[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 282 : Từ đâu vọng tới tiếng cười,

Người đăng: Gia Cát Lưu Vân

.
Gió thu hiu quạnh, đường dài lạnh tanh, có một ngọn lửa đang bùng cháy, bóng người lao tới rồi bị đánh dạt ra, ngã xuống đất, máu tươi lênh láng. Bảy chiếc xe ngựa xiêu xiêu vẹo vẹo chặn ngang đường phố, người đi đường kinh hoàng chạy tứ tán, một số người đứng trong tiệm rượu trà lâu ở xa xa đang nhìn sang bên này. Bảy chiếc xe ngựa có buồng xe khá lớn, trong mỗi buồng xe chứa chừng tám chín người, họ là những nhân sĩ võ lâm mặc quần áo trang sức, tay cầm binh khí khác nhau. Chỉ cần nhìn họ thôi cũng đoán được, chắc chắn trên con đường này sẽ nảy sinh một trận ác đấu. Tuy nhiên, khi nhìn kỹ lại, người xung quanh mới thấy người chặn toàn bộ đội xe lần này chỉ là một người mới hơn hai mươi tuổi. Khi Ninh Nghị chậm rãi đẩy xe hàng tiến đến gần, Trần Phàm đã cầm càng xe lao tới chỗ Bao Đạo Ất, có một người tiến lên ngăn cản bị gã đá bay trở lại. Từ khi bắt đầu cuộc chiến trên đường Bình Xương thì đã không còn quá nhiều chuyện tốt đẹp đáng để nói. Trần Phàm không phải người ngu, nhưng đối với gã, trong khi đang chiến đấu cũng không cần quá nhiều mưu kế thâm sâu. Mà mặc dù lần này Bao Đạo Ất tự mình tới, nhưng đối phó với một đám trẻ con, chắc chắn y không cần dốc hết quân tinh nhuệ ra làm gì. Tuy nhiên, nói như vậy không có nghĩa là đám thủ hạ của Bao Đạo Ất đều là hạng tầm thường, người có mặt đều là những chưởng môn phái nho nhỏ trong võ lâm, hoặc là lục lâm hào phỉ chuyên giết người cướp của, thuộc hạ của y đều là người có nghề nghiệp, từng giết rất nhiều người, một mình có thể đấu từ ba đến năm quân sĩ. Chẳng qua, khi cầm đao kiếm vây lại, bọn họ mới thật sự cảm nhận được, tên nam tử tên là Trần Phàm đng một mình hiên ngang đánh tới có thân thủ kinh người như thế nào. Trong số người đi theo Bao Đạo Ất lần này, không có bao nhiêu người biết Trần Phàm chính là đệ tử của Phật soái, mà cho dù biết, họ cũng không có quá nhiều kiêng kỵ. Bọn họ đều là nhân vật thành danh đã ba bốn mươi tuổi, lưỡi đao uống máu khá nhiều người. Thời gian gần đây, có thể là vì người luyện võ không được coi trọng nên họ trở thành người mãi võ kiếm ăn, nhưng công phu phải nói là thuộc hạng cứng cỏi, việc đánh nhau họ không ngán. Trong mắt bọn họ, lấy lực một người đánh thẳng vào một đội xe, thân thủ đương nhiên phải tốt, nhưng hành động như vậy không điên cũng là cố cùng liều thân, máu nóng xông lên não quá nhiều. Bọn họ đương nhiên không ngờ, người trẻ tuổi trước mắt này trời sinh thiên phú dị bẩm, có khiếu luyện võ, sau đó bái Phương Thất Phật làm thầy, luyện tập các loại võ nghệ, trong quá trình tạo phản đã tham gia những trận chém giết đẫm máu nhất trên chiến trường, may mắn còn sống tới bây giờ. Trong quân đội của Phương Tịch, người có thể so chiêu với gã từ trước đến nay, chỉ có cái tên biến thái cùng thời là Lưu Tây Qua mà thôi. Sau khi thành Hàng Châu bị phá, tâm tình của gã trở nên chán nản, sau đó có làm chấp pháp quan, trông thì giống người thô lậu, chỉ biết dùng nắm đấm giải quyết, không nói lý lẽ nhưng đó chỉ là thủ đoạn để xử lý mâu thuẫn nội bộ mà thôi. Đối với gã, mỗi một trận chiến quyết định tham gia đều phải mang tính mạng ra đánh cược! Đợt xông tới đầu tiên chính là tám chín người trên chiếc xe thứ ba. Mắt thấy ngọn roi trên tay phu xe bị bứt thành mấy đoạn, người thì bị kéo bay, bọn họ lập tức rút vũ khí xông lên, không dám lơ là khinh địch. Nhưng khi Trần Phàm vung càng xe, tên cầm đầu vẫn bị một cước đạp bay ra ngoài. Tên cầm đầu này chính là chưởng môn phái Thần quyền, thuộc võ lâm phương nam, một thân khổ luyện, người cứng như cầu đá, nhưng chỉ dính một cước miệng đã phun máu tươi, thân hình cong như hồ lô nằm dưới đất. Không có ai để ý tới bóng người bị đạp bay, bởi những người xung quanh đã ào tới tấn công. Người bên trái sử dụng một đôi ưng trảo đánh thẳng vào vai gáy, mạch môn của Trần Phàm. Kẻ này được gọi "Trấn Xuyên Thiết Trảo" Đường Chấn Xuyên. Đồng thời, các loại công kích bằng đao, kiếm, thương xung quanh đều tới một lượt, trông thì sát cơ trùng trùng, nhưng sau một khắc, bọn họ đã bị cuốn vào trong một cơn cuồng phong kinh hoàng! Đường Chấn Xuyên thành danh bằng ưng trảo đã hơn ba mươi năm, trong chớp mắt, Trần Phàm giao thủ với y liên tục hai lần. Lần đầu tiên là Đường Chấn Xuyên thuận tay thúc cùi trỏ một cái, sau đó thay đổi bằng trảo pháp, chẳng qua y nhìn thấy người trẻ tuổi kia cũng dùng cầm nã thủ đánh tới, động tác vừa giống như ưng trảo lại vừa giống như hổ trảo, có thể thoải mái thay đổi, không có chương pháp gì, trong lòng nghĩ thoáng qua rằng đối phương là một tay ngoại đạo. Khi hai tay va chạm, tiếng xương cốt vỡ nát vang lên, giống như việc y vặn gãy tay địch nhân lúc thường ngày, nhưng không ngờ lần này khung cảnh trước mắt y lại quay cuồng. Trong khi chiếc càng xe quay tròn một vòng, tiếng quát như hổ rống thì Trần Phàm đã tóm được tay Đường Chấn Xuyên, xoay tròn đối phương một vòng, đập thẳng vào một đầu đà tay cầm thiết trượng, khiến cho đối phương lảo đảo như bị điện giật, thân hình nhanh chóng lui về phía sau. Đường Chấn Xuyên bị kéo khiến thân hình hắn bay lên không trung, chặn toàn bộ đòn tấn công bằng đao kiếm ở bên phải đang đánh tới. Thân hình Trần Phàm nhanh chóng đảo vị trí, như dính vào lưng Đường Chấn Xuyên, sau đó lại như mãnh hổ lao tới địch nhân! Mọi người lui về phía sau theo bản năng, thân hình Đường Chấn Xuyên rơi xuống đất, còn chưa đứng vững, mà trên thực tế cũng không thể đứng vì đã ngã lăn ra đất, sự đau đớn từ cánh tay truyền tới não, hóa ra cánh tay hắn đã bị vặn gẫy. Trong khi đó, Trần Phàm lại vung càng xe hai lần, khiến mọi người bị dạt ra. Lực Phách Hoa Sơn! Gỗ vụn và máu thịt bay ở trên trời, Đường Chấn Xuyên nằm ngay sau lưng Trần Phàm, cái cổ của y bị càng xe đập mạnh, thi thể lập tức bị đánh bay tới chỗ đồng bạn. Cũng trong khoảnh khắc này, Trần Phàm như báo săn mồi lao tới, thấy địch nhân chặn đường phía trước là một đôi võ giả tình thân dùng đao kiếm, ánh đao ánh kiếm đan xen vào với nhau như một tấm lưới. Bọn họ bị cái dũng của Trần Phàm dọa sợ, trong lúc nhất thời lui về phía sau theo bản năng. Lúc đầu là mọi người chen nhau lên, nhưng chỉ trong chốc lát ngắn ngủi những người bao vây đã bị đánh tản ra, nhưng những võ giả có kinh nghiệm ở xe khác lại tiếp tục lao tới. Trần Phàm lăn tròn trên đất một vòng, lao về phía đôi nam nữ cầm đao, kiếm. Hai người này trông tầm ba mươi tuổi, nam anh tuấn, nữ diễm lệ, phối hợp đao kiếm rất thuần thục và lợi hại. Trần Phàm lăn dưới đất, tấn công hạ bàn nam tử kia khiến cho đối phương có chút luống cuống tay chân. Người trong lục lâm thường chú trọng thể diện, công phu chuyên tấn công hạ bàn không phải là không có, nhưng rất ít người tập luyện. Đôi bên cho dù tỷ võ hay là báo thù, việc tấn công từ dưới đùi được coi là có phần thô bỉ, đặc biệt là đối với đôi tình nhân trước mắt, cho nên họ không nghiên cứu cách phá hình thức tấn công này. Nhưng Trần Phàm là kẻ sống sót trên chiến trường, có những lúc bốn phía toàn là địch nhân, chỉ có dùng đao pháp tấn công hạ bàn mới có thể bảo toàn tánh mạng. Bản thân gã võ nghệ cao cường, đã gần đến trình độ phản phác quy chân, lúc này dốc hết bản năng sát thủ, không chút lưu tình. Đôi nam nữ biết không thể địch lại được, mắt thấy Trần Phàm tấn công nam tử, người phụ nữ kia luống cuống bước di chuyển lỗi, bước một bước sai nhịp, Trần Phàm bổ ra một đao, tóm ngay lấy bắp chân của đối phương, kéo thân hình cô gái bay lên không trung. Cô gái này nặng chí ít cũng hơn trăm cân (hai cân bằng một cân bên mình) nhưng lại bị Trần Phàm xoay tròn như cầm túi vải, những người vây công lập tức dạt ra ngoài. Có một người cầm đao thu tay không kịp, chém thẳng vào vai cô kia khiến cho đối phương máu me be bét. Nam tử cầm kiếm hét lớn một tiếng, đưa tay ôm lấy người vợ mình. Chân phải của cô gái kia vẫn bị Trần Phàm tóm lấy, lại ở trước mặt mọi người nên trong lòng xấu hổ vô cùng, chân trái dùng sức đạp vào đầu Trần Phàm. Lúc này Trần Phàm đang xoay tròn cô gái kia, trong khi nửa người trên cô gái lại bị người đàn ông ôm chặt, gã thuận tay bắt luôn chân trái đôi phương, hai tay kéo rộng ra, đạp mạnh một cái vào hạ thể cô gái. Trần Phàm căn bản là lười suy nghĩ những lễ tiết giang hồ, tiếng kêu thảm thiết của cô gái kia truyền khắp đường phố, phía trước có người rống to: - Thằng nhãi ngươi dám! Người đàn ông ôm cô gái ngã lăn ra xa mấy mét, thấy Trần Phàm không chút lưu tình, biết rằng đối với con gái, một cước kia của Trần Phàm đã hủy luôn thứ giúp người đàn bà làm tròn bổn sự. Y không kịp nhìn vợ, nắm trường kiếm trong tay xông tới: - Ta giết ngươi! Hai chân Trần Phàm vẫn tiếp tục di chuyển, vung tay đánh dạt cánh tay cầm kiếm của đối phương, biến đổi thành chưởng chém thẳng vào bả vai, chỉ nghe thanh âm canh cách không ngừng, hóa ra xương vai đã vỡ. Trần Phàm tiến lên năm nước, nam tử kia không ngừng lui về phía sau, trên đầu, cổ và mặt đã ăn không biết bao nhiêu chưởng, mỗi chưởng đều có máu tươi bắn ra. - Chỉ có nữ nhân của ngươi mới được coi là người? Theo tiếng gầm, Trần Phàm dùng một tay bổ vào mặt nam tử, đánh cho hắn bay ra xa mấy mét, người này hiển nhiên chết chắc không thể nghi ngờ. Cô gái kia thấy chồng chết, sự đau đớn trong lòng bùng lên, quát lớn một tiếng đầy bi ai, gắng sức cầm cán đao đâm tới. Trần Phàm lăn một vòng, tung cước đá thẳng vào bụng cô gái, thân hình cô gái bay xuống đất. Gã đứng dậy, cất bước nắm quyền đấm mạnh từ trên cao xuống, đầu cô gái kia đập thẳng xuống đất, không còn hình người. Gã đạp lên thi thể, người kêu "Thằng nhãi ngươi dám” đã xông tới, hóa ra là một đạo sĩ chừng năm mươi tuổi. Y vừa mới xông tới đã bị Trần Phàm đá một cái vào ngực, đấm thẳng một quyền vào đầu khiến máu tươi bắn tung tóe. Vị đạo sĩ kia lảo đảo thối lui, sau đó ngã lăn ra đất. - Ta thấy các ngươi đúng là đồ ăn hại. Khai chiến mới được một ít lâu, bước chân của Trần Phàm không ngừng di chuyển. Gã đi qua chiếc xe ngựa thứ ba, tiến về phía Bao Đạo Ất. Trên mặt gã đã dính đầy máu tươi. Gã đưa tay quẹt một cái, máu tươi dính đầy ra mặt, khiến cho sắc mặt của hắn càng thêm dữ tợn. Bên kia, Bao Đạo Ất đã xuống xe, trên mặt cũng tràn đầy vẻ giận dữ, đấm một quyền vào xe ngựa, thân xe giao động, tiếng ngựa hí lên hoảng sợ. - Trần Phàm! Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao? - Bao Đạo Ất! Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao? - Ha ha... Ha ha... Bao Đạo Ất giận dữ cười lớn. Y quát lên, râu tóc dựng đứng, giọng nói vang trên đường phố như sấm: - Trần Phàm! Lão hổ không phát uy, ngươi lại cho là mèo bệnh! Hôm nay dù Phật soái có ở chỗ này, ngươi cũng chết chắc! - Ha ha… Trần Phàm cũng cười lớn, chẳng qua bây giờ mặt mũi dính đầy máu nên trông có chút quái dị: - Lão hổ nhà ngươi không phát uy mèo, ta còn cho là ngươi bệnh thật. Nhất thời, bầu không khí như đông cứng lại. Sau một khắc, Bao Đạo Ất phất cây phất trần, điên cuồng xông tới! Mắt thấy Bao Đạo Ất bỗng nhiên xuất thủ, võ giả trên đường cũng đồng thời lao đến. Trần Phàm ngẩng đầu, trong mắt gã hiện lên sự khinh miệt, giống như chẳng xem đám người này ra gì. Những bóng đen lao đến như bầy kiến, che kín mặt trời buổi chiều cuối thu. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang