[Dịch]Ông Xã Quái Dị - Sưu tầm

Chương 40 : Yêu tôi thêm lần nữa

Người đăng: 

.
Dịch: Thanh Dạ Ở ngoài cửa xe, mưa nhỏ dần, bầu không khí trong xe vẫn kỳ lạ như cũ, gương mặt này trông rất quen thuộc, nhưng đáp lại cô lại vô cùng xa lạ, Lam tiểu Doanh cảm nhận rõ được, trong mắt người đàn ông này đã không còn bóng dáng của cô. Hô hấp và nhịp tim của cả hai đập gần trong gan tấc, nhớ nhung suốt sáu năm trời, cùng lúc này đây, rốt cuộc là gương vỡ lại lành? Hay là người dưng ngược lối đây? Phút chốc Trình Mộc Trì cất tiếng cười, nhẹ tay xoa hai má của người con gái. “Một chiếc vòng ngọc đổi lấy đêm đầu tiên của cô, đáng giá.” Trái tim của cô, run rẫy, máu huyết giống như đông cứng lại, nỗi đau đó từ từ lan ra, giống như ma túy kích thích thần kinh, rất lâu, một câu cũng không nói ra được. Trình Mộc Trì cũng mặc kệ, lập tức đứng dậy, lúc anh mở cửa xe, Lam Tiểu Doanh ngồi dậy, một tay nắm lấy góc áo của anh. “Tôi nói vẫn chưa đủ rõ sao? Ha, đúng rồi, biết tôi là cậu ba của tập đoàn Trình thị, người tham hư vinh như cô làm sao mà bỏ qua cơ hội này được.” Lời mỉa mai thốt ra, mang theo thái độ chán ghét như lần đầu vừa mới gặp nhau. Cho dù tình huống có khó giải quyết như thế nào, Lam Tiểu Doanh đều biết mình muốn gì, buông tay ra, cô nói với vẻ nghiêm túc. “Mặc kệ anh là Bạch Dã Kiều hay là Trình Mộc Trì, mặc kệ anh có từng yêu tôi hay không, thì anh hãy nghe cho rõ đây, tôi sẽ làm cho anh yêu tôi thêm lần nữa, chúng ta cứ chờ mà xem.” Từng câu từng chữ của cô, cho dù có cả tiếng khóc nức nở, nhưng mỗi chữ nói ra đều rất rõ ràng. Lời nói kiên quyết này làm cho Trình Mộc Trì ngẩn người, nhưng cũng chỉ là chuyện trong chốc lát, anh không có chút lưu luyến mà đóng cửa thật mạnh, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của cô. Thái độ lạnh nhạt, kiên quyết, cứ như cô là một con rắn độc, Lam Tiểu Doanh nở nụ cười bất đắc dĩ, sau khi anh bỏ đi, cả người như rã rời, ngồi xụi lơ ở ghế sau. Bức tường thành lúc nãy, sụp đổ từng chút một. Thực ra, cô cũng không chắc, mình có thể làm cho người đàn ông này yêu cô thêm lần nữa hay không. Sáu năm trước, nguyên nhân tại sao một người đàn ông từng yêu cô lại biến thành như thế này? Chuyện này với cô vẫn còn là một ẩn số. Khoảng cách xa nhất trên đời này, không phải là sống hay chết, mà là tôi đứng trước mặt anh, nhưng anh lại không biết tôi yêu anh. Khoảng cách xa nhất trên đời này, không phải tôi đứng trước mặt anh, anh không biết tôi yêu anh, mà còn là yêu đến si mê, nhưng không thể nói ra câu tôi yêu anh. Lam Tiểu Doanh mỉm cười, thì ra, khoảng cách xa nhất trên đời này, là anh biết rõ tôi yêu anh, lại không chịu bố thí tình yêu của anh cho tôi, cho dù chỉ yêu tôi một chút thôi. Trình Mộc Trì đi trên một đoạn đường nhỏ, trong cơn mưa, có một câu bé mặc quần áo đơn sơ nhìn anh bằng ánh mắt oán hận, anh nhớ rõ, đây là em trai của Lam Tiểu Doanh. Dường như điều gì Lam Tiểu Thiên cũng biết rõ hết, tức giận chạy lướt qua anh, trong lúc đi lướt qua người đàn ông, nghiến răng nghiến lợi nói hai chữ. Quay đầu lại nhìn cậu bé chạy về hướng chiếc xe, Trình Mộc Trì cau mày lại, cậu bé lại vừa mới nói: Đáng ghét. Không suy nghĩ nhiều, đi về hướng một chiếc xe khác, chuyện xảy ra ngày hôm nay, đã vượt ngoài dự tính của anh. Ở bên này, cửa xe vừa mở ra, Lam Tiểu Thiên liền nhìn thấy hai mắt của chị mình đỏ hoe, trong lòng nghĩ chắc chị vừa khóc xong. Trong ấn tượng của cậu bé, trước giờ chị là người không sợ trời không sợ đất, chưa từng có bất cứ khó khăn nào làm cho chị suy sụp, cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào trước mặt bọn họ. Nhưng, người đàn ông đáng ghét kia lại làm cho chị đau lòng. “Tiểu Thiên………..” Lam Tiểu Doanh có hơi ngạc nhiên, cô vội vã lau nước mắt, nở nụ cười với em trai. Lam Tiểu Thiên rụt đầu vào lòng của cô, hai mắt bất chợt cũng đỏ hoe. “Chị à, chúng ta không cần anh ta, anh ta làm cho chị khóc, em ghét anh ta……….” Cô biết rõ tên nhóc này đang đau lòng thay cho cô, lòng Lam Tiểu Doanh có chút ấm áp, sau đó nói lời an ủi. “Tiểu Thiên à, anh ấy là Bạch Dã Kiều, chị tìm anh ấy lâu như vậy, không thể dễ dàng từ bỏ như thế.” “Nhưng mà, anh ta chỉ toàn làm chị khóc thôi…….” “Không sao cả, giữa bọn chị có chút hiểu lầm, chỉ cần xóa bỏ hiểu lầm là sẽ ổn thôi.” “Chị nói thật chứ?” Lam Tiểu Doanh vuốt cầm gật đầu, chỉ là, có thể được không? Cô không chắc lắm. “Được, vậy em sẽ tiếp tục dõi theo hai người………” Nhướng đôi mày lên, cuối cùng Lam Tiểu Thiên cũng nhượng bộ, nếu tên đó ức hiếp chị, cậu sẽ không tha cho anh ta………..
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang