[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 281 : Nhìn thấy gián cũng đừng sợ (2)

Người đăng: Hoàng Oanh Hay Hát

.
Tính mạng và cốt khí cái nào quan trọng hơn, đây đúng là một mệnh đề khó có thể giải đáp. Ninh Nghị không bao giờ nói về người cực đoan, có bàn về cực đoan cũng không giải quyết được điều gì. Hắn luôn cho rằng con người phải có lý tưởng và sự kiên trì, nhưng không nên đến nỗi vì sự kiên trì mà mất đi tính mạng, mà cho dù như vậy thì vẫn phải có lý tưởng và kiên trì. Con người không có những thứ này thì khác gì với con vật. Có câu “người trưởng thành có thể vì lý tưởng mà sống cuộc sống thấp hèn, người trẻ tuổi có thể vì lý tưởng mà hi sinh anh dũng”. Ninh Nghị là người thực tế, nếu như đã quyết định mục tiêu gì thì hắn sẽ dùng tất cả thủ đoạn để hoàn thành, cho dù thất bại cũng chẳng có gì ghê gớm. Đương nhiên, không bàn đến những người vì lý tưởng mà sống cuộc sống cả đời khom lưng, hoặc giống như những nho gia kiểu Tiền Hi Văn chỉ biết ôm lấy mớ lý tưởng suông chết cho người khác xem. Cuộc sống dù có bắt ta phải giãy giụa, khom lưng, thất bại hay uốn mình thì cũng chẳng quan trọng gì, chỉ cần còn một hơi thở là vẫn có thể chen lên phía trước. Đương nhiên, những thứ này không cách nào nói với đám trẻ kia được, chúng không thể hiểu nổi. Nhìn những ánh mắt đỏ ngầu của đám trẻ con kia, Ninh Nghị đại khái hiểu, dù sao họ cũng là người trẻ tuổi, không hiểu tình thế. Hơn nữa, trong thời đại này, anh em cha chú của họ cũng là những người tay nhuộm đầy máu tươi, chỉ cần nắm tay cứng, cốt khí mạnh thì cái gì cũng có. Kẻ quỳ gối là đồ hèn nhát. Bao Đạo Ất ép người quá đáng, khi Trác Tiểu Phong không quan tâm tới chuyện Trần gia nữa, đám trẻ con này thật ra đã lựa chọn lùi bước. Nhưng khi bị người khác tát vào mặt, chúng không còn lùi được nữa. Đương nhiên, Bao Đạo Ất cũng chẳng coi mấy đứa trẻ con này là chuyện lớn gì cả. Đối với y, trẻ con phải liên tục bạt tai chúng mới chịu nghe lời. Có thể sẽ xảy ra chuyện. Xảy ra chuyện có lẽ sẽ bất lợi với Ninh Nghị. Nhưng đối với chuyện xảy ra trước mắt này, Ninh Nghị không tính nhúng tay vào, cũng không tính bảo họ bình tĩnh lại, cũng không có ý định kích động thêm dầu vào lửa. Hắn biết đạo quan mà Bao Đạo Ất ở hiện giờ gọi là Bạch Lộc quan. Bên đó binh lính canh phòng nghiêm ngặt, khí thế nguy nga. Buổi tối hôm đó, hắn còn nằm mơ thấy một đám thiếu niên tay cầm đao thương giết thẳng lên Bạch Lộc quan. Hôm sau, Dương Chí Võ cùng với một đám thiếu niên trong "Đoàn thanh niên" đến tìm hắn. - Hội Chính Khí chuẩn bị động thủ, chúng trò... định giúp bọn hắn. Thiếu niên nói. - Định làm gì? Nếu như là giết tới Bạch Lộc quan, chính tay đâm Bao Đạo Ất, thầy sẽ có lời khen các trò. - À... Chúng trò cho rằng đang có một cơ hội, xế chiều hôm nay có thể động thủ... Sau khi Cổ Đồng quan xảy ra chuyện, Bao Đạo Ất cảm thấy không thể tiếp tục dùng nơi đó nữa, y phải chuyển những cô gái kia đi. Chúng trò hỏi thăm được vào xế chiều hôm nay đoàn xe sẽ đi qua phố Bình Xương. Ninh Nghị sắc mặt nghiêm túc đứng dậy, gật đầu: - Nói tiếp đi. - Phố Bình Xương là phố xá sầm uất, chúng trò sẽ nghĩ cách chặn đoàn xe giữa đường, chỉ cần phá một chiếc xe, để cho mọi người cùng nhìn thấy trong xe toàn con gái là được. Sau đó chúng trò sẽ gây chuyện, nhiều nữ nhân như vậy, lại trước mặt bàn dân thiên hạ, bọn họ sẽ không phản pháo được gì. Dù sao thù cũng đã kết, chúng trò không làm gì được Bao Đạo Ất, nhưng một khi lớn chuyện thì vẫn có thể cứu những phụ nữ kia. Lúc trước tiên sinh từng nói, làm việc phải có kế hoạch, không thể khinh xuất, chúng trò nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ thấy mỗi kế hoạch này có thể thực hiện. Ninh Nghị nhìn gã một lúc, sau đó mỉm cười, đi tới trước cửa sổ khẽ gật đầu, thật lâu sau mới mở miệng nói: - Đoàn thanh niên của trò và hội Chính Khí bên kia cộng lại mới được khoảng bốn năm mươi người, mà nhà mỗi trò đều có quan hệ, đúng là có thể thực hiện được và cũng không cần sợ Bao Đạo Ất trả thù. Lúc trước thầy không nhắc đến chuyện này là bởi vì các trò chưa chắc đã làm được. Bây giờ ta nói cho các trò biết, sau chuyện này, dù người lớn trong nhà có đánh cũng được, mắng cũng được nhưng các trò không thể nhượng bộ, phải đoàn kết thành một khối, quyết không lùi bước. Người lớn trong nhà vì thế cũng sẽ không thể lùi lại, chỉ cần họ đoàn kết thì Bao Đạo Ất sẽ không dám động thủ với các trò. Trò đã nói không được khinh xuất, vậy chuyện sau đó ta sẽ giúp các trò. - Tạ ơn tiên sinh! Nghe lời này, Dương Chí Võ vui mừng thi lễ. Bọn chúng tiếp xúc với Ninh Nghị khá lâu rồi, đương nhiên hiểu thấu ông thầy này. Ngày thường nghe thầy nói miệng, họ cảm thấy thầy vô cùng lợi hại. Nhưng từ khi sự việc xảy ra, chúng lại không thấy thầy mình tham dự, luôn tỏ thái độ mập mờ, phải đến chuyện hôm nay Ninh Nghị mới tỏ thái độ rõ ràng, khiến họ có cảm giác tìm được người tri kỷ. Một lát sau, Dương Chí Võ hưng phấn hỏi: - Vậy... Tiên sinh cảm thấy kế hoạch của bọn trò có thể thành công không? - Nếu tin tình báo chính xác... Ninh Nghị gật đầu cười: - …thì có thể thành. Đợi đến khi Dương Chí Võ rời đi, Ninh Nghị vẫn đứng ở trước cửa sổ nhíu mày, thành cũng tốt, bại cũng tốt, chuyện đến nước này không thể nào trung dung được nữa rồi. Hắn vốn định dùng áp lực từ phía Lệ Thiên Hữu để ẩn mình, nhưng nếu quả thật nhúng tay vào chuyện Bao Đạo Ất, cục diện sẽ càng thêm phức tạp, có thể vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Cứ như vậy tới buổi chiều, tổng cộng có khoảng ba mươi người của "Đoàn thanh niên Vĩnh Nhạc" đi đến; một phần là học sinh trong lớp, có mấy người tầm hơn hai mươi tuổi, có cả anh họ của Trần Tế Đà, cũng có những du hiệp mà "Đoàn thanh niên" quen được khi còn làm anh hùng đường phố lúc trước. Họ không để bụng chuyện thế lực Bao Đạo Ất. Những việc liên quan đến chuyện này, Dương Chí Võ đã bàn với đám trẻ phía Trác Tiểu Phong, định cùng nhau làm, nhưng phía Trác Tiểu Phong cự tuyệt. Chúng nói người chết là anh em của họ, khiến họ máu nóng sôi trào, giữa trưa đã đi mai phục. Phía Đoàn thanh niên thì tập trung lại sau đó mới tới phố Bình Xương, trước khi khởi hành, Ninh Nghị cho mỗi đứa hai túi bột vôi, tiện phát cho mỗi đứa một cái thùng gỗ nhỏ. - Vôi dùng để phòng thân, nhớ múc một thùng nước mang theo bên mình... Nếu như không phải tình huống khẩn cấp, ta không tán thành dùng thứ này. Nhưng kết thù quá sâu, sức khỏe của các trò lại không tốt, nếu như có xung đột thì lập tức ném vôi, ném vôi không cản được đối phương thì hất nước… Dặn dò một phen, Ninh Nghị hóa trang cho mọi người, đoàn người đi về phái phố Bình Xương, đến vị trí rồi mới chia tay. Đám trẻ con của Đoàn thanh niên rẽ vào con đường bên cạnh quán trà. Đám trẻ của "hội Chính Khí" đã ngồi ở con đường phía đối diện, nhìn thấy đối phương tới, trong lòng chúng có chút cảm động, nhưng cũng không qua chào hỏi. Ninh Nghị đi tới lề đường cách nơi đó hơi xa, đứng đẩy một chiếc xe bán dầu hạt cải và quan sát động tĩnh chung quanh. Khoảng một lúc sau, có một thiếu niên được giao phụ trách do thám cưỡi ngựa chạy tới, nói là tin tức không có gì sai sót. Ninh Nghị đứng xa quan sát đường phố, trong lúc không để ý thì Trần Phàm đã ngồi xuống bên cạnh. Khi đội xe xuất hiện, gã nghiêng đầu nhìn Ninh Nghị cười một tiếng. - Tin tình báo của đám trẻ sai rồi. - Hả? Ninh Nghị hơi ngẩn người. - Đám phụ nữ kia không chở qua nơi này. Tối ngày hôm qua, sau khi đám trẻ nhận được tin, ta đã đi thăm dò, Bao Đạo Ất lừa chúng mà thôi... Đám trẻ giữ bí mật không tốt nên bị người ta lợi dụng. Ninh Nghị lườm gã: - Sao lúc này mới nói? - Tối hôm qua ta có suy nghĩ đến nhắc bọn chúng, bảo là hành động của chúng không có ý nghĩa gì cho thế cục sau này. Nếu như không công khai việc có người đang bảo vệ chúng, sợ rằng về sau chúng sẽ thành thói quen. Nếu chuyện thất bại, chúng bị bắt, lại đuối lý, gia đình sẽ bị chèn ép, có nhân nhượng thì sau này cũng không phất lên nổi trong con đường chính trị. Ta suy nghĩ cả đêm thấy chỉ còn một cách có thể làm... Ninh Nghị nhắm mắt lại: - Son of Bitch (bạn nào muốn hiểu tự tra nhé). Hắn nói khá nhỏ, Trần Phàm nghe được nhưng cũng không hiểu câu này có nghĩa gì. Gã nở nụ cười có phần hưng phấn. - Trước kia ta cũng giống chúng, không sợ trời không sợ đất. Ta nhận ra rất nhiều người cũng giống ta, bọn họ cũng không sợ trời không sợ đất. Nhưng sau đó, tất cả đều bị thế đạo dạy cho phải sợ. Thật ra dù có sợ cũng không sao, nhưng về sau chúng sẽ không dám làm chuyện gì cả, đã không muốn làm còn lấy đủ loại lý do ra biện minh, rồi đi chỉ trích, mỉa mai người khác, giống như hành động không dám làm của họ là vinh quang vậy, mắng những người dám hành động là kẻ ngu. Thật ra, sau này ta cũng sợ nhiều thứ, thậm chí bản thân còn không biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, cảm thấy trong thế đạo này chẳng làm được chuyện gì cả, bởi vì mọi người đã sợ hãi mọi chuyện. Gã dừng một chút: - Những lời ngươi dạy đám trẻ con làm ta suy nghĩ rất nhiều. Hành động thất bại không sao, có thể khiến cho đám trẻ học được phương pháp làm việc, nhưng ta không thể để cho chúng sợ hãi những thứ mới khởi đầu với chúng. Ta phải để cho chúng thấy người lớn cũng không sợ, có một số việc, chỉ cần khi chúng trưởng thành vẫn nhớ thì sau này sẽ không đứa nào than vãn chuyện đời khó khăn. Đoàn xe đến gần, Trần Phàm đứng lên, sau đó nghiêng đầu, nghi ngờ nói: - Ngươi đẩy cái xe này làm gì, cho ta mượn được không? Ninh Nghị liếc hắn: - Đây là dầu hạt cải, ta đã chuẩn bị cho lũ nhóc vôi bột. Sau khi có người bị ném vôi, họ có thể tới nơi này để rửa mắt. Một lát sau, hắn bổ sung một câu: - Tránh tổn thương hòa khí đôi bên. - Còn có chuyện này? Trần Phàm sửng sốt hồi lâu mới nói: - Ngươi thật âm hiểm. Nói xong câu này, Trần Phàm nghiêng đầu, cảnh đường phố mùa thu ngập tràn những tiếng xào xạc, con phố phồn vinh ngày xưa giờ không còn quá nhiều người đi lại. Gã hít một hơi thật sâu, tiếng xương kêu lách cách. Bên kia đường phố, đám trẻ của "hội Chính Khí" đã bắt đầu đứng lên theo bản năng. Sau đó chúng nhìn thấy một bóng người ở bên đường quát lớn một tiếng, vọt ra ngoài. Đoàn xe ngựa tổng cộng có bảy chiếc, mỗi chiếc do hai con ngựa kéo, tốc độ không chậm. Bóng người kia di chuyển nhanh như tên bắn, trong nháy mắt đã xông về chiếc xe ngựa thứ hai, một quyền nặng như núi đấm vào đầu tuấn mã. Máu tươi tung tóe, tiếng ngựa hí dài, một quyền này khiến thân hình con ngựa bật tung lên khỏi mặt đất, đụng ngay vào con ngựa bên cạnh, làm cho chiếc xe nghiêng sang một bên, bánh xe rời mặt đất, ầm ầm lật ngang. Ầm ầm mấy tiếng, thùng xe đổ kềnh ra đất, thậm chí vẫn còn di chuyển về phía trước theo quán tính làm nước bẩn và rác rưởi trên đường bắn tung tóe. Trước xe ngựa, kẻ kia hai tay cầm càng xe, thân hình bị đẩy lùi về phía sau theo quán tính của chiếc xe, nhưng sau đó nhanh chóng ngừng lại. Một chiếc xe ngựa ở phía sau vội vàng chuyển hướng, va thẳng vào một cây đại thụ ven đường. Chỉ thấy kẻ kia bắt đầu nắm càng xe và dùng lực. Lúc này một bên càng xe đã gẫy, con ngựa ngã xuống đất cũng đã rời cương, thùng xe bị kẻ kia đẩy ngược trở lại phía sau, thế đẩy càng lúc càng nhanh. Trong tiếng ầm ầm, kẻ nọ quát lớn: - Ân oán giang hồ, người không muốn chết cút ngay. Mấy người bán hàng tạp hóa ven đường vội vàng cướp đường mà chạy. Xe ngựa đổ đụng nát một hàng tạp hóa nhỏ bán đồ ăn vặt ở ven đường làm xong nồi bay toán loạn, củi lửa văng khắp nơi. Xe ngựa trượt qua, đụng thẳng vào vách tường bên đường mới ngừng lại, sau một khắc, ngọn lửa bốc lên cuồn cuộn. Từ trong thùng xe ngựa vang lên tiếng kêu thảm, có khoảng bảy tám người từ trong thùng bò ra. Họ vốn là nhân sĩ võ lâm mai phục bên trong. Kẻ kia cầm chiếc càng xe vốn đã bắt lửa, dùng sức đá một cước vào thùng xe, lại dùng càng xe làm vũ khí đánh vỡ đầu người thứ nhất bò ra. Trên chiếc xe ngựa thứ năm, có một người vai áo bị xé rách đứng dậy quát: - Trần Phàm! Ngươi làm gì vậy! Người này chính là Bao Đạo Ất. Trên chiếc xe ngựa thứ ba, phu xe múa trường tiên quất thẳng về phía Trần Phàm. Trần Phàm không nhúc nhích, đưa tay bắt sợi dây rồi dùng sức kéo một cái, trường tiên đứt thành mấy đoạn, người vung roi thì ngã lăn mấy vòng. Thế nhưng, hàng loạt người còn lại từ trên những chiếc xe ngựa nhảy xuống, tay lăm lăm binh khí, chặn kín hai đoạn đường. Trần Phàm cầm càng xe đi về phía trước quát: - Bao Đạo Ất, hôm nay ngươi phải chết! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang