[Dịch]Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế- Sưu tầm
Chương 46 : CHƯƠNG 42: ANH THÍCH EM.
.
Đoàn xe đã ổn đinh ở thành phố N được một tháng rồi, công việc thường ngày là đi ra ngoài giết tang thi, tìm kiếm vật tư.
Dị năng giả được chia thành hai nhóm và nhiều tổ đội khác nhau. Hai nhóm sẽ thay phiên đi ra ngoài, các tổ đội sẽ được phân công công việc cụ thể nhưng luôn duy trì hai tổ đôi khoảng năm mươi người cảnh giới và bảo vệ khu chung cư này.
Công việc của nàng rất rất nhẹ nhàng chỉ việc bồi các con chơi một tiếng đồng hồ, đi dạo xung quanh khởi động tay chân một chút còn lại thời gian là dùng để tu luyện.
Hôm nay nàng không dự định đi ra ngoài, Tử Liên công pháp của nàng đang sắp tới giai đoạn đột phá đên tầng thứ năm nên nàng đã dặn dò các con đi ra ngoài chơi và tìm gia gia, nãi nãi tán gẫu. Nhưng Ngọc Thần và Ngọc Triệt kiên quyết không chịu đi mà cảnh giới giúp mẹ.
Đến buổi chiều sau khi tu luyện xong thì nàng mới bước ra khỏi phòng, nhìn hai con trai đang ngồi phái ngoài phòng luôn nhìn chằm chằm vào phòng nàng thì nàng cẩm thấy rất ấm áp, xoa xoa đâu con trai nàng khen ngợi hai bé. Ngọc Thần và Ngọc Triệt rất vui vẻ khi được mẹ khen, vẻ băng sương thường ngày cũng trở nên ửng hồng.
Dẫn hai bé đi ra ngoài dự định đi ra ngoài một chút thì thất Triệu Mẫn gấp gáp chạy vào tý nữa là tông vào hai bé. Nếu không có nàng kéo hai bé lại thì chắc rằng sẽ có một tai nạn nhỏ mất.
-Chị…Chị Di… mau..mau..
-Mẫn cô cô đừng thở gấp, có gì từ từ nói.
-Thần Nhi, việc này không…không gấp không được…hờ..hờ..hờ.
Triệu Mẫn vừa thở gấp vừa nói, đã vậy lại kéo tay áo nàng không buông. Nàng thấy vậy thì đành đưa một chai nước cho cô uống cho đỡ mệt rồi từ từ đợi cô nói.
Triệu Mẫn uống xong chai nước thì mới thấy đỡ mệt, cảm thấy mình đã được sống lại rồi. Chưa kịp cảm thán nước này uống thật ngon thì cô mới nhớ đến việc chính mà mình vội vàng tới đây.
-Anh trai em và anh Hạo, anh Nhiên bị thương…rồi, chị nhanh lên..
-Baba con có bị thương không?
Ngọc Triệt lo lắng hỏi.
-Baba con có bị thương nặng không? Mẹ chúng ta nhanh lên.
Nàng thấy hai bé lo lắng như vậy thì giục Triệu Mẫn nhanh chóng dẫn nàng tới chỗ các anh. Nhìn thấy đôi mắt lo lắng đong đầy nước mắt của hai con mà nàng cảm thấy rất đau lòng. Đây là quan hệ cha con thiêng liêng, dù các bé chỉ mới gặp cha thôi nhưng tình cảm này không nhỏ chút nào cả.
Vào tới phòng họp liền nhìn thấy Triệu Hàng, Âu Dương Hạo, Đương Nhiên cả người đầy máu nằm trên giường đang được Ngô Lâm cấp cứu. máu không ngừng chảy ra từ người họ, An Hân, An Hàm, Triệu Mẫn không ngừng rơi nước mắt. còn nước mắt của An Trinh thì ai cũng không chắc rằng nó là thật hay giả.
Đến gần Ngô Lâm nàng hỏi.
-Tình hình sao rồi?
-Đạn trong người họ đã được anh gắp ra nhưng vết thương do tang thi gây ra anh không biết nên xử lí như thế nào. Thuốc chống cảm nhiễm vi rút vẫn chưa nghiên cứu ra, tình hình của họ rất nguy cấp.
-Có người đánh lén.
-Đúng vậy, tôi mà biết kẻ nào đê hèn như vậy thì tôi nhất định để kẻ đó sống không bằng chết.
-Tang thi cấp mấy?
-Tang thi bọn anh giải quyết là tang thi cấp ba hệ tinh thần nếu không kẻ bắn lén cũng không thành công được như thế.
Nàng xem xét vết thương trên người ba người bọn họ, thấy vết thương tang thi gây ra chủ yếu bị trên tay và lung, vết thương tuy được rịt thuốc rồi mà máu vẫn không cầm được.
-Mẹ ơi! Huhu…
Những đứa trẻ khác nghe thấy tin cũng chạy tới, nhìn thấy các baba như vậy các bé thật sự rất lo sợ, sợ baba sẽ…. mẹ sẽ không để baba có việc mà..
-Đừng khóc, baba sẽ không có việc gì, mẹ hứa đấy.
-Thật chứ ạ.
-Thật.
-Chuyện đó chỉ có lừa được mấy đứa con nít thôi, chị nghĩ bị tang thi cào bị thương sẽ không việc gì sao. Bọn họ sẽ trở thành tang thi đó.
An Trinh mở miệng nói, cô ta ghét cái bộ dạng cao cao tại thượng cùng với lạnh nhạt của nàng.
-An Trinh, cô cút ra ngoài cho tôi.
Triệu Mẫn hét lên.
-Hừ, tôi cũng chỉ nói sự thật mà thôi.
-Cút.
Đường Hiên mở miệng nói.
Những người khác ném cho An Trinh cái nhìn chết chóc khiến cô ta sợ hãi mà chạy rối rít ra ngoài. Nàng liếc nhìn phía góc cửa ngoài phòng một cái khiến người đó sợ hãi. Nàng an ủi các bé một chút đợi các bé nín khóc mới bắt đầu công việc của mình.
Nàng lấy từ không gian ra ba cái chén nhỏ, năm bình ngọc nhỏ. Nàng lần lượt trút trong bình ra vài giọt dung dịch ra ba cái chén. Sau khi pha chế xong thì nàng nâng ba người kia dậy đút cho họ uống hết thuốc trong chén.
Nàng lại lấy từ không gian linh khí của mình ra một bó nhỏ lá cây thuốc “Tố Diệp” nghiền nát ra đắp lên miệng các vết thương của ba người. đến khi xong việc thì đã là hai tiếng sau.
Mọi người nín thở nhìn từng động tác của nàng, không dám gây ra một tiếng động nào sợ ảnh hưởng đến trị liệu của nàng.
Máu từ các vết thương đã ngừng chảy và liền lại nhanh chóng nhưng các anh vẫn còn trong tình trạng mê man. Khi các gia chủ các gia tộc đến thì đã thấy nàng đã làm xong mọi việc, khi nghe kể thì cảm ơn nàng rối rít.
Ngô Lâm lên khám lại cho ba người một lần, thông báo cho những người khác có thể yên tâm thì mọi người mới giải tán. Ai cũng khâm phục sự lợi hại của nàng.
Thấy các con có vẻ mỏi mệt, nàng dẫn các bé về nghỉ ngơi. Sau khi cho các bé ăn no, tắm rửa, ngủ rồi thì nàng mới quay lại phòng họp.
Trong phòng họp hiện giờ không có người trông nom, có vẻ Ngô Lâm đã đi đâu đó. Ba người nằm trên giường vẫn chưa tỉnh, nàng dùng tay sờ trên trán họ thấy không sốt thì yên tâm.
Ngồi xuống giường, nàng đinh canh đến khi nào Ngô Lâm vè thì mới đi. Cùng lúc đó Ba người trên giường đều tỉnh dậy. Nhìn thấy nàng đang ngồi ở đây thì ba anh rất xúc động. Hồi nãy họ đã tỉnh rồi, nghe Ngô Lâm kể hết mọi việc, biết được nàng đã cứu bọn họ.
-Cảm ơn em.
-Ừ.
Không khí lại rơi vào im lặng.
-Thiên Di… anh muốn nói… anh thích em…
Triệu Hàng phá vỡ bầu không khí ngập ngừng này, nhưng anh vừa nói ra đã bị hai ánh mắt bất mãn của hai người kia bắn tới.
-Thiên Di, anh cũng thích em.
Âu Dương Hạo cũng không chịu thua kém mà nói tiếp.
Không khí trở nên lạ lùng, Triệu Hàng không thể ngờ được thằng bạn thân của mình cũng thích mà người mà mình thích.
-Tôi thích em.
Ngắn gọn, xúc tích là cá tính của Đường Nhiên.
Ba anh chàng cùng đồng loạt nhìn về phía nàng, mong chờ câu trả lời của nàng. Họ đã cảm nhận được sự rung động trong hai mươi mấy năm cuộc đời của mình. Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi thôi nhưng họ đều nghĩ Thiên Di chính là định mệnh cuộc đời của mình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện