[Dịch]Oanh Tạc Bắc Kinh- Sưu tầm
Chương 13 : Đối Với Kẻ Tiểu Nhân Phải Dùng Thủ Đoạn Đê Tiện
.
Đang ngây người trước cảnh tượng phía trước. Bất thình lình, đám đông phía sau có kẻ chen lấn đẩy cô. Cung Giai Lạc bất ngờ bị xô về phía trước. Lần này, Hạ Việt thực sự không kéo cô lại kịp.
Cung Giai Lạc cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sóng lưng rất ớn lạnh. Cô liền ngước mắt lên, đập vào mắt cô là cặp mắt kính cận quen thuộc. Giai Lạc trợn to mắt nhìn Lâm Ngạn. Hắn cũng đang nhướn mày nhìn cô.
Giai Lạc lập tức xoay mặt sang phía khác. Tưởng rằng tránh được ma ai ngờ gặp phải quỷ. Cô lại bắt gặp phải ánh mắt màu nâu trầm sắc như dao. Người đang đứng trước mặt cô không ai khác mà là Triệu Vĩnh Thạc. Ánh mắt của hắn không hướng về cô, mà đang hướng về người đàn ông phía bên kia. Hắn dường như không quan tâm đến sự có mặt của kẻ thứ ba. Đương nhiên là Triệu Vĩnh Thạc không thể nhận ra cô.
Đây là cái tình huống phim ảnh gì thế không biết ? Không biết kẻ xấu xa nào đã đẩy ngã cô vào đây, cũng thật là biết lựa thời điểm. Sao cô lại phải đứng trước mặt hai người này chứ ? Đã vậy một bên tên phó giáo sư nhếch môi cười dửng dưng. Còn một bên tên Triệu Vĩnh Thạc khí thế vương giả áp bức người, đôi mắt trầm tĩnh sâu như hồ nước. Đúng là giống như nước với lửa nha. Nhưng mà hai tên này sao lại quen biết nhau chứ ?
Thấy cô đứng yên như trời trồng ngay giữa hai người, Lâm Ngạn cảm thấy chướng mắt liền lên tiếng.
" Bạn học Cung, từ nhỏ đến lớn cha mẹ bạn không biết dạy con phép lịch sự sao ? "
Cung Giai Lạc đang mơ hồ trong suy nghĩ, bỗng nghe thấy lời nói của Lâm Ngạn. Lập tức quay phắt qua, trừng mắt nhìn anh ta. Cô bước đến gần, lạnh lùng mở miệng.
" Thầy Lâm, thầy là thầy giáo, xin hãy ý tứ lời nói. Cha mẹ em không phải để thầy tự tiện đem ra. Lịch sự không phải là từ để người như thầy thốt ra đâu. Em nghĩ một người lịch sự biết giữ kẽ sẽ không đem phụ nữ lên phòng làm chuyện dơ bẩn trong khi học sinh mình đang có mặt ở đó "
Cung Giai Lạc cảm thấy máu đã sôi tràn lên não. Anh ta có thể nói gì cô nhưng nếu dám đem cha mẹ cô vào đây thì Giai Lạc không để yên đâu. Cô là một kẻ nội tâm cực kỳ nhạy cảm.
" Tôi là thầy của bạn, yêu cầu bạn nên biết tôn trọng người lớn một chút. Chẳng lẽ cha mẹ bạn cũng dạy bạn kiểu ăn nói xấc láo như vậy sao ?! " - Lâm Ngạn cũng lạnh lùng trả lời cô.
Cung Giai Lạc gần như tức điên lên. Một kẻ đạo đức giả như hắn có tư cách gì mà nói cô - " Người lớn ? Xấc láo ? So với em kẻ đạo đức giả như thầy có quyền nói sao ? "
Đám đông xung quanh bắt đầu ồn ào hơn. Hạ Việt đứng phía sau cũng phải lắc đầu - " Cung Giai Lạc thực sự nổi nóng rồi "
" Bạn học Cung ! "
Lâm Ngạn nhướn cao mày nhìn cô, bộ dạng cảnh cáo. Ánh mắt gần như càng ngày càng lạnh lẽo hơn khiến người khác run sợ.
Giai Lạc thì không. Trên người cô cũng tỏa ra khí thế bừng bừng không chịu thua kém.
Phía bên kia, Triệu Vĩnh Thạc bây giờ mới chú ý đến cô gái kỳ lạ vừa xuất hiện, hắn cau mày quan sát cô gái đang tranh luận dữ dội với Lâm Ngạn.
Hạ Việt đứng bên ngoài thấy tình hình càng trở nên nghiêm trọng, liền chạy vào trong lôi cô ra ngoài. Nếu cứ tiếp tục thế này, thể nào cũng lên phòng hiệu trưởng uống trà cho xem.
Cô cũng không dùng dằng, để Hạ Việt kéo ra quán cà phê gần đó.
..........................................
" Thế nào ? Đã hạ hỏa chưa ? "
Cậu ta gọi hai tách cà phê sữa rồi nhìn chăm chú Giai Lạc.
" Cậu nói thử xem ?" - Cô cau có trả lời.
Hạ Việt chỉ cười cười - " Mình đã nói rồi mà. Bản chất của cậu là khó kiềm chế lắm. Nhưng mà lúc nãy cậu nổi nóng nói những lời đó thật sự là cũng có phần quá đáng. Dù sao anh ta cũng là phó giáo sư, là giảng viên của chúng ta, như vậy không hay cho lắm "
" Đến cậu cũng bênh vực một kẻ đạo đức giả như hắn sao ? Mình thật sự không chịu nổi ! "
Cung Giai Lạc tức tối, cô không thể chịu được cái tên phó giáo sư đó nữa.
" Mình không phải là bênh anh ta, mình là muốn tốt cho cậu. Anh ta là phó giáo sư của trường, cậu còn phải học ở đây bốn năm nữa. Cậu gây chuyện với anh ta sẽ không tốt cho cậu "
Nhâm nhi ly cà phê, Hạ Việt nhẹ giọng nói.
" Nhưng mà mình... mình thực sự không thể chịu được cái tên đạo đức giả đó " - Cô chau mày nói.
" Chẳng phải cậu nói muốn yên ổn học hành sao ? Cậu đã lỡ nhịn nhục từ lúc bước vào cái trường này thì nhịn thêm anh ta nữa cũng đâu có sao ? Nếu như cậu thực sự chơi tên phó giáo sư đó, không sợ lãnh hậu quả ? " - Hạ Việt chậm rãi hỏi.
Nghe cậu bạn nói, Giai Lạc vô cùng khó hiểu - " Hạ Việt, mình nhớ trước đây mấy vụ này cậu rất hăng hái mà. Sao bây giờ trở nên thận trọng vậy ? "
" Trước kia khác bây giờ khác, trường cấp ba khác với trường đại học. Ở đây cũng không phải Việt Nam. Bọn mình cũng đều lớn hết cả rồi, nên thận trọng một chút sẽ tốt hơn " - Cậu ta xua tay bật cười .
Thấy cái vẻ né tránh của Hạ Việt, Giai Lạc càng nghi ngờ hơn. Hình như cậu ấy có gì đó giấu cô. Từ lúc Hạ Việt đến đây, cô luôn muốn hỏi một câu vì sao cậu ấy lại đột ngột đến đây. Bây giờ cũng đâu phải là hè. Nhưng cậu ấy luôn né tránh câu hỏi của cô, trả lời qua loa.
Tuyệt đối không thể qua mắt được Cung Giai Lạc.
Làm bạn bao nhiêu năm, Cung Giai Lạc chưa bao giờ thấy Hạ Việt lại trở nên điềm đạm và thận trọng như bây giờ. Lúc trước cậu ấy còn trẻ con, nóng tính hơn cả cô.
Cung Giai Lạc không tiện hỏi rõ. Cô cũng suy nghĩ về lời Hạ Việt nói. Cậu ấy nói cũng đúng, cô suy nghĩ quá nóng vội rồi. Nhưng mà việc xảy ra ngày hôm, chắc chắn Lâm Ngạn sẽ không bỏ qua cho cô. Giờ nên tính sao đây ?
****dải phân cách cutoe*****
Lâm Ngạn rút chìa khoá trong túi quần ra mở cửa phòng làm việc của mình. Cánh cửa được đẩy nhẹ ra, anh ta từ từ bước vào trong nét mặt lạnh lùng đưa tay.
" Mời ngồi "
Triệu Vĩnh Thạc bước vào trong, cả người cao lớn ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn.
" Nhìn anh rất ra dáng một giáo sư trí thức "
Hắn khẽ quan sát người trước mặt, ánh mắt đậm ý cười.
" Còn cậu thì đang hả hê với vị trí mà mình đang có nhỉ ? Nhìn cậu cũng rất ra dáng ông chủ lớn "
Lâm Ngạn ngồi xuống bên cạnh, đưa tay rót trà, giọng nói thì đùa cợt.
" Cũng chẳng có gì gọi là hả hê. Tôi thích dùng từ thỏa mãn hơn, dù sao chiếc ghế này tôi có được cũng là do thực lực của bản thân " - Vĩnh Thạc cười như có như không, không có vẻ gì là tức giận.
" Thực lực bản thân ? Hay là dùng thủ đoạn đê tiện ? " - Đôi lông mày của Lâm Ngạn nhướn cao.
Nghe vậy, hắn chỉ bật cười - " Không thể gọi là đê tiện được, đơn giản là vì tôi hiểu lòng người hơn anh, giỏi ngoại giao hơn anh, ngay cả thực lực kinh doanh thật sự mà nói tôi nhỉnh hơn anh rất nhiều. Trong cái thế giới đồng tiền tranh đoạt này, kẻ không đủ thực lực đương nhiên sẽ bị đào thải "
" Triệu Vĩnh Thạc, bản tính kiêu ngạo khinh người của ngươi vẫn không thay đổi "
Lâm Ngạn đột ngột đổi giọng từ lịch sự sang lạnh lùng bỡn cợt.
Hắn lại tiếp tục cười lạt, ánh mắt sắc bén - " Tôi chỉ là nói sự thật mà thôi, chỉ có những kẻ không thừa nhận bản thân mình không bằng người khác mới luôn cho rằng người khác kiêu ngạo "
Người bên cạnh cảm thấy thật nực cười, nhếch miệng - " Thật vậy sao ? Vậy thì hôm nay kẻ hơn người cậu đến nơi của kẻ không bằng ai vì lý do gì ? "
" Sắp đến là sinh nhật của cha, sẽ có một bữa tiệc tại biệt thự. Tôi nghĩ cha sẽ muốn anh đến dự " - Hắn từ từ nói.
" Cha vẫn còn nhớ đứa con trai này sao ? Tôi nghĩ ông ấy có đã có đứa con trai cưng rồi nên không cần phải có thêm tôi đâu "
" Lâm Ngạn, chúng ta đều là đàn ông trưởng thành. Hãy thôi giận lẫy như một đứa trẻ đi. Tính thù dai này của anh từ nhỏ đến lớn cũng không bỏ được " - Triệu Vĩnh Thạc giọng điệu đùa cợt.
" Cậu là đang lên mặt dạy đời tôi ? "
Lâm Ngạn mặt có chút cau có.
Khóe miệng của hắn cong lên một cách hoàn hảo - " Tôi làm sao đủ trình độ để lên mặt dạy dỗ một phó giáo sư như anh. Thật có chút oan cho tôi quá "
" Tuy tôi biết anh không ưa gì tôi nhưng dù sao tôi cũng sẽ rất nhẹ lòng nếu anh đến dự tiệc. Cha dạo gần đây sức khoẻ rất yếu, hai người cũng đã lâu lắm rồi không gặp lại nhau. Ông ấy muốn gặp anh nhiều hơn " - Hắn cẩn trọng lên tiếng.
Lâm Ngạn không trả lời, chỉ lẳng lặng uống trà, ánh nhìn sâu xa vào không gian.
Triệu Vĩnh Thạc khẽ nhìn anh ta, sau đó khoan thai đứng lên. Trước khi kịp bước ra khỏi cửa, giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên lạnh lẽo - " Nếu như đã là tiểu nhân thì đừng hỏi vì sao người khác lại dùng thủ đoạn đê tiện với mình. Anh nên trông chừng người của mình thật tốt, Triệu Vĩnh Thạc tôi sẽ không bỏ qua hành động của anh đâu, dù chỉ là nhỏ nhất "
Cánh cửa phòng khép lại, căn phòng càng trở nên tối hơn. Lâm Ngạn âm thầm tức giận, hàm răng của anh ta khẽ nghiến chặt. Trong một phút, tách trà trong tay đã bị ném vào tường rơi xuống đất vỡ nát.
*****dải phân cách cutoe lạc lối******
" Ngao Yên, Ngao Yên, cậu có chuyện gì vậy ? Mau mở cửa ra đi. Cậu đã khóc trong đó gần cả tiếng rồi. Bọn mình lo lắm "
Bên ngoài, Mạc Dung khẩn trương gõ cửa phòng tắm, lo lắng nói.
Cung Giai Lạc cũng sốt ruột đi qua đi lại. Lúc nãy Ngao Yên ra ngoài mua đồ, đột nhiên khi trở về liền chạy một mạch vào nhà tắm. Một lúc sau cô và Mạc Dung nghe thấy tiếng khóc. Hai người đều hốt hoảng chạy đến gõ cửa.
Sau khi Mạc Dung gọi khàn cả cổ họng, cánh cửa phòng tắm mới được mở ra. Hai người kinh ngạc khi nhìn hai mắt sưng phù của cô bạn. Ngao Yên hai mắt ướt đẫm.
Giai Lạc nhanh chóng kéo tay cô nàng ngồi xuống giường.
" Nói bọn mình nghe đi, có chuyện gì vậy ? " - Cô khẩn trương nói.
Ngao Yên gục đầu vào vai cô, nức nở nói - " Mình nhìn thấy... nhìn thấy Nhĩ Giang hôn... Hoàng Lăng "
" Sao cơ ?! "
Cung Giai Lạc và Mạc Dung đồng thanh lớn tiếng.
" Hoàng Lăng chẳng phải là người hay đi theo con nhỏ Lệ Vũ Đình kia sao ? Cậu ta dám lừa dối cậu qua lại với con nhỏ đó ?! "
Mạc Dung nghe vậy mà vô cùng tức giận.
" Đúng thật là quá đáng ! "
Đáng lẽ Cung Giai Lạc cô phải nhìn rõ cậu ta ngay từ đầu chứ ? Từ hôm ở quán rượu đã thấy thái độ của Nhĩ Giang không được bình thường rồi. Hừ, cũng giống như bọn anh trai của cậu ta, đúng là anh em cùng một ruột.
Mạc Dung giận không chịu được liền đùng đùng đứng lên - " Để mình đi tìm cậu ta hỏi cho ra lẽ ! "
" Đừng, Mạc Dung. Mình xin cậu đấy " - Ngao Yên vội vàng ngồi dậy khóc lóc cản lại.
" Không nên đi, đã khuya rồi chúng ta nên đi ngủ sớm. Ngày mai, mình sẽ cùng cậu đi nói chuyện đàng hoàng với cậu ta "
Giai Lạc nhẹ nhàng can ngăn.
Mạc Dung mím môi, lúc sau liền gật đầu.
" Được, vậy ngày mai mình và cậu sẽ cùng đi "
" Đừng, mình xin hai cậu đấy, mình không muốn chuyện này rùm beng lên. Dù sao Hoàng Lăng cũng là bạn của Lệ Vũ Đình, chúng ta không nên... "
" Ngao Yên, cậu yên tâm. Mình chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng với Nhĩ Giang, sẽ không gây sự với cậu ta hay Hoàng Lăng kia đâu "
Cung Giai Lạc cắt ngang lời nói của cô nàng, lên tiếng trấn an.
" Bây giờ thì chúng ta đi ngủ thôi, ngày mai còn có tiết học sớm "
Cô vội thúc giục hai người.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện