[Dịch] Overlord

Chương 1 : Quỷ Đế Jaldabaoth

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:13 13-04-2018

Tập 12: The Pladin of the Holy kingdom Chương 01: Quỷ Đế Jaldabaoth Thánh Quốc Roble là một quốc gia nằm ở bán đảo phía tây nam Vương Quốc Re-Estize. Đó là một quốc gia đậm sắc màu tôn giáo, lãnh đạo là Thánh Hậu, người có thể sử dụng ma thuật tín ngưỡng và là người có quan hệ chặt chẽ với các thánh điện. Nói là vậy, thế nhưng họ không định hướng tôn giáo như Pháp Quốc Slaine. Ngoài ra, có hai đặc điểm đặc biệt về địa lý của thánh quốc. Thứ nhất là phần đất liền bị biển chia thành 2 nửa nam và bắc, nhưng hai nửa đó không hoàn toàn tách rời nhau. Vùng chia cắt là một vùng vịnh khổng lồ – dài 40 km và rộng 200 km – làm cho địa lý của quốc gia này trông giống như một chữ U nằm ngược khi nhìn từ trên xuống. Vậy nên, một vài người gọi hai nửa đất nước là Bắc Thánh Quốc và Nam Thánh Quốc. Và còn một điểm nữa. Lối vào bán đảo có một bức tường thành hùng vĩ, kéo dài hơn một trăm cây số. Nó được xây dựng để chống lại các cuộc xâm lăng của các tộc á nhân sống trên những ngọn đồi ở phía đông Thánh Quốc, ở giữa họ và Pháp Quốc. Bức tường hùng vĩ này, thứ đã phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và nguồn lực để xây dựng, là một lời thừa nhận thầm lặng về sự khó chịu mà những á nhân gây ra đối với Thánh Quốc. Giữa á nhân và con người có một sự chênh lệch năng lực rất lớn. Thật vậy, cho dù có một số tộc á nhân yếu hơn con người, như lũ Goblin chẳng hạn. Nhưng đó là một thực tế không thể chối cãi. Bất kể là chiều cao, sức mạnh thể chất, kiến ​​thức, hoặc tỷ lệ sinh ra những cá thể có phép thuật, chúng là một chủng tộc yếu kém hơn loài người trên mọi phương diện. Tuy nhiên, tộc Goblin yếu ớt cũng sở hữu một đôi mắt giúp chúng có thể nhìn thấy trong bóng tối, và nếu chúng cẩn thận che giấu cơ thể nhỏ bé của mình ở trong những góc tối – ví dụ như, khi thực hiện một cuộc tập kích ban đêm trong một khu rừng- chắc chắn chúng sẽ gây ra nhiều phiền phức cho con người. Không cần phải nói thì cũng biết, đa số á nhân có cơ thể mạnh hơn loài người, và chúng cũng có rất nhiều chủng tộc được mẹ thiên nhiên ban tặng cho khả năng pháp thuật. Nếu họ để cho những á nhân tấn công họ bất cứ khi nào chúng muốn, họ sẽ phải trả một cái giá không thể đo đếm được để chống lại chúng. Do đó, Thánh Quốc đã chọn lựa củng cố hàng phòng ngự của mình. Họ làm như vậy để giữ lũ á nhân không bước vào vùng đất của họ. Họ làm điều này để cho toàn thế giới biết rằng vùng đất này không thuộc về á nhân. Họ làm điều này để làm cho những á nhân hiểu rằng nếu chúng dám xâm phạm lãnh thổ của họ, chúng sẽ phải đối mặt với sự đánh trả điên cuồng. Tuy nhiên, bức tường được xây dựng cho mục đích đó có một vài vấn đề. Để duy trì hiệu quả tối đa, họ luôn phải để một lượng quân khổng lồ đóng tại nơi đó. Người lãnh đạo Thánh Quốc đã từng tính toán xem họ cần bao nhiêu binh lực để đánh tan một cuộc xâm lược của một bộ tộc á nhân. Và câu trả lời là đất nước sẽ gặp nguy hiểm trước khi những tên á nhân đó tấn công họ. Tuy rằng họ không xa xỉ đến mức tăng thêm quân mà không hề sử dụng tới, nhưng họ cũng cần phân bổ một lượng binh lực thích hợp ở đó. Trong lịch sử của Thánh Quốc – sau khi xây dựng xong bức tường – cuộc xâm lăng nặng nề nhất mà vùng đất này phải chịu là cuộc xâm lăng diễn ra giữa một trận mưa dài. Đó là một cuộc tấn công vào ban đêm, đối phương là một chủng tộc được gọi là Srush, giống loài sở hữu đôi tay giống như một chiếc vòi hút và chiếc lưỡi tẩm độc có thể vươn ra rất xa, và các cá thể cấp cao của loài này thậm chí có thể thay đổi màu da của chúng giống như sử dụng phép thuật [Camouflage]. (Ngụy trang) Lũ Srush vượt qua bức tường, và tiến về phía tây. Nhiều ngôi làng đã bị xóa sổ, và cho đến tận ngày nay, vẫn có những tin đồn rằng những tên Srush vẫn còn ẩn nấp trong vùng biên giới Thánh quốc, đó là màn thảm kịch đã xảy ra khi đấy. Tuy họ rất muốn bố trí đầy đủ quân đội cho tuyến phòng thủ để ngăn không cho một thảm kịch như thế xảy ra thêm một lần nữa, nhưng việc bố trí quân đội tại mỗi điểm dọc theo chiều dài bức tường sẽ gây ra áp lực lớn cho kinh tế quốc gia. Vì thế giải pháp mà họ đưa ra là xây dựng những đồn trú cách nhau một khoảng cách cố định dọc theo bức tường. Những đồn trú này sẽ được giám sát bởi một pháo đài khổng lồ. Họ để một lượng nhỏ quân đội ở tại các đồn trú này, mục đích của họ là chiến đấu để kéo dài thời gian, cho đến khi người cuối cùng hi sinh. Nếu bị đối phương tập kích, họ sẽ phóng pháo sáng để yêu cầu quân tiếp viện. Ngoài ra, còn có các đội lính gác phụ trách tuần tra các đồn trú, trong những trường hợp khẩn cấp thì họ sẽ trở thành lính dự bị, và sẽ được triển khai khi gặp phải tình huống bắt buộc. Sau khi thực thi các biện pháp này, những á nhân đã không thể xâm nhập bức tường được nữa. Tuy nhiên, sự cẩn thận của những người lãnh đạo Thánh Quốc sau đó đã trở thành một sự cố chấp. Ngay cả tuyến phòng thủ được lên kế hoạch cẩn thận cũng khó có thể làm họ yên lòng. Trên thực tế, nó là một bức tường vô cùng lớn – đối với con người. Tuy nhiên, nó không tạo ra mối uy hiếp cho những loài cao gấp vài lần con người hoặc những loài sở hữu khả năng bay.Vì lý do đó, họ không thể dễ dàng nghỉ ngơi khi phải đối mặt với á nhân và những năng lực đặc thù của chúng, cho dù họ có sở hữu tòa pháo đài vững chắc như vậy. Thánh Vương lúc đó là một người khôn ngoan, và ông ta thậm chí đã chuẩn bị đối sách cho trường hợp bức tường thành bị vượt qua. Giải pháp của ông ta là huy động toàn bộ quốc gia. Vì lý do đó, công dân của Thánh Quốc cần thực hiện nghĩa vụ quân sự. Tất cả công dân, bất luận nam hay nữ, chỉ cần là người trưởng thành thì sẽ trở thành những binh sĩ và được huấn luyện một khoảng thời gian nhất định, sau đó họ sẽ được giao nhiệm vụ canh gác trên tường thành. Hy vọng điều đó sẽ làm họ trở thành nguồn binh lực bảo vệ lãnh thổ trong trường hợp những á nhân vượt qua bức tường thành. Tất cả các căn nhà có kích cỡ nhất định cũng được gia cố. Điều này giúp cho người dân ở địa phương có thể cầm cự cho đến khi quân đội chính quy đến, và biến những ngôi làng thành một kiểu trạm quân sự tiền tuyến. Kết quả là các ngôi làng của Vương quốc Roble đều kiên cố hơn nhiều so với các nước khác, và chúng cũng có thể sử dụng làm căn cứ quân sự. ♦ ♦ ♦ Tuyến phòng thủ của Thánh Quốc bao gồm từ ba bức tường được liên kết với nhau. Chỉ có ba cổng thành được thiết kế phòng ngự dọc theo chiều dài của bức tường dài hơn một trăm cây số, và chúng cũng có chức năng như những vị trí tập kết để điều quân đến những điểm phòng ngự. Nếu á nhân xâm lăng và một lệnh tổng động viên được đưa ra, những cánh cổng này sẽ trở thành khu vực tập kết quân đội để tấn công kẻ địch. Nơi này là một trong số đó. Khi mặt trời chậm rãi chìm xuống dưới đường chân trời, vùng đất nhuốm màu đỏ dần dần bị bóng đêm bao phủ. Một người đàn ông trông có vẻ mạnh mẽ đạp một chân trên thành lũy, nhìn xuống dải đất – khu vực chân đồi phía tây. Sau đó, anh ta đặt chân xuống. Anh ta có một cái cổ tráng kiện, và ta có thể cảm thấy thấy cơ ngực chắc nịch của anh ta dưới lớp áo giáp dày. Cánh tay chắc khỏe của anh ta lộ ra khỏi cái tay áo cuộn lên. Không có từ ngữ nào miêu tả anh ta tốt hơn cụm từ “một người đàn ông cường tráng”. Khuôn mặt anh ta, khuôn mặt của một cựu chiến binh trải qua sương gió, vô cùng nghiêm nghị , cùng cặp lông mày dày rộng và hàng ria mép không được cắt tỉa của anh ta đã nói lên bản chất bất kham và hoang dại. Thân thể to lớn và vẻ ngoài khắc nghiệt kết hợp hài hòa với nhau, nhưng đôi mắt đã phá vỡ điều đó. Chúng rất nhỏ và tròn, giống như đôi mắt của những loài động vật nhỏ, và chúng tạo ra cảm giác khá buồn cười. Người đàn ông có ngoại hình như vậy đang ngửa mặt nhìn lên bầu trời. Gió cuốn đi những đám mây mỏng với tốc độ kinh người, nhưng ngay cả khi anh ta có thể nhìn thấy những ngôi sao vượt ra ngoài tấm màn đen bí ẩn, chúng cũng không thể soi sáng mặt đất. Lỗ mũi của người đàn ông mở ra và anh ta hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi thở ban đêm qua bầu không khí mùa thu sớm đã pha chút hương vị chút lạnh lẽo mùa đông. Bầu trời đêm màu hồng sẫm nuốt chửng ánh sáng mờ của hoàng hôn trên đường chân trời với tốc độ mà mắt thường có thể quan sát được. Người đàn ông quay lưng về phía những ngọn đồi, và nhìn những người xung quanh anh ta. Họ là những chiến binh kỳ cựu, những người đã tin tưởng và đi theo anh ta. Vì được những chiến sĩ như vậy bao quanh, anh cho phép bản thân một chút thư giãn. Dù sao công việc của ngày hôm nay đã kết thúc, và không ai có thể tranh cãi về nó cả. “- Này, có ai hỏi người dự báo khí hậu về thời tiết tối nay không?” Giọng nói đầy mạnh mẽ tương xứng với cơ thể cường tráng của anh ta. Những người lính nhìn nhau, và một người trong số họ lên tiếng thay mặt cho cả nhóm. “Thật sự rất xin lỗi! Thưa Ngài Hạ sĩ Campano, có vẻ như không ai trong chúng tôi nghe bản báo cáo đấy! ” Người đàn ông này – Orlando Campano – là một người có quân hàm khá thấp trong quân đội của Thánh Quốc Roble. Từ dưới lên trên, quân hàm của quân đội Thánh quốc Roble được phân chia thành Tân binh, Binh nhì, Binh nhất, Hạ sĩ, Trung sĩ, Hạ sĩ quan trung đội, và vân vân. Tất nhiên, mỗi đơn vị thì có cách phân bậc khác nhau, và đây chỉ là phân bậc của bộ binh chính quy. Nói chung, không cần thêm từ “Ngài” khi xưng hô với một Hạ sĩ. Tuy nhiên, họ thêm từ “Ngài” khi gọi Orlando không phải là để trêu chọc anh ta. Sự tôn trọng của họ dành cho anh ta có thể cảm nhận được rõ ràng từ thái độ và giọng điệu của họ. Không phải chỉ là người đàn ông đang báo cáo; mà tất cả những người lính đang có mặt tại đây, mỗi người đều mang trên mình hơi thở của một cựu binh đã trải qua bao trận đánh, và nó cũng xuất hiện trên Orlando. “Vậy sao.” Orlando từ từ vuốt ve hàng ria mép mọc lộn xộn của mình. “Thưa ngài, nếu thời gian cho phép, cho phép tôi chạy đi hỏi?” “Hm? Không, không cần thiết. Công việc của chúng ta hiện đã kết thúc. Việc tiếp theo là nhiệm vụ của những người khác. ” Orlando Campano. Anh ta là một người đàn ông, chỉ dựa vào kỹ năng chiến đấu của mình, đã vinh dự được Thánh Vương đời trước sắc phong thành là một trong Cửu Sắc của Thánh Quốc. Lý do tại sao một người như vậy lại chỉ có quân hàm hạ sĩ thấp kém bắt nguồn từ hai vấn đề mà Orlando có. Điều đầu tiên là bởi vì anh thích làm theo ý mình- anh ta không thích nghe theo mệnh lệnh của người khác. Điều thứ hai là bởi vì anh ta bị ám ảnh bởi kỹ năng chiến đấu. Khi hai điểm đó kết hợp với nhau, chúng đã dẫn đến một cách sống nói đơn giản là “Nếu muốn chỉ huy tôi, thì trước tiên hãy đánh bại tôi trong chiến đấu.” Nếu anh ta gặp một kẻ thù cân sức, anh ta sẽ nói, “Ngươi nhìn khá mạnh đó. Hãy so tài cùng ta.” và sau đó họ sẽ chiến đấu cho đến khi một người ngất xỉu. Tính cách đó đã làm anh ta nhiều lần sử dụng vũ lực với tầng lớp quý tộc và những cấp trên của mình, và vì vậy anh ta đã bị hạ chức không dưới 10 lần. Trong quân đội, những kẻ không tuân theo lệnh sẽ bị đào thải, và họ cũng bị người khác căm ghét. Nếu là bình thường, anh ta có thể đã bị tống giam hoặc khai trừ. Tuy nhiên, anh ta không bị xử phạt như vậy, nguyên nhân đơn giản là do sức mạnh của anh ta. Ngoài ra còn có những người ngưỡng mộ phong cách sống của anh ta. Đối với những người không hài lòng về việc bị các quý tộc nghèo khổ sai khiến, cách sống bằng sức mạnh bắp thịt của Orlando không chỉ là để thỏa mãn bản thân. Đơn vị của anh ta là một đội hình bao gồm những tên lỗ mãng như thế – không, là một băng nhóm mới đúng. Họ có khá nhiều người, vì thế, gọi họ là một đoàn thể cũng không có gì sai. Ngoài ra, các thành viên của đội tuy không thể sánh được với Orlando, nhưng tất cả họ đều là những chiến binh dày dạn kinh nghiệm chiến đấu, nó dẫn đến việc anh ta nhận được một địa vị không chính thức mà cấp trên của anh ta không thừa nhận, nhưng cũng không thể làm gì được. Orlando liếc nhìn xung quanh, và sau khi xác minh danh tính của người đàn ông đang tiếp cận họ, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của anh, giống như một con dã thú chuẩn bị tập kích con mồi của nó. Người đàn ông đó có vẻ khá mảnh mai so với cơ thể rắn chắc của Orlando. Tuy nhiên, hắn ta không giống một cành cây khẳng khiu. Thay vào đó, hắn có vẻ ngoài dẻo dai như thép tinh luyện. Nếu một người rèn đúc và tái rèn đúc một người đàn ông, bỏ đi mọi thứ không liên quan đến chức năng người đó hướng tới, thì người đó sẽ tạo ra con người đang đi đến kia. Ngoài ra đôi mắt sắc bén của hắn ta cũng rất đáng quan tâm, như thể hắn sẽ tấn công bất cứ lúc nào. Tiếp theo là con ngươi hẹp của hắn, nhìn như thế nào cũng chả thấy nó giống con ngươi của người làm công ăn lương hợp pháp. Nói một cách lịch sự, hắn ta là một sát thủ. Hay nói theo cách thô bỉ, hắn ta là một kẻ giết người hàng loạt. “Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đến. Hôm nay đến lượt ngài sao, ca đêm-san. Ngài vất vả rồi~” Với những bước chân im lặng, người kia tiếp cận bọn họ mà không phát ra một âm thanh nào. Bộ trang phục hắn ta mặc rất khác với Orlando. Orlando và những người đàn ông xung quanh anh mặc bộ áo giáp da nặng, được làm từ da của những con quái vật được gọi là Lanca Cattle. Thêm vào đó, họ mang những tấm khiên tròn nhỏ và những thanh kiếm một lưỡi, trang phục tiêu chuẩn của quân đội cao cấp của Thánh Quốc. Ngược lại, Orlando là người duy nhất dắt hai thanh kiếm ở thắt lưng của anh ta. Trái ngược với điều đó, người đàn ông kia mặc bộ giáp da thú. Trên ngực phải có thêu hình một con cú, trong khi biểu tượng của Thánh Quốc được thêu ở ngực trái hắn ta. “… Orlando. Ta chưa nhận được báo cáo thay ca của anh. Ngoài ra, đấy là thái độ với cấp trên của anh sao. Thật bất kính. Ta đã nhắc anh bao nhiêu lần về điều đó rồi?” “Vâng, hãy tha thứ cho tôi, Trung đội Phó-sama.” Khi Orlando chào hắn cho có, những người đàn ông dưới quyền anh ta cũng chào theo. Đó là tư thế chào nghiêm trang, điều mà họ sẽ không bao giờ làm với một tên quý tộc hay bất cứ sĩ quan cấp trên nào. Đó là một lời chào cho thấy sự tôn trọng thực sự. Người đàn ông thở dài với một tiếng “haaah”. Đó là một tiếng thở dài của một người biết rằng điều này là không thể chấp nhận nhưng người đó cũng hiểu rằng dù nói cái gì cũng là vô nghĩa Như người ta thường nói: Xin lỗi, sếp. Mấy thói quen cũ khó sửa được Lý do Orlando chào đón người đàn ông này mặc dù có chút không tình nguyện, là bởi hắn ta đã đánh bại Orlando. Ta muốn đánh bại ông một lần trước khi ta rời khỏi nơi này. Theo luật của ông. Ông nghĩ sao, Trung đội Phó Babel Baraja? Người đàn ông kia – Babel Baraja – được mệnh danh là “Người gác đêm”. Giống như Orlando, hắn ta là một trong Cửu Sắc. Cái cung lớn, đẹp trên lưng hắn tỏa ra thứ ánh sáng huyền ảo, và cái bao đựng tên treo ở bên hông hắn cũng tỏa ra thứ ánh sáng giống vậy. Hắn ta là một cung thủ, giống như vẻ ngoài của hắn ta, đồng thời còn được ca ngợi là bách phát bách trúng. “Tuy rằng mỗi lần tôi đều nghĩ thế, nhưng làm việc vào ban đêm đúng là chẳng dễ dàng gì. Lũ á nhân chỉ giỏi núp ở trong bóng tối; chưa nói gì đến chuyện một mình chiến đấu với chúng, ngay cả phát hiện hành tung của chúng cũng đâu có đơn giản.” “Vì vậy mới có những người như chúng ta. Cách duy nhất để đạt được ma thuật và những tài năng có thể so sánh với lũ á nhân, ngoại trừ khả năng nhìn của chúng, là thông qua huấn luyện. Và chúng ta đã nhận được sự huấn luyện đó.” “Biết rồi, biết rồi. Người con gái mà ngài tự hào cũng vậy, phải không? ” Khuôn mặt Babel co giật, và Orlando ngay lập tức hối hận về sự lựa chọn từ ngữ kém cỏi của mình. Ngay cả ở trong một bữa tiệc, khuôn mặt của hắn ta vẫn không thay đổi. Nó chỉ thay đổi chỉ khi nhắc tới chủ đề con gái và vợ của ông ta. Mà ở đó, tồn tại một vấn đề nghiêm trọng. “Đúng thế. Nó là đứa con gái xuất sắc. ” – Nó đã xảy ra. Nó đã bắt đầu rồi. Babel không để ý tới sự hối hận của Orlando và tiếp tục nói. “Nói là thế, song ta thật sự không hiệu tại sao nó lại muốn trở thành một Thánh Hiệp Sĩ. Đứa nhóc chỉ là một đứa con gái dịu dàng, mỏng manh, chắc chắn không phải là kiểu người nghĩ chiến đấu là tất cả – nói thật, nó còn bị mấy con sâu lông dọa khóc – tuy vừa nãy ta đã nói rằng sức mạnh là tất cả, nhưng nói cho cùng vẫn trừ vợ ta ra… mặc dù vợ ta cũng có vài chỗ tương tự – và đứa bé ấy rất đáng yêu vì lớn lên giống ta, không, ta nên nói rằng thật tiếc là con bé lớn lên giống ta – nhưng tiếc thay con bé không có tài năng dùng kiếm. Tuy nhiên, nó rất giỏi về cung. Nếu nó có thể rèn luyện tài năng đó nhiều hơn thì tốt rồi, vậy mà nó lại muốn trở thành một Thánh Hiệp sĩ và không… ” Anh để bài độc thoại từ tai này đi sang tai kia, thỉnh thoảng đáp ra vài lời, nhưng có vẻ như anh vẫn bị nhận ra. “Này, anh có nghe ta nói không?” Câu hỏi đó đương nhiên là một lời chất vấn. Không, tôi không nghe. Có lẽ tôi đã dừng lại sau lần thứ ba. Sau khi nghe một điều tương tự khoảng năm hay sáu lần, nếu như trong những hoàn cảnh bình thường, Orlando có thể đã vội vã trả lời “không có nghe”. Tuy nhiên, dùng giọng điệu đó với Babel sẽ là một sai lầm khủng khiếp. Đó là bởi vì ông chắc chắn sẽ trả lời, “Được rồi, ta sẽ nói với anh thêm một lần nữa”. Vậy nên anh ta chỉ có thể trả lời. “Dĩ nhiên là tôi vẫn đang nghe. Con bé là một cô gái rất đáng yêu! ” Khuôn mặt của Babel thay đổi rất nhiều. Tuy rằng đó là một vẻ mặt hung bạo xấu xí khiến Orlando cảnh giác, thế nhưng thực tế đó chỉ là một khuôn mặt xấu hổ thôi. Nếu anh không nắm bắt được tâm lý vui sướng của Babel lúc mà ông ta đang hưởng thụ niềm vui từ lời khen của những người khác dành cho con gái ông ta và nắm bắt thời khắc để đánh bại tâm lý muốn nghe lại một lời ca ngợi, anh sẽ một lần nữa rơi vào địa ngục. “Còn có–” Chỉ có một điều có thể chiếm ưu thế hơn đề tài con gái. Đó là công việc. “Làm việc ban đêm sẽ không làm loạn đồng hồ sinh học của ngài sao? Cơ thể sẽ không có thay đổi nào kỳ quái chứ?” Khuôn mặt Babel đã quay về khuôn mặt kẻ giết người thường dùng của ông ta. “ …Câu này anh hỏi nó bao nhiều lần rồi? Câu trả lời cũng như mọi khi: Không có gì phải lo lắng cả. Tuy nhiên, tại sao anh cứ đuổi theo câu đó mãi thế? Tóm lại anh đang ám chỉ điều gì?” Dù anh hiểu rõ, nhưng vẫn bị sự thay đổi chóng mặt này làm cho há mồm trợn mắt. Vừa nãy ông chạy đi đâu, anh muốn nói thế, nhưng Orlando không muốn trở về địa ngục một lần nữa. “ … Hah. Ý ngài là, lời nói thật lòng của tôi sao? Vấn đề này thật khó mà tin nổi … Tôi chỉ nghĩ rằng nó sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho tôi, nếu người đàn ông đã bại đánh tôi bị hủy hoại và phải nghỉ hưu bởi một điều tầm thường. Tất nhiên, một khi tôi giành chiến thắng, loại chuyện nhỏ như vậy sẽ không còn quá quan trọng nữa.” Trước đây, Orlando đã tự cho mình là đúng khi anh lần đầu tiên được phân đến pháo đài này, và hồi tưởng lại những ngày đó làm anh cảm thấy xấu hổ. Những binh sĩ tinh nhuệ tụ tập xung quanh anh trong sự ngưỡng mộ, thúc đẩy sự kiêu ngạo trong anh đi xa hơn bao giờ hết, và bằng một cách nào đó, nó đã biến thành một trận đấu với Babel. Vũ khí sở trường của Orlando là kiếm – cận chiến. Trong khi Babel lại là cung – hoặc đánh tầm xa. Nếu hai người họ đấu với nhau, khoảng cách chiến đấu trở nên vô cùng quan trọng. Tuy nhiên, Babel đã tự hào tuyên bố rằng ông ấy cũng khá ổn với mảng cận chiến. Và Orlando đã thua. Orlando tôn kính Babel vì lý do đó. Đồng thời trong lòng anh luôn mong muốn đánh bại ông ấy vào lần tới. Ngoài ra, anh muốn có một cuộc đấu với Babel trong lĩnh vực chuyên môn của ông ta, đánh tầm xa, và trở thành người chiến thắng. “Thật thế hả. Anh có muốn đấu với ta không? Trong lúc ta đang ở thời kỳ mạnh nhất, cơ thể ta không có bất kỳ thương tật nào.” Orlando đã rất vui mừng bởi những lời Babel nói ra cùng với nụ cười dã thú lướt qua khuôn mặt của ông ta. Ồ đúng vậy, không sai chút nào. Không phải rất rõ ràng rồi sao? Tôi muốn đấu với ông. Tôi muốn dốc hết sức vào trận chiến với ông. Tuy nhiên, điều đó chả thể nào thực hiện được, nhỉ? Mặc dù vậy, nếu có thể, tôi muốn một trận chiến mà cả hai chúng ta đều đem sinh mệnh đặt cược vào đó. Đó là cách tôi muốn để chiến đấu với ông. Tuy nhiên, Orlando vẫn im lặng. Đó là bởi vì bản năng nói cho anh rằng không thể nào biết được con dã thú trước mặt anh này muốn làm gì. Và trên thực tế, những gì Babel nói sau đó cũng xác nhận những mách bảo kia. “Nhưng mà, tôi phải xin lỗi. Ngài chắc cũng biết tại sao. Số người đánh cận chiến có thể đánh bại ngài chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa tôi không ở trong số đó.” Vậy thì, chúng ta hãy phân thắng bại bằng chiến đấu tầm xa. Những lời nói đó không phát ra từ miệng của Orlando. Đó là bởi vì anh biết nó chỉ là một sự xúc phạm đến một đối thủ đáng được tôn kính. Anh nhớ lại kỹ năng bắn cung của Babel. Anh vẫn không tự tin rằng mình vừa có thể tránh đòn vừa rút ngắn khoảng cách. –Không, chưa hết đâu. “Nếu vậy thì câu chuyện chấm dứt tại đây, giờ báo cáo đi.” “Không cần phải vội vậy chứ, sếp. Đã tới thời điểm thay ca đâu? Ngài xem, tiếng chuông còn chưa vang lên.” Thật vậy, chuông báo hiệu thay ca vẫn chưa vang lên. “Anh vẫn cần chuẩn bị cho việc thay ca, phải không? Nên làm nó trước tiếng chuông . Anh nên sẵn sàng để có thể lập tức thay ca ngay khi chuông reo.” “Giờ vẫn còn sớm mà, phải không sếp? Hãy đến nói chuyện với chúng tôi một chút.” “Vậy thì có thể để tôi báo cáo với sĩ quan phụ tá của Phó trung đội trưởng không?” Người nói là một trong số những thuộc hạ của anh. “Ồ, một ý tưởng tuyệt vời. Ngươi làm tốt lắm. Vậy được không, sếp?” “… Hah. Ngày hôm nay anh thật khó ứng phó. Có lời nào muốn nói chăng? Thật không chịu được, nếu có thì cứ việc nói thẳng với ta. Làm sao anh có thể nói được cơ chứ. Tuy rằng anh thừa nhận người đàn ông này là người mà anh có thể nói chuyện bởi vì anh kính trọng ông ấy, song Orlando là kiểu người không nói thật cho dù anh có tôn trọng họ. Nói cách khác, anh là một tsundere. “Đúng là sếp có khác. Ngài hiểu rất rõ nó, phải không?” “ … Hahhh. Vậy rốt cuộc có chuyện gì. Nếu đó là một chuyện nhàm chán, ta sẽ không để anh dễ dàng rời khỏi đây.” “Chuyện đó …” Orlando cởi mũ giáp và gãi đầu. Không khí mát mẻ làm da đầu đang bốc khói của anh có một cảm giác thoải mái không tên. “Thật ra tôi muốn thực hiện chuyến lữ hành của một chiến binh. Vậy nên tôi có thể rời khỏi nơi này không?” Anh có thể nghe thấy những âm thanh ngạc nhiên từ bốn phía xung quanh mình. Tuy nhiên, vẻ mặt của người đàn ông mảnh khảnh trước mặt anh vẫn y nguyên. “Tại sao nói với ta?” “Đó là bởi vì ngài là người đàn ông tôi tin tưởng nhất ở quốc gia này. Nếu ngài không ngăn cản, thì tôi cũng sẽ không còn chút ràng buộc nào ở nơi này nữa.” “ … Anh không phải là một hạ sĩ quan, đúng không? Nếu anh đã hoàn thành nghĩa vụ quốc gia, ta không có cách nào ngăn cản anh.” Thánh Quốc thực hiện chế độ nghĩa vụ quân sự. Vì vậy, đôi khi họ gọi những người quân nhân chuyên nghiệp là hạ sĩ quan, để phân biệt với những người lính nghĩa vụ. Babel và tất cả những thuộc hạ của ông ta đều là hạ sĩ quan, trong khi thuộc hạ của Orlando có cả hạ sĩ quan và lính nghĩa vụ. “Nếu thế, Ngài không bận tâm nếu tôi từ chức chứ?” Đây là lần đầu tiên khuôn mặt Babel thay đổi ngoại trừ chủ đề về vợ và con gái của ông được đưa ra. Orlando phải vất vả lắm mới khám phá được điều đó nhờ vào tài quan sát xuất sắc mà anh có được từ khi trở thành một chiến binh. Không ai xung quanh họ nhận thấy điều đó. Ông ấy là người mà Orlando đã thừa nhận là người đàn ông sắt thép, nhưng anh thực sự bị nhiễu loạn bởi vấn đề ở lại hay ra đi của bản thân. Trong lòng anh lúc này pha trộn cả niềm vui lẫn nỗi buồn. “ … Hừm, về mặt pháp lý, ta phải chấp nhận điều đó. Ta không thể ngăn cản anh… Nói là thế, song chúng ta sẽ thiếu đi một người đàn ông mạnh mẽ như anh. Sao trước đó anh không bắt đầu cuộc hành trình chiến binh của mình? Tại sao lại phải đúng lúc này? Có phải vì không có cuộc tấn công của á nhân không?” Khoảng nửa năm trước, những á nhân đã ngừng tấn công pháo đài này. Trong quá khứ, họ tấn công khoảng một đến hai lần một tháng, mỗi lần khoảng vài chục người. Tuy rằng nhân số chỉ có vài chục, song họ vẫn là á nhân, loài có thể chất vượt trội so với nhân loại, và hơn nữa chúng có nhiều kẻ sở hữu khả năng đặc biệt. Chỉ cần số lượng đó là có thể dễ dàng giết sạch toàn bộ binh sĩ của một cứ điểm nhỏ. Cả Orlando và Babel đã trải qua nhiều tình huống mà họ phải sử dụng đội tinh nhuệ để làm viện quân. “Ngài biết là tôi không thích giết các á nhân, phải không? Tôi thích chiến đấu với những người mạnh và trở nên mạnh mẽ hơn.” “Vậy Grand King[Vị Vua Vĩ Đại] thì sao?” “Ahhh, tên đó …” “Oh, và còn có Devil Claw[Quỷ Trảo], Beast Emperor[Thú Đế], Ashen King[Nhà Vua Hôi Hám], Burning Frost Lightning[Băng Viêm Lôi], và Cyclone Lance[Ngọn Thương Xoắn Ốc].” Babel đề cập đến biệt danh của những á nhân có tiếng tăm, nhưng ngoài cái tên ông đề cập đầu tiên, không có cái nào trong số những cái tên còn lại có thể làm trái tim của Orlando lay động. Vị Vua Vĩ Đại Buzzer. Ông ta là vua của một bộ lạc á nhân nào đó, và được gọi là Lord of Destruction [Chúa tể Hủy Diệt]. Biệt danh đó xuất phát từ võ kỹ phá hủy vũ khí và phong cách chiến đấu xoay quanh kỹ thuật phá hủy kia của ông ta. Ông ta, một đối thủ sống còn của Thánh Quốc, đã đánh bại rất nhiều chiến binh nổi tiếng, và trong quá khứ ông ta đã đánh với Orlando. Trong trận giao chiến đó, thanh trường kiếm trên tay Orlando, đoản kiếm và búa nhỏ được dùng làm vũ khí dự bị của anh, và thậm chí cả con dao dùng để chặt củi đều bị ông ta phá hủy. Mặc dù đã phá hủy tất cả vũ khí của Orlando, nhưng Vị Vua Vĩ Đại vẫn phải rút lui ngay sau khi thấy quân tiếp viện từ pháo đài. Theo lý mà nói, cầm cự cho đến khi viện binh đến đã là một chiến thắng của Orlando, và nhiều người tán dương anh vì điều đó. Tuy nhiên đối với Orlando, nó chỉ đơn giản là trong mắt Vị Vua Vĩ Đại, anh không phải là một đối thủ đáng để mạo hiểm tiêu diệt tận gốc, và tất cả những gì anh cảm thấy là một sự thất bại trống rỗng. “Tôi muốn tái chiến với hắn ta, nhưng… tôi không nghĩ mình có thể hạ gục hắn ở thời điểm này. Ngài có lẽ phải cần một người được gọi là anh hùng để hạ gục được hắn, bằng không sẽ vô cùng khó khăn. Thế nên…À, ngài hẳn cũng nghe về chuyện đó, đúng không sếp? Chuyện về chiến binh vĩ đại, Gazef Stronoff tử trận trên chiến trường.” “À, đúng, ta đã nghe qua. Cả bên trên cũng đang tranh luận gay gắt xem việc đó sẽ ảnh hưởng đến các quốc gia lân cận như thế nào.” Cái chết của Gazef Stronoff, người được mọi người biết đến là chiến binh mạnh nhất của Vương quốc Re-Estize, là một đề tài thu hút sự chú ý của những binh sĩ thuộc Thánh Quốc. Đặc biệt là những tay lão luyện. “Ngài có biết chi tiết không?” “Ta biết vài điều. Có vẻ như, anh ta đã đấu tay đôi với gã Magic Caster có danh xưng Vua Pháp Thuật và bị hạ gục. Nói thực, thật khó tin là anh ta thực sự đã đấu tay đôi với một Magic Caster.” Orlando gật gù tán đồng. Nói đúng ra, “Magic Caster” là một khái niệm rất bao quát. Một Magic Caster hệ tín ngưỡng, sau khi sử dụng những loại phép thuật để cường hóa những năng lực vật lý của bản thân, sẽ mạnh hơn một chiến binh nửa mùa. Thêm vào đó, những Thánh Hiệp Sĩ, niềm tự hào của quốc gia này, cũng có khả năng sử dụng phép thuật. Thế nên ở mức độ nào đó, họ có thể được coi là Magic Caster. Trong trường hợp đó, anh có thể hiểu được lý do cho lời thách đấu đó. “…Chưa kể, một số người nói rằng Vua Pháp Thuật đã tàn sát cả một đạo quân. Có vẻ như hắn đã triệu hồi những con dê hay cừu khổng lồ gì đó.” “Chà, cái này ta chưa nghe qua. Dù vậy, dê khổng lồ ư? Quả là một gã Magic Caster kì quái.” Việc đề cập đến những con dê gợi lên những ký ức bại trận không mấy vui vẻ gì đối với Orlando. Nói như vậy, mặc dù người ta đồn rằng hắn ta đã triệu hồi những con dê, song rõ ràng đó không phải loại dê bình thường. “Chà, cũng vì gã Magic Caster lạ lùng đó. Đó là lí do tôi phải làm điều này.” “Đó là lí do sao? Ta không hiểu ý anh lắm.” “Điều này vẫn không hề thay đổi kể từ lúc tôi bại trận dưới tay ngài, tôi là kiểu người vốn không ưa những loại vật phẩm phép thuật mang lại khả năng bay, hay các loại phép thuật, đại loại thế. Tôi luôn nghĩ rằng tất cả những gì mình cần làm là hạ gục chúng với thanh gươm trong tay. Tuy nhiên, sau khi vị Tướng quân của Vương quốc – người mạnh hơn tôi – thất bại trước những thứ như thế, tôi nghĩ rằng tôi không thể xem nhẹ chúng.” “Ý anh là?” “Ý tôi là tôi cần bắt đầu cuộc hành trình của một chiến binh.” “…Không lẽ cậu định nói rằng cậu sẽ thách đấu những người mà mình không thể đánh bại trong đất nước chúng ta?” “Tôi không nói thế.” Orlando không thể thắng những thành viên còn lại trong Cửu Sắc. Phó Đô Đốc của đơn vị thủy quân lục chiến, Enrikai Belusai, biệt danh “Xanh lam”. Thống lĩnh Thánh Hiệp Sĩ hội, Remedios Custodio, biệt danh “Trắng”. Babel Baraja, biệt danh “Đen” Ran Ji An Rin, một thành viên của tộc Mermen sống trong lòng đại dương, biệt danh “Xanh lục”. Và bên cạnh đó, ngoài Cửu Sắc, còn có vị Mục Sư quyền năng nhất đất nước, Kylardo Custodio. Nói cách khác, họ là những nhân vật cao cấp nhất của đất nước này. Thách đấu với họ chắc chắn sẽ gây chấn động cả nước. Nếu đó chỉ đơn thuần là một trận đấu tập thì chả sao cả vì đấy là trận đấu nội bộ giữa những thành viên Cửu Sắc, nhưng một trận chiến thực sự thì không bao giờ được phép. Một trận giao đấu thực sự khác hoàn toàn với một trận đấu tập. Đôi khi, kẻ thắng và người thua có thể thay đổi trong chớp mắt. Nhiều người có thể mạnh hơn – hoặc yếu đi – khi từ môi trường luyện tập bước vào môi trường thực chiến. Sau đó, những kẻ mạnh được gọi là kẻ mạnh vì họ đã chứng tỏ sức mạnh của họ trong chiến đấu. Thế nên, cuộc hành trình của một chiến binh không thể gọi là hoàn tất nếu chưa trải qua chiến đấu thực sự. “Thôi được… Vậy, anh dự định sẽ rèn luyện bản thân ở đâu?” “Tôi đang suy nghĩ về một chuyến đi tới Vương quốc Sorcerous mà ngài đề cập trước đó. Có vẻ như nơi đó có rất nhiều Undead mạnh mẽ.” Vương quốc Sorcerous của Ainz Ooal Gown. Một vài kẻ dường như chìm đắm trong sự ngạo mạn của bản thân đến mức có thể đặt tên cho cả một Vương quốc theo tên hắn ta, thế nhưng những kẻ như thế không phải là không có. Quan trọng hơn hết, những kẻ đó thường sở hữu sức mạnh không tưởng. “Đúng thế, ta có nghe về điều đó từ những thương nhân di chuyển giữa Vương quốc và Thánh quốc.” Những tín điều được dạy bởi Nhà thờ đã hằn sâu vào trong tâm khảm người dân Thánh quốc, thế nên mọi người nơi đây đều căm ghét và sợ hãi lũ Undead. Babel cũng không phải ngoại lệ. Không, Orlando nghĩ rằng Babel ghét chúng không phải vì chúng là kẻ thù của Thánh quốc, mà vì chúng là kẻ thù của vợ ông ta. Tuy nhiên, Orlando không đề cập đến việc đó, dù cho Babel không đến nỗi mất kiểm soát bản thân mỗi khi nói về vợ như khi nói về con gái, tuy vậy thì ông cũng vẫn sẽ huyên thuyên rất nhiều. “Lập trường của Thánh quốc là ngầm chấp nhận sự tồn tại của Vương quốc Sorcerous phải không? Họ nói với những người dân Thánh Quốc đi sang bên đó là mọi chuyện đều ổn…đúng chứ?” Không có cách nào để che dấu sự thật Vương quốc Sorcerous, với đội quân Undead của chúng, là kẻ thù không đội trời chung với Thánh quốc. Nhiều người đã hối thúc chính quyền gửi quân chinh phạt khi họ nghĩ đến sự thống khổ của những người dân tại thủ đô E-Rantel của Vương quốc Sorcerous. Tuy nhiên, Thánh quốc hiện tại đang phải đối mặt với sự đe dọa của những á nhân, và họ không thể huy động quân đội đến một quốc gia khác trong khi chưa bình định khu vực đồi núi ở biên giới quốc gia. Đặt lòng dân sang một bên, cấp lãnh đạo của đất nước chỉ có thể bày tỏ sự quan ngại sâu sắc của họ đối với Vương quốc Sorcerous. “Vương quốc Sorcerous, hừm. Chà, nếu chuyên tâm vào công việc, ắt hẳn anh sẽ được cử sang đấy với tư cách là một thành viên của quân đội. Bọn họ xem Vương quốc Sorcerous là mối hiểm họa chỉ sau lũ á nhân. Có vẻ như họ đang có dự định liên minh với Pháp Quốc để chống lại chúng.” “Thật vậy sao? Xem ra có cả tá vấn đề xảy ra liên quan đến việc khác biệt tôn giáo nhỉ.” “Đúng, chính xác thế. Chà, gác việc đó sang bên, nếu lòng trung thành của anh không thay đổi, anh có thể nhận được sự hỗ trợ của quốc gia và bỏ qua vụ kiểm tra xuất nhập cảnh phiền phức đó… Chắc thế. Nếu qua đó, anh quả thực là than sưởi ấm cho những ngày đông với những cấp trên muốn biết nhiều hơn về Vương quốc Sorcerous.” “Chà, như thế chẳng phải quá tốt sao. Nhưng nếu làm thế, tôi sẽ chẳng thể đi lòng vòng kiếm chuyện choảng nhau được.” “Anh…cái giọng nói đầy nghiêm túc của anh khi nói về những chuyện như thế thật sự khiến ta đau đầu.” “Tôi đoán vụ đó mà thành vấn đề liên quốc gia thì sẽ khó cho ngài lắm nhỉ?” Một ngọn gió lạnh buốt thổi lướt qua người họ. Trong một thoáng, Babel im lặng, biểu cảm trên gương mặt ông vẫn không hề thay đổi. Nhưng sau đấy, ông lầm bầm một cách khó chịu (như thường lệ). “Ta sẽ nhớ bản mặt xấu xí đấy của anh đấy.” Orlando cười tinh quái, nụ cười trông như một cái nhe nanh hoang dại của một con dã thú. Babel không nói “đừng đi” cũng không nói “hãy đi đi”. Babel đã quyết định đảm bảo cho anh có một chốn để quay trở về. “Xin lỗi về việc đó. Được rồi, tôi sẽ trở về khi đã mạnh mẽ hơn. Đến lúc đấy, ngài có muốn tôi huấn luyện cho ngài không?” “Ta mừng vì anh nói thế.” Babel mỉm cười đáp lại nụ cười của Orlando. Trông họ hoàn toàn giống như hai con mãnh thú đang gầm ghè nhau. Ngay sau đấy, tiếng chuông ngân vang. Có vẻ như đã đến giờ giao ca. Cuộc trò chuyện khá lan man, nên cần phải có một câu nói tổng kết lại. Ngay khi Orlando vừa nghĩ như thế, suy nghĩ đó lập tức tan biến khi anh nghe thấy tiếng chuông tiếp tục vang lên. Babel, cùng với Orlando bên cạnh, hướng mắt về phía những ngọn đồi. Những hồi chuông hàm nghĩa “Phát hiện á nhân.” Tầm mắt của họ phóng xa hơn bốn trăm mét, và không có bất kỳ vật cản nào chắn tầm nhìn phía trước. Trước đây nơi đó từng có một rừng cây rậm rạp, nhưng quốc gia đã thực hiện một dự án san bằng khổng lồ như một phần trong quá trình thi công bức tường. Tuy nhiên, tại nơi xa nhất của cánh đồng cỏ mênh mông – nơi có những ngọn đồi và các vật cản khác – họ trông thấy những đốm sáng lập lòe trong màn đêm, cùng những bóng đen đang di chuyển. “Sếp.” Orlando không thể nào phân biệt được á nhân nào đang đến trong màn đêm từ khoảng cách này. Thế nên anh gọi tên người có cặp mắt tinh tường nhất. “Đúng vậy, chúng là á nhân… tộc Snakemen (Người rắn)” Babel trả lời ngay lập tức. Snakemen có đầu giống như đầu loài rắn hổ mang, cơ thể con người phủ đầy vẩy cứng cùng một chiếc đuôi. Bọn chúng được xem như họ hàng gần với Lizardmen. Chiếc đầu rắn của chúng mang theo những phát cắn có độc, và những chiếc giáo của chúng cũng tẩm đầy kịch độc. Tốt nhất là tránh cận chiến với bọn chúng. Nói là thế, song Orlando và thuộc hạ của anh đều là những chiến binh kì cựu, nên họ có sức kháng độc rất cao. Tuy rằng vảy của chúng mang lại chút khả năng chống chịu, nhưng cũng không cứng đến mức đánh bật được thanh đao hay kiếm làm bằng sắt thép. Bọn chúng cũng rất thành thạo trong việc dùng đuôi để chiến đấu, nhưng họ chỉ việc đơn giản xem đuôi của chúng như một dạng vũ khí khác. Thêm vào đó, chúng có lợi thế tác chiến ban đêm nhờ vào các giác quan của loài rắn, thế nhưng đối với họ đấy cũng không phải là một vấn đề lớn. Công việc của chúng ta là tấn công thẳng vào bọn chúng chăng? Không, ngay cái lúc chúng đến được đây, đơn vị của sếp đã cắm sạch tên lên người chúng rồi. Snakemen ghét các loại vật liệu lạnh, nên chúng không sử dụng giáp kim loại hay những thứ tương tự. Hậu quả là bọn chúng sẽ trở thành bia tập bắn cho những cung thủ hàng đầu như Babel và đơn vị của ông ta. “Vậy bọn chúng có bao nhiêu tên ngoài kia thế sếp?” Thông thường sẽ không nhiều quá hai mươi. “…Sếp?” Orlando thoáng lúng túng vì không thấy có phản hồi nào. Anh nhìn sang Babel, và nhận ra một vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt thường không bộc lộ cảm xúc ấy. “Chuyện gì thế, Sếp?” “…Bọn chúng có nhiều hơn thế? Có lẽ nào – Chuyện này tệ rồi! Ta phát hiện cả những loài khác. Lũ Pangolimen, Orge, chẳng phải đó là bọn Morlock sao?” “Ngài nói gì cơ?” Có đủ loài á nhân đang tụ tập trên ngọn đồi, tuy nhiên bọn chúng không có quan hệ thân thiện với nhau. Trái lại, giữa bọn chúng thường xuyên xảy ra chiến tranh để tranh giành lãnh thổ. Ngoại trừ một vài trường hợp như tộc Orge bắt và sử dụng tộc Goblin như nô lệ, các tộc á nhân hiếm khi hợp tác với nhau. Đã từng có trường hợp nhiều loài trong số chúng bị chiếm mất lãnh thổ và buộc phải tấn công Thánh Quốc. Đây hẳn là trường hợp đó. Vì nếu như không phải – “Một cuộc xâm lược?” Anh không rõ là ai vừa lên tiếng. Có lẽ người đó chỉ định nói với bản thân. Tuy nhiên những lời ấy vang lên rõ ràng bên tai anh. “Orlando, ta có đôi lời cần hỏi anh.” Giọng của Babel đầy căng thẳng. Không, điều đó hoàn toàn có thể hiểu được. Sắc tộc, văn hóa, tôn giáo. Giống như một tộc loài có rất nhiều quốc gia khác nhau, muốn tạo nên một quốc gia thống nhất là vô cùng khó khăn. Và khi có nhiều chủng tộc khác nhau thì khó lại càng thêm khó. Thế nên việc thống nhất các bộ tộc á nhân trên ngọn đồi gần như là chuyện bất khả thi. Nếu điều đó thật sự xảy ra, thì đây chính là khởi đầu của cuộc chiến liên quan tới sự tồn vong của Thánh quốc. Nghĩ đến đó, cơ thể Orlando không khỏi run rẩy. Thống nhất tất cả các tộc lại cần một sức mạnh tuyệt đối. Trong xã hội loài người, nếu trí tuệ và của cải tượng trưng cho quyền lực, thì với á nhân, sức mạnh là tất cả – Có nghĩa là ngoài kia có một kẻ sở hữu quyền năng đáng sợ, đúng không? “Trả lời ta bằng bản năng chiến binh của anh. Anh nghĩ tại sao chúng lại lộ diện tại một pháo đài – tại một nơi phòng ngự chặt chẽ như thế này? Lí do thứ nhất – Bọn chúng chỉ là mồi nhử để thu hút lực lượng và kéo dãn phòng tuyến của chúng ta. Thứ hai -” “Bọn chúng tự tin có thể đột phá bằng một trận chiến trực diện. Một phần năm binh lực của Thánh quốc nằm tại đây, và bọn chúng sẽ nghiền nát chúng ta như lũ gián.” Bất chấp ánh mắt sắc bén của Bebel bên cạnh, Orlando vẫn không ngừng nói. “Đồng thời, bọn chúng sẽ biến pháo đài này thành một tiền đồn. Sau đó, chúng sẽ đập tan tinh thần của Thánh quốc và dùng nó để nâng cao sĩ khí của chính chúng. Đúng không?” “…Bọn họ có thể ban hành một lệnh tổng điều động.” “Haha! Trận đại chiến chỉ xảy ra một lần duy nhất trong lịch sử của Thánh quốc giờ lại nổ ra ở thời đại của chúng ta. Chúng ta có thể nói gì đây.” “Ta sẽ đi báo cáo việc này với các lãnh đạo cấp cao. Anh cũng đi cùng ta.” “Rõ, thưa sếp! Ê, mấy chú! Buổi tiệc này sẽ trở nên rất điên loạn đấy! Đảm bảo nguồn vũ khí dự phòng liên tục!” Nếu đối phương là một đội quân, bọn chúng cần phải tốn rất nhiều thời gian để chỉnh đốn hàng ngũ. Điều này càng đặc biệt đúng khi tính đến số lượng chủng tộc trong đó. Tuy nhiên, điều đó cũng áp dụng với lực lượng phòng thủ. Là một đội quân, họ cần phải có thời gian để chuẩn bị, tiền tuyến cũng không phải ngoại lệ. Có một lượng công việc khổng lồ cần được hoàn thành, do đó sẽ không có chút thời gian rảnh rỗi nào. Orlando cất bước chạy theo Babel. ♦ ♦ ♦ Dõi theo quân đội kẻ thù chậm rãi chỉnh đốn hàng ngũ, Babel cảm thấy một cơn đau rát nơi cổ họng. Đối phương càng chậm tiến công, bọn họ càng có nhiều thời gian để tập trung lực lượng đến pháo đài này, và họ càng có nhiều thời gian hơn để đưa ra lệnh điều động. Đây là tình huống hoàn hảo cho các sĩ quan chỉ huy của họ, thế nhưng Babel không tán đồng ý kiến đó. Có nhiều á nhân có trí tuệ vượt qua loài người. Đương nhiên, kẻ thống lĩnh một đội quân khổng lồ như thế này không thể là kẻ ngốc. Trong trường hợp đó, hắn đương nhiên sẽ biết rằng để cho đối phương thời gian chuẩn bị sẽ mang lại bất lợi thế nào. Thêm vào đó, bây giờ là thời điểm đêm muộn, và trận chiến sắp tới sẽ rất thuận lợi cho lũ á nhân, cho dù họ có thắp lửa đi nữa. Babel quan sát đội hình đối phương, bốn trăm mét phía trước. Bọn chúng là một tổ hợp của nhiều tộc khác nhau, dường như chúng không mấy để tâm đến những vấn đề như vũ khí, kế hoạch tác chiến, đặc tính từng chủng loài của chúng và nhiều thứ khác. Trên hết, tất cả lũ á nhân không hành quân dưới cùng một ngọn cờ. Nếu không bọn chúng đã có một hàng ngũ liên kết chặt chẽ hơn. Hay có lẽ chúng là một tập đoàn, một liên minh á nhân dưới sự dẫn dắt của một hội đồng á nhân? “Tôi không rõ lắm, Sếp. Ngài có thể nhìn thấy chỉ huy của chúng không?” “… Không, ta chưa phát hiện được tên cầm đầu.” Lính của ông cho đến giờ vẫn chưa có báo cáo gì về việc đó. Tuy vậy, bọn chúng ắt hẳn phải có một tên chỉ huy. Nếu không thì dù là việc phân bổ các đơn vị cũng sẽ rất khó khăn. “Hắn không thể trốn tránh mãi được. Sớm hay muộn, hắn cũng buộc phải lộ diện trên chiến trường.” Trong hàng ngũ của lũ á nhân, những tên cầm đầu mạnh mẽ sẽ xuất hiện để phô trương thanh thế của chúng. Đấy sẽ là thời điểm Babel hành động. Babel nắm chặt cây cung của ông. Đấy là một chiếc cung phép thuật với chất liệu tổng hợp. Nó được cường hóa để đặc biệt đối phó với á nhân. Bên cạnh đó, ông khoác trên người một chiếc Áo Choàng Bóng Tối (Mantle of Shadow), phù hợp cho việc hòa mình vào bóng tối và phục kích đối thủ, một đôi Giày Lặng Thing (Boots of Silence) có khả năng xóa đi tiếng bước chân của ông. Áo Chống Chịu (Vest of Resistance) giúp tăng khả năng chống lại được nhiều loại đòn tấn công khác nhau, Nhẫn Chếch Hướng (Ring of Deflection) có thể bảo vệ ông khỏi những loại vũ khí tầm xa và nhiều loại trang bị khác nữa. Đây là bằng chứng cho việc quốc gia coi trọng Babel đến thế nào. “Các ngươi hãy sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào.” Ông ra lệnh cho những thuộc hạ, những người này ẩn mình sau lưng ông như thể họ đã hòa mình vào màn đêm. Loài người thường sẽ cử sứ giả để tuyên bố các thông cáo chiến tranh cùng với các điều khoản thỏa hiệp, một đặc thù của chiến tranh giữa những con người cao quý. Tuy nhiên không một người Thánh Quốc có mặt tại pháo đài này, kể cả các tướng lĩnh, muốn thỏa hiệp với lũ á nhân bên kia những ngọn đồi. Cùng lắm, họ sẽ dùng đàm phán như một phần của mưu kế đánh lừa bọn chúng, và khi tên chỉ huy xuất hiện, họ sẽ bắn chết hắn ngay lập tức. “Anh cũng nên quay trở lại đơn vị của mình đi.” “Tôi sẽ làm thế. Cẩn thận nhé, Sếp.” “À, anh cũng vậy.” Một gợn sóng bất an cuộn lên trong tim Babel khi ông nhìn theo bóng lưng của Orlando. Một vài á nhân sở hữu những đòn tấn công đặc biệt. Ví dụ như Ma Nhãn [Mystic Eyes] của bọn Biclop khổng lồ. Những tên á nhân này có một cặp mắt khổng lồ nằm lệch nhau. Một trong những con mắt ấy mang khả năng mê hoặc đối thủ. Nạn nhân sẽ bị dụ dỗ đến vị trí của nó trong sự vô thức. Đương nhiên, những binh lính thủ trên bức tường thành cao sẽ chọn con đường ngắn nhất để tiến đến chỗ chúng. Thông thường, họ sẽ được trang bị những vật phẩm phép thuật để đối phó với những năng lực như thế, tuy nhiên Orlando lại không quan tâm đến những vật phẩm như vậy. Nếu kém may mắn, anh ta sẽ bị hạ gục bởi một đòn duy nhất. Ông nhắm nghiền mắt để xua đi nỗi bất an trong lòng, và hình ảnh một người phụ nữ hiện lên trong tâm trí ông. Nàng là một người trong Cửu Sắc, người phụ nữ có biệt danh sắc Trắng. Cô ta cũng khiến ta lo lắng bằng một cách nào đó. Cô ta khuyết thiếu tri thức và thường cuốn những người xung quanh vào rắc rối. Đấy là lí do Peach vất vả như thế… tại sao con gái ta lại muốn đến bên cô ta tới vậy? Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu để con bé gặp gỡ một người đàn ông tốt, yêu và kết hôn với anh ta sao? Ông cố gắng rũ bỏ nỗi lo lắng về đứa con gái đang dâng lên trong lòng mình. Đồng thời, ông hướng mắt về phía những á nhân để thay đổi tâm trạng. Ông không biết được có bao nhiêu á nhân đang đứng trên những dãy đồi kia, nhưng ở đó có rất nhiều lá cờ khác nhau. Những lá cờ ấy không phải là ngụy trang. Những Magic Caster cấp ba trực thuộc pháo đài đã xác nhận điều ấy khi bay trên trời. Nói cách khác, thật sự có rất nhiều đơn vị tấn công tập trung tại đây hôm nay. Mọi việc sẽ không đơn giản kết thúc chỉ với một trận đánh nhỏ. Babel bắt đầu thực hiện nghi thức quen thuộc. Ông lấy ra một con búp bê gỗ từ chiếc túi trước ngực, và dịu dàng hôn nó. Đây là hình nộm mà con gái ông làm khi con bé lên sáu. Đấy là một con búp bê xấu xí với bốn que gỗ cắm trên một quả banh tròn, cô bé làm nó dựa trên hình ảnh của cha mình. Ông còn nhớ như in ngày ấy, khi ông khen “quả là một con quái vật rất ngầu”, ông đã khiến con bé khóc toáng lên, và vợ ông đã đá ông một phát. Con búp bê đã trở nên cũ mòn sau vô số lần ông chạm vào, những vết khắc tượng trưng cho mắt và miệng đã trở nên nhạt nhòa. Con gái ông đã trưởng thành hơn nhiều so với lúc ấy, nên ông muốn cô bé khắc một con búp bê khác trông giống ông hơn. Nhưng dường như cô bé không hiểu tâm tình của cha mình, và không hề có ý định gì muốn tạo thêm một con búp bê mới. Rõ ràng là vì công việc buộc ông phải đồn trú dài ngày nơi đây, nên ông hiếm khi có cơ hội được sum vầy với vợ con. Ông cảm thấy bản thân càng lúc càng bị cuốn xa khỏi cô con gái của mình. Trong quá khứ, mỗi khi về nhà, cô bé sẽ ôm chầm lấy ông ngay lập tức, nhưng một thời gian sau đấy, cô đã không làm như thế nữa. Con bé đã trưởng thành và tự lập khỏi cha mình, vợ của ông đã mỉm cười. Nhưng đó là một điều vô cùng to tát đối với Babel. Nếu có thể nghỉ phép hai tháng, mình muốn đi đưa gia đình đi cắm trại, như ngày xưa. Con gái ông luôn chăm chú lắng nghe mỗi khi ông dạy cô những kiến thức của một xạ thủ. Đó là những gì ông nhắm đến. Tuy nói thế, nhưng ông vẫn biết rằng mọi việc sẽ không diễn ra như vậy. Ông cất con búp bê trở lại túi áo. Con gái ông giờ đây hiếm khi có nhà bởi cô bé đang nhắm đến mục tiêu trở thành một Thánh Hiệp Sĩ. Khi Babel trở về nhà sau một thời gian dài vắng mặt, con gái ông cũng thường không ở đấy nữa. Tốt nhất là con bé cưới một chàng trai ở gần nhà….Không, có lẽ chỉ tốt thôi, hay chỉ hơi hơi… Cách sống của một Thánh Hiệp Sĩ là một lối sống ít phù hợp với con gái của ông nhất. Ông đã quan sát cô bé suốt quãng thời gian dài, thế nên ông chắc chắn về điều ấy. Con gái của ông đã chọn con đường này vì lòng ngưỡng mộ của cô ấy dành cho người mẹ cũng là Thánh Hiệp Sĩ của mình. Tuy nhiên, bấy nhiêu đấy thì không đủ để trở thành một Thánh Hiệp Sĩ. Một hiệp sĩ khi có thể đanh thép thực thi thứ công lý mà họ tin tưởng, khi ấy họ mới có thể được gọi là Thánh Hiệp Sĩ. Vì thế cho nên – phần nhiều là do vợ của ông rất đáng sợ – nên ông không nói ra, đối với ông, Thánh Hiệp Sĩ đa phần đều là những kẻ thần kinh. Mình không biết con gái có biết chuyện đó không. Dù vậy, mình cũng không muốn cho con bé biết. “Đó thật sự là một số lượng thổi phồng.” Những lời thì thầm một mình của viên phụ tá với hơi thở hồi hộp mang Babel về với thực tại. “Ahhh, đúng vậy. Tuy nhiên, không cần phải sợ hãi. Chỉ cần hỗ trợ ta là được rồi.” Ngoài người trợ thủ, tâm trạng của những người xung quanh ông cũng thoải mái hơn một chút. Chính xác là như vậy.Căng thẳng là kẻ thù của xạ những thủ. Và đúng lúc này, Babel phá vỡ khuôn mặt vô cảm của mình – dù ông không biết – với một nụ cười nhẹ, hàng ngũ kẻ địch đã có sự thay đổi. Một á nhân đơn lẻ từ từ tiến về phía trước. Mặc dù có nhiều á nhân xung quanh hắn ta nhưng không có ai đi theo để bảo vệ hắn ta cả. Hắn không cần người hộ tống, hay là do hắn quá kiêu ngạo, hoặc hắn là một người đưa tin nên sẽ không phải nhận lấy cái chết ? “Chúng ta có nên bắn hắn ta không?” “Không phải bây giờ. Nhưng ngươi hãy di chuyển đến một nơi để dễ dàng ngắm bắn và chờ đợi hiệu lệnh của ta.” Sau khi nhận được lệnh, những thuộc hạ của ông lao nhanh đi, giống như những bóng ảnh kéo dài. Hắn là đại tướng của đối phương à, hay hắn ta chỉ là một sứ giả thông thường thôi? Babel cẩn thận nghiên đối phương để tìm hiểu. Tên á nhân đó … thuộc loài nào? Hắn không giống như bất cứ loài nào mà mình đã nhìn thấy trước đây … và bộ quần áo đó? Đó là trang phục của tộc nào? Liệu cái mặt nạ đó cũng như thế chăng? Hắn chắc chắn không phải là con người, theo như phán đoán từ cái đuôi phía sau thắt lưng của hắn ta. Vấn đề là bộ quần áo của tên á nhân đó. Người ta có thể nghĩ đó là trang phục của bộ tộc nào đó, và thực sự, nó mang lại cảm giác như thế. Tuy nhiên, ngay cả ở khoảng cách này, người ta có thể nói rằng bộ quần áo đó được may một cách hoàn hảo, ngay cả khi so sánh với những bộ quần áo của nhân loại. Một loài á nhân với nền văn minh tiến bộ hơn sẽ đem đến nhiều khó khăn. Không chỉ Babel, mà tất cả những người lính đang đợi trên những bức tường đã nuốt nước bọt khi họ theo dõi từng bước di chuyển của tên á nhân. Sự căng thẳng ngày càng gia tăng trong không khí khi tên á nhân bước vào vòng năm mươi mét. “Thế đã là đủ xa rồi đấy! Nếu ngươi tiến xa hơn nữa thì đó sẽ là hành động xâm phậm Thánh Quốc! Đây không phải là nơi dành cho tên á nhân như ngươi! Cút đi ngay! ” Giọng nói to đến mức ngay cả Babel, người đã ở cách xa, cũng cảm thấy rằng nó rất to. Nó đến từ người đàn ông chỉ huy của pháo đài, một trong năm viên tướng ở trong Thánh Quốc. Ông tưởng tượng có thể cảm nhận được tiếng hét của người chỉ huy được phát ra từ bộ giáp méo mó, bụi bẩn đang vang dội trong ruột gan ông. Lý do tại sao ông chỉ mang theo một sĩ quan tham mưu ở bên cạnh mình có lẽ là vì ông không có ý định để những người khác bị cuốn vào nếu kẻ thù phát động mộ
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang