[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 281 : Nhìn thấy gián cũng đừng sợ (1)

Người đăng: Gia Cát Lưu Vân

.
Trời nhiều mây, gió thu hiu quạnh, sau khi tới chủ trạch viện của Bá Đao doanh thăm Lưu Tây Qua về thì có người đến tìm Ninh Nghị. Tổng cộng có ba người đến tìm, do hiện giờ Ninh Nghị chưa phải đi dạy nên Phong Vĩnh Lợi dẫn bọn họ tới gặp hắn. Ba người này thân hình cao lớn, xem ra đều là người luyện võ. Người cầm đầu chừng bốn mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, tỏ ra cao cao tại thượng, nhìn giống như hạng người lòng dạ hiểm độc, nhưng thật ra lại là một bộ khoái lão luyện về mặt điều tra phá án. Hai người đi theo là hai thanh niên tuổi chừng đôi mươi, ánh mắt có chút lạnh lùng. - Ta là Ngự Sử đài, còn ngươi có phải Ninh Lập Hằng? Lấy ra quan bài, người cầm đầu kia tự giới thiệu mình, nhìn Ninh Nghị mấy lần sau rồi bổ sung một câu: - Cũng là kẻ đầu hàng? Phương Tịch thành lập triều Vĩnh Nhạc cũng dựa theo chế độ triều Vũ, Ngự Sử đài có nhiệm vụ là theo dõi tình hình quan viên. Nếu vào khoảng thời gian trước thì Ngự Sử đài chỉ có tiếng mà không có miếng, phải đến mấy hôm nay, khi Lệ Thiên Nhuận trở về bắt đầu tìm cách thanh trừng phái Chiêu An, Ngự Sử đài mới tạm được gọi là có dịp phát huy tác dụng. Mấy hôm nay những quan viên tầm trung khi nghe nói đến Ngự Sử đài là đều biến sắc. Bởi vì khi những người này tìm tới, chín mươi phần trăm là bắt giam, hạ ngục, đánh đập, tra khảo... việc thẩm vấn hầu như đều tự quyết định, không mấy khi dựa vào pháp luật. Thấy ba người này tìm đến, Ninh Nghị đoán rằng chúng là người của Lệ Thiên Hữu. Hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này, nhưng hắn vốn tưởng rằng đối phương sẽ trực tiếp động thủ tại địa bàn của Bá Đao doanh, ai ngờ lại dùng trò tiên lễ hậu binh, đúng là có chút khiến người ta không hiểu. Nhưng chỉ một lúc sau, hắn phát hiện chuyện này có sự khác biệt với suy đoán. - Ngươi vốn là kẻ đầu hàng, triều Vĩnh Nhạc ta cảm thấy ngươi có mấy phần học thức nên cho phép ngươi ở thư viện Văn Liệt dạy học để báo ân. Thế nhưng ngươi lại không làm tốt phận sự của mình, dùng tà thuyết mê hoặc người khác, đầu độc lòng người, đi tuyên dương nhân đức vĩ đại của tay sai triều đình là Tiền Hi Văn, làm cho học sinh của thư viện kết bè kéo phái, thành lập cái gì mà đoàn với hội, gây ra ảnh hưởng rất lớn. Ngươi có biết tội của mình hay không? Khi người cầm đầu kia nói đến chuyện này, nét mặt rất nghiêm túc. Hai người khác dùng động tác để hù dọa và ám chỉ, bầu không khí lúc này đã mang hình thức thẩm vấn. Nhưng Ninh Nghị là hạng người gì cơ chứ? Dụng ý trong lòng người khác nhiều khi chỉ cần liếc nhìn là biết, ở đây bọn họ làm như vậy chẳng qua chỉ muốn hăm dọa mà thôi, chứ không hề dám bắt người. Loại cảnh cáo và hù dọa này có lẽ sẽ dọa được mấy người chưa thực sự quy thuận, nhưng làm gì có tác dụng với hắn? Lệ Thiên Hữu khẳng định cũng biết điểm này, vậy chủ ý của y là gì? Nghi ngờ thì nghi ngờ, ngoài mặt hắn cũng chẳng biểu hiện sợ hãi gì cả. Nói một lúc, đối phương dường như cảm thấy hắn tỏ ra kiêu ngạo không thèm phản ứng, một người trẻ tuổi muốn động thủ đánh người nhưng cuối cùng lại bị người trung niên kia quát ngăn lại. Đối phương đại khái cũng kiêng kỵ vì nơi này là địa bàn của Bá Đao doanh, không muốn làm lớn chuyện, chỉ cảnh cáo hắn về việc kích động học sinh trong thư viện kết bè kéo cánh, ý bảo nên chủ động giải tán hai đoàn thể kia đi. - Chuyện này, phía trên đã có người biết, ảnh hưởng vô cùng xấu. Đại nhân bên trên khoan hậu, chỉ nói nhìn xem tình hình, không tính toán với ngươi. Những kẻ đầu hàng như ngươi vốn chỉ như heo chó mà thôi, dù ta có đánh ngươi một trận, hoặc là phế tay chân ngươi thì cũng chẳng ai ra mặt cho ngươi đâu. Nhưng dù sao ngươi cũng là thầy giáo dạy học ở thư viện, phải để cho ngươi mấy phần danh dự. Có điều nếu cứ tiếp diễn thế này thì thời gian tới ta sẽ bắt ngươi, ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa. Người kia nói xong mấy câu rồi hùng hổ dẫn theo hai gã thanh niên rời đi. Ninh Nghị cũng có chủ ý là tạo cho mình một thế bị ép vào đường cùng ở Bá Đao doanh, nên trong lòng cũng chẳng mấy quan tâm tới thái độ cả vú lấp miệng em này. Hắn đứng nhìn mấy người kia rời đi, người trẻ tuổi hình như còn hỏi người trung niên tại sao lại không dần cho Ninh Nghị một trận. - Những người có học kiểu này ắt cũng sẽ có mấy phần ngạo khí. Dù sợ hãi trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn thích thể hiện sự ngang ngạnh. - Hừ, chỉ là bọn đầu hàng mà thôi, ngạo khí cái quái gì! - Ngươi biết hắn đầu hàng như thế nào không? Cảnh cáo hắn một phen, hắn nhất định có kiêng kỵ, có thể là sợ hãi… Ta nói cho các ngươi biết, nhìn thần sắc của hắn như thế kia, chắc chắn sau lưng có chỗ dựa. Chúng ta không sợ gì hắn nhưng hôm nay còn có việc, không muốn gây thêm rắc rối... Mấy ngày nữa chúng ta lại tới hỏi, nếu hắn vẫn không thu liễm, vậy thì chúng ta sẽ... Ninh Nghị nghe mấy câu này liền quay đầu trở lại, bỗng thấy Trác Tiểu Phong chạy vội tới tìm hắn. - Ninh, Ninh tiên sinh... bọn họ, bọn họ không có gây khó khăn gì cho thầy chứ? - Xảy ra chuyện gì rồi? - Bao Thiên sư... Bao Thiên sư đã động thủ. Trưa hôm nay hắn bắt toàn bộ gia đình Trần Đằng, vu khống bọn họ thông đồng triều đình. Tất cả những người động thủ đều có quan hệ với Bao Thiên sư. Trò nghe nói có bọn Ngự Sử đài đến tìm thầy nên lo lắng họ làm khó thầy..." - Ta không sao. Ninh Nghị nhíu mày: - Tin tức sao lại lộ ra nhanh vậy? Trước kia quan hệ giữa chúng ta không được tốt nên bọn họ tới chỉ cảnh cáo mà thôi, không có vấn đề gì. Mà hiện giờ Trần Đằng thế nào rồi? Còn các trò nữa, có bị ảnh hưởng gì không? Hắn từng nghe nói Bao Đạo Ất đã ra tay thì không kiêng kỵ gì nhiều, cũng nhiều tiền, nhiều huynh đệ, nhiều quan hệ nhưng hắn cũng không hề nghĩ đối phương thần thông quảng đại tới mức chỉ mới nửa ngày đã tìm ra mục tiêu. Trác Tiểu Phong hiển nhiên cũng bị giật mình nhưng vẫn lắc đầu một cái. - Trần Đằng không sao, Trần Phàm đại ca đã bố trí một địa điểm tốt nên bọn chúng không bắt được. Trưa nay trò có về nhà hỏi phụ thân, phụ thân nói chúng ta không bị dính líu gì cả. Bao Thiên sư cũng sẽ không cùng lúc chọc giận nhiều người như vậy, nhiều lắm chỉ coi Trần gia là mục tiêu giết gà dọa khỉ mà thôi... Nói xong lại có chút do dự: - Ninh tiên sinh, thầy nói xem… thế nào? - Ừ, động tới cả đám người thì đúng là hơi quá, các trò không tiếp tục điều tra chuyện này thì không có gì đáng ngại... À, tin tức tiết lộ nhanh như vậy thì chắc chắn trong đám trẻ các trò, hoặc người nhà có kẻ có quan hệ với Bao Đạo Ất. Trác Tiểu Phong gật đầu: - Phụ thân trò cũng nói như vậy... Ninh tiên sinh không sao là tốt rồi. Trò về trước cùng thương lượng chuyện này với mọi người một chút. Thiếu niên nói xong liền quay trở về thư viện. Ninh Nghị nhíu mày suy nghĩ chuyện này một lần nữa. Bao Đạo Ất đúng là lòng dạ độc ác, một khi bị chọc giận là giết cả nhà người ta, thậm chí còn cảnh cáo cả thầy giáo nữa chứ. Chẳng qua phụ thân Trác Tiểu Phong đúng là bình tĩnh. Dù sao gia đình đám nhỏ đều là quan viên tầm trung trong triều Vĩnh Nhạc, biết Bao Đạo Ất sẽ không dám mở rộng chuyện này cho nên vẫn trấn an đám trẻ. Đang nghĩ tới đây thì Lưu Thiên Nam đi tới, hỏi thăm việc Ninh Nghị bị gây khó dễ. Sau khi biết cụ thể thì phất phất tay: - Ngự Sử đài không làm gì được ngươi đâu. Nếu như lần sau có tới gây chuyện, thì đừng nên dài dòng với họ, cứ gọi mấy anh em ra đánh cho họ một trận rồi ném ra ngoài. Tới nơi này dọa người, bộ coi chúng ta là người tốt dễ bị bắt nạt à?... Vậy nhé, ta có chút việc, đi trước đây. Ninh Nghị nói không rõ ràng, Lưu Thiên Nam còn tưởng rằng Lệ Thiên Nhuận cho người đến khiêu khích, trong lúc nhất thời thật hối hận vì sao không chặn bọn kia lại. Thành thật mà nói, dù là tổng quản Bá Đao doanh, bình thường Lưu Thiên Nam tỏ ra chững chạc nhưng bây giờ cũng phải thu xếp xem mục tiêu động thủ hợp lý của Bá Đao doanh là gì, mục đích chính là thể hiện thực lực cho Lệ Thiên Nhuận biết. Hiện giờ trang chủ Lưu Tây Qua cũng bị thương, nếu như lúc này có người tìm tới khiêu khích, với phong cách cứng rắn của Bá Đao doanh từ trước tới nay mà không rút đao chém người, vậy thì chưa tính tới việc là đối thủ của Lệ Thiên Nhuận, Bá Đao doanh đã không còn chỗ đặt chân trong tầng lớp thượng lưu của triều Vĩnh Nhạc rồi. Lúc này đã là buổi chiều, sau khi Lưu Thiên Nam rời đi, Ninh Nghị trở về nhà mình. Đợi đến gần chạng vạng tối thì Dương Chí Võ và Trần Tế Đà tới gõ cửa. Ninh Nghị đoán là chuyện đã trở nên xấu đi. Quả nhiên, hai đứa bé nói là "hội Chính Khí" đã hành động. - Lúc nãy nhìn thấy Trác Tiểu Phong và một số người khác đang tập trung nhân lực đi về phía cửa đông, nghe nói là sắp có đại sự xảy ra. Ninh tiên sinh, bọn họ làm lớn chuyện này, thầy có thể đi cùng với chúng trò tới xem tình hình thế nào hay không? Dương Chí Võ và Trần Tế Đà không biết Ninh Nghị và Trác Tiểu Phong đã liên lạc với nhau, nhưng mà hai đứa có thể dự cảm được tình hình đã trở nên nghiêm trọng. Cũng biết dù có thêm Đoàn thanh niên Vĩnh Nhạc của mình gia nhập, chỉ sợ cũng không thể làm gì, vì vậy mới đến tìm Ninh Nghị xin chủ ý. Ninh Nghị gật đầu một cái: - Là chuyện của gia đình Trần Đằng? - Không phải... hình như nghe nói chính là Trần Đằng... - Hả? - Còn nghe nói Trần Phàm đại ca cũng đi... Bởi vì thời gian tiếp xúc với nhau đã mấy tháng, phong cách trực tính của Trần Phàm rất được đám nhóc hoan nghênh, chẳng qua nếu xử lý công việc thì đám nhóc lại tin tưởng Ninh Nghị hơn. Ra khỏi cổng nhà, Ninh Nghị thấy ở bên ngoài đã có bảy tám thành viên nòng cốt của "Đoàn thanh niên" đừng chờ. Mọi người cùng nhau đi tới cửa đông, trên đường đi lại có người chạy lại báo tin. Hóa ra thương thế của Trần Đằng rất nặng, sau khi Trần Phàm cứu người liền bố trí chữa thương ở nhà một vị đại phu, cũng không nói cho bất kỳ người nào biết. Nhưng không ngờ đến xế chiều, người của Bao Đạo Ất tìm ra được vị đại phu kia, không biết đã xảy ra chuyện gì mà kết quả là... đại phu và Trần Đằng đều bị giết. Tới con phố gần cửa đông đã có thể cảm nhận được bầu không khí tràn ngập sát khí. Cửa y quán mở toang, bên trong có mấy cỗ thi thể đang được đắp vải trắng. Dựa theo cách hiểu của Ninh Nghị, khi người của Bao Đạo Ất tìm được Trần Đằng, chắc chắn sẽ không một đao chém chết, mà từ từ tra tấn thiếu niên bị trọng thương này tới chết. Hơn chục thiếu niên đứng bên ngoài mắt đỏ ngầu, có đứa cắn răng nghiến lợi nói chuyện. Đội Hắc Linh vệ phong tỏa hai bên đường đi. An Tích Phúc và Trần Phàm đang đứng ở cửa y quán, nhưng lúc này xem ra hai người đã cãi nhau một trận. An Tích Phúc rút cương đao chỉ vào Trần Phàm, Trần Phàm cười lạnh vỗ ngực mình một cái. Quen biết nhau đã được một thời gian, mặc dù cũng lui tới với An Tích Phúc nhưng không nhiều như Trần Phàm, Ninh Nghị đại khái biết An Tích Phúc không sở trường về võ công, thân thủ cũng chỉ tương đương mình. Nếu quả như động thủ thật thì Trần Phàm chắc chắn chẳng mất bao nhiêu công phu. Khi đám người Ninh Nghị tới, An Tích Phúc đưa mắt nhìn sang, lúc này Trần Phàm đại khái cũng đã tỉnh táo trở lại. Hắn nhìn những thiếu niên mắt đỏ ngầu kia, lại nhìn Ninh Nghị, cuối cùng phất tay, xoay người bỏ đi... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang