[Dịch] Phá Diệt Thời Không

Chương 9 : Câu hồn đoạt phách

Người đăng: 

Sáng sớm hôm sau, ngay vào lúc vừa mới bắt đầu luyện tập đã có người không cẩn thận bị thương mắt cá chân, được huấn luyện viên Arnold mang tới phòng y tế. Một lúc sau trở về, cả người liền như người mất hồn, ngay cả lúc ăn cơm cũng không hề tỉnh lại. (mịa làm gì có cái con nào mà dã man thế không biết?). Biểu hiện khác thường như thế thì chỉ có một giải thích duy nhất đó là lời nói của Triệu Lập là đúng, nữ quân y kia hiển nhiên là một tuyệt sắc mỹ nữ. Vì thế, ngay trong ngày huấn luyện, số lượng người bị thương liên tục gia tăng. Và kết quả sau đó, bởi vì mất hết cả hồn vía không nghe được mệnh lệnh nên số người bị trừng phạt gia tăng rất nhanh. Trật tự từ trước đến nay bị rối tung hết cả lên, có người sau khi nằm phòng y tế về được một lúc lại mắc chấn thương tiếp, có người trong một ngày ba lần đến phòng y tế. Trong mấy ngày này, Triệu Lập cũng không hề để ý đến chuyện gì. Sau một buổi tối luyện công, đến ngày hôm sau, hình dáng quyến rũ của nữ quân y cũng đã phai nhạt rất nhiều. Chẳng qua, nhìn mấy người đồng đội xung quanh, một số người kiếm lý do này, lý do nọ đến phòng y tế, Triệu Lập trong lòng không khỏi cảm thán: “Đúng là hồng nhan họa thủy, họa quốc hại dân”. Hết ngày thứ ba, sĩ quan huấn luyện Arnold rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi nữa, chạy thẳng vào phòng y tế, đem mấy người đang nằm trị liệu trong đó nhưng hai mắt lại cứ hau háu nhìn chằm chằm vào nữ quân y, một cước đá văng ra ngoài, ra lệnh cho họ về ngay đơn vị. Trong phòng cũng chỉ còn lại sĩ quan Arnold và nữ quân y. Viên sĩ quan Arnold không nhịn được mở miệng nói: - Kerui Christine! Cô đừng có khiêu khích mấy cái tên ngu ngốc này nữa. - Nhưng mà ta cũng cần phải tu luyện. – Nữ quân y xinh đẹp, vẻ mặt vô tội nói: - Nếu không thì ta phải làm sao bây giờ? - Cô không thể đi vào xã hội bình thường mà tu luyện hay sao chứ? – Arnold thấy biểu hiện của cô ta như vậy không khỏi mềm lòng, liếc mắt một cái rồi vội vàng đánh mắt đi chỗ khác. - Tu luyện trong xã hội, có bao nhiêu người có thể chịu được hả? – Nữ quân y bất đắc dĩ phải nói ra điều phiền muộn của mình. - Nó dễ gây ra sự xáo trộn nhỏ trong xã hội. - Kerui Christine nói ra liên tiếp những điều bất đắc dĩ làm cho người khác không nhịn được đều muốn mở rộng đôi tay mà ôm lấy, sẵn sàng che chở cho cô. - Vậy cô đi tìm mấy người hoàn thành huấn luyện tu hành ấy. – Cẩn thận giương mắt nhìn màn hình có bản ghi chép về Triệu Lập trong hai ngày qua, Arnold không hề dám quay đầu lại lấy một chút. - Cấp trên không cho phép. – Nói đến đây, giọng nữ quân y càng thêm ảo não: - Cấp trên sợ ảnh hưởng đến lực chiến đấu, gây xung đột, gây mất đoàn kết trong quân đội. - Nhưng cô cũng không thể liên tục gây tai họa cho tôi. – Sĩ quan huấn luyện Arnold mặc dù nhìn rất hoành tráng, nói chuyện rất to, nhưng lúc này lại đáng thương như một con mèo bị ướt: - Mỗi một kỳ ta có một trăm người, cuối cùng bị thải loại bảy mươi bốn, tỉ lệ đào thải xếp hàng đầu. Cô bảo tôi làm gì đây hả? - Ngươi trực tiếp huấn luyện mà còn bị đào thải hả? - Kerui Christine làm ra một cái bộ mặt đáng thương, như cực kì bị oan khuất, nhìn Arnold nói chuyện, cứ như là hắn vu oan giá họa cho người. - Nhưng ngươi toàn lực thi triển đoạt phách câu hồn, đến cả ta cũng không thể chịu nổi, thì mấy cái tên ngu ngốc kia làm sao có thể thoát được chứ hả? – Arnold liên tục kêu khổ không thôi: - Không biết cái tên khốn nạn nào lại nghĩ ra được cái chiêu này cơ chứ? Mà cấp trên lại thản nhiên chấp nhận. - Nhưng ta cũng không có thi triển hết sức mà. Ai làm cho bọn họ không kiềm chế nổi chứ hả? - Giọng nói của Kerui Christine đã trở lại bình thường, điều đó khiến cho Arnold có đủ can đảm hướng về bên này nhìn cô vài lần. - Nhưng như thế này thì thành tích của tôi là kém cỏi nhất. – Qua cửa sổ, nhìn đàm tân binh đang luyện tập ở dưới, Arnold không nhịn được lại bắt đầu than vãn: - Ít nhất cũng nên để qua vài bữa hay mười ngày sau rồi mới bắt đầu chứ. - Tại sao bọn họ lại chấp nhận tiếp nhận sự đào tạo của quân đội? Nếu ngay cả sự hấp dẫn của sắc đẹp cũng không vượt qua được thì làm sao có đủ tư cách của một người quân nhân? - Kerui Christine không hề cho rằng những chuyện mình làm là sai: - Ta nhận lệnh cấp trên làm việc, thuận tiện tu luyện. Ngươi cứ việc thực hiện tốt chức trách của mình là được. - Rốt cuộc cô từ đâu tới? – Viên sĩ quan huấn luyện Arnold rốt cuộc không nhịn được kêu lên: - Tất cả những gì mà tôi cố gắng đều bị cô phá hủy. - Tất cả? Không cần thiết phải như thế. - Kerui Christine ngồi trên ghế, gác chân phải lên chân trái, tạo thành một cái tư thế cực kỳ quyến rũ. Arnold đưa mắt bắt gặp, ánh mắt không khỏi tham lam nhìn qua một chút rồi nhanh chóng chuyển qua chỗ khác. (chỗ khác là chỗ nào?). - Tên nhóc hôm trước không phải vẫn bình thường hay sao? – Tư liệu của Triệu Lập đang được hiển thị trên màn hình, nên hiển nhiên Arnold biết cô ta nói đến ai. Nói đến Triệu Lập cũng làm cho Arnold hết sức kinh ngạc. Ban đầu tưởng rằng Kerui Christine cố ý quyến rũ, thì người trẻ tuổi như cậu ta không thể nào vượt qua được sự cuốn hút đó. Không nghĩ tới ngày hôm sau, Triệu Lập trông lại hết sức bình thường, giống như ngày hôm trước không hề có chuyện gì xảy ra. Chẳng trách, người kiểm tra trắc nghiệm tâm lý đánh giá về hắn có mục đích rõ ràng, biết chính mình đang muốn và làm cái gì. Điều này làm cho Arnold đánh giá rất cao. - Tôi đến từ đâu à? - Kerui Christine thây đổi tư thế một cái tạo thành một tư thế càng thêm hấp dẫn, liếm liếm đôi môi, đầu nghiêng về phía Arnold làm cho ánh mắt hắn lọt vào giữa cái cổ áo, thấp thoáng thấy được đôi chút vẻ đẹp sâu thẳm trong đó. - Anh muốn dò hỏi bí mật quân sự để mà vào nhà đá phải không? – Thân hình hấp dẫn, kèm thêm giọng nói quyến rũ, thật là khiến cho người ta khó chịu. - Tôi không cần biết cô từ cái lỗ nào chui ra, nhưng cô có thể nhẹ tay một chút, để cho tỉ lệ thông qua của tôi tốt hơn một chút được không hả? – Nói tới đây, viên sĩ quan huấn luyện như một vị hung thần trong mắt tân binh đột nhiên biến thành môt tên ăn mày, lang thang van xin, năn nỉ bữa cơm. - Tôi cũng chẳng có biện pháp nào hết. - Kerui Christine day day ngòn tay trắng như ngọc của mình. - Ai bảo ngươi nhận được mấy tên quân nhân kém như vậy chứ hả. Muốn trách thì đi trách viên sĩ quan đã điều phối nhân lực đi. Không để cho Arnold kịp mở miệng, Kerui Christine đã mở miệng nói tiếp: - Ít nhất như thế những người thông qua cũng là những người rất tuyệt. Có đúng không? Với điểm này thì Arnold không hề phủ nhận, hơn nữa còn cảm thấy hết sức tự hào. Bất chấp tỉ lệ đào thải của hắn luôn luôn là cao nhất, thì những người thông qua cũng luôn là những người hết sức ưu tú. Nếu không thì hắn cũng không thể được phép đào tạo nhân lực hết đợt này đến đợt khác. “Mấy cái tên đáng chết này! Mới có thế này đã bị thương. Dù sao thì đây cũng chỉ là huấn luyện đội ngũ mà thôi. Đợi xong đợt này rồi cho chúng thật dễ chịu một chút.” Ở trong này không có cách nào có được công đạo, Arnold chỉ còn cách phát tiết lên người những tân binh. Bọn họ vừa mới bắt đầu được vài ngày huấn luyện đội ngũ nên vẫn còn chưa biết, trước mặt là địa ngục đang đợi sẵn. Sĩ quan Arnold nhận định rất chính xác, có một số người thật sự hơi quá đáng. Bọn họ lợi dụng hoàn cảnh, trong thời gian đầu liên tục giả vờ bị thương, cuối cùng bị Arnold phát hiện ra. Ngay sau đó là một loạt các biện pháp trừng phạt làm cho họ kêu cha gọi mẹ. Mấy người bị trừng phạt liên tục kêu khổ, nhưng không nhận được sự thông cảm. Ai bảo họ có ý đồ lươn lẹo, chỉ có đứng im tại chỗ xoay người mà cũng có thể làm bị thương ở mắt cá chân? Tuy bị trừng phạt hai lần nhưng Adams vẫn chưa có chút nào hối hận. Bởi vài năm trước đây khi lăn lộn trong xã hội, hắn tu luyện cự lực thuật cũng được một số thời gian, nên cũng đạt tới nhị cấp, vì thế mà thể lực so với tân binh bình thường hơn rất nhiều. Vì thế mà trước giờ đi ngủ, miệng hắn bô bô khoác lác. - Các ngươi chưa gặp cô ấy à? Lạy Chúa! Nữ quân y đó thật xứng đáng là người tình trong mộng, phải kiếm được một người như thế mà cưới mới xứng đáng. – Đôi mắt hắn mơ màng, lộ rõ sự thèm khát của bản thân. - Ai có thể nói cho ta biết tên của nàng, ta sẽ cảm tạ hắn cả đời. - Kerui Christine! – Triệu Lập ở bên cạnh nhìn thấy thế thức ăn trong bụng muốn phun hết cả ra đằng miệng, nhanh chóng mở miệng nói. - Adams! Cô ấy tên là Kerui Christine. Nhưng ta cũng không cần ngươi phải cảm tạ ta cả đời. Chỉ cần bây giờ ngươi ngậm miệng lại cho ta là tốt lắm rồi. - A! Cái tên đẹp quá. – Vừa mở miệng than thở, ngay lập tức một đám giầy dép bay thẳng về phía hắn. Hầu hết mọi người đều không gặp qua Kerui Christine nên không bị cám dỗ. Trải qua một ngày thao luyện vất vả, ai cũng muốn nghỉ ngơi nên không muốn bị cái tên này cứ lải nhải vào lỗ tai. Buổi sáng hôm sau, đang tập hợp đội hình, sĩ quan Arnold đang định giáo huấn mấy tên lươn lẹo, thì đột nhiên phát hiện ánh mắt mọi người không hề nhìn về phía mình. Trong lỗ tai hắn đột nhiên vang lên tiếng bước chân của một người nào đó đang đi về phía này. Nhìn thấy biểu hiện của mấy tên tân binh, Arnold không khỏi nhắm mắt, vỗ vỗ trán. Hôm qua, mới định cho mấy tên tân binh này nếm mùi khổ cực, hận không thể ngay lập tức trèo lên giường mà ngủ. Như thế chúng sẽ không còn sức lực mà nghĩ đến những chuyện linh tinh nữa. Không nghĩ tới, người tính không bằng trời tính. Kerui Christine khoan thai đi tới phía trước đội hình tân binh. Nhỏ nhẹ hướng sĩ quan Arnold xin phép: - Ngài sĩ quan! Có thể cho phép kiểm tra lại thân thể Triệu Lập được không? – Giọng nói thỏ thẻ làm cho không một nam nhân nào nghe thấy lại không nổi lên dục vọng trong lòng. Arnold thiếu chút nữa hô to thành tiếng: “Kerui Christine! Rút cuộc thì cô muốn làm cái gì?”. Nhưng lời vừa lên đến cổ đã kịp nuốt lại. Bởi vì hắn sớm biết rằng cô ta sẽ không dễ dàng thực hiện theo yêu cầu của hắn. Trải qua một khóa dạy, nên hắn cũng sớm chuẩn bị tâm lý. - Triệu Lập! Ra khỏi hàng. – Arnold lớn tiếng ra lệnh. Chuyện đã đến mức này, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy “yêu nữ”, có thể thông qua hay không đành trông vào bản lĩnh của mỗi người vậy. Nhưng “yêu nữ” nói cũng đúng, làm một người quân nhân, nếu không vượt qua được sự cám dỗ ấy thì khi trở thành một người quân nhân thật sự có thể làm cho hi sinh rất nhiều người. Nữ quân y nện bước, mang theo Triệu Lập rời đi, nhưng cũng đồng thời hút theo ánh mắt của tất cả mọi người. Dáng người quyến rũ ẩn hiện dưới bộ quân phục, rất dễ khiến người ta phạm tội. Thân hình mềm mại bước đi những bước của một người quân nhân tạo ra một hương vị rất đặc biệt, khiến cho người khác phải khắc sâu vào trong tâm khảm. Đưa mắt nhìn tuyệt thế mĩ nữ rời đi, tất cả mọi người không khỏi cảm thấy hâm mộ với Triệu Lập. Không ngờ, thân thể không bình thường đôi lúc cũng là một chuyện may mắn. Cụ thể, vào những lúc như thế này… có thể đi cùng với mĩ nhân. Hơn nữa, còn được mĩ nữ kiểm tra thân thể nữa… nghĩ tới đây trong lòng không khỏi nổi lên một chút tà niệm. - Mọi người! Chạy thường! Chạy. – Một âm thanh giống như sét đánh vang lên bên tai, khiến cho mọi người giật mình nhớ tới sĩ quan huấn luyện đang đứng trước mặt. Điều này vừa đúng với ý Arnold, muốn cho mọi người nếm mùi đau khổ. Trong lòng Triệu Lập không hề vui vẻ như mọi người nghĩ. Muốn kiểm tra thân thể? Chẳng lẽ thân thể mình có vấn đề? Dọc đường đi hắn vô cùng lo lắng, không biết thân thể có vấn đề gì? Hay bí mật mà hắn giấu nhiều năm bị bại lộ? Vừa đi vừa lo lắng cuối cùng cũng đến phòng y tế. Vừa vào cửa, tất cả những nét kiều mị của Kerui Christine đột nhiên biến mất. Triệu Lập đang mải lo lắng cho bản thân nên không hề phát hiện ra điều này. - Ngồi xuống kia! – Nữ quân y dù sao cũng là một sĩ quan, mệnh lệnh đưa ra cấp dưới hiển nhiên phải chấp hành. - Lúc tu luyện kiện thể thuật cậu có cảm giác như thế nào? - Kerui Christine trực tiếp mở các thiết bị ghi hình, bắt đầu ghi lại. - Thưa sĩ quan! Tất cả đều bình thường, không hề có cảm giác gì đặc biệt. – Nữ quân y vừa đưa ra câu hỏi, Triệu Lập liền hiểu ra ngay lập tức đây không phải là kiểm tra thân thể như bình thường, mà là có sự ghi chép cẩn thận. Không hiểu là vì bí mật của mình hay tại mình không tu luyện công pháp cấp một? - Một lần vận công được bao nhiêu chu thiên? – Đây đều là những vấn đề chung nhưng Kerui Christine lại hỏi rất chi tiết. - Thưa sĩ quan! Tổng cộng chín chu thiên! – Trước tình hình này, Triệu Lập hết sức căng thẳng, trả lời một cách cẩn thận. Hắn không muốn cái bí mật mà mình giữ bao nhiêu năm lại bị phát hiện, cuối cùng biến thành một con chuột bạch. - Bình tĩnh đi nào! - Kerui Christine phát hiện Triệu Lập căng thẳng, lập tức trấn an hắn. - Không hề có chuyện gì to lớn đâu. Cậu thả lỏng một chút đi. – Thanh âm dịu dàng vang lên, thập phần êm tai. Triệu Lập hết sức xấu hổ, hắn phát hiện chính mình lại một lần nữa giống như rơi vào tình trạng điên đảo như lần trước. Mặc dù đáy lòng có chút kinh hãi, nhưng cơ thể hoàn toàn mất phản ứng. Khẳng định chuyện này có chút gì đó không bình thường, Triệu Lập đưa mắt liếc nhìn nữ quân y trước mặt một cái. Chỉ thấy khuôn mặt cô ta hết sức nhu mì. Kết quả là làm cho Triệu Lập càng lúc càng căng thẳng, cơ thể hoàn toàn tê cứng. Nữ quân y lập tức phát hiện dị thường, khẽ thở dài một cái, sau đó hỏi một vấn đề khác: ¬- Mỗi lần vận công một chu thiên cần bao nhiêu thời gian? Giọng nói của nàng thoáng thay đổi một chút, ngay lập tức Triệu Lập cảm thấy không khí chung quanh trở lại bình thường. Thoáng cái có thể thấy ngay nữ quân y có chút gì đó không đúng, nếu không hắn cũng không trở nên như vậy. - Thưa sĩ quan! Khoảng hai mươi phút. – Câu hỏi của cấp trên không thể không trả lời. Triệu Lập thoáng thở phào một cái đem sự thật hơi khuếch đại lên một chút mà trả lời.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang