[Dịch]Ông Xã Quái Dị - Sưu tầm

Chương 5 : Người đàn ông không ga lăng

Người đăng: 

.
Thì ra nơi này là một phòng chứa đồ, rất dễ nhận ra bởi vì có một đống hàng thứ phẩm chất ở đây. Trình Mộc Trì nhìn thoáng xung quanh một cái, phút chốc nghe thấy bên kia có tiếng gọi của một cô gái. Anh do dự bước đến, thì nhìn thấy có vài cái kệ hàng liên tục đổ xuống, anh bước nhanh qua đó. Vừa đúng lúc Lam Tiểu Doanh vội vã xông ra, hai người không hẹn mà gặp, hơn nữa còn tông vào nhau. Nhìn thấy kệ hàng ở phía sau cô gái sắp đổ xuống, mà khoảng cách quá gần không thể tránh được, Trình Mộc Trì bèn giữ chặt cái eo nhỏ của cô, kéo cô ngồi xồm xuống, nên kệ hàng rơi thẳng vào vách tường. Trong chớp mắt, bụi bay mù mịt, hai người đều bị đè dưới kệ hàng. Điều may mắn là, kệ hàng rơi vào vách tường lại tạo thành hình tam giác, cũng vì nhờ có sự phán đoán chính xác của Trình Mộc Trì mới có thể tránh khỏi bị thương. Một kệ hàng to lớn che hết ánh sáng, cho nên chỗ của hai người liền biến thành một khoảng không đen tối. Cô gái nằm ở trong lòng run rẩy, hai tay che mặt, dường như trước kia đã gặp phải chuyện đáng sợ giống như vậy. Còn hai cánh tay của Trình Mộc Trì lại ôm lấy cô ra sức chống lên tường, khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần nhau, cho nên làm cho bầu không khí trở nên mờ ám. Cả đời này của Lam Tiểu Doanh sợ nhất là thằn lằn, trời ạ, vừa nãy cô nhìn thấy một con thằn lằn bò trên kệ hàng, làm cô sợ quá, cái não to không thể kiểm soát được cơ thể cô, nên cả người tông vào kệ hàng, mới tạo nên cái cảnh tráng lệ như thế này đây. Chỉ đơn giản vài chữ đã làm cho Trình Mộc Trì ngẩn ra, hạ tầm mắt xuống, nhìn xuống gương mặt của cô gái, mặt dù không nhìn rõ, nhưng dường như có thể cảm nhận được đường nét của người kia. “Chị ơi, chị có ở đó không?” “Tiểu Doanh, đừng có hù mẹ nữa, các con có bị kệ hàng đè không?” Ở bên ngoài vang lên tiếng kêu sốt rột của Vu Mỹ Kim và Lam Tiểu Thiên, tiếng đổ ầm lúc nãy làm cho hai người chú ý đến, nên mới vội vàng xông vào đây. “Mẹ ơi, Tiểu Thiên, chúng con ở đây, hai người mau tìm người đến cứu con đi.” Lam Tiểu Doanh gào to. “Được được được, con và cậu cả Trình cố gắng chịu đựng chút nha.” Sột soạt, nghe thấy tiếng bọn họ rời khỏi, cô mới thoải mái thở ra. Thoáng chốc, bầu không khí chợt trở nên lạnh lẽo, làm người ta đột nhiên phát run. Đôi môi mỏng của Trình Mộc Trì khẽ mở, tràn ra một tiếng cười lạnh lẽo: “Thì ra, cô và thằng nhóc đó thông đồng với nhau, chỉ có một cái kế nhỏ nhoi này mà muốn bám víu vào Trình thị sao? Người phụ nữ ham hư vinh tôi đã thấy qua nhiều rồi.” Nghe được một tràn những lời đầy châm chọc và khinh bỉ này, Lam Tiểu Doanh tức giận. “Trí tưởng tượng của anh quá phong phú rồi, một người không quan tâm bất cứ ai như tôi, nói tới chuyện trèo cao gì chứ? Hơn nữa, người phụ nữ có bản tính ham hư vinh, cố tình gặp gỡ là chuyện của anh.” Ánh mắt lạnh thấu xương của người đàn ông giống như một lưỡi dao sắc bén, dường như có thể cắt xé người khác, chỉ có Lam Tiểu Doanh không biết, rốt cuộc tại sao anh ta nổi giận? “Hơ, biết trước như vậy, không nên xem vào chuyện của người khác.” Trình Mộc Trì nhích nhẹ lưng, chống hai tay, cái kệ hơi nhích qua một chút, anh liền nép bên hông đi ra ngoài. “Này, sao anh chẳng ga lăng chút nào vậy? Lại dám bỏ đi một mình.” Lam Tiểu Doanh lập tức đứng dậy theo. Nhưng người đàn ông kia đã đi khuất khỏi tầm mắt, thì cái kệ lại nghiêng xuống chút nữa, làm hại cô đành phải ngồi xổm xuống mà đi.” “Ây da, được cứu rồi sao? Thế cậu cả Trình đâu? Vẫn còn bên dưới cái kệ sao? Nhất định là cậu ta cứu con ra ngoài, con đó, sao lại để đối xử với cậu cả cao quý nhà họ Trình người ta như vậy.” Thái độ của Vu Mỹ Kim đầy quở trách, chẳng có chút gì cho thấy là đang quan tâm mình. Lam Tiểu doanh tức giận nhìn chằm chằm bà và Lam Tiểu Thiên, rất chắc chắn nói: “Chính hai người giở trò! Cái gì mà cậu cả nhà họ Trình, anh ta tự bỏ đi rồi.” “Ả?” Hai người không thể tin được phát ra tiếng thở dài. Kéo tay của thằng bé, Lam Tiểu Doanh gào: “Mẹ à, mẹ đừng dạy hư Tiểu Thiên nữa, chúng ta đi tham gia buổi cosplay, tí nữa tốt nhất mẹ phải giải thích rõ ràng với con, nếu không một đồng tiền thưởng mẹ cũng đừng hòng lấy được.” Chuyện gì thế này? Đây gọi là tiền mất tật mang sao? Vu Mỹ Kim thẫn thờ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang