[Dịch]Oanh Tạc Bắc Kinh- Sưu tầm
Chương 11 : Tin Bất Ngờ Vào Buổi Sáng
.
Cung Giai Lạc ngước mặt lên điềm nhiên nhìn tên đó - " Tại sao tôi phải nghe lời thằng nhóc như cậu mà nhắc lại ? "
Nghe cái giọng đầy mùi khiêu khích của cô gái bên cạnh, hắn ta trừng mắt - " Cô em, khôn hồn thì nghe lời một chút. Tôi hỏi cô em vừa nói gì ?! "
" Cậu nghĩ tôi sẽ nói lại cho cậu nghe hay sao ? " - Giai Lạc nghiêng đầu nói.
" A... Xin lỗi cậu... Tại vì bạn của chúng tôi không phải người ở đây mà là học sinh du học, nên cậu ấy không biết các cậu. Mong các cậu bỏ qua cho "
Thấy tình hình không ổn, cả đám thanh niên bắt đầu bu lại bàn bọn cô, Ngao Yên hớt hải lên tiếng.
Tên đó liếc mắt nhìn cô, chống tay lên bàn - " Thì ra là du học sinh sao ? Nếu đã không biết thì làm quen cho biết ! Để lần sau còn thấy bọn này thì lo mà cút chỗ khác "
Hắn ta đứng lên, cất tiếng lạnh lẽo.
" Giờ tôi hỏi lại lần nữa ! Cô em có nói hay không ?! Bọn tôi sẽ không nương tay vì cô là con gái đâu ! "
Cô ngồi chống cằm nhìn hắn ta, chờ đợi một màn kịch. Mạc Dung ngồi bên cạnh sợ sệt đưa tay lay Giai Lạc - " Cậu mau xin lỗi bọn người đó đi "
Cô không thèm nghe. Cung Giai Lạc muốn xem thử đám đầu gấu cấp ba này sẽ làm gì.
Tên đó cúi xuống dùng tay bóp chặt cằm cô - " Cái gương mặt xấu xí này của cô em thật là ngứa mắt. Để tôi giúp cô xử lý nó "
Vừa nói dứt câu, hắn rút một con dao từ trong túi quần ra. Mặt của Mạc Dung và Ngao Yên trắng bệt ra, tay chân run rẩy. Còn Giai Lạc vẫn điềm tĩnh nhìn hắn.
Hắn có đôi chút ngạc nhiên - " Thấy dao mà cũng không sợ. Cô em dũng cảm hơn tôi nghĩ đấy nhưng tiếc là dũng cảm không đúng lúc rồi. Còn lời cuối cùng nào muốn nói không ?! "
" Có... Bổn đại tỷ đây chân thành khuyên cậu... Chơi dao có ngày đứt tay đấy "
Giai Lạc khóe môi dâng cao, chậm rãi lên tiếng.
Hắn ta trợn mắt nhìn cô - " Cô nói gì ?! "
" Sao ? Cậu học đến cấp ba mà không hiểu nổi câu nói đơn giản vậy sao ? " - cô nhướn mày, giọng lộ vẻ giễu cợt.
Không phải cô khoe khoang bản thân, nhưng từ lúc học cấp ba cô đã đánh nhau không ít. Không phải tự nhiên mà cô được gọi là chị đại của trường cấp ba. Trường học vốn dĩ là nơi tụ họp đầy đủ những phần tử, trong đó đương nhiên sẽ có những thành phần bất hảo.
Lúc đầu khi cô mới vào lớp mười, Giai Lạc đã bị một đám nữ sinh lớp trên ganh ghét. Họ viện ra đủ thứ lý do để không ưa cô mà cô không tài nào hiểu được. Nào là cô mặt thấy chảnh, nhà giàu, dám liếc mắt nhìn họ...v....v. Đằng nào họ cũng có thể nói. Giai Lạc lúc đó chỉ là không quan tâm.
Có lần, giờ ra về bọn họ xuống lớp tìm Cung Giai Lạc. Họ kéo cô vào nhà vệ sinh nữ rồi cả đám nữ sinh năm người đánh cô, xé áo cô. Lúc đó cô chỉ có một mình nên không thể chống cự nổi. Cũng may, lúc sau có một nữ sinh đã nhìn thấy như vậy liền báo cho thầy giám thị cứu cô. Nữ sinh đó chính là Emy Trần, sau này cô nàng đã trở thành bạn thân của cô.
Cha cô lúc nghe đến chuyện này đã rất tức giận khiến cho gia đình bọn nữ sinh đó sống dở chết dở. Cha Giai Lạc cũng quyết định dạy võ cho cô, thực ra trước khi cha cô trở nên giàu có, ông ấy là võ sư dạy môn võ học bí truyền của Trung Quốc. Ông ấy là người rất giỏi.
Cũng từ hôm đó, Cung Giai Lạc mới quyết định không thể sống hiền quá. Phải dọn dẹp sạch cái bọn người hay ra vẻ ta đây, tưởng bọn họ là chủ ngôi trường này, muốn đánh ai thì đánh. Như thế thì mới có trật tự, yên ổn sống được.
Vậy nên đối mặt với bọn thanh niên hiếu thắng này cô không ngán.
" Câm miệng ! Sắp chết rồi mà còn mạnh miệng "
Trán của hắn nổi cả gân xanh lên, hắn gần như sắp tức điên lên.
Đám con trai đi cùng hắn hùa nhau lên tiếng .
" Xử con nhỏ đó đi ! "
" Đúng đó, nói nhiều với con nhỏ xấu xí đó làm gì ! "
" Xử đi ! Xử đi !... "
Ngao Yêu và Mạc Dung, hai cô nàng đều run bần bật nhìn Giai Lạc đang ngồi dửng dưng.
Cung Giai Lạc bỗng dưng đứng lên, rất tự nhiên quàng tay lên cổ hắn ta - " Nếu như cậu không hiểu thì tôi đây sẽ chân thành mô phỏng lại cho cậu "
Cả bọn người kia và hai cô bạn của Giai Lạc đều trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn hành động của cô. Ngay cả tên đang cầm dao cũng không khỏi ngạc nhiên.
Cô nở nụ cười thật tươi và, vài giây sau đó, Giai Lạc đã dùng đầu của mình đập vào mặt hắn ta. Nghe một tiếng " Cốppp" thật mạnh. Tên đó ngay lập tức thét lên, ôm lấy cái mũi đang bị chảy máu. Mạc Dung và Ngao Yên ngồi kế bên bịt miệng kinh ngạc.
" Cái con nhỏ chết tiệt này ! Cô dám làm gì vậy, muốn chết sao ?! "
Cả đám con trai thấy vậy, liền rút cây và dao trong người mình ra xông vào Giai Lạc. Bọn người này ỷ đông hiếp yếu, đàn ông đánh phụ nữ không biết xấu hổ. Đúng là không cho chúng một trận thì không biết nên thân nên phận.
Cô nhanh nhẹn né tránh, hai tay xô ngã cả bàn ăn về phía bọn chúng. Chai rượu, chén, dĩa đều rớt bể, nguyên một nồi lẩu đang sôi sùng sục đổ vào người bọn chúng khiến cho hai tên bị phỏng.
Ngao Yên và Mạc Dung hoảng sợ đứng lên né sang một bên. Giai Lạc thuận chân đá vài cước vào bụng bọn chúng khiến mấy tên con trai bị ngã chõng choài. Xoay trái rồi xoay phải, Giai Lạc liên tục né tránh những nhát dao. Cô chống một tay lên bàn nhảy lên đá bọn chúng lao vào mấy cái bàn gần đó.
Chỉ năm phút sau, cả tám tên đều nằm dưới đất ôm người lăn lộn vì đau đớn. Giai Lạc phủi phủi lại quần áo rồi ung dung lên tiếng - " Mấy thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch như các cậu muốn chơi cùng bổn tiểu thư đây, còn chưa đủ đẳng cấp"
Nói xong, cô quay qua nhìn hai cô bạn đang trợn mắt há hốc mồm - " Tụi mình về thôi "
Sau khi nghe chửi, xin lỗi rồi đền tiền bà chủ quán rượu, ba đứa bọn cô đi bộ về ký túc xá.
******Dải phân cách cutoe******
" Giai Lạc, cậu không nên đắt tội với bọn họ. Bọn người đó sẽ không để yên cho cậu đâu " - Ngao Yên vẫn chưa hết bàng hoàng.
Cô cảm thấy thật nực cười - " Cậu nghĩ tám đứa đầu gấu đó sẽ làm gì được mình "
" Cậu đừng đánh giá qua vẻ ngoài của họ. Tuy là học cấp ba nhưng bọn họ không đơn giản vậy đâu " - Mạc Dung lắc đầu nói.
Cả ba người đang đi bộ, Giai Lạc bỗng đứng lại, liếc nhìn hai cô bạn.
" Các cậu mau khai đi. Rốt cuộc, hai người biết gì về bọn chúng mà lại sợ sệt như vậy "
Ngao Yên thở dài - " Tại cậu không phải người ở đây nên không biết. Ở đất Bắc Kinh này có rất nhiều băng nhóm xã hội đen, lớn nhất phải kể đến hội Tam Vương, họ là tổ chức xã hội đen lão luyện có tiếng, là mafia nắm trùm cả Châu Á. Tiếp đến là những băng nhóm nhỏ khác, hiện nay Ngạn Thanh hội là một băng nhóm xã hội đen đang lên, nghe nói người đứng đầu là một đại thiếu gia con nhà danh giá tên là Lưu Uy "
Cung Giai Lạc cảm thấy khó hiểu - " Chuyện đó thì liên quan gì đến bọn nhóc kia "
" Cậu từ từ. Để mình kể tiếp cho " - Đang nói, đột nhiên Mạc Dung xen vào.
" Cậu ta được mệnh danh là chàng hoàng tử của trường trung học danh tiếng Hoa Liên. Lưu Uy lập ra một hội tên là Ngạn Thanh hội, nói đúng hơn là một nhóm xã hội đen chuyên cho vay nặng lãi, mình còn nghe đồn họ buôn bán thuốc cấm. Những thành viên của hội đa số là học sinh cấp ba từ các trường. Bọn người lúc nãy chúng ta gặp cũng là học sinh của trường Hoa Liên, bọn chúng thường xuyên qua lại khu vực này và rất thân với tên hoàng tử kia "
" Thì ra là một đám công tử học cấp ba không có chuyện gì làm, rãnh rỗi muốn làm đầu gấu Bắc Kinh " - Cô khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ mỉa mải.
" Mà sao các cậu biết được những chuyện này ? "
Ngao Yên thở dài nói - " Anh trai của mình trước đây khi học trung học từng là thành viên của Tam Vương hội. Sau này ra trường anh ấy liền hoàn lương. Nên việc của xã hội đen anh ấy nắm rất rõ "
Mạc Dung nghe vậy, lên tiếng - "... Nhưng mà dù sao cậu hoàng tử đó cũng rất đẹp trai..."
Giai Lạc và Ngao Yên lập tức quay phắt trừng mắt nhìn cô bạn. Đúng là tật mê trai của Mạc Dung vạn lần không bỏ.
" Giai Lạc, dù sao cậu cũng nên đề phòng " - Ngao Yên khuyên răn bạn mình.
Cô chỉ gật gù rồi trả lời - " Mình biết rồi "
*****Dải phân cách cutoe*****
...Bảy giờ sáng...
Cung Giai Lạc nằm cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp. Sáng nay trống tiết đầu nên cô muốn ngủ nướng một chút. Đang ngủ ngon lành đột nhiên điện thoại của Giai Lạc rung liên tục dưới gối.
" Giờ này mà ai gọi thế không biết ?! "
Cô lầm bầm trong cổ họng, bực bội bắt điện thoại - "Alo..."
" Này con nhỏ kia, giờ này cậu còn ngủ nữa. Ra sân bay ngay lập tức ! " - Ở đầu dây bên kia một tên con trai đang la lối vào điện thoại.
Đáng chết, đứa nào mà sáng sớm đã dám gọi điện chửi cô. Nhưng mà... giọng này quen lắm nha. Đã vậy còn chửi bằng tiếng việt nữa. Ý thức đang mơ ngủ của Giai Lạc dần hồi tỉnh.
" A! Bánh bèo ! "
Cô giật mình, bật người ra khỏi chăn, xém chút là làm rớt luôn cả điện thoại. Cả người rớt luôn cả xuống giường.
Cung Giai Lạc thay đồ, chạy như bay ra khỏi ký túc xá, đón taxi tới thẳng sân bay. Mới sáng sớm mà cô đã nhận được tin động trời.
Hạ Việt đến Bắc Kinh !
Xin giới thiệu một chút, Hạ Việt chính là tên Boy Bánh Bèo trên facebook kia. Là thằng bạn thân nhất của Cung Giai Lạc. Cũng chính là cái tên đã khiến cô phải trở nên xấu xí ma chê quỷ hờn như thế này.
Cậu ta là một thằng con trai có dung mạo đẹp như mỹ nữ, da trắng như con gái và tất nhiên là mang tâm hồn cũng rất "lady".
" Hạ Việt ! "
Vừa đến sân bay, Cung Giai Lạc đã thấy thằng bạn thân của mình đứng ngoài chờ sẵn. Cô liền lớn tiếng gọi, nhanh chân chạy đến.
Nhưng có điều lạ lắm nha, Hạ Việt sau khi nghe cô gọi phản ứng không bình thường, trợn mắt nhìn, như thể Giai Lạc là người ngoài hành tinh từ trên trời rớt xuống.
" Sao vậy ? " - Cô khó hiểu trước phản ứng của bạn mình.
Hạ Việt vẫn nhìn cô trân trân, lắp bắp - " Cô... A...... Giai Lạc sao ?! "
" Phải, sao thế ? Không lẽ nhà ngươi không nhận ra ta ? " - Giai Lạc nhướn mày.
Hạ Việt nuốt nước bọt gật đầu - " Ta nhớ nhà ngươi đi qua Bắc Kinh du học chứ có phải đi Châu Phi chơi với thú đâu mà sao mới có hai, ba tháng mà đã xấu xúc phạm người nhìn như thế này rồi "
" @!¿&%§$*¡ "
" Còn không phải là tại Hạ Việt cậu sao ?! Đây là tác phẩm của cậu chứ ai. Còn dám nói ! "
Giai Lạc quên mất, cái vẻ bề ngoài xấu xí này của cô Hạ Việt chưa được nhìn thấy. Cậu ta chỉ đưa dụng cụ cho cô chứ chưa xem qua cô hóa trang bao giờ. Nếu đem vẻ đẹp tự nhiên của cô mà so sánh với vỏ bọc này, có thể dọa chết người đó. Cứ nhìn thằng bạn thân của cô đã được báo trước mà còn phải giật mình nữa là.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện