắn sợ hãi. Lúc này hắn mới phát hiện, không biết từ lúc nào, hắn đã thay đổi quá nhiều như vậy. Hàn Lập cuối cùng tỉnh táo trở lại, hắn nhìn cự hán một cách phức tạp, không biết nên xưng hô với đối phương như thế nào cho tốt. Nhớ tới những lời Mặc đại phu từng nói ‘hồn phách đã mất’ ‘tử thi biết đi’, Hàn Lập ngửa đầu lên trời, khe khẽ tự nói: ‘Trương ca, có lẽ giờ này ngươi đã đầu thai chuyển thế, di thể ngươi lưu lại cũng không còn tác dụng gì, vậy cho ta mượn sử dụng, ta nhất định sẽ trân trọng, hi vọng ngươi sẽ không trách cứ ta.’ Nói xong những lời cầu khấn này, Hàn Lập trong lòng mới an tĩnh lại một chút, sau đó quay mặt về phía cự hán nói: ‘Ngươi nếu đúng là thi thể của Trương ca, đã không còn hồn phách tự chủ nữa, vậy ta gọi ngươi là Khúc Hồn đi. Hi vọng cuộc sống sau này, ngươi giúp đỡ cho ta một chút.’ Nghe Hàn Lập nói xong, cự hán vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, bảo trì vẻ mặt như cũ, không có một chút phản ứng. Xem ra hắn thật sự đã không còn thần trí, chỉ có thể bị động tiếp nhận mệnh lệnh mà thôi. ‘Ta dĩ nhiên cũng đi nói chuyện với kẻ không có thần trí a, thật là ngốc quá.’ Hàn Lập lắc đầu tự giễu, tiếp theo hắn cất bước đi vào trong căn phòng được làm bằng đá. ‘Khúc Hồn, theo ta.’ Hàn Lập đã hoàn toàn khôi phục lại, thần sắc giống như chưa có chuyện gì đã phát sinh. Xem ra, có lẽ hắn đã trở thành người đúng như hắn nghĩ lạnh lùng và lý trí, không bị tình cảm quấy nhiễu. Loại biến hóa kinh người này, chẳng biết đối với Hàn Lập, kẻ sắp bước lên con đường tu tiên, là phúc hay họa! Sau một khoảng thời gian khá dài, Hàn Lập làm tất cả những việc cần thiết chuẩn bị cho sau này một cách thỏa đáng. Việc này cũng mất hơn nửa ngày. Hắn chẳng những đem thi thể Mặc đại phu chôn dưới một gốc đại thụ mà còn đem tất cả những vật dùng khác trong thạch ốc toàn bộ tiêu hủy, thậm chí còn ra lệnh cho Khúc Hồn phá hủy luôn căn nhà đá đó đi, san bằng luôn mặt đất đến khi không còn có dấu hiệu nhận ra đã từng có căn nhà tại đây hắn mới bằng lòng. Sau khi thông suốt mọi thứ, sắc trời đã trở nên tối đen, mặt trời cũng đã xuống núi rồi. Hàn Lập đứng tại chỗ từng có căn nhà đá, hiện chỉ còn là một bãi đất trống, đánh giá bốn phía xung quanh một cách cẩn thận, thấy không còn chỗ nào khả nghi, hắn mới hài lòng. ‘Khúc Hồn, chúng ta đi nào!’ ‘Ngày mai còn có chút việc cần phải đi xử lý. Đáng tiếc người không có thần trí, cũng không mở miệng nói chuyện cùng ta được, nếu không, có người cùng thương lượng, có lẽ sẽ dễ dàng hơn một chút.’ Dưới ánh mặt trời chiều đỏ hồng chiếu xuống, Hàn Lập lững thững bước đi, trong miệng không ngừng nói thầm với Khúc Hồn, tựa hồ cuối cùng hắn cũng tìm ra được người để tâm sự, cuối cùng cũng không phải nói chuyện một mình, không phải kể khổ một mình. Xem ra, hắn cũng không phải là đã không còn tình cảm, đã hoàn toàn trở nên lạnh lùng. Giờ phút này, trông hắn cũng giống như bao đứa trẻ khác. ‘Sau khi đem Khúc Hồn an bài tốt, Hàn Lập quay về chỗ ở của mình. Ở trong phòng mình, hắn giống như đã lâu lắm rồi không có trở về, nhìn khắp nơi, bên này một chút, bên kia một chút, trong miệng vẫn tự nói: ‘Hôm nay thật dài a! Cứ như là đã trải qua hơn mười năm vậy, thật sự là quá dài!’ Đột nhiên sau đó, hắn ngã lăn ra giường, muốn đánh một giấc thật say. Hắn cảm thấy rất mệt. Bất luận là nói về mặt tinh thần hay thân thể, hắn đều cảm giác mệt mỏi, uể oải không chịu nổi. ‘Bất quá, có thể còn sống mà quay về thật tốt a!’ Hắn khẽ nhếch môi mỉm cười, trước khi tiến vào giấc mộng nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang