[Dịch] Overlord
Chương 15 : Chúa tể Rồng Sương Giá 1
Ngày đăng: 18:12 13-04-2018
.
Sáng hôm sau.
Ainz quyết định xuất phát sớm để lấy lại Thủ đô trước đây của Dwaven, Feoh Berkanan, nhưng vào trước lúc anh rời đi, một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở cửa.
Đó là Gondo.Ainz nghiêng đầu. Anh không biết tại sao ông ta lại đến đây.
"—Ngươi tới tiễn ta sao?"
"Không, thần đến dẫn đường cho ngài."
Ainz chớp mắt. Anh đã từng nói là anh sẽ cần một Người lùn dẫn đường đến Thủ đô Dwaren cũ. Hội đồng ngay lập tức chấp nhận yêu cầu, và Ainz đoán rằng Người lùn đó sẽ có thêm nhiệm vụ theo dõi anh, vì vậy anh nghĩ rằng họ sẽ chọn một Người lùn không có quan hệ với anh.
"Ngày hôm qua, sau khi chia tay với ngài, thần đã nghe được nhiều điều từ các nghệ nhân rune khác. Thần cảm thấy rằng thần hiểu con đường tới Thủ đô Hoàng Gia hơn những người lùn khác. "
"Vậy thì, nếu con đường hầm đến Thủ đô bị sụp, ông có thể tìm một con đường thay thế không? Có thể ông sẽ cần phải thích ứng với những tình huống khác nhau giống như khi chúng ta đi trên mặt đất. Ông làm được điều đó không?"
"Thần đã nghiên cứu nó hết mức có thể. Xin cho phép thần dẫn đường cho Người."
“Umu.”
Ainz bắt đầu suy nghĩ.
Thật sự thì việc đưa Gondo theo sẽ đem lại nhiều rủi ro hơn. Tuy nhiên, nếu Hội đồng đã cho phép, và hơn nữa Ainz là người duy nhất phản đối và yêu cầu thay đổi, khả năng anh nhận được một người dẫn đường khác sẽ rất thấp.
"... Ông là một chiến binh? Hoặc ông biết chiến đấu không?"
"Không, thần không biết. Thần biết mình không có chút liên quan gì đến lĩnh vực đó. Tuy nhiên, thần đã sẵn sàng đối mặt với mọi nguy hiểm, và sẽ không ai đổ lỗi cho ngài nếu thần chết. Ngoài ra, thần có chiếc áo choàng cha để lại. Đó cũng là lý do tại sao họ lại chọn thần. "
Chủ yếu là nhờ chiếc áo choàng tàng hình đó.
Ainz đã lên kế hoạch để bảo vệ người dẫn đường của mình, dù anh cảm thấy không yên tâm khi mang theo một người lùn không có khả năng chiến đấu. Và trong khi anh có thể hồi sinh ông ta với ma thuật ngay cả khi ông ta ngỏm củ tỏi (miễn là ông ta có đủ cấp độ), Gondo có thể có những suy nghĩ "thế là hết" nếu ông ta tạch.
"Ông cần phải thông báo cho họ khi ta đã đuổi hết lũ Quagoa ra khỏi Thủ đô Hoàng gia, đúng chứ? Nếu ông chết trên đường đi, mọi việc sẽ trở nên rất khó khăn đối với ta... và còn các vấn đề của những nghệ nhân rune kia nữa. Ta muốn ông ở lại đây hơn. "
Gondo từ từ tiếp cận Ainz và lặng lẽ nói:
"Thủ đô Hoàng gia có một kho tàng rộng lớn. Trong trường hợp nó chưa bị ai chạm tới, thì nó sẽ chứa rất nhiều báu vật của tộc Người lùn. Trong đó cũng chứa một vài vũ khí của cha thần và những kỹ thuật của hoàng gia. Ngoài ra ai mà biết được trong đó có cất giữa bản hướng dẫn kĩ thuật của những nghệ nhân rune trong quá khứ không. "
“Hoh…”
Với sự đáp lại đó, Ainz nghĩ rằng nên cho Gondo tiếp tục.
"Thần muốn bí mật sở hữu chúng... Tuy yêu cầu này có phần quá đáng, nhưng thần có thể mong Ngài giả vờ như không thấy điều đó sau khi chiếm lại Thủ đô Hoàng gia? "
"... Khoan đã, ông biết cách mở kho tàng?"
"Không. Tuy nhiên... Thần tin rằng bệ hạ sẽ có thể làm được điều đó, phải không? "
Ông ta thực sự nghĩ rằng mình có thể làm được mọi thứ sao?
"Ông muốn ta trở thành một kẻ đồng lõa với một tên trộm sao?"
"Thần tin rằng lời giải thích chính xác cho những gì sẽ xảy ra là Bệ hạ mở kho báu vì muốn kiểm tra xem kho báu có bị trộm đột nhập không. Sau đó, ngài hơi phân tâm một chút. Thần sẽ là tên trộm, và việc này không can hệ gì tới Bệ hạ cả."
"... Hoàng tộc Người lùn đã bị tuyệt hậu. Có phải không? Danh sách ghi chép những món của cải được cất bên trong căn hầm có tồn tại không?"
"Thần chỉ sợ là không."
"Điều này rất quan trọng. Ông nên biết là, nếu danh sách đó tồn tại thì việc ông định làm không phải rất nguy hiểm sao? Ta không thể đồng ý chuyện này. ... Quan trọng hơn, nếu đấy là kho báu của đất nước của ông đúng không? Ông không cảm thấy xấu hổ nếu khi đánh cắp nó sao? "
Nụ cười của Gondo chứa đây sự khinh bỉ.
"À, những quyển sách đó không có ý nghĩa gì với một đất nước đã từ bỏ thần và kĩ thuật rune, ngài không nghĩ thế sao?"
Phản quốc sao? Ý nghĩ đó thoáng qua đầu Ainz, nhưng sự thật thì nó chẳng hại gì tới anh cả. Ngược lại, để cho những cuốn sách đó bị mọt cắn trong Vương quốc Dwarven sẽ là một sự lãng phí.
Thêm vào đó, việc Gondo trộm các thứ đó sẽ hoàn toàn phá vỡ mối quan hệ của ông ta với Vương quốc Dwarven. Vương quốc Dwarven không thể nào tha thứ cho một tên tội phạm đã đánh cắp kho báu của họ được. Vấn đề này có thể được dùng như một hình thức tống tiền, và nó sẽ trở thành chiếc vòng kim cô giữ Gondo không thể nào phản bội Vương quốc Sorcerous.
Tuy nhiên, nó cũng có thể được sử dụng để chống lại Ainz bằng cách tương tự.
“…Thật vậy. Nó cũng vô dụng khi rơi vào tay những người không cần tới nó. Đúng là có vài thời điểm, mắt của ta không được tốt lắm. Tuy nhiên, như ta đã nói, ông cần phải tìm kiếm danh sách kho báu. Nó sẽ giúp ta tránh được những tranh chấp trong tương lai.”
"Thần hiểu rồi. Thần sẽ làm theo lời Bệ hạ. "
''Giờ thì chúng ta sẽ gác lại những vấn đề đó lại."
Dù họ đã đi một quãng xa để nói chuyện, song một người thính tai vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
"Được rồi thay đổi chủ đề. Nói cho ta biết về các mối nguy hiểm mà chúng ta có thể sẽ phải đối mặt trước khi đến Thủ đô Hoàng gia Dwarven. Nói tóm tắt là được rồi. "
"Một câu hỏi rất hay. Bất cứ ai muốn đến được Thủ đô Hoàng gia Dwarven phải vượt qua đuợc ba thử thách. "
"Thử thách? Nghe hấp dẫn đấy. Hãy tóm tắt chúng. "
"Ừm, thử thách đầu tiên là Great Rift. Có một sườn dốc ở phía trước cánh cổng dẫn đến pháo đài. Đằng sau pháo đài là một khe nứt gọi là Great Rift. Bây giờ những cây cầu treo vắt qua nó đã được xây chắc chắn, do đó nó gần như không còn là một thử thách nữa. Tuy nhiên, khi đi qua nó, người ta phải chuẩn bị sẵn sàng đón nhận các cuộc tấn công từ kẻ thù. "
"Lũ Quagoa sử dụng vũ khí tầm xa sao?"
"UMU, thần chưa hề nghe tới điều đó. Tuy nhiên, sẽ rất nguy hiểm khi cho rằng chúng không làm được điều đó, phải không? "
Có lí. Có thể chúng có thể sử dụng các loại vũ khí ma pháp từ pháo đài.
"Thử thách tiếp theo là khu vực dung nham nóng chảy. Bản thân không khí nóng cũng đủ gây chết người. Người ta chỉ có thể vượt qua nó thông qua một con đường đá chông chênh và hẹp. Hơn nữa, ở đó thỉnh thoảng cũng có một con quái vật khổng lồ xuất hiện."
"Ông nói là một con quái vật?"
Trong đầu Ainz hiện lên hình ảnh của Guren, Thủ Vệ Tầng 7.
Nếu con quái vật kia cũng tương tự vậy, mọi việc sẽ rất phiền phức.
... Nghĩ lại thì, những con Slime và xã hội loài người có mối liên kết khá chặt chẽ. Quốc gia này cũng giống vậy sao? Nếu họ có nhữn con slime hiếm ở đây, mình muốn đưa chúng về nhà.
Khi Ainz đang nghĩ những con Slime sống gần các cống thoát nước, Gondo chuyển sang thử thách cuối cùng.
"Thử thách cuối cùng là Mê cung chết chóc. Nó là một hang động với vô số ngã rẽ và được lấp đầy khí độc. Nếu không may hít phải, chân tay sẽ bị tê liệt và trái tim sẽ ngừng đập. "
Gondo nhìn về phía Aura và Shalltear.
Hành động đó như muốn nói rằng Ainz có thể qua tốt, nhưng hai người kia sẽ gặp rắc rối.
Họ sẽ ổn thôi ... Thôi, mình nghĩ mình có thể nói với ông ta khi tới đó.
"Con đường chính xác là con đường nào?"
"Rất tiếc, thần không biết. Thần đã dùng tất cả các mối quan hệ của mình, nhưng ngay cả những người già nhất cũng không biết. Cả các thành viên của Hội đồng nữa. Có lẽ nó được ghi lại đâu đó trong kho lưu trữ ...: "
"Nhưng ông không thể tìm thấy nó, phải không? Chà, ta nghĩ ông không thể dễ dàng tìm thấy loại tài liệu liên quan đến an ninh quốc gia như vậy đâu. Chúng ta sẽ thu thập thông tin khi thời gian đến và tùy cơ ứng biến thôi."
Ainz ghi nhớ thông tin về các thử thách, và ra hiệu cho những người khác.
"Vậy thì đi thôi."
Ainz, Shalltear và Aura vượt lên dẫn trước. Theo sau là Gondo cùng với khoảng mười người lính và chỉ huy của họ để đi tới pháo đài, và sau đó cửa từ từ mở. Mùi hôi thối của cái chết thoang thoảng, do đó, họ phần nào hình dung những gì đang đợi, nhưng sau đó một cảnh khủng khiếp hiện ra trước mắt mọi người.
Đường hầm dốc xuống khá rộng lớn và nó đã được san bằng để di chuyển dễ dàng hơn. Tuy nhiên, vách hang và sàn nhà phủ đầy máu, những đoạn ruột và những khối thịt. Xác lũ Quagoa rải rác dưới đất.
“Urk!”
Mùi máu tanh, xác chết hôi thối tràn ngập đường hầm. Điều này quá sức chịu đựng của Gondo, người không hề có kinh nghiệm chiến đấu, và ông bắt đầu nôn khan. Khuôn mặt những người lính Người lùn đã chuyển sang màu xanh, và không phải là do ánh sáng.
Cơ thể Ainz không có khái niệm buồn nôn, vì vậy nó không ảnh hưởng tới anh. Tuy nhiên, anh không thích mùi này.
Một tiếng động đến từ dưới chân. Có vẻ như anh đã dẫm vào mảnh nội tạng của một con Quagoa bị chẻ đôi.
Ainz thở dài và niệm phép [Mass Fly], cho phép tất cả mọi người đều có khả năng bay.
Có vẻ như đám Death Knight thực sự tận hưởng cuộc tàn sát của chúng ở đây. Bất cứ ai bị trượt chân và rơi vào đường hầm này chắc chắn sẽ yếu đi vì sự bẩn thỉu và hôi thối nơi đây. Quan trọng hơn, nhìn thấy một người nào đó đi xung quanh với một cơ thể đầy máu là một sự tra tấn khủng khiếp.
Cả nhóm xuống đoạn dốc, nhờ phép thuật phi hành mà họ không bị dính chút gì.
Trên đường vẫn có những tảng đá phát sáng, do đó đường hầm không hoàn toàn là bóng tối. Tuy nhiên, khoảng cách giữa mỗi tảng đá chỉ toàn bóng tối. Tất nhiên, Ainz có khả năng nhìn trong bóng tối, nên nó chẳng gây chút khó khăn nào cho anh.
Sau khi đi xuống dốc - khoảng chừng 100 mét - họ có thể thấy lối vào pháo đài phía trước họ. Không, chính xác hơn thì đó là cửa sau của pháo đài .
Một khi họ đi qua những cánh cửa của pháo đài, họ có thể đi xuyên qua pháo đài và băng qua cầu treo phía trước. Sau đó, đi vài ngày theo hướng Tây, họ sẽ nhìn thấy Thủ đô cũ của tộc Người lùn.
Lối vào pháo đài cũng đầy xác chết Quagoa. Một vài cái xác trong số chúng trông không giống bị Death Knight giết chơi, và trên những cái xác có vết cắn. Hẳn chúng là nạn nhân của đám zombie của Death Knight.
Thăm dò undead của Ainz không hề có phản ứng. Có thể là vì đám zombie đó đã trở về một cái xác bình thường sau khi các Death Knight bị giết.
Ainz nhìn quanh. Không có Undead, nhưng nếu anh để mặc chúng như thế này, mọi chuyện có thể trở nên nguy hiểm, bởi đặc tính của undead của thế giới này.
"Nếu cứ để những xác chết như thế này thì chuyện có undead sinh ra cũng rất bình thường. Các ngươi sẽ làm gì? "Ainz hỏi những người lính đi theo.
"Vâng. Chúng tôi sẽ dọn dẹp chúng. "Người chỉ huy trả lời. "Chà, nói là dọn dẹp, nhưng chỉ đơn giản là ném chúng vào Great Rift, một nơi mà sẽ không có vấn đề gì hết ngay cả khi chúng ta thu hút quái vật tới."
"Vậy thì, sau khi sửa chữa các pháo đài, thì các ngươi sẽ bắt đầu tìm hiểu cách Quagoa tấn công nhỉ? Có vẻ như ngươi có rất nhiều công việc phía trước. "
Họ sẽ chia tay nhau tại đây. Những người được tham gia việc giải cứu Thủ đô Dwaven là Ainz, Aura, Shalltear và Gondo. Xung quanh còn có những Hanzo nữa, nhưng họ không cần phải biết điều đó.
Những người lính người lùn mỉm cười cay đắng. Mặc dù nhiệm vụ hiện tại của họ khá nguy hiểm – sau cùng thì họ vẫn có nguy cơ gặp phải Quagoa- nó chẳng là gì so với nhiệm vụ tấn công hang ổ tộc Quagoa của Ainz. Đó có lẽ là những gì họ muốn nói.
"Đuợc rồi chúng ta sẽ tiến vào pháo đài. Chúng tôi sẽ đi trước để đảm bảo an toàn, vì vậy chờ đợi bên ngoài cho đến khi có tín hiệu. Để an toàn, các ngươi có thể bảo vệ Gondo không?"
Sau khi chỉ huy trả lời một cách khẳng định, Ainz bước qua cánh cửa mở.
Khi anh đứng ở trung tâm của thảm kịch, Ainz hỏi Aura (người đang đứng phía sau).
"Aura, ngươi có cảm nhận được bất cứ ai sử dụng một phép tàng hình để ẩn nấp ở đây không?"
"Không thưa ngài. Không có một sự sống nào ở trong pháo đài."
Aura đặt tay lên một bên tai, và làm một động tác nghe ngóng khi cô trả lời. Nếu Aura- một biệt kích- nói như vậy thì chắc chắn không có sự sống ở trong pháo đài này.
Tuy nhiên, họ không thể hạ thấp cảnh giác.
Người đã đánh bại Death Knight của Ainz đã từng ở đây. Nếu người đó đã thực hiện chiến thuật một cách hoàn hảo, chúng có thể đánh lừa năng lực của Aura.
Tuy nhiên, bất cứ ai có thể làm vậy sẽ thường có sức tấn công kém, và có thể dễ dàng đối phó với những kẻ đó ngay cả khi họ bất ngờ tấn công.
Có rất nhiều xác chết trong pháo đài, nhưng không giống với đoạn dốc trước đó, xác chết người Người lùn ở khắp mọi nơi.
Ainz đi xuyên qua pháo đài và hướng tới cánh cổng đối diện với với lối họ đã đi vào. Sau khi mở cửa, Great Rift hiện ra ngay trước mặt anh, và thậm chí Ainz không thể nhìn thấy đáy của nó.
Không có Quagoa bên ngoài, có vẻ như chúng đã rút lui mà không thành lập một căn cứ ở đây ..
"Đây chắc là Great Rift ..."
Ainz quay lại nhìn từ trái sang phải.
"Nhưng có vẻ như không có thứ gì giống một cây cầu treo ở đây ... không, đó là một gốc cây cầu đúng không? Nếu là nó, thì đó có nghĩa là…"
"Có thể kẻ thù đã phá hủy cây cầu khi chúng rút lui" Shalltear nói từ bên cạnh.
“Hm…”
Nếu kẻ thù là một người mạnh mẽ có thể dễ dàng đánh bại một Death Knight, vậy liệu kẻ đó có cần phải phá hủy một cây cầu không? Nếu điều này là để ngăn chặn cuộc tấn công của họ, điều đó có nghĩa rằng chúng không tự tin vào sức mạnh của bản thân - Không.
Ainz lắc đầu.
Death Knight rất hiếm thấy ở thế giới này. Như vậy, có thể là đối phương phỏng đoán là có một thực thể mạnh mẽ kiểm soát hai đuợc hai Death knight kia. Nếu là trường hợp đó, mất cây cầu không thể xem là một mất mát lớn.
"Không tệ ... nói với những Người lùn kia là nơi này an toàn."
"Tuân lệnh!"
Khi anh đang nhìn Shalltear đi về phía những người Người lùn, anh thấy Aura ngồi xổm xuống. Anh muốn hỏi cô đang làm gì, nhưng với những gì cô nhóc đang thể hiện, tốt nhất là không làm gián đoạn sự tập trung của cô ấy.
Ainz quay lại nhìn Great Rift, sau đó nhặt một hòn đá và ném nó xuống. Điều này chả có ý nghĩa mịa gì; anh chỉ đang giải trí một chút mà thôi. Tuy nhiên, anh không thể nghe thấy tiếng viên đá chạm đáy.
"Chiều sâu của nó là không rõ, thưa Bệ hạ," người chỉ huy đi theo Shalltear trở lại nói. Ông phải có nhìn thấy những gì Ainz đang làm. "Chúng tôi đã gửi hai nhóm thám hiểm để điều tra, nhưng bọn họ đều không trở lại."
"Ta hiểu rồi. Có lẽ ở đó có quái vật. ... Có điều chúng không bao giờ đi ra sao? "
"Thưa ngài, chưa có chuyện nào như vậy. Vì thế, chúng tôi quyết định không cử thêm nhóm thám hiểm nào nữa. Thăm dò quá sâu sẽ là một quyết định không khôn ngoan ".
"Nên thế."
Ainz có thể làm cho Undead vô thể như những bóng ma, và bằng cách sử dụng phép thuật để chia sẻ cảm giác với chúng, anh sẽ có thể làm ra một cuộc điều tra đầy đủ. Tuy nhiên, hiện không phải lúc làm điều đó.
Trong hoàn cảnh hiện nay, điều tra Great Rift là một hành động không cần thiết. Tuy nhiên, nó vẫn phải được thực hiện. Trong Yggdrasil, những nơi như thế này thường có các vật phẩm có giá trị hay hầm ngục bị che giấu.
Nếu là đường của đám kinh tởm kia, chắc chắn phía dưới sẽ có hang động. Chúng tuyệt đối sẽ làm như thế. Thực tế thì chuyện này đã từng xảy ra rồi.
"-Sau đó, chúng ta sẽ vượt sang phía bên kia, đuổi theo lũ Quagoa chạy trốn, và ép chúng trở lại Thủ đô Hoàng gia."
Phép bay vẫn còn hiệu lực, do đó nó không phải là một vấn đề. Tuy nhiên, những gì Ainz lo lắng là có hay không một cái gì đó xuất hiện từ bóng tối.
Tuy đây là chuyện trong Yggdrasil, nhưng Ainz không thể không liên tưởng tới lúc anh đi qua một hồ nước và phát hiện một con rắn giống như con quái vật khổng lồ bơi dưới đó. Đó không phải là ký ức dễ chịu, nhưng kinh nghiệm đó được áp dụng trong việc tạo ra tầng 5-
Sau khi tạm biệt vị chỉ huy, bốn người họ bay lên, với Shalltear và Aura cảnh giác nhìn xuống bên dưới. Quả nhiên, anh đã lo lắng thừa, họ đáp xuống bờ bên kia mà không nhìn thấy thứ nào khác bên dưới.
Tuy nói như vậy, nhưng khi hai chân chạm đất, anh mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này anh phải giữ bí mật với mấy người kia mới được.
Ainz khảo sát khu vực xung quanh mình.
Chỉ có bốn xác kẻ thù, điều đó có nghĩa là hai Death knight đã bị đánh bại ở nơi này.
"Shalltear, có một vài điều ta cần phải nói với ngươi ngay bây giờ."
Sau khi gọi Shalltear, Ainz liếc nhìn Aura, và thấy cô nhóc đang kiểm tra mặt đất.
Có lẽ tốt hơn là gọi Aura đến. Anh nghĩ, nhưng sau đó anh quyết định để Shalltear dẫn đầu lần này. Anh có thể giải thích cho Aura sau đó.
"Đợi một chút, Ainz-sama!"
Shalltear lấy ra một quyển sổ và mở nó ra.
"Xin hãy tiếp tục."
"Oh. UMU. Một quyển sổ, huh ... Ngươi rất chu đáo. E hèm! Er- bây giờ chúng ta đang bước vào một khu vực rất nguy hiểm. Lý do tại sao nó là nguy hiểm, là bởi vì tồn tại một kẻ có thể đánh bại hai Death knight của ta. Tuy việc so sánh Death knight của ta với ngươi là một sự sỉ nhục- "
"-Không có đâu, Ainz-sama. Thần sẽ sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình để chiến đấu với bất cứ sinh vật mạnh mẽ nào có thể đánh bại những Death knight mà ngài tạo ra. "
"Không đuợc, ngươi không thể sử dụng hết sức mạnh của ngươi đuợc."
"Tại sao, tại sao vậy? Nếu kẻ thù là một người mạnh mẽ, sao thần không đuợc chiến đấu một cách nghiêm túc – thần xin lỗi vì câu hỏi vừa rồi, Ainz-sama!”
"Không sao. Câu hỏi của ngươi rất hợp lý. "
Ainz chắp tay sau lưng, và nói với cô ấy cách để đối phó với một kẻ thù không rõ.
"Tuy nhiên, ngươi phải cẩn thận khi chúng ta hành động. Điều kẻ thù muốn nhất chính là thông tin – nói cách khác là khả năng chiến đấu của chúng ta. Chúng có thể mai phục hay đại loại thế để có thể đánh giá sức chiến đấu của chúng ta. Nói cách khác, chúng sẽ xác minh năng lực của chúng ta và khi chúng cảm thấy rằng có thể chiến thắng, chúng sẽ mạnh mẽ tấn công chúng ta và khiến chúng ta không thể chạy trốn ".
"Đương nhiên là sẽ như vậy ..."
"Cứ cho là, chúng ta không biết đuợc kẻ địch có thể đi xa đến như vậy không- "
"Ah ... Ainz-sama ..."
Aura gọi anh bằng một giọng lo lắng, điều rất ít khi xảy ra đối với cô. Nếu là trường hợp bình thường, anh sẽ dừng lời giải thích của anh với Shalltear và lắng nghe Aura.
Tuy nhiên, hiện anh đang có tâm trạng khá tốt vì đây là một cơ hội để nói thêm về một trong những khả năng đặc biệt của anh.
Do đó, Ainz quay sang Aura và đưa ngón tay trỏ lên miệng.
"Ah, vâng!"
Aura hoàn toàn hiểu được. Ainz đang giảng bài một cách nghiêm túc, vì vậy anh muốn cô yên lặng. Cô hiểu những gì Ainz truyền đạt.
"Giống như ta đã nói, Shalltear. Ta sẽ làm điều tương tự nếu ta chiến đấu với một kẻ thù mạnh mẽ. Không, đồng đội của ta sẽ làm như vậy. "
"Các đấng tối cao sẽ làm điều đó đúng không? Nhưng, so sánh với kẻ thù này với các đấng tối cao là không đúng..."
"Có thật không? Ngươi nên cho rằng những kẻ thù có thể làm tất cả mọi thứ ta có thể làm. Chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ rằng chúng ta là mạnh nhất. Hãy luôn thận trọng. Trong mọi trường hợp, ta không muốn để lộ cho đối phương thấy sức mạnh thực sự của chúng ta."
Giữ những Hanzo trong bóng tối cũng là cách để phá vỡ âm mưu của kẻ thù.
"Vì vậy, Shalltear, ta sẽ đặt ra một vài hạn chế cho ngươi khi ngươi đi thám hiểm với ta đến Thủ đô Hoàng gia Dwaven - trước khi chúng ta đến hang ổ của đối phương."
"Tuân lệnh! Thần cần phải hạn chế điều gì? "
"UMU. Liên quan đến ma thuật ... ta cho phép ngươi sử dụng phép thuật bậc 10, nhưng ngươi không đuợc sử dụng nhiều loại phép thuật. Giới hạn một hoặc hai loại thôi.”
"... Thần hiểu, đây là để đánh lừa kẻ thù và làm cho chúng quá tự tin, và sau đó bất ngờ phản kích đánh bại chúng. Nếu là như vậy... tại sao không hạn chế thần dùng phép thuật bậc 5 hoặc thấp hơn? "
"Không, kẻ thù sẽ không mất cảnh giác chỉ với một điều như vậy. Làm cho kẻ địch tưởng đã thấy rõ sức mạnh của chúng ta, muốn tìm được cách tiêu diệt chúng ta, lúc đó mới có cơ hội cho chúng một đòn tấn công trí mạng. Nếu là ta, nếu ta nhìn thấy kẻ thù tấn công mình chỉ bằng một vài kỹ thuật và không có phép thuật nào trên bậc 5, ta sẽ ngay lập tức kết luận rằng kẻ thù đang cố gắng che giấu sức mạnh thật sự của mình. "
"Trong tình huống như thế, ngài sẽ làm gì?"
“Ta nghĩ đến vài phương pháp để thu thập thêm thông tin về đối phương. Ví dụ như để lộ ra vài cứ điểm không quan trọng. Sau đó ta sẽ chậm rãi thu thập thông tin. Một khi chiếm được cứ điểm, chúng sẽ sinh ra ý nghĩ không muốn mất đi. Loại ý nghĩ này sẽ hạn chế hành động của chúng, và dần dần chúng sẽ để lộ ra sức mạnh thật sự.”
"Cần thiết phải cẩn thận như vậy sao ạ?"
Trong trò chơi, người ta có thể hồi sinh lại nếu bị thua. Tuy nhiên, trong thế giới này, có thể họ sẽ không thể hồi sinh được. Điều này đặc biệt đúng khi nói đến Ainz, người chưa hoàn thành thí nghiệm của mình về cái chết của những người chơi.
"Tất cả những điều này là để ngươi hành động tùy theo hoàn cảnh sắp tới. Shalltear, ngươi cần phải suy nghĩ, được không? "
Trong mọi trường hợp, anh nên nói những thứ này cho cô ấy. Ainz quay về phía Aura.
"Được rồi, Aura, có việc gì?"
"Không, không có gì."
Đôi mắt Aura long lanh.
Anh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng có lẽ cô nhóc ấn tượng với chiến thuật anh giải thích cho Shalltear.
Hm ~ nó có thể là những điều cơ bản nhất, nhưng mình đoán mình nên chỉ cho Aura một số hướng dẫn, nhỉ? Mình có nên cho chúng muợn ra cuốn sách chiến thuật PK không nhỉ? Nhưng đó là điều duy nhất mình khoe khoang trước mặt đám NPC ... Mình nên làm gì đây. Ngoài ra, để tri thức lan truyền quá rộng cũng không tốt, có người nói với mình rằng trước đó ...
Khi Ainz đang suy nghĩ, Gondo lên tiếng.
"Ah, thần xin lỗi khi xen vào trong khi ngài đang thảo luận chiến lược, nhưng chúng ta nên di chuyển về phía trước thôi chứ? Nếu con đường đó đã sụp đổ, chúng ta sẽ phải tìm một con đường khác."
"Chính xác ... Chúng ta sẽ đi bằng ma thú đuợc chứ?"
"Có vẻ không ổn lắm. Chúng ta có thể gặp những đoạn đường hầm hẹp trên đường đi, và nếu chúng ta gặp, chúng ta sẽ phải bỏ chúng lại."
Anh đã nghĩ của việc sử dụng một sinh vật Undead có thể cưỡi như Soul Eater. Anh có thể đơn giản tái tạo lại chúng nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra. Tuy nhiên, tốt nhất vẫn là nghe lời người dẫn đường của mình.
"Ta hiểu rồi. Vậy thì đi thôi."
******
"Bệ hạ đã lên đường!"
Khi họ nghe điều này, sáu người trong hội đồng tộc Người lùn– Đại tế ti của Đất, Quản lí sản xuất thức ăn, Bộ trưởng Nội các, Đại sư rượu, Chủ quản hang động và khu mỏ, và Hội trưởng Thương nghiệp - rùng mình vui sướng.
Sự thật rằng vua phép thuật không làm bất cứ điều gì quá đáng. Tuy nhiên, họ không thể nghỉ ngơi thoải mái khi một undead - một trong những tạo vật căm ghét sự sống – mạnh mẽ đi bộ trên phố.
Người dân ở đây đã được tập hợp lại để đảm bảo sự an toàn cho thành phố và của người dân. Vì vậy, họ đã phải xét tới tình huống tồi tệ nhất trước khi hành động. Ví dụ, Vua phép thuật đột nhiên trở nên bạo lực và bắt đầu tàn sát trẻ em. Những lo lắng quấy rầy họ cả ngày, và họ bàn bạc những biện pháp đối phó khác nhau và đề xuất ra các phương án hữu ích.
Bây giờ là đối tượng của cuộc thảo luận thì thầm của họ đã không còn ở đây nữa, chìm đắm trong cảm giác vui sướng khi đã loại bỏ được gánh nặng thì có gì sai?
"Mang rượu! Mang rượu! "
Giống như đất khô cằn khao khát mưa, rượu là điều cần thiết để chữa lành trái tim kiệt sức của họ.
Không ai phản đối.
"Tuy nhiên, hắn sẽ trở lại, phải không?"
Không khí đột nhiên đông cứng lại, và nét u ám hiện lên trên khuôn mặt họ.
Họ bất lực nắm tay lại và đưa xuống.
"Chúng ta có nên chạy trốn không?"
"Chúng ta có thể đi đâu? Nếu chúng ta bỏ chạy sau khi ký hiệp ước đó với hắn ... Ngoài ra, chúng ta đã bảo hắn lấy lại Thủ đô Hoàng gia cho chúng ta, phải không? Nếu ở vị trí của hắn, chúng ta liệu có tức giận với chuyện này hay không? "
"Chà, hắn có thể sẽ tức giận ... nhưng tôi không hề có tự tin để cứng rắn chống lại một thứ như thế."
"Ah. Vâng, tôi hiểu ông cảm thấy thế nào. "
"... Có phải là thực sự không sao chứ? Những gì đã xảy ra với niềm tự hào của ngài rồi, Hội trưởng thương nghiệp ? "
"Ah, nó không giống như chúng ta đang giao dịch công bằng với một thứ như thế, phải không? Nói chung, giao dịch chỉ có thể được thực hiện giữa hai bên tương đương nhau trong những hoàn cảnh như nhau, phải không? Vì vậy, nó không thể là một thỏa thuận phù hợp với một ai đó mạnh hơn chúng ta. "
Đám Người lùn đồng loạt thở dài.
Không ai ở đây cảm thấy rằng Vua phép thuật sẽ thất bại trong việc chiếm lại Thủ đô Hoàng gia . Chỉ cần liếc qua những con ma thú để lại là đã rõ. Còn nữa, hắn là một kẻ xa xỉ khi bỏ đám quái vật khủng khiếp này lại trong khi hắn đã biết có một con rồng đang đợi hắn ta.
"Vậy thì, thay đổi chủ đề. Ai có thể ước chừng được khi nào hắn ta trở lại không? "
"Làm sao mà biết được? Chúng ta lại không thể hỏi hắn về bản thân hắn ta. Nếu hắn mỉm cười và nói: "Ngay bây giờ'', chắc chắn tôi sẽ són ra quần mất."
Đó là những lời đáng xấu hổ, nhưng không ai cười.
"... Không có cách nào khác. Nếu hắn làm điều đó với tôi, tôi cũng sẽ đái ra mất. "
"Đồng ý. Tôi thậm chí có thể ị ra quần của mình. "
Họ nhìn nhau khi họ thốt ra những lời nói xấu hổ.
"Có thông tin gì mới không? Chúng ta biết gì về Gondo? "
"Không có gì cả, chỉ có ông ta đã tập hợp các nghệ nhân rune lại."
"Những nghệ nhân rune? Đó có phải là về việc đi đến Vương quốc Sorcerous không? "
"Ai biết? Tại sao chúng ta không gọi vài người họ đến đây và hỏi về điều đó? "
"Đó là một ý tưởng tốt, nhưng nó cũng sẽ đến tai Bệ hạ, nhỉ? Hành động đó quá nguy hiểm. Chỉ có thằng ngốc mới chọn chạm vào một chén nước sôi. "
"Nếu là trường hợp đó, vậy thì chúng ta sẽ nói với các nghệ nhân rune việc chúng ta muốn họ đi đến Vương quốc Sorcerous. Sau đó, chúng ta sẽ tình cờ hỏi họ về điều đó. Thế nào? "
"... Tôi không tự tin vào khả năng của mình lắm."
Những Người lùn khác nói, "tôi cũng vậy" khi đáp lại.
"Được rồi, vậy chúng ta hãy quên đi yêu cầu của họ. Sẽ thật ngu ngốc nếu tự đào hố chôn mình. "
Mọi người ở đây đã đồng ý với điều đó. Nếu họ quá tò mò, Ainz sẽ tức giận, nhiều sinh mạng có thể bị đe dọa.
"Sau đó, chúng ta sẽ thông báo cho hai người không có mặt ở đây chuyện ngày mai và không can thiệp vào việc thợ rèn. Tôi nghe nói Tổng tư lệnh sẽ đến đây, còn Trưởng Xưởng rèn thì sao? "
"Tôi sẽ đi." Bộ trưởng Nội các cho biết. "Tôi quan tâm đến các loại kim loại mà ông ta sẽ sản xuất. Ngoài ra, tôi đang tự hỏi Vua phép thuật cho ông ta loại kim loại nào.”
"Ông ta chỉ nói rằng nó là một kim loại hiếm, nhưng không có con hàng nào hiếm hơn Adamantium đúng không?"
"Vậy thì nó có vẻ gần giống Orichalcum nhỉ?"
Dwarves là chủng tộc sống dưới lòng đất. Cho dù bản thân làm công việc không liên quan gì đến luyện kim, nhưng họ vẫn rất hứng thú với những kim loại chưa từng thấy trước đây.
"Ước gì có thể tìm ông ấy và bắt ông ấy cho chúng ta xem nhỉ. Ông ấy hiện đang khá bận rộn, đúng không? "
Sau khi nhận được các kim loại từ Vua pháp thuật, vị Trưởng Xưởng rèn vội vã trở về xưởng của mình. Mọi người đều biết lý do cho sự vội vàng của ông ta, và vì vậy họ không hề cản trở ông ta.
“Chà, nếu là ông ta thì chuyện chế tạo này sẽ ổn thôi. Chế tạo giáp xích là phải có thêm vài cái vòng phụ, nên chúng ta có thể mượn vài cái vòng đó.”
Sau khi thống nhất ý kiến, Hội đồng liền giải tán.
Sau đó, cơ thể của họ khao khát đuợc nghỉ ngơi, nhưng Người lùn là một chủng tộc thích tổ chức các bữa tiệc ngay cả khi mệt mỏi rã rời.
“Rượu ngon nhất là khi uống ở nơi làm việc.” họ vừa nói vừa uống loại đồ uống đặc biệt của Người lùn với độ cồn khá cao. Đúng lúc này, vị Bộ trưởng Nội các đột nhiên nghĩ tới một điều gì đó, rồi đi ra khỏi phòng họp, nơi hiện tại đã biến thành một quán bia.
Không cần phải nói, ông ta tới gặp Đại sư rèn đúc.
Xuởng của Trưởng Xưởng rèn rất lớn, xứng đáng với một người chịu trách nhiệm về rèn đúc của cả đất nuớc Người lùn. Theo thống kê, nó là một trong những tòa nhà lớn nhất trong Feoh Ger. Rất nhiều thợ thủ công được thuê làm việc tại đây, nhiệt của nó có thể làm tan chảy adamantite và tiếng đập búa trên đe chưa bao giờ dừng lại.
Tuy nhiên, hôm nay nó lại rất yên tĩnh- đến mức khiến cho vị Bộ trưởng Nội các dựng hết tóc gáy lên
Ông ta chắc chắn rằng ngọn lửa vẫn đang rực cháy.
Đó là bởi vì nhiệt độ tăng lên khi gần ông đi tới gần.
Trong trường hợp đó, lý do cho sự im lặng này là gì?
Vị Bộ trưởng Nội các đã nhanh chóng tăng tốc, như thể bị thúc đẩy bởi sự khó chịu bên trong ông.
Ông đã đến đây nhiều lần, vì vậy ông lập tức đi thẳng về chỗ những người thợ làm việc.
Ông thấy những người thợ rèn, những gương mặt quen thuộc.
Ông không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, khi ông nhận thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt của người thợ rèn và nhìn theo hướng họ đang nhìn, cảm giác khó chịu trong tim ông lại sống lại.
"Chuyện gì vậy?"
Khi nghe thấy ông gọi, con mắt của những người thợ rèn sáng lên, giống như vị cứu tinh của họ đã đến.
"Ông ấy đã tự nhốt mình trong đó và từ chối đi ra."
Ngoài nồi nấu kim loại khổng lồ, nơi đó cũng có một phân xưởng dành riêng cho Đại sư rèn đúc, nó gần như là một lò rèn thu nhỏ. Trưởng Xưởng rèn là một nghệ nhân có tính cách khác thường, khi xử lý các dự án quan trọng, ông thường nhốt mình bên trong và không xuất hiện trong vài ngày.
Chuyện này khá là bình thường. Những người đệ tử của Trưởng Xưởng rèn và thợ rèn khác không nên có vẻ mặt này mới phải.
"... Có gì lạ đâu nhỉ?"
"Thật sự thì ông ấy thường xuyên khóa mình trong phòng... nhưng không có âm thanh búa nện lên đe. Và nó đã kéo dài nửa ngày - không, gần một ngày rồi."
"... Có lẽ ông ấy đang thiết kế thứ gì đó?"
"Điều đó không bao giờ xảy ra trước đây."
Vị Bộ trưởng Nội các vuốt bộ râu của mình.
Ông chẳng thấy chuyện này có gì ngạc nhiên. Tuy nhiên, nếu toàn bộ thợ rèn đều cảm thấy như vậy, nó có lẽ là một trường hợp khẩn cấp.
"Vậy thì, tại sao ngươi không mở cửa? Bị khóa rồi sao? "
"Không, nó không bị khóa. Tuy nhiên, bất cứ khi nào Đại sư ở phòng, ông ấy rất ghét người nào mở cánh cửa đó. "
"Ta hiểu rồi. ... Vì vậy, ngươi muốn ta mở nó, phải không? "
Vấn đề này khá khó khăn cho các đệ tử của Đại sư rèn đúc. Nhưng với một người có cấp bậc tương đương, có thể sẽ không phải gánh chịu sự phẫn nộ của Đại sư rèn đúc.
Đen vãi lồng. Haizz, không còn cách nào cả.
"Hiểu rồi. Vậy thì ta sẽ làm điều đó. Các ngươi nên giải tán đi. Chỉ cần làm như thế thì đó là do ta tự đi vào, không liên quan gì đến các ngươi cả."
Sau khi những người thợ rèn cảm ơn, vị Bộ trưởng Nội các bước lên và gõ cửa.
Tuy nhiên, không có phản ứng, bất kể ông gõ cửa bao nhiêu lần đi nữa.
Lo sợ điều tồi tệ nhất, ông mở cánh cửa bằng tất cả sức mạnh của mình.
Đó là căn phòng quen thuộc. Điều ngạc nhiên là nhiệt độ khá bình thường, mặc dù ông đứng tại cánh cửa duy nhất nối với lò lớn. Đó là do máy điều hòa không khí ma pháp. Ông chuyển ánh mắt của mình, và nhìn thấy một ngọn lửa đỏ rực sâu bên trong lò lớn.
Và sau đó, ông đã nhìn thấy một bóng người đang đối diện với ngọn lửa.
Gì, ông ta ở đó, có phải ông ta không? Khi Bộ trưởng Nội các sắp thở dài nhẹ nhõm, ông lại một lần nữa nín thở.
Đó là bởi vì ông cảm nhận được không khí nơi này có gì đó rất lạ. Tại sao là Trưởng Xưởng rèn lại im lặng? Theo các thợ rèn bên ngoài, ông ta nên phản ứng ngay với người vừa tới.
“Này.”
Âm thanh còn nhỏ hơn cả một lời thì thầm, nhưng đủ để một người bình thường có thể nghe thấy. Tuy nhiên, Trưởng Xưởng rèn không hề phản ứng.
“Này!”
Bộ trưởng Nội các rất lo lắng và ông hét lên, nhưng mà, Trưởng Xưởng rèn không phản ứng.
Ông thở hổn hển tiến về phía Đại sư rèn đúc.
"-Này!"
"CÁI Gì?"
Câu trả lời cuối cùng cũng xuất hiện. Vị Bộ trưởng Nội các giật mình suýt ngã ngửa.
"Gì? Gì? Đừng để tôi- "
Cạn lời, khô lời, sa mạc lời.
Tại sao Trưởng Xưởng rèn không quay lại nhìn ông?
Lo lắng cho người bạn của mình, vị Bộ trưởng Nội các đi vòng ra phía trước để nhìn vào khuôn mặt của ông ta.
Ông ta nhìn khác lúc bình thường – giống như một con thú bị dồn vào đường cùng. Quan trọng hơn cả, vẻ mặt ông ta cực kì khủng khiếp, như thể ông ta đã sẵn sàng để tàn sát hết người dân của mình.
"...Chuyện gì đã xảy ra?"
Khuôn mặt của Trưởng Xưởng rèn cuối cùng cũng di chuyển, phản ứng lại với câu hỏi vừa rồi. Không, chỉ có nhãn cầu của ông ta di chuyển, liếc nhìn khuôn mặt vị Bộ trưởng Nội các.
"Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện gì đã xảy ra? Hừm! "
Bàn tay của Trưởng Xưởng rèn di chuyển. Ông nhặt kẹp của mình, rút một thỏi kim loại nóng đỏ từ lò lớn, và ném nó cho Bộ trưởng Nội các.
“Uwaaaaah!”
Bộ trưởng Nội các hét trong tuyệt vọng, và mẩu kim loại rơi uỵch xuống đất.
"Đồ khốn!Ông đang cố gắng để giết tôi à ?! "
Ông không thể chịu đựng được điều này, thậm chí là từ một người bạn.
Tuy nhiên, Trưởng Xưởng rèn cười gằn.
"Giết ông? Đúng rồi, ông có thể nghĩ như thế. "
Sau đó, ông ta đưa tay ra và nắm lấy mẩu kim loại. Thợ rèn thường đeo găng tay chịu nhiệt, nhưng điều gây sốc là Trưởng Xưởng rèn không như thế. Có thể là ông ta mang theo một vật phẩm ma thuật cho phép ông ta làm điều đó.
Ông ta nắm lấy thỏi kim loại nóng với bàn tay trần.
Vì vậy, liều lĩnh và vô lý là những gì mà vị Bộ trưởng cảm nhận và ông cảm giác mình nghe thấy tiếng bàn tay Trưởng Xưởng rèn bị đốt cháy. Nhưng lời của Trưởng Xưởng rèn đã làm vị Bộ trưởng Nội các mở to mắt.
"Nó không nóng lên!"
"Cái gì, ông nói cái gì?"
"Thứ chết tiệt này không nóng lên!"
Trước khi ông kịp nhân ra, ông đã bắt được mẩu kim loại được ném tới. Trong một khoảnh khắc, ông tưởng tượng rằng nó nóng cháy da, nhưng không hề. Ngạc nhiên nhất là nó còn hơi lạnh.
"Cái gì, đây là cái gì?"
Một câu hỏi vô nghĩa. Thứ kim loại mà nung không hề nóng lên, trong số kiến thức của vị Bộ trưởng thì chỉ có một vật có tính chất như vậy. Vì vậy, câu hỏi đó chỉ mang tính hình thức.
Thật vậy, những lời tiếp theo của Trưởng Xưởng rèn khẳng định nghi ngờ của ông.
"Đó là cái phôi khốn kiếp mà tên Undead đã cho tôi! Tôi đã nung nó gần một ngày và nó không nóng chảy! Tôi đã rèn nó và nó không hề thay đổi hình dạng! Tôi thậm chí còn không có thể để lại một dấu vết nào trên nó! Làm thế quái nào mà tôi có để làm áo giáp với cái này ?!"
"Ông, ông có nghĩ rằng hắn đưa cho ông một cái phôi đến hắn cũng không thể xử lí không?"
“Tôi cũng muốn nghĩ thế. Nhưng nhìn xem, thanh kiếm ngắn kia được làm từ cùng loại kim loại đấy! Tôi có thể đánh dấu cái phôi kia bằng nó. Cái khỉ gì mà ‘Thợ rèn có kinh nghiệm nhất’ chứ? Tôi không khác gì một thằng ngốc, kẻ chỉ có thể nhìn chằm chằm vào một miếng kim loại không biết tên!”
Vị Bộ trưởng Nội các đang cố gắng tìm cách an ủi Trưởng Xưởng rèn.
"Vậy thì, sẽ thế nào nếu ông hỏi tên Undead kia cách để rèn nó-"
“Người hỏi khi không biết khôn ngoan hơn kẻ không biết cũng không hỏi. Đại loại thế, đúng không? Đúng như vậy. Những Người lùn đã nói như vậy. Nhưng- kinh nghiệm từ trước tới nay của tôi coi là gì chưa? Hãy nhìn đôi tay này.”
Ông mạnh mẽ đẩy chúng ra. Chúng là đôi tay của nghệ nhân; dày, nặng nề và đầy những vết sẹo do bỏng cũ. Bất kỳ nghệ nhân nào đều có thể tự hào với chúng.
"Tôi đã chạm vào kim loại từ khi tôi là một người học việc ngu ngốc. Tôi đã làm việc này lâu hơn bất cứ ai, cho đến tận bây giờ. Do đó, chuyện tôi được ca ngợi như là nghệ nhân nổi bật nhất trong giới của tôi cũng là chuyện bình thường. Và lý do cho điều đó là bởi vì tôi đã làm việc chăm chỉ hơn bất cứ ai khác!”
Khuôn mặt của Trưởng Xưởng rèn nhăn nhúm lại.
"Tôi đã công hiến cuộc đời cho công việc rèn đúc. Tôi không nghĩ rằng bất cứ điều gì là không thể, và tôi luôn tin rằng bất cứ kim loại nào cũng có thể được định hình với bất kỳ hình dạng mong muốn. Thật buồn cười! Haha! Cái gì đã khiến tôi tự dối lòng bao lâu nay? Tôi không khác gì một con ếch nhỏ bé trong một cái giếng! Và tự nghĩ bản thân mình là thiên tài. Tôi là một kẻ ngốc. "
"Không, tất cả nhưng gì ông cần làm bây giờ là bắt đầu học thêm một lần nữa, phải không?"
"Đúng vậy. Ông nói đúng. Mặc dù nghe điều đó thật đau đớn ... "
Trưởng Xưởng rèn chặt nắm chặt mẩu phôi trong tay.
Thực tế là khuôn mặt không biểu cảm cảm xúc của Trưởng Xưởng rèn xua tan sự lo lắng của Vị Bộ trưởng Nội các .
"Tốt rồi. Ông nói đúng. Điều tôi cần làm là bắt đầu học một lần nữa. Này, ông làm gì ở đây vậy? "
"Tôi đang làm gì... ông... Ah, bỏ đi. Đó là vua Undead đã rời thành phố này. Chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp Hội đồng ngày mai, và tôi đến để báo cho ông. Ngoài ra, không can thiệp vào chuyện nghệ nhân rune nữa. "
"Vậy sao ... Tôi hiểu. Vậy thì, hẹn gặp ông vào ngày mai. "
Vị Bộ trưởng Nội các vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng ông thể hiện ra ngoài.
Mệt mỏi của cơ thể chuyển thành mệt mỏi về tinh thần. Trưởng Xưởng rèn có thể sẽ phục hồi sau một đêm ngon giấc. Sau khi buộc mình phải chấp nhận lời giải thích đó, vị Bộ trưởng trở về nhà.
(*Bộ trưởng Nội các hay còn là Nội Các Tổng Trưởng, Thủ trưởng hoặc Tổng lý)
Tuy nhiên, ngày hôm sau, ông nhận được tin Trưởng Xưởng rèn đã biến mất cùng với mẩu phôi đó.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện